Chương 23
Thu Thủy
16/04/2015
Hôm nay là một ngày chủ nhật khá lạnh , còn có mưa phùn , trời âm u và ẩm ướt , đạt tiêu chuẩn “ đẹp trời để ngủ” của Thủy . Và cô cũng “ đã từng ” sung sướng khi được cuộn tròn trong trăn để “ tu tiên ” , thế nhưng vui chưa lâu thì cô đã lệ rời đầy mặt khi bị Hồng Nhung kéo dậy từ sáu giờ sáng , đắng thật !
Thủy mơ mơ màng màng mặc kệ Nhung lôi kéo mình đi đâu thì đi , khi tỉnh hẳn thì phát hiện mình đang ngồi cùng hơn năm mươi học sinh khác trong hội trường . Trên sân khấu , Hoàng Tuấn Kiệt mặc một chiếc áo vét trắng có viền cổ áo , tay áo hoa tím , trên tay phe phẩy một chiếc quạt lông chim , ngồi trên một chiếc ghế đệm êm ái , lười biếng hỏi chuyện học sinh ngồi trên ghế đối diện mình . Khóe miệng Thủy giật giật , chiếc quạt đó ……..hình như giống của Gia Cát tiên sinh thì phải , chắc thầy là fan của phim Tam Quốc đây mà , giáo viên lịch sử có khác . Nhưng dáng vẻ của Gia Cát tiên sinh uyên bác , nghiêm túc, giống thần tiên bao nhiêu thì điệu bộ của Hoàng tiên sinh lại giống kẻ điên đến đó , thật chẳng ra sao ! Lại thêm mùa đông mà lại đi phe phẩy quạt thế kia……anh ta không lạnh sao ?
- Kyoko Uyên - Hoàng Tuấn Kiệt cất cao giọng gọi làm Thủy thôi suy nghĩ .
Học sinh đang ngồi ghế đối diện thầy biết ý đứng dậy , về chỗ ủa mình ở phía dưới hội trường . Kyoko Uyên tiến lên sân khấu , ngồi vào ghế , hết sức tự tin nhìn thẳng Hoàng Tuấn Kiệt :
- Vì sao trò lại muốn trở thành học sinh đại diện dự thi ?
Vẫn những tá câu hỏi nhàm chán , Tuấn Kiệt cất giọng đều đều hỏi , nhưng tư thế ngồi của anh đã có chút thay đổi , có vẻ anh chú ý tập hồ sơ của cô nàng hơn chút ít .
- Vì em sẽ giúp trường có được chiến thắng - Cô nàng tự tin nói , còn nhìn anh bằng ánh mắt kì quái tỏ rõ ý “ có thế mà cũng phải hỏi “.
- Tại sao trò cho rằng trường ta sẽ thắng ?
- Vì có em - Cô nàng hất cằm ra hiệu về tập hồ sơ - Thầy thấy đấy , em không hề muốn dùng chút sức ép nào với thầy đâu !
- À …..ha…….. quyền lực đây mà ! - Tuấn Kiệt gật gù tỏ ý đã hiểu .
Sau đó anh hỏi thêm vài câu rồi đổi học sinh khác ,lần này là một anh chàng mặt rỗ y như bãi tha ma , trông thật không thuận mắt chút nào . Lại vẫn những câu hỏi nhàm chán được thốt lên , Thủy ngoáy ngoáy lỗ tai tỏ vẻ nhàm chán . Cô mượn điện thoại của Nhung , lên mạng đọc tiểu thuyết giết thời gian , còn đeo hearphone đắc ý hòa mình vào từng trang truyện , quên luôn hiện tại .
- Nguyễn Thu Thủy - Tuấn Kiệt lật hồ sơ , nhàn nhạt gọi tên học sinh tiếp theo .
Thế nhưng qua một lát vẫn không thấy ai tiến lên , điều đó khiến Hoàng Tuấn Kiệt dời mắt khỏi tệp hồ sơ trước mắt , tìm kiếm xung quanh . Vài học sinh cũng ngửa cổ tham gia cuộc tìm kiếm , thậm chí có thêm cả người đứng phắt dậy .
- Trò Nguyễn - Tuấn Kiệt thay đổi tư thế gác chân , hỏi . Nhưng vẫn không ai trả lời .
- Trò Thủy ? - Âm lượng có chút tăng cao .
- Cinderella ! -Wendy Thảo ngồi hàng ghế trên quay xuống vẫy vẫy tay gọi Thủy . Mãi không được liền mạnh tay kéo luôn hearphone ra .
- Ừ ? - Thủy nhíu mày nhìn lên .
- Ông già kia gọi - Wendy hất đầu về phía sân khấu .
Diễn bật cười nhỏ , anh hai mà nghe được cái người đáng tuổi em mình gọi mình là ông già chắc anh tức đến điên luôn mất . Vui thật !
Thủy ngơ ngác ậm ờ cổ họng rồi đứng dậy , đá chân Thần Phong ngồi bên phải cô đang cản đường . Cậu bạn mơ màng thu chân về rồi ngủ tiếp . Wendy lắc đầu ngao ngán nhìn cái hàng ghế Thủy vừa dời đi . Xem kìa xem kìa , kẻ thì ngồi ngủ ngon lành như tên vật vờ thiếu ngủ lắm ấy , kẻ thì đọc sách như là trong sách có vàng , kẻ thì mê game , có thêm hai kẻ không biết ngượng ngồi tán tỉnh nhau , và vừa rồi là một cô nàng đắm chìm trong tiểu thuyết , làm ơn đi ….cô tại sao có thể quen biết một cái tổ hợp quái dị như vậy chứ !
Lại nói , Thủy cứ thế đờ đẫn lên sân khấu , phản xạ có điều kiện ngồi xuống ghế , gác chân và …..im lặng chớp chớp mắt nhìn người đối diện . Tuấn Kiệt cũng không hiểu gì nhìn thẳng cô , cả hai cùng nhìn và cùng chớp chớp mắt y trang như hai kẻ ngốc . Qua một lát , Thủy mới suýt xoa than lên :
- Thưa thầy , có chuyện gì mời nói nhanh ạ , em đang bận đọc truyện ngôn tình .
Tuấn Kiệt lúc này thật có xúc động muốn lật bàn , người muốn tiền có tiền , muốn khuôn mặt có khuôn mặt , tính tình cũng tốt như anh lại không có sức hút bằng đống truyện ngôn tình do cái bọn Trung Quốc sáng tác hay sao hả ! Cô bé bày tưởng anh muốn phí cả đống thời gian vô ích ngồi đây diễn đi diễn lại , nói đi nói lại lời thoại nhàm chán hay sao , nếu không phải sa cơ vào bẫy của lão hồ ly hiệu trưởng thì anh đã không khổ sở như vậy . Làm ơn đi , người đáng ra nên kêu trời là anh chứ không phải là cô nha !
Càng nghĩ càng thấy giận , tay vô thức dùng cây quạt lông chim phe phẩy mạnh hơn , người cũng ngồi thẳng dậy , nheo mắt đánh giá cô bé có nick name “ Lọ Lem ” trước mắt . Cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh trắng hồng tự nhiên , đôi mắt to tròn trong veo , long lanh và yên bình như làn nước mùa thu , đôi muôi hồng nhuận , giọng nói dễ nghe , đủ tiêu chuẩn là một “ litter girl loverly ” .
- Nếu chính thức trở thành học sinh đại diện dự thi , trò sẽ làm gì ?
- Chậc …..- Cô tặc lưỡi - Nhà trường hay cuộc thi yêu cầu gì thì em làm đó thôi .
- Vậy điều gì khiến trò muốn trở thành học sinh đại diện ?
- Là do bị ép buộc thôi ! - Thủy chớp chớp mắt .
Tuấn Kiệt thấy sao mà nóng thế , cô bé này không trả lời cho nó văn vẻ chút được sao , ít ra cũng nói hay hay chút để anh còn có cái mà hỏi chứ , nói thế thì anh hỏi cái gì bây giờ ! Tức thật đấy !
- Trò Lọ Lem …..
- Em có tên !
- Trò Thủy , trò có thể đưa ra các tiêu chuẩn mà trò nghĩ là nếu làm theo trường ta sẽ có cơ hội thắng ?
Tuấn Kiệt nhịp nhàng phe phẩy quạt lông chim , mặc cho một số cái lông rụng tơi tả bay bay trong không trung . Anh híp mắt chờ đợi câu trả lời và sự biến hóa trên khuôn mặt của cô . Anh muốn biết ở cô có điều gì đặc biệt mà hiệu trưởng lại chỉ đích danh cô . Thế nhưng làm anh thất vọng rồi , cô hông hề tỏ ra bất bình thường một chút nào , chỉ nhàn nhạt nói :
- Không gì cả !
- Sao cơ ?
- Em nói là không có phương án gì cả ! Tất cả phương án sẽ được đưa ra ngay khi em làm đội trưởng đội dự thi . Vậy thôi !
- Em đang đùa tôi sao ?
- Vâng ! - Cô nhếch mép - Vì vậy đừng chọn em !
Thủy lười biếng ngồi tựa lưng vào ghế , một chân gác , một tay lắc lắc lon nước C2 vừa mở , một tay chống đầu , híp mắt nhìn người đối diện . Tuấn Kiệt khóe miệng run rấy , điệu bộ lười biếng của cô …..còn cao thâm hơn cả anh nhiều . Anh lười là vì muốn ngồi xem kịch vui , mặc cho người ta đánh nhau người sống ta chết . Còn cô lười là để ngồi xem người ta gặp họa , tránh đụng phải rắc rối nhưng tuyệt đối sẽ ở bên ngoài thổi gió khiến trò vui hay hơn , thêm chút kịch tính . Cô còn cao tay hơn anh nhiều ! Đúng là người ngài hiệu trưởng nhìn trúng , bề ngoài hiền lành , bên trong so với ai đều đen hơn .
Tiếp sau , dù cho anh hỏi gì cô cũng chỉ trả lời “ Vâng ” “ Không sao cả ” “ Không có gì ” và “ quá khen ” làm anh gần như phải gọi cấp cứu . Thôi , anh hỏi gì cũng vô dụng , nhanh nhanh đuổi cô về chỗ ngồi , rồi gọi học sinh khác lên .
Thủy thong thả đi lên , và rồi lại lững thững đi về chỗ , chẳng thấy chút khẩn trương hay lo lắng như những bạn khác . Cô đi xuống , tiếp theo Nhung lại đi lên . Hỏi chuyện một lát , tay Tuấn Kiệt lại cũng phe phẩy quạt nhanh hơn tỏ thái độ ………không mấy bình tĩnh của mình .
- Tiểu Hoàng Hoàng này , anh cậu …………không thấy lạnh sao ? - Thủy nghiêng đầu , hỏi nhỏ Diễn đang ngồi bên cạnh Thần Phong .
Cậu bạn phì cười , tay chỉ vào đầu mình , thì thầm :
- Chỗ này của anh ấy thỉnh thoảng ……..không bình thường !
Vừa dứt lời , một vỏ lon nước khoáng với tốc độ ánh sáng bay trúng đầu cậu cũng ánh mắt sắc như dao của cái người mà cậu vừa nói xấu xong - Tuấn Kiệt . Diễn ôm đầu ai oán hết nhìn anh hai lại nhìn Thủy tỏ vẻ uất ức . Cô vỗ vai , an ủi cậu bạn mà ánh mắt lóe lên sự vui vẻ khi người khác gặp họa .
Thiên Vũ cố ý chọn chỗ ngồi cách Thủy khá xa ( vượt qua Tiểu Long , Nhung rồi mới đến chỗ cô ) . Lúc này cậu vẫn chưa thể để đối mặt với Thủy , chí ít là một thời gian nữa tất cả may ra mới có thể trở lại bình thường . Tiểu Long lơ đãng nhìn sang thấy Thiên Vũ vẫn đang chăm chú đọc sách , cậu bạn gật gù tỏ vẻ khâm phục . Đúng là thiên tài có khác , chỉ Thiên Vũ mới hiểu được ý nghĩa sâu xa của một trang sách , cậu ấy suy ngẫm đến mấy tiếng một trang cơ mà !
Thế nhưng bất hạnh thay Tiểu Long lại không biết rắng , đừng nói là một trang , ngay đến một chữ Thiên Vũ cũng không hề đọc nổi . Từ bao giờ ….sách đã trở thành cái thứ ngụy trang để cậu lén nhìn cô mà không bị ai phát hiện vậy ? Thật đáng châm chọc đúng không ? Cái Thiên Vũ - người nổi danh với khuôn mặt lạnh băng nay đâu rồi ? Cậu muốn thu lại tình cảm nhưng sao khó quá !
Dường như cuối cùng Tiểu Long cũng nhận a sự im lặng khác thường của cậu bạn . Cậu quan sát thêm một lát rồi mới mở miệng nói :
- Có chuyện ? - Tiểu Long đẩy vai Thiên Vũ .
Cậu bạn giật mình rồi rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh vốn có .
- Không có ! - Cậu nói .
Tiểu Long bĩu môi , định lừa ai với cái khuôn mặt viết rõ hàng chữ “ Tôi đang có tâm sự ” kia chứ . Mà nhìn trang sách mai xmaf không lật thì chỉ có thể là ngẩn người thôi ! Thực ra , Tiểu Long cũng lờ mờ đoná ra cậu bạn đang rối răm về việc gì , nhưng không chắc chắn . Cậu không biết lúc này cậu nên vui vì Thiên Vũ đã trở lại làm người ( đã có tình cảm ) , hay nên buồn vì có lẽ Thiên Vũ sẽ lại gặp phải kiếp nạn gì đây .
Ánh mắt nghi ngờ kèm theo sự khinh bỉ của Tiểu Long khiến Thiên Vũ ngày xưa luôn luôn thản nhiên bây giờ không thể không có chút nóng lòng . Cậu gấp cuốn sách lại , định vờ ngủ , nhưng vẫn không thể nào né tránh được ánh mắt của cậu bạn .
- Nói đi , tớ đang nghe ! - Có vẻ như Tiểu Long không định buông tha cậu bạn .
- Thực ra cũng không có gì …………- Thiên Vũ ảo não vuốt trán - Ok ……tớ nói !
Tiểu Long nhưỡn mày tỏ ý “ có thế chứ !” . Tình bạn của hai người cũng đâu phải là ngày một ngày hai , cần gì phải giấu .
- Đại loại là …….ngày trước tớ ……..không thích ăn kẹo . Nhưng gần đây lại thích ăn , còn đặc biệt thích một viên kẹo trong hàng ngàn viên .
- Ờ …..rồi sao ? - Tiểu Long ngoáy ngoáy lỗ tai .
- Viên kẹo đó rất đặc biệt , cũng là duy nhất nữa . Nhưng ……..chưa kịp thưởng thức , chưa kịp chiếm nó làm của riêng thì lại giật mình phát hiện có người vượt qua mình và đến trước . Đứng bên cạnh nó và chuẩn đưa tay thu viên kẹo đó vào trong bao . Tớ phải làm sao đây ?
Giọng Thiên Vũ có vẻ buồn và trầm thấp , đã lâu rồi cậu không nói nhiều như vậy , cũng không để lộ cảm xúc rõ như thế . Sau một hồi gãi đầu , Tiểu Long nói :
- Là cậu phát hiện ra viên kẹo đó trước , vậy cớ gì mà phải nhường cho kẻ đến sau , cứ tiến lên mà cướp lại như một thằng đàn ông ấy !
- Nhưng ……….người kia ………..tớ mắc nợ người đó ……..Nên tiến lên và cướp lại sao ?
Tiểu Long lại trầm tư , cậu có bao giờ phải suy nghĩ những chuyện rắc rối thế này đâu , cái gì cũng giải quyết bằng nắm đấm cho nhanh-gọn-lẹ .
- Chẳng phải cậu đã có quyết định rồi sao ?
- Ừ …đã có !- Thiên Vũ nhắm mắt , tựa lưng vào ghế thì thầm - Tại vì tớ nợ cậu ấy !
- Cậu nợ gì cơ ? Tiền à ? - Diễn từ đâu ghé đầu xen vào một câu .
- Không phải việc của cậu ! - Tiểu Long trừng mắt đẩy đầu cậu bạn ra xa .
- Naỳ …………- Diễn khó chịu kêu lên - Dám đuổi tớ , thế ba triệu cậu vay tớ từ tháng trước đến bao giờ trả hả ?
- Ông bà ta đã dạy , nói lời phải giữ lấy lời . Tớ nói không trả là nhất quyết không trả , đừng đòi mất công !
- Ha…..Lê Tiểu Long ……Cậu được lắm ! Cậu …..Cậu ….cứ chờ đấy !
- Luôn luôn sẵn sàng !
Nói xong , Tiểu Long rút hearphone ra nghe nhạc tỏ ý không nghe gì nữa . Diễn tức muốn bóp cổ cậu bạn mà không làm được , đành hậm hực ngồi lại chỗ nhấm nháp cơn giận của mình .
Công việc vân sđáp kéo dài tới trưa , chiều thì có kết quả ngay nên học sinh cũng chẳng phải nhấm nháp tư vị cửa sự chờ đợi . Hơn năm mươi người ghi danh cuối cùng bị loại chỉ còn hai mươi người , gồm mười lăm nam và năm nữ . Thật bất hạnh thay , cô - Lọ Lem Nguyễn Thu Thủy có tên trong danh sách lọt vào vòng trong . Người ta nghe tin trúng cử thì nhảy lên , hét lên vui sướng , còn cô nghe tin thì như trời sập ………Cô đúng là không cười nổi !
Ba ngày tiếp theo lịch học vẫn như bình thường , nhưng đến cuối buổi học thêm chiều thứ tư , hai mươi người trúng tuyển được triệu tập đến hội trường . Lần này Tuân sKieetj mặc một bộ vest tím hoa cà , trên tay vẫn phe phẩy chiếc quạt lông chim cũ kĩ đó . Anh bước đi hết sức khoan thai , nhưng như Thủy và Diễn thì thầm thì dáng vẻ đó rất giống “ đi ba bước lung lay , đi năm bước trực tiếp đột quỵ ”.
- Thời gian chọn học sinh đại diện dự thi không còn nhiều . Vì thế hôm nay thầy trò ta sẽ trực tiếp vấn đáp , thầy hỏi , các trò trả lời cùng lúc bằng việc ghi đáp án vào tầm bảng nhỏ trên tay mình . You are understand ?
- Hiểu ạ ! - Đồng thanh .
Kyoko Uyên iow tay tỏ ý muốn phát biểu , nhận được cái gật đầu chấp thuận . Cô nàng từ tốn hỏi :
- Sẽ giữ lại bao nhiêu người ?
- Tám người ! Chỉ có tám người được giữ lại - Tuấn Kiệt nghiêm túc nói - Bảy người chính thức và một người dự bị ! Ok ?
- Ok !
- You are ready ?
- Yes !
- Ok ! Now, we are begin !
Thủy mơ mơ màng màng mặc kệ Nhung lôi kéo mình đi đâu thì đi , khi tỉnh hẳn thì phát hiện mình đang ngồi cùng hơn năm mươi học sinh khác trong hội trường . Trên sân khấu , Hoàng Tuấn Kiệt mặc một chiếc áo vét trắng có viền cổ áo , tay áo hoa tím , trên tay phe phẩy một chiếc quạt lông chim , ngồi trên một chiếc ghế đệm êm ái , lười biếng hỏi chuyện học sinh ngồi trên ghế đối diện mình . Khóe miệng Thủy giật giật , chiếc quạt đó ……..hình như giống của Gia Cát tiên sinh thì phải , chắc thầy là fan của phim Tam Quốc đây mà , giáo viên lịch sử có khác . Nhưng dáng vẻ của Gia Cát tiên sinh uyên bác , nghiêm túc, giống thần tiên bao nhiêu thì điệu bộ của Hoàng tiên sinh lại giống kẻ điên đến đó , thật chẳng ra sao ! Lại thêm mùa đông mà lại đi phe phẩy quạt thế kia……anh ta không lạnh sao ?
- Kyoko Uyên - Hoàng Tuấn Kiệt cất cao giọng gọi làm Thủy thôi suy nghĩ .
Học sinh đang ngồi ghế đối diện thầy biết ý đứng dậy , về chỗ ủa mình ở phía dưới hội trường . Kyoko Uyên tiến lên sân khấu , ngồi vào ghế , hết sức tự tin nhìn thẳng Hoàng Tuấn Kiệt :
- Vì sao trò lại muốn trở thành học sinh đại diện dự thi ?
Vẫn những tá câu hỏi nhàm chán , Tuấn Kiệt cất giọng đều đều hỏi , nhưng tư thế ngồi của anh đã có chút thay đổi , có vẻ anh chú ý tập hồ sơ của cô nàng hơn chút ít .
- Vì em sẽ giúp trường có được chiến thắng - Cô nàng tự tin nói , còn nhìn anh bằng ánh mắt kì quái tỏ rõ ý “ có thế mà cũng phải hỏi “.
- Tại sao trò cho rằng trường ta sẽ thắng ?
- Vì có em - Cô nàng hất cằm ra hiệu về tập hồ sơ - Thầy thấy đấy , em không hề muốn dùng chút sức ép nào với thầy đâu !
- À …..ha…….. quyền lực đây mà ! - Tuấn Kiệt gật gù tỏ ý đã hiểu .
Sau đó anh hỏi thêm vài câu rồi đổi học sinh khác ,lần này là một anh chàng mặt rỗ y như bãi tha ma , trông thật không thuận mắt chút nào . Lại vẫn những câu hỏi nhàm chán được thốt lên , Thủy ngoáy ngoáy lỗ tai tỏ vẻ nhàm chán . Cô mượn điện thoại của Nhung , lên mạng đọc tiểu thuyết giết thời gian , còn đeo hearphone đắc ý hòa mình vào từng trang truyện , quên luôn hiện tại .
- Nguyễn Thu Thủy - Tuấn Kiệt lật hồ sơ , nhàn nhạt gọi tên học sinh tiếp theo .
Thế nhưng qua một lát vẫn không thấy ai tiến lên , điều đó khiến Hoàng Tuấn Kiệt dời mắt khỏi tệp hồ sơ trước mắt , tìm kiếm xung quanh . Vài học sinh cũng ngửa cổ tham gia cuộc tìm kiếm , thậm chí có thêm cả người đứng phắt dậy .
- Trò Nguyễn - Tuấn Kiệt thay đổi tư thế gác chân , hỏi . Nhưng vẫn không ai trả lời .
- Trò Thủy ? - Âm lượng có chút tăng cao .
- Cinderella ! -Wendy Thảo ngồi hàng ghế trên quay xuống vẫy vẫy tay gọi Thủy . Mãi không được liền mạnh tay kéo luôn hearphone ra .
- Ừ ? - Thủy nhíu mày nhìn lên .
- Ông già kia gọi - Wendy hất đầu về phía sân khấu .
Diễn bật cười nhỏ , anh hai mà nghe được cái người đáng tuổi em mình gọi mình là ông già chắc anh tức đến điên luôn mất . Vui thật !
Thủy ngơ ngác ậm ờ cổ họng rồi đứng dậy , đá chân Thần Phong ngồi bên phải cô đang cản đường . Cậu bạn mơ màng thu chân về rồi ngủ tiếp . Wendy lắc đầu ngao ngán nhìn cái hàng ghế Thủy vừa dời đi . Xem kìa xem kìa , kẻ thì ngồi ngủ ngon lành như tên vật vờ thiếu ngủ lắm ấy , kẻ thì đọc sách như là trong sách có vàng , kẻ thì mê game , có thêm hai kẻ không biết ngượng ngồi tán tỉnh nhau , và vừa rồi là một cô nàng đắm chìm trong tiểu thuyết , làm ơn đi ….cô tại sao có thể quen biết một cái tổ hợp quái dị như vậy chứ !
Lại nói , Thủy cứ thế đờ đẫn lên sân khấu , phản xạ có điều kiện ngồi xuống ghế , gác chân và …..im lặng chớp chớp mắt nhìn người đối diện . Tuấn Kiệt cũng không hiểu gì nhìn thẳng cô , cả hai cùng nhìn và cùng chớp chớp mắt y trang như hai kẻ ngốc . Qua một lát , Thủy mới suýt xoa than lên :
- Thưa thầy , có chuyện gì mời nói nhanh ạ , em đang bận đọc truyện ngôn tình .
Tuấn Kiệt lúc này thật có xúc động muốn lật bàn , người muốn tiền có tiền , muốn khuôn mặt có khuôn mặt , tính tình cũng tốt như anh lại không có sức hút bằng đống truyện ngôn tình do cái bọn Trung Quốc sáng tác hay sao hả ! Cô bé bày tưởng anh muốn phí cả đống thời gian vô ích ngồi đây diễn đi diễn lại , nói đi nói lại lời thoại nhàm chán hay sao , nếu không phải sa cơ vào bẫy của lão hồ ly hiệu trưởng thì anh đã không khổ sở như vậy . Làm ơn đi , người đáng ra nên kêu trời là anh chứ không phải là cô nha !
Càng nghĩ càng thấy giận , tay vô thức dùng cây quạt lông chim phe phẩy mạnh hơn , người cũng ngồi thẳng dậy , nheo mắt đánh giá cô bé có nick name “ Lọ Lem ” trước mắt . Cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh trắng hồng tự nhiên , đôi mắt to tròn trong veo , long lanh và yên bình như làn nước mùa thu , đôi muôi hồng nhuận , giọng nói dễ nghe , đủ tiêu chuẩn là một “ litter girl loverly ” .
- Nếu chính thức trở thành học sinh đại diện dự thi , trò sẽ làm gì ?
- Chậc …..- Cô tặc lưỡi - Nhà trường hay cuộc thi yêu cầu gì thì em làm đó thôi .
- Vậy điều gì khiến trò muốn trở thành học sinh đại diện ?
- Là do bị ép buộc thôi ! - Thủy chớp chớp mắt .
Tuấn Kiệt thấy sao mà nóng thế , cô bé này không trả lời cho nó văn vẻ chút được sao , ít ra cũng nói hay hay chút để anh còn có cái mà hỏi chứ , nói thế thì anh hỏi cái gì bây giờ ! Tức thật đấy !
- Trò Lọ Lem …..
- Em có tên !
- Trò Thủy , trò có thể đưa ra các tiêu chuẩn mà trò nghĩ là nếu làm theo trường ta sẽ có cơ hội thắng ?
Tuấn Kiệt nhịp nhàng phe phẩy quạt lông chim , mặc cho một số cái lông rụng tơi tả bay bay trong không trung . Anh híp mắt chờ đợi câu trả lời và sự biến hóa trên khuôn mặt của cô . Anh muốn biết ở cô có điều gì đặc biệt mà hiệu trưởng lại chỉ đích danh cô . Thế nhưng làm anh thất vọng rồi , cô hông hề tỏ ra bất bình thường một chút nào , chỉ nhàn nhạt nói :
- Không gì cả !
- Sao cơ ?
- Em nói là không có phương án gì cả ! Tất cả phương án sẽ được đưa ra ngay khi em làm đội trưởng đội dự thi . Vậy thôi !
- Em đang đùa tôi sao ?
- Vâng ! - Cô nhếch mép - Vì vậy đừng chọn em !
Thủy lười biếng ngồi tựa lưng vào ghế , một chân gác , một tay lắc lắc lon nước C2 vừa mở , một tay chống đầu , híp mắt nhìn người đối diện . Tuấn Kiệt khóe miệng run rấy , điệu bộ lười biếng của cô …..còn cao thâm hơn cả anh nhiều . Anh lười là vì muốn ngồi xem kịch vui , mặc cho người ta đánh nhau người sống ta chết . Còn cô lười là để ngồi xem người ta gặp họa , tránh đụng phải rắc rối nhưng tuyệt đối sẽ ở bên ngoài thổi gió khiến trò vui hay hơn , thêm chút kịch tính . Cô còn cao tay hơn anh nhiều ! Đúng là người ngài hiệu trưởng nhìn trúng , bề ngoài hiền lành , bên trong so với ai đều đen hơn .
