Chương 2: Trường trung học Sao Mai
Thu Thủy
16/04/2015
Vào một buổi sáng không được đeph trời cho lắm , trong
một căn nhà tại Mĩ .
- Dạ ??? Ông nội , ông nói lại đi ạ ?? - Nguyễn Thu Thủy năm nay 17 tuổi hét lên .
- Bây giờ con ở nhà cũng chỉ chơi , hay đến cấp 3 Sao Mai học thử xem sao - Ông nội điềm tĩnh nói .
- Đó là cái nơi nào vậy ?? Có trên bản đồ thế giới không ạ ??
- Là THPT Sao Mai ở Việt nam !
- Ai giúp ông đưa ra sáng kiến hay vậy ạ ??
- Là chú của con.
- Chú sao ??? Tốt lắm !!- Thủy cười tươi tắn , nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt . “ Chú dám hại con sập bẫy thì cũng đừng trách con .”
- Thủy , đừng chỉnh chú con nặng quá , nó cũng đang cần giúp đỡ - Ông vỗ vai cô - Coi như giúp nó làm từ thiện vậy .
- Con không có nhiều lòng tốt như vậy mà làm từ thiện cho chú .- Cô bĩu môi - Mà Việt nam là ở đâu vậy ??
- Ở trên bản đồ thế giới ấy - Ông nội uống trà .
- Ông nội à ……..
- Là quê mẹ con , đừng hòng giả nai với ông , con biết nó ở đâu mà . Cái chuyện 4 năm trước …….
- Ồ !!! Con biết rồi , con sẽ đi tìm mẹ , thu xếp hành lý ngay đây ….- Cô ngắt lời ông , vội bỏ chạy .
Ra khỏi phòng của ông nội , Thủy nhấn điện thoại gọi cho người chú yêu quý :
- Chú à , là con đây !! Chú dám đâm lén sau lưng con nha !
- “ Dù sao con cũng đã học xong rồi , học nhảy cóc liên tục đâu vui, về Việt nam đi .”
- Không thích , nơi đó chẳng có gì thú vị cả - Vừa nói chuyện điện thoại , cô vừa đi lên phòng bố mẹ
- “ Ở đây rất thú vị nha , ví dụ như Việt nam là một nước duy nhất trên thế giới có nền trật tự an ninh anh toàn , chưa bao giờ có khủng bố .”
- Vô vị .
- “Là nơi có biết bao danh lam thắng cảnh đẹp Sơn thủy hữu tình nha , còn nổi tiếng với nhiều món ngon nữa .”
- Chán ngắt !!
- “Là quê hương của Hồ chủ tịch- HỒ CHÍ MINH nha!!!!”
- Ồ …. Đáng để suy nghĩ đấy !!!!
Đã đến phòng bố mẹ , Thủy vội tạm biệt chú bằng một câu cảnh cáo kinh điển rồi tắt máy .Cô gõ cửa ..
- Thưa mẹ con xin phép vào ạ !!!! - Cô nhỏ nhẹ thưa , không nói chuyện thoải mái giống khi ở bên ông nội .
Từ xưa đến nay , quan hệ giữa cô và bố mẹ luôn xa cách , lạnh lùng . Cô chưa bao giờ tâm sự thủ thỉ vớ mẹ những chuyện ở lớp hay ở bên ngoài như những bạn cùng tuổi , hay cùng bố vui đùa , dạo công viên , làm nũng trong bờ vai ấm áp của bố . Cô và họ cũng hiếm khi nói chuyện phiếm với nhau quá lâu . Toàn dùng ngữ điệu khách sáo , mà tránh gặp mặt được thì cứ tránh thôi . Nếu không phải mẹ cô gọi cô đến thì cô cũng sẽ không đến đâu . Thì ra chú cũng đã trao đổi với mẹ , bắt cô về việt Nam , cô không muốn về đâu . Nhưng đành ngậm đắng nuốt cay nghe lời .
“ Chú ak`, chú dám chơi trò tiền trảm hậu tấu với con sao , con sẽ cho chú biết thế nào là địa ngục trần gian ” - Thủy nghiến răng trở về phòng.
Ngay 2 hôm sau , cô vác một chiếc ba lô đơn giản trên lưng , một mình ra sân bay , bay về thủ đô Hà Nội . Ông nội định đi tiễn cô nhưng cô từ chối , còn bố mẹ cô thì thờ ơ nên cô cũng không bận tâm .Mang theo tâm trạng nặng nề , bức xúc , tức giận xen lẫn uất ức , Thủy lên máy bay dời đi .
Sau 12 tiếng lơ lửng trên bầu trời , cuối cùng cô cũng đặt chân đến sân bay nội bài . Từ khi sinh ra đến giờ , thứ tiếng cô thạo nhất là tiếng Anh và tiếng Việt . Đừng hỏi tại sao trước đó cô không biết Việt Nam , giả ngu là một sở trường tiềm ẩn .
Không vội về “ nơi cô sẽ ở ” , Thủy đi dạo xung quanh mấy con phố .
Giờ đang là đầu mùa thu , cũng không đến nỗi lạnh lắm , Thủy mặc một chiếc quