Bán Hôn Bất Hôn

Chương 8: Người hèn mọn trong tình yêu

Hồng Tiểu Ái

17/10/2014

Khi hai người đến cửa hàng tổng hợp thì đã 9h30. Lúc này, trong cửa hàng vẫn vô cùng náo nhiệt, ồn ã tiếng người.

Trong cửa hàng tổng hợp, Tề Lâm và Giản Đồng đang đi dạo xung quanh. Tề Lâm thật cẩn thận nhìn sắc mặt Giản Đồng, nhìn cô ấy chậm rãi đi tới, đột nhiên Giản Đồng dừng bước, đi vào một cửa hiệu, hứng thú kéo lấy toàn bộ những chiếc váy đầm màu lam nhạt ra xem. Người bán hàng bên cạnh thấy vậy, lập tức mỉm cười đi tới: “Tiểu thư quả thật có ánh mắt tốt, bộ quần áo này là mẫu mới vừa được đưa đến, cô có muốn thử một chút không?

“Cái này quả thực không tồi.” Giản Đồng lướt nhìn quần áo trong cửa hàng một vòng, nhỏ nhẹ nói: “Không phải gần đây có thông báo mẫu mới số lượng giới hạn được đưa ra thị trường sao? Sao tôi không thấy nhỉ?”

“Mẫu đó đúng là mới đưa ra thị trường, nhưng đang trong tình trạng thiếu hàng.” Người bán hàng chuyên nghiệp mỉm cười: “Mẫu trong tay cô cũng rất phù hợp với khí chất của cô.”

“Thiếu hàng?” Giản Đồng giống như lẩm bẩm nhỏ giọng nói, sau đó cầm lấy chiếc váy liền cut-out màu xanh da trời ướm thử trước gương. Bộ quần áo này quả thực rất hợp với cô, khiến cho cô trông rất thuần khiết và tươi mát.

Thuần khiết, tươi mát, những lời này đã biến mất khỏi cô vô tung vô ảnh từ ba năm trước mới đúng…

“Biết vì sao thiếu hàng không? Rất nhiều hàng hiệu trước khi được bán ra các cửa hiệu nhỏ thì đã được bán trước ở Trunk show*, cho nên rất nhiều mẫu đã được các khách Vip cao cấp nhất đặt hàng trước rồi.” Giản Đồng nghe thấy có người nhiệt tình giải thích, theo bản năng quay đầu lại nhìn, khi thấy là Lục Gia, nhất thời tinh thần luống cuống. Sau đó cô lại nghe thấy Lục Gia lạnh lùng cười, nói: “Nhưng mà một kẻ đi phá hoại gia đình người khác, mặc bản số lượng có hạn làm cái gì.”

Trí nhớ của Giản Dồng về Lục Gia là khắc sâu.

Là vợ chính quy của Thiệu Kì Tuyên, sau khi Giản Đồng theo Thiệu Kì Tuyên, Lục Gia từng hùng hổ đến tìm cô, sau khi tìm được cô thì thóa mạ một trận, hơn nữa, còn sai người đến đập phá nhà cô.

Giản Đồng từng tìm được một công việc, lúc đang làm việc yên ổn, cũng bị Lục Gia phá hoại. Cô nhớ rõ lần đó Lục Gia chỉ vào ót cô, khinh thường hừ một tiếng: “Những người như cô là kí sinh trùng đê hèn, đồ đê tiện để cho người ta nuôi, muốn sự nghiệp thành công? Cô cứ nằm mơ đi!”

“Lục tiểu thư, cô nói chuyện nên biết tôn trọng chút.” Giọng Tề Lâm rõ ràng mà khẳng định, kích động liếc nhìn Lục Gia đang kéo cánh tay Lục Lê, khẽ cắn môi, lạnh lùng nói: “Muốn nói tiểu tam, không phải không ai có thể hơn em gái cô sao.”

“Cô nói cái gì?” Lục Lê liếc nhìn Tề Lâm một cái, có chút buồn cười cau mày: “Tề tiểu thư, cô làm cái gì thế?”

Cái từ tiểu tam này so với cô thì cách xa vạn dặm được không?!

“Lục Lê, hiện tại cô nghe rõ rồi chứ!” Tề Lâm gằn từng chữ một: “Tôi là vợ trước của Trình Hoài, Trình Hoài đã từng kết hôn.”

“Đã từng kết hôn?” Lục Lê nghe nói, trong nháy mắt sắc mặt đại biến.

Cô kinh ngạc nhìn Tề Lâm nghiêm túc, lại nghĩ tới trước đây mỗi lần nghe đến cái tên Tề Lâm, cô đều cảm thấy Trình Hoài có sự lúng túng gượng gạo cùng mất tự nhiên. Lúc đó không để ý, bây giờ nghĩ lại, quả thật có chuyện ẩn bên trong. Lục Lê hơi rút khóe miệng, tay bất giác có chút run rẩy, người cô tin tưởng nhất lại có thể che giấu sự thật đã từng kết hôn? Còn kéo cô đi vào quỹ đạo của tiểu tam?

Cô sẽ không là tiểu tam! Lục Lê hít một hơi thật sâu nhìn Tề Lâm, “Cho dù cô là vợ trước của anh ấy, điều đó cũng không thể hiện tôi là tiểu tam. Thời gian tôi và Trình Hoài quen biết nhau là ngày 20 tháng 5, thời gian chính thức gặp gỡ là ngày 23 tháng 6, thời gian chúng tôi kết hôn là ngày 30 tháng 6. Tôi đây muốn hỏi Tề Lâm tiểu thư, hai người ly hôn là khi nào?”

Khi Lục Lê nói lời này tim đập gia tăng, chẳng qua trên mặt tỏ ra hờ hững. Cô thực sự rất sợ Tề Lâm đúng lý hợp tình nói với cô, khi bọn họ ly hôn là cuối tháng 5 đầu tháng 6.

Nhưng mà, Tề Lâm lại do dự, vẻ mặt xấu hổ nói không nên lời. Lục Lê ngầm hiểu, chậm rãi đến gần cô ta, sau đó giương tay tát cô ta một cái. Hiển nhiên Tề Lâm không ngờ tới mình bị đánh, phẫn nộ nhìn Lục Lê, sau đó giơ tay lên muốn đánh trả, không nghĩ tới, Lục Lê lại bắt được cánh tay cô, cười nhạt hừ lạnh một tiếng: “Tôi đánh cô vì cô phỉ báng tôi là tiểu tam, mà cô, hiện tại có tư cách gì mà đánh tôi?”

Thân là người mẫu quốc tế nổi tiếng, từng đại diện cho rất nhiều nhãn hiệu lớn, mặc dù đang ở một nơi thanh lịch xa hoa cũng có thể làm cho nơi đó hiện ra vẻ đơn sơ mộc mạc, mà Lục Lê nói là tùy ý ở nơi đơn sơ lại có thể khiến nơi đó trở nên sáng lòa. Lúc này, hai người phụ nữ đối chọi gay gắt, người bán hàng trong cửa hiệu nhất thời nhìn đến ngẩn người.

“Hiện tại, tôi còn gọi cô một tiếng Tề tiểu thư, có điều tôi hi vọng Tề tiểu thư nhớ rõ, Trình Hoài đã là chồng của tôi, cô chỉ là vợ trước của anh ấy mà thôi. Cho nên, xin mời thân là vợ trước Tề tiểu thư sau này trên phương diện lời nói cử chỉ chú ý một chút.” Lục Lê còn thực sự nhìn cô ta, dừng một chút, nhíu mày nói: “Nếu người nào đó còn tiếp tục không từ bỏ ý định với Trình Hoài, muốn ở giữa phá hoại tình cảm của chúng tôi, tôi nghĩ, lần sau tôi sẽ không chỉ tặng cho cô một bàn tay thôi đâu, có lẽ đến lúc đó chính là thân bại danh liệt.”

Mặc dù hôm nay Lục Lê đi giày cao gót, nhưng ở trước mặt Tề Lâm 1m78, Lục Lê vẫn thấp hơn một chút, nhưng mà, chút xíu này cũng không ảnh hưởng tới việc cô mạnh mẽ bảo vệ hôn nhân của chính mình. Trái lại Tề Lâm, vì đuối lí, tự nhiên cũng không còn khí thế, nhìn bản thân ở trước mặt Lục Lê kinh sợ như vậy, sự căm hận trong lòng cô đối với Lục Lê càng tăng thêm.

Trình Hoài lại có thể có vợ trước.

Người vẫn ngủ bên cạnh cô, người đàn ông ngày thường luôn chiều chuộng cô đủ kiểu lại có thể che giấu sự thật anh đã từng kết hôn?

Thì ra, Tề Lâm tìm cô làm thiết kế, không phải vì cô có chút danh tiếng, mà là vì cô ta từng là vợ trước của Trình Hoài.



Vợ trước của anh tìm tới cửa, anh lại còn có thể giả bộ như không có chuyện gì, anh thật đúng là giỏi giấu diếm. Dưới đáy lòng Lục Lê lạng lùng cười, ở trước mặt hai người họ, cô không biết chân tướng hẳn là giống như một vở hài kịch gây cười.

Mặc dù bề ngoài ở trước mặt Tề lâm cô thể hiện khí phách, chiếm hết mọi lợi thế, tràn đầy tự tin, nhưng mà có trời biết lúc này trong lòng cô không tự tin không bình tĩnh cỡ nào.

Vợ trước của anh là Tề Lâm, là người mẫu hạng nhất, chính là nữ thần mà đàn ông tôn sùng, khí chất không tầm thường lại còn xinh đẹp nổi tiếng.

Trên các bảng xếp hạng mà dân mạng bỏ phiếu, cô ta là cái tên đứng hạng nhất.

Nữ người mẫu được hi vọng có thể mãi độc thân nhất.

Nữ người mẫu có xương quai xanh xinh đẹp nhất.

Người mẫu được muốn hôn môi nhất trong lễ tình nhân.

Người mẫu để lại ấn tượng sâu sắc nhất hàng năm.

Người mẫu có sức ảnh hưởng nhất đối với người xem.

Người mẫu xính đẹp nhất có tiềm lực nhất muốn gả vào nhà giàu có nhất.

Lục Lê nhìn cô ta, tưởng tượng thấy cô ta và Trình Hoài đứng chung một chỗ thực sự rất hợp.

Hiện tại cô thực sự rất muốn biết chuyện giữa bọn họ là cái dạng gì?

Bọn họ có phải từng yêu nhau sâu sắc hay không, sau đó vì sự nghiệp mà Tề Lâm xa cách với Trình Hoài, để trả thù Trình Hoài liền tùy tiện tìm một cô gái trêu tức cô ta? Sau đó thì…tìm được cô? Tự mình tiêm vào đầu những mẩu chuyện cẩu huyết này, Lục Lê cười chua sót.

Con người luôn chồng chất những mâu thuẫn. Mặc dù trong lòng đã không tự tin tới cực hạn, nhưng hiện tại Lục Lê vẫn như trước không muốn bị cái người gọi là vợ trước của anh chế giễu, cho nên khi xoay người rời đi cô vẫn không quên giả bộ mạnh mẽ bình tĩnh cười tao nhã.

Chẳng qua là, mới ra cửa, Lục Lê liền cảm thấy chân mình như nhũn ra.