Tiếp sau , dù cho anh hỏi gì cô cũng chỉ trả lời “ Vâng ” “ Không sao cả ” “ Không có gì ” và “ quá khen ” làm anh gần như phải gọi cấp cứu . Thôi , anh hỏi gì cũng vô dụng , nhanh nhanh đuổi cô về chỗ ngồi , rồi gọi học sinh khác lên .
Thủy thong thả đi lên , và rồi lại lững thững đi về chỗ , chẳng thấy chút khẩn trương hay lo lắng như những bạn khác . Cô đi xuống , tiếp theo Nhung lại đi lên . Hỏi chuyện một lát , tay Tuấn Kiệt lại cũng phe phẩy quạt nhanh hơn tỏ thái độ ………không mấy bình tĩnh của mình .
- Tiểu Hoàng Hoàng này , anh cậu …………không thấy lạnh sao ? - Thủy nghiêng đầu , hỏi nhỏ Diễn đang ngồi bên cạnh Thần Phong .
Cậu bạn phì cười , tay chỉ vào đầu mình , thì thầm :
- Chỗ này của anh ấy thỉnh thoảng ……..không bình thường !
Vừa dứt lời , một vỏ lon nước khoáng với tốc độ ánh sáng bay trúng đầu cậu cũng ánh mắt sắc như dao của cái người mà cậu vừa nói xấu xong - Tuấn Kiệt . Diễn ôm đầu ai oán hết nhìn anh hai lại nhìn Thủy tỏ vẻ uất ức . Cô vỗ vai , an ủi cậu bạn mà ánh mắt lóe lên sự vui vẻ khi người khác gặp họa .
Thiên Vũ cố ý chọn chỗ ngồi cách Thủy khá xa ( vượt qua Tiểu Long , Nhung rồi mới đến chỗ cô ) . Lúc này cậu vẫn chưa thể để đối mặt với Thủy , chí ít là một thời gian nữa tất cả may ra mới có thể trở lại bình thường . Tiểu Long lơ đãng nhìn sang thấy Thiên Vũ vẫn đang chăm chú đọc sách , cậu bạn gật gù tỏ vẻ khâm phục . Đúng là thiên tài có khác , chỉ Thiên Vũ mới hiểu được ý nghĩa sâu xa của một trang sách , cậu ấy suy ngẫm đến mấy tiếng một trang cơ mà !
Thế nhưng bất hạnh thay Tiểu Long lại không biết rắng , đừng nói là một trang , ngay đến một chữ Thiên Vũ cũng không hề đọc nổi . Từ bao giờ ….sách đã trở thành cái thứ ngụy trang để cậu lén nhìn cô mà không bị ai phát hiện vậy ? Thật đáng châm chọc đúng không ? Cái Thiên Vũ - người nổi danh với khuôn mặt lạnh băng nay đâu rồi ? Cậu muốn thu lại tình cảm nhưng sao khó quá !
Dường như cuối cùng Tiểu Long cũng nhận a sự im lặng khác thường của cậu bạn . Cậu quan sát thêm một lát rồi mới mở miệng nói :
- Có chuyện ? - Tiểu Long đẩy vai Thiên Vũ .
Cậu bạn giật mình rồi rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh vốn có .
- Không có ! - Cậu nói .
Tiểu Long bĩu môi , định lừa ai với cái khuôn mặt viết rõ hàng chữ “ Tôi đang có tâm sự ” kia chứ . Mà nhìn trang sách mai xmaf không lật thì chỉ có thể là ngẩn người thôi ! Thực ra , Tiểu Long cũng lờ mờ đoná ra cậu bạn đang rối răm về việc gì , nhưng không chắc chắn . Cậu không biết lúc này cậu nên vui vì Thiên Vũ đã trở lại làm người ( đã có tình cảm ) , hay nên buồn vì có lẽ Thiên Vũ sẽ lại gặp phải kiếp nạn gì đây .
Ánh mắt nghi ngờ kèm theo sự khinh bỉ của Tiểu Long khiến Thiên Vũ ngày xưa luôn luôn thản nhiên bây giờ không thể không có chút nóng lòng . Cậu gấp cuốn sách lại , định vờ ngủ , nhưng vẫn không thể nào né tránh được ánh mắt của cậu bạn .
- Nói đi , tớ đang nghe ! - Có vẻ như Tiểu Long không định buông tha cậu bạn .
- Thực ra cũng không có gì …………- Thiên Vũ ảo não vuốt trán - Ok ……tớ nói !
Tiểu Long nhưỡn mày tỏ ý “ có thế chứ !” . Tình bạn của hai người cũng đâu phải là ngày một ngày hai , cần gì phải giấu .
- Đại loại là …….ngày trước tớ ……..không thích ăn kẹo . Nhưng gần đây lại thích ăn , còn đặc biệt thích một viên kẹo trong hàng ngàn viên .
- Ờ …..rồi sao ? - Tiểu Long ngoáy ngoáy lỗ tai .
- Viên kẹo đó rất đặc biệt , cũng là duy nhất nữa . Nhưng ……..chưa kịp thưởng thức , chưa kịp chiếm nó làm của riêng thì lại giật mình phát hiện có người vượt qua mình và đến trước . Đứng bên cạnh nó và chuẩn đưa tay thu viên kẹo đó vào trong bao . Tớ phải làm sao đây ?
Giọng Thiên Vũ có vẻ buồn và trầm thấp , đã lâu rồi cậu không nói nhiều như vậy , cũng không để lộ cảm xúc rõ như thế . Sau một hồi gãi đầu , Tiểu Long nói :
- Là cậu phát hiện ra viên kẹo đó trước , vậy cớ gì mà phải nhường cho kẻ đến sau , cứ tiến lên mà cướp lại như một thằng đàn ông ấy !
- Nhưng ……….người kia ………..tớ mắc nợ người đó ……..Nên tiến lên và cướp lại sao ?
Tiểu Long lại trầm tư , cậu có bao giờ phải suy nghĩ những chuyện rắc rối thế này đâu , cái gì cũng giải quyết bằng nắm đấm cho nhanh-gọn-lẹ .
- Chẳng phải cậu đã có quyết định rồi sao ?
- Ừ …đã có !- Thiên Vũ nhắm mắt , tựa lưng vào ghế thì thầm - Tại vì tớ nợ cậu ấy !
- Cậu nợ gì cơ ? Tiền à ? - Diễn từ đâu ghé đầu xen vào một câu .
- Không phải việc của cậu ! - Tiểu Long trừng mắt đẩy đầu cậu bạn ra xa .
- Naỳ …………- Diễn khó chịu kêu lên - Dám đuổi tớ , thế ba triệu cậu vay tớ từ tháng trước đến bao giờ trả hả ?
- Ông bà ta đã dạy , nói lời phải giữ lấy lời . Tớ nói không trả là nhất quyết không trả , đừng đòi mất công !
- Ha…..Lê Tiểu Long ……Cậu được lắm ! Cậu …..Cậu ….cứ chờ đấy !
- Luôn luôn sẵn sàng !
Nói xong , Tiểu Long rút hearphone ra nghe nhạc tỏ ý không nghe gì nữa . Diễn tức muốn bóp cổ cậu bạn mà không làm được , đành hậm hực ngồi lại chỗ nhấm nháp cơn giận của mình .
Công việc vân sđáp kéo dài tới trưa , chiều thì có kết quả ngay nên học sinh cũng chẳng phải nhấm nháp tư vị cửa sự chờ đợi . Hơn năm mươi người ghi danh cuối cùng bị loại chỉ còn hai mươi người , gồm mười lăm nam và năm nữ . Thật bất hạnh thay , cô - Lọ Lem Nguyễn Thu Thủy có tên trong danh sách lọt vào vòng trong . Người ta nghe tin trúng cử thì nhảy lên , hét lên vui sướng , còn cô nghe tin thì như trời sập ………Cô đúng là không cười nổi !
Ba ngày tiếp theo lịch học vẫn như bình thường , nhưng đến cuối buổi học thêm chiều thứ tư , hai mươi người trúng tuyển được triệu tập đến hội trường . Lần này Tuân sKieetj mặc một bộ vest tím hoa cà , trên tay vẫn phe phẩy chiếc quạt lông chim cũ kĩ đó . Anh bước đi hết sức khoan thai , nhưng như Thủy và Diễn thì thầm thì dáng vẻ đó rất giống “ đi ba bước lung lay , đi năm bước trực tiếp đột quỵ ”.
- Thời gian chọn học sinh đại diện dự thi không còn nhiều . Vì thế hôm nay thầy trò ta sẽ trực tiếp vấn đáp , thầy hỏi , các trò trả lời cùng lúc bằng việc ghi đáp án vào tầm bảng nhỏ trên tay mình . You are understand ?
- Hiểu ạ ! - Đồng thanh .
Kyoko Uyên iow tay tỏ ý muốn phát biểu , nhận được cái gật đầu chấp thuận . Cô nàng từ tốn hỏi :
- Sẽ giữ lại bao nhiêu người ?
- Tám người ! Chỉ có tám người được giữ lại - Tuấn Kiệt nghiêm túc nói - Bảy người chính thức và một người dự bị ! Ok ?
- Ok !
- You are ready ?
- Yes !
- Ok ! Now, we are begin !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.