Chương 31: Và rồi ta cũng yêu
Nuu_Naa
03/03/2016
Hôm nay kỉ niệm 2 năm của anh và cô.
Anh đã có chuyến đi Đức từ ba ngày trước, hôm nay có lẽ anh sẽ trở về. Ba ngày qua, cô ở nhà chán đến muốn khóc. Ngoài việc tưới cây, coi phim và làm bánh thì cô chả còn gì để làm.
Ăn không ngồi rồi, cô liền thoáng qua ý định bày một trò để ghẹo anh, đó chính là giả bộ bỏ đi. Vì trưa nay, khi lướt web, cô thấy một bài blog, trong đó cô gái chia sẻ hôm cô bỏ đi, anh kia đã bỏ cả công việc đi tìm cô, bla bla ...
Cảm thấy bản thân mình thật thiên tài khi nghĩ ra trò này, bấy lâu nay anh đều ăn hiếp cô, nói lại một lời cũng không được, chỉ chờ cái ngày để trả thù, nhưng lỡ anh tưởng cô đi thật, vui vẻ phấn khởi không? Lúc đó cô sẽ như thế nào nhỉ?
Cô ngồi lên mạng, viết ra cái lá thư sến súa nhất quả đất, mà tâm tình cực kì phấn khích. Suy nghĩ đến cái bộ mặt của anh tức điên lên vì bị giăng bẫy cô lại khúc khích cười.
Cô đem tất cả quần áo của mình dấu sạch, cả đồ trang điểm cũng cất đi nốt. Nói chung không chừa lại một món đồ gì của cô, chỉ còn lá thư buồn sâu thẳm kia để trên bàn.
Thiên Ân từ sân bay đi thẳng về nhà, ba ngày qua tâm tình anh nhớ cô đến da diết. Vừa trở vào nhà, thì không thấy ai.
- Tịnh Vy, Tịnh Vy.
Anh vừa về thì thấy nhà không bóng người, liền cau mày khó chịu.
- Tịnh Vy.
Cô núp trên phòng trong nhà chứa đồ, nghe thấy tiếng anh gọi liền bụp miệng nín cười, cô chả lẽ không suy nghĩ tới kết quả chọc giận anh hay sao? Chỉ là Tịnh Vy muốn trêu ghẹo anh một tí, không nghĩ đến sự việc sẽ ra sao.
Anh mở cửa phòng ngủ cũng không thấy Tịnh Vy, trái tim anh đứng lại khi thấy lá thư trên bàn, tâm tình hoảng loạn, anh sải bước tới, tâm tư tụt xuống ghi thấy dòng đầu tiên đập vào mắt anh.
" Xin lỗi anh, hôm nay em phải rời đi rồi, có lẽ 2 năm qua chúng ta đã có rất nhiều kỷ niệm, nhưng em và anh chúng ta đều có cuộc sống riêng, không nên làm phiền nhau nữa, ... "
Thiên Ân liền nổi trận lôi đình, liền lôi điện thoại ra gọi, cầm điện thoại rung lên từng đợt, mà cô khoái chí cười ra cả nước mắt. Anh bình thường luôn hù dọa cô, luôn bắt bẻ cô, luôn ăn hiếp cô, với lại vì cô mà anh lo lắng như thế kia, cảm xúc liền cực kì tốt. Hôm nay, cô còn đặc cách mọi người trong nhà về sớm, trong nhà không bóng người, cảm xúc liền nóng tới mức muốn nổ tung.
- Alo.
- Em đang ở đâu?
Giọng anh quát lớn đến mức mà bên đầu dây điện thoại cộng với tiếng âm ở ngoài làm cô muốn choáng váng đầu óc.
- Tôi cho em 5 phút để quay lại đây, nếu không đừng trách sao cả nhà họ Tịnh của em sẽ loạn cả lên, cái báo trang nhất sẽ đề cập em đầu tiên với tần suất chóng mặt nhé, Hứa Tịnh Vy.
Cô đau đầu mà ong ong cả đầu óc, bây giờ phải làm thế nào? Bước ra sao? Có nhục nhã quá không? Nhưng anh nói là làm, cô không thể để trò đùa của mình mà ảnh hưởng tới mọi người được.
Tiếng cửa phòng chứa đồ cót két mở ra, anh đang đứng ngay cầu thang, liền quay người lại.
Tịnh Vy như còn đầu rụt cổ bước ra, làm anh thêm một trận tức tối, sải bước tới ngay cạnh cô, khí nóng tỏa ra hừng hực.
- Em đang làm cái trò gì vậy?
- Em chỉ .. chỉ
- Tôi đang em, là em đang giỡn đó sao?
Giọng anh quát lớn, trên đỉnh đầu cô còn cảm thấy lạnh run.
- Em vui không? Giỡn có vui không?
Cả người to lớn của anh liền tựa vào người cô rồi dần dần ngã xuống đất, cô trố mắt nhìn, anh ngất rồi. Sắc mặt tái mét, còn đổ rất nhiều mô hôi, môi thì tái nhợt.
Cô hoảng loạn kêu tên anh, đưa anh đi bệnh viện cũng không được, mà nằm ở nhà cũng không an toàn, còn một cách duy nhất cô liền nhớ đứa bạn của mình làm bác sĩ đến khám.
Trong khi đợi cô bạn cấp ba đó đến, cô phải di chuyển anh lên ghế sofa, nhưng sao bây giờ, người anh nặng và to như thế này?
Anh cao mét tám, cô chưa tới mét bảy, anh nặng đến bảy mươi mấy kí, còn cô chỉ có bốn lăm, chênh lệch lớn như thế hỏi cô phải làm như thế nào?
Sau bao nhiêu vất vả nhưng thất bại, cô quyết định để anh nằm trên một tấm chăn, và lôi đi như kéo bao tải vậy :))) Người ta gọi đó là cái kết của những trò nghịch dại.
***
- Anh ấy bị thiếu sức nhiều ngày, ăn không đủ dinh dưỡng, còn gặp street khá áp lực nên mới ngất. Nên chăm sóc lại dùm một cái nhen.
- Ừ cám ơn bồ, không có bồ tui cũng không biết như thế nào nữa.
- Ừ, không có gì, về nhen, chăm sóc cẩn thận vô đấy.
Cô phải lau người, thay đồ cho anh, tất cả mọi việc đều ở trên ghế sofa, chứ không có cách nào mang anh lên phòng. Anh lâu sau đó tỉnh dậy, cô đang loay hoay nấu cho anh một ít cháo, vừa mang ra thấy anh đã ngồi ngay ghế, ánh mắt còn đọng lại sự tức giận.
- Anh tỉnh rồi.
Anh không trả lời, chỉ im lặng liếc cô một cái.
- Em có nấu anh một ít cháo.
- Em đừng có giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
- Thôi mà, giận dai quá.
Cô vui vẻ ngồi vào, cười thật tươi thầm cầu mong anh sẽ không giận nữa.
- Em giỡn vui không?
- Em xin lỗi mà.
Cô bắt đầu nhỏ giọng, mặt tỏ vẻ hối lỗi.
- Em chỉ muốn thử anh, đâu biết anh lại giận đến vậy?
- Thử anh, em muốn thử gì, người anh trừ trên xuống dưới, em muốn thử chỗ nào anh cho em thử chỗ đó.
Cô im bặt, không nói được câu nào nữa.
- Thôi, em xin lỗi, hứa làm ô sin cho anh nguyên 1 tháng hen.
Anh liếc nhẹ cô, khuôn mặt đáng yêu không chịu được. Thấy không khí có vẻ ngượng ngùng, cô giả vờ đánh trống lảng.
- Ăn cháo đi.
Rất nhanh, bàn tay anh giữ cô lại, áp vào ghế sofa, môi cô liền nhận được sự ấm áp có phần khô ráp, nhưng râu ria mới mọc ra của anh đâm vào làn da của cô có chút ngứa ngáy. Nụ hôn ngọt ngào đến khó tả, cô chỉ biết mặt mình đang giận đỏ lên.
- Tịnh Vy, anh yêu em.
- Hả? Anh vừa nói gì chứ?
- À không có gì.
Anh cắn nhẹ môi dưới của cô.
- Thôi, nói lại đi.
- Anh nói, là anh yêu em, thương em, sau này cấm em bày ra những cái trò con nít kia nữa?
Cô ôm anh, ôm chặt anh, để nhận lấy sự ấm áp kia, sự ngọt ngào đến bất tận. Tình yêu là như thế, có lúc thì ngọt ngào không tả nỗi, có lúc thì làm người khác đau đến mức ngạt thở.
Anh đã có chuyến đi Đức từ ba ngày trước, hôm nay có lẽ anh sẽ trở về. Ba ngày qua, cô ở nhà chán đến muốn khóc. Ngoài việc tưới cây, coi phim và làm bánh thì cô chả còn gì để làm.
Ăn không ngồi rồi, cô liền thoáng qua ý định bày một trò để ghẹo anh, đó chính là giả bộ bỏ đi. Vì trưa nay, khi lướt web, cô thấy một bài blog, trong đó cô gái chia sẻ hôm cô bỏ đi, anh kia đã bỏ cả công việc đi tìm cô, bla bla ...
Cảm thấy bản thân mình thật thiên tài khi nghĩ ra trò này, bấy lâu nay anh đều ăn hiếp cô, nói lại một lời cũng không được, chỉ chờ cái ngày để trả thù, nhưng lỡ anh tưởng cô đi thật, vui vẻ phấn khởi không? Lúc đó cô sẽ như thế nào nhỉ?
Cô ngồi lên mạng, viết ra cái lá thư sến súa nhất quả đất, mà tâm tình cực kì phấn khích. Suy nghĩ đến cái bộ mặt của anh tức điên lên vì bị giăng bẫy cô lại khúc khích cười.
Cô đem tất cả quần áo của mình dấu sạch, cả đồ trang điểm cũng cất đi nốt. Nói chung không chừa lại một món đồ gì của cô, chỉ còn lá thư buồn sâu thẳm kia để trên bàn.
Thiên Ân từ sân bay đi thẳng về nhà, ba ngày qua tâm tình anh nhớ cô đến da diết. Vừa trở vào nhà, thì không thấy ai.
- Tịnh Vy, Tịnh Vy.
Anh vừa về thì thấy nhà không bóng người, liền cau mày khó chịu.
- Tịnh Vy.
Cô núp trên phòng trong nhà chứa đồ, nghe thấy tiếng anh gọi liền bụp miệng nín cười, cô chả lẽ không suy nghĩ tới kết quả chọc giận anh hay sao? Chỉ là Tịnh Vy muốn trêu ghẹo anh một tí, không nghĩ đến sự việc sẽ ra sao.
Anh mở cửa phòng ngủ cũng không thấy Tịnh Vy, trái tim anh đứng lại khi thấy lá thư trên bàn, tâm tình hoảng loạn, anh sải bước tới, tâm tư tụt xuống ghi thấy dòng đầu tiên đập vào mắt anh.
" Xin lỗi anh, hôm nay em phải rời đi rồi, có lẽ 2 năm qua chúng ta đã có rất nhiều kỷ niệm, nhưng em và anh chúng ta đều có cuộc sống riêng, không nên làm phiền nhau nữa, ... "
Thiên Ân liền nổi trận lôi đình, liền lôi điện thoại ra gọi, cầm điện thoại rung lên từng đợt, mà cô khoái chí cười ra cả nước mắt. Anh bình thường luôn hù dọa cô, luôn bắt bẻ cô, luôn ăn hiếp cô, với lại vì cô mà anh lo lắng như thế kia, cảm xúc liền cực kì tốt. Hôm nay, cô còn đặc cách mọi người trong nhà về sớm, trong nhà không bóng người, cảm xúc liền nóng tới mức muốn nổ tung.
- Alo.
- Em đang ở đâu?
Giọng anh quát lớn đến mức mà bên đầu dây điện thoại cộng với tiếng âm ở ngoài làm cô muốn choáng váng đầu óc.
- Tôi cho em 5 phút để quay lại đây, nếu không đừng trách sao cả nhà họ Tịnh của em sẽ loạn cả lên, cái báo trang nhất sẽ đề cập em đầu tiên với tần suất chóng mặt nhé, Hứa Tịnh Vy.
Cô đau đầu mà ong ong cả đầu óc, bây giờ phải làm thế nào? Bước ra sao? Có nhục nhã quá không? Nhưng anh nói là làm, cô không thể để trò đùa của mình mà ảnh hưởng tới mọi người được.
Tiếng cửa phòng chứa đồ cót két mở ra, anh đang đứng ngay cầu thang, liền quay người lại.
Tịnh Vy như còn đầu rụt cổ bước ra, làm anh thêm một trận tức tối, sải bước tới ngay cạnh cô, khí nóng tỏa ra hừng hực.
- Em đang làm cái trò gì vậy?
- Em chỉ .. chỉ
- Tôi đang em, là em đang giỡn đó sao?
Giọng anh quát lớn, trên đỉnh đầu cô còn cảm thấy lạnh run.
- Em vui không? Giỡn có vui không?
Cả người to lớn của anh liền tựa vào người cô rồi dần dần ngã xuống đất, cô trố mắt nhìn, anh ngất rồi. Sắc mặt tái mét, còn đổ rất nhiều mô hôi, môi thì tái nhợt.
Cô hoảng loạn kêu tên anh, đưa anh đi bệnh viện cũng không được, mà nằm ở nhà cũng không an toàn, còn một cách duy nhất cô liền nhớ đứa bạn của mình làm bác sĩ đến khám.
Trong khi đợi cô bạn cấp ba đó đến, cô phải di chuyển anh lên ghế sofa, nhưng sao bây giờ, người anh nặng và to như thế này?
Anh cao mét tám, cô chưa tới mét bảy, anh nặng đến bảy mươi mấy kí, còn cô chỉ có bốn lăm, chênh lệch lớn như thế hỏi cô phải làm như thế nào?
Sau bao nhiêu vất vả nhưng thất bại, cô quyết định để anh nằm trên một tấm chăn, và lôi đi như kéo bao tải vậy :))) Người ta gọi đó là cái kết của những trò nghịch dại.
***
- Anh ấy bị thiếu sức nhiều ngày, ăn không đủ dinh dưỡng, còn gặp street khá áp lực nên mới ngất. Nên chăm sóc lại dùm một cái nhen.
- Ừ cám ơn bồ, không có bồ tui cũng không biết như thế nào nữa.
- Ừ, không có gì, về nhen, chăm sóc cẩn thận vô đấy.
Cô phải lau người, thay đồ cho anh, tất cả mọi việc đều ở trên ghế sofa, chứ không có cách nào mang anh lên phòng. Anh lâu sau đó tỉnh dậy, cô đang loay hoay nấu cho anh một ít cháo, vừa mang ra thấy anh đã ngồi ngay ghế, ánh mắt còn đọng lại sự tức giận.
- Anh tỉnh rồi.
Anh không trả lời, chỉ im lặng liếc cô một cái.
- Em có nấu anh một ít cháo.
- Em đừng có giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
- Thôi mà, giận dai quá.
Cô vui vẻ ngồi vào, cười thật tươi thầm cầu mong anh sẽ không giận nữa.
- Em giỡn vui không?
- Em xin lỗi mà.
Cô bắt đầu nhỏ giọng, mặt tỏ vẻ hối lỗi.
- Em chỉ muốn thử anh, đâu biết anh lại giận đến vậy?
- Thử anh, em muốn thử gì, người anh trừ trên xuống dưới, em muốn thử chỗ nào anh cho em thử chỗ đó.
Cô im bặt, không nói được câu nào nữa.
- Thôi, em xin lỗi, hứa làm ô sin cho anh nguyên 1 tháng hen.
Anh liếc nhẹ cô, khuôn mặt đáng yêu không chịu được. Thấy không khí có vẻ ngượng ngùng, cô giả vờ đánh trống lảng.
- Ăn cháo đi.
Rất nhanh, bàn tay anh giữ cô lại, áp vào ghế sofa, môi cô liền nhận được sự ấm áp có phần khô ráp, nhưng râu ria mới mọc ra của anh đâm vào làn da của cô có chút ngứa ngáy. Nụ hôn ngọt ngào đến khó tả, cô chỉ biết mặt mình đang giận đỏ lên.
- Tịnh Vy, anh yêu em.
- Hả? Anh vừa nói gì chứ?
- À không có gì.
Anh cắn nhẹ môi dưới của cô.
- Thôi, nói lại đi.
- Anh nói, là anh yêu em, thương em, sau này cấm em bày ra những cái trò con nít kia nữa?
Cô ôm anh, ôm chặt anh, để nhận lấy sự ấm áp kia, sự ngọt ngào đến bất tận. Tình yêu là như thế, có lúc thì ngọt ngào không tả nỗi, có lúc thì làm người khác đau đến mức ngạt thở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.