Lục Gia hung hăng trừng mắt nhìn Tề Lâm một cái, đi theo Lục Lê ra cửa. Nhìn Lục Lê vịn tường chậm rãi bước đi, Lục Gia cuống quýt đuổi theo, cô gọi khe khẽ: “A Lê.”, Lục Lê không nói, chẳng qua chỉ ý vị lau nước mắt.

Đèn nê-ông lập lòe, lượng xe trên đường như nước chảy, người đến người đi rất náo nhiệt. Lục Gia lái xe, Lục Lê thì ngồi ở phó lái ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ là một mảnh ồn ào náo nhiệt, mà ở giữa sự náo nhiệt này, cô lại đơn độc, lại cô đơn một mình.

Hiện tại cô muốn nhanh chóng về nhà, chính tai nghe Trình Hoài nói với cô anh đã từng kết hôn, nói cho cô rốt cuộc anh và Tề Lâm là xảy ra chuyện gì, nhưng mà cô cũng muốn tốc độ xe có thể chậm lại, tốt nhất là chạy một mạch, bởi vì cô không biết rốt cuộc cái gọi là chân tướng kia cô có thể tiếp nhận được hay không.

Di động vang lên, Lục Lê ngơ ngác nhìn cuộc gọi đến hiện tên Trình Hoài. Ngón tay vuốt ve di động, nhưng cô vẫn chưa nhận điện.

Đến khi di động ngừng tiếng, Lục Lê đột nhiên tắt máy, nhắm mắt lại ngửa người trên ghế nghỉ một chút.

Trong đầu đột nhiên quay cuồng cảnh tượng lần đầu tiên họ gặp mặt, tuy rằng nói là nhất kiến chung tình có lẽ rất ngây thơ, nhưng khoảnh khắc đầu tiên Lục Lê nhìn thấy Trình Hoài cô thật sự đã bị anh biến thành mẩu vụn. Anh phù hợp với tất cả mơ mộng về người đàn ông trong lòng cô, cao lớn anh tuấn, tác phong nhanh nhẹn, điềm đạm lẽ độ, tiến lùi có chuẩn mực…biết anh đến tìm cô vì công việc thiết kế cho công ty, Lục Lê luôn luôn bình tĩnh lại kích động lại còn nói năng ấp a ấp úng…

Vì sợ cô làm bản vẽ không đúng yêu cầu của anh, khoảng thời gian đó Lục Lê đều làm gấp đôi, hầu như mỗi ngày cô đều thức đêm cho đến 4h sáng chỉ để làm bản vẽ. Cho nên khoảng thời gian đó Lục Lê cơ hồ tự gây sức ép cho mình nhưng cô cũng rất vui vẻ, bởi vì nhìn anh tươi cười hài lòng khi thấy bản kết xuất đồ họa, Lục Lê liền cảm thấy ngọt lịm…

Tuy rằng Lục Lê thích anh, nhưng cũng chỉ là sự thầm mến của một cô gái, cô biết giữa hai người có sự chênh lệch, một người là vị thần ngồi tít trên cao, một người chẳng qua chỉ là một nhà thiết kế nhỏ có chút danh tiếng mà thôi. Thần chỉ để ngưỡng vọng, cho nên Lục Lê cảm thấy có thể biết anh có thể nhìn anh từ xa cũng đã tốt lắm rồi…

Cô lại không nghĩ rằng có một ngày, anh lại còn nói thích cô. Lục Lê thụ sủng nhược kinh* nhìn anh, ngơ ngác nói không nên lời, mãi đến khi Trình Hoài bá đạo cầm tay cô đeo nhẫn cho cô, cô mới biết được bản thân không phải nằm mơ.

(*: vừa mừng vừa lo, tự nhiên được yêu chiều mà lo sợ)

Cô còn nhớ, món quà đầu tiên Trình Hoài tặng cô chính là một chiếc nhẫn đẹp đẽ…



Từ từ nhắm hai mắt vuốt ve chiếc nhẫn, Lục Lê cười hạnh phúc, khẽ cười, nước mắt rồi lại chảy ra.

Bọn họ gặp gỡ chỉ có một tháng Trình Hoài đã cầu hôn cô. Cô thương anh, tự nhiên hai lời thật tốt đã đồng ý. Sau khi họ kết hôn, Trình Hoài rất thương cô, cô nói gì nghe nấy…Nhưng mà dù vậy, thỉnh thoảng khi đêm khuya yên tĩnh cô mở to mắt nhìn anh ngủ bên cạnh, Lục Lê cảm thấy rất hạnh phúc đồng thời cũng rất sợ hãi, sợ hãi một ngày có cô gái thay thế vị trí của cô trong lòng anh.

Trong truyện cổ tích chỉ nói cô bé lọ lem và hoàng tử từ nay về sau sẽ sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, nhưng không ai miệt mài theo đến cùng, cái hạnh phúc đó nhỏ bé cỡ nào…

Đưa Lục Lê về đến nhà, Lục Gia an ủi sờ sờ đầu cô: “Hai đứa nói chuyện rõ ràng đi, Trình Hoài đối với em như thế nào, hẳn là trong lòng em biết rõ.”

Trong lòng biết rõ? Lục Lê ngơ ngác nghĩ đến những chữ này, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Mở cửa vào nhà. Thấy Lục Lê đã về, Trình Hoài vội vã tiến tới đón lấy những đồ cô mua.

Sau khi vào nhà Lục Lê căn bản không liếc anh một cái, chỉ một mạch chui vào trong ghế sô-pha.

“A Lê, em làm sao vậy? Hình như đã khóc à? Xảy ra chuyện gì?” Trình Hoài ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng nhìn cô, lúc này mắt cô sưng lên giống như quả đào mật. Trình Hoài dịu dàng vuốt tóc cô: “Em xem, sưng như đèn đỏ rồi này.” Nói xong xoay người đi toilet, không đến một lúc, đã thấy anh mang đến khăn mặt trùm đá từ trong toilet trườm lên mắt cô.

Anh vừa chạm đến cô, Lục Lê đột nhiên trực tiếp gạt tay anh ra, khăn mặt theo đó mà rơi trên mặt đất.

Đối với hành động thô bạo của Lục Lê, Trình Hoài ngẩn ra.

Nhìn phản ứng của anh, trong lòng Lục Lê đột nhiên căng thẳng, ngoảnh đi không hề nhìn anh. Sau một lúc lâu, cô quay đầu lại nhìn thẳng anh, nghiêm túc hỏi: “Anh có… chuyện quan trọng gì giấu em không ?”

Trình Hoài giật mình sáng tỏ, nhìn Lục Lê thật sâu, cúi đầu: “Rất xin lỗi.”

“Rất xin lỗi?” Lục Lê nhắc lại một câu rất xin lỗi kia, lạnh lùng cười, nhìn Trình Hoài người mà cô đã từng vô cùng tin tưởng và ỷ lại, cắn cắn môi, nước mắt bất giác rơi xuống: “Vì cái gì mà anh giấu em chuyện anh từng kết hôn? Anh đây là lừa gạt người khác có biết không? Trong hôn nhân không thể có lừa gạt.”

“A Lê, rất xin lỗi.”

“Không cần nói cái gì mà rất xin lỗi nữa, Trình Hoài cái em cần chính là một lời giải thích của anh. Nói cho em biết, vì cái gì mà phải lừa gạt em.” Lục Lê yếu ớt nhìn anh, ánh mắt có chút sợ hãi: “Hai người vì sao phải ly hôn? Rốt cuộc hiện tại anh và Tề lâm có còn gút mắc hay không?”

Nhắc đến Tề Lâm, trong lòng Lục Lê đột nhiên run lên… Vợ trước của anh chính là nữ thần trong mắt rất nhiều người! Tại sao anh lại ly hôn với nữ thần chứ?

“A Lê. Hôn nhân của anh và Tề Lâm trước kia căn bản chỉ là trên danh nghĩa. Khi đó giữa bọn anh ngoại trừ giấy đăng kí kết hôn thì cái gì cũng không phát sinh.” Trình Hoài nghiêm túc nhìn cô, thở dài, cười khổ tâm: “Sau khi gặp em, tiếc nuối lớn nhất của anh chính là đã từng kết hôn.” Anh dừng một chút, bàn tay to nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn: “Tha thứ cho anh trước đây ích kỉ được không? Lúc đó anh thực sự chỉ muốn bày ra một mặt hoàn mĩ nhất trước em, để em có thể yêu anh, cho nên anh che giấu việc từng kết hôn. Anh thật sự không muốn chuyện này ảnh hưởng đến cái nhìn của em về anh. A Lê, anh yêu em rất nhiều, em hẳn là rõ ràng.”

“Đúng vậy, anh rất yêu em, rất thương em cũng rất khẩn trương có được em, cho nên những điều đó khiến anh giấu diếm chuyện từng kết hôn, về sau khi bị vạch trần sẽ khiến em dễ dàng tha thứ cho anh đúng không?”Lục Lê thở dài: “Trình Hoài, cho dù hôn nhân của anh và Tề Lâm chỉ là quan hệ trên danh nghĩa, anh cũng cần phải nói cho em biết sự thật anh từng kết hôn.” Một lúc lâu sau, Lục Lê đứng dậy, đưa lưng về phía anh: “Đàn ông các anh lúc nói dối có thể đừng dùng chiêu bài “anh yêu em” hay không? Về cơ bản nói dối phụ nữ chính là không tôn trọng cô ấy rồi.”

Cô nói, về cơ bản nói dối phụ nữ chính là không tôn trọng cô ấy rồi.

Lục Lê nói xong lê giày đi vào phòng ngủ.

Ngọn đèn trong phòng u ám, Trình Hoài nhìn bóng dáng Lục Lê lảo đảo mà một hồi hoảng hốt.

Anh che giấu việc kết hôn quả thực là anh không đúng, nhưng mà, anh yêu cô, chắc hẳn so với người khác cô là người rõ nhất, hơn nữa, anh và Tề Lâm ngoại trừ giấy đăng kí kết hôn thì chẳng có gì gọi là vợ chồng cả. Trình Hoài đi ra ban công hút điếu thuốc, mây khói lượn lờ, tâm tình phiền muộn. Thật lâu sau, anh đẩy cửa đi vào phòng ngủ, Lục Lê đang cuộn mình trên giường ôm gối khóc.

Cô không biết mình nên làm gì bây giờ, cô thương anh, cho nên muốn tha thứ việc anh giấu diếm, nhưng nếu như dễ dàng tha thứ, cô lại sợ hãi anh còn có nhiều việc khác nữa giấu cô. Hiện tại, cô thậm chí hoài nghi cuộc hôn nhân danh nghĩa với Tề Lâm theo như lời Trình Hoài có phải thật không…

Cô không biết, rốt cuộc là sự tín nhiệm đã xói mòn, hay là ở trước mặt Tề Lâm cô tự ti…

Trunk Show: là một sự kiện ở đó người cung cấp trực tiếp giới thiệu sản phẩm tới các cửa hàng trực thuộc nhà cung cấp này và tới các khách hàng tại một địa điểm bán lẻ hoặc một địa điểm khác như phòng khách sạn. Trong nhiều trường hợp nó cho phép các cửa hàng giới thiệu hoặc mua sản phẩm trước khi được đưa ra công chúng. Điển hình, các khách hàng có thể xem hàng, đặt hàng và sau đó chờ đợi nhà cung cấp sản xuất và chuyển hàng tới

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bán Hôn Bất Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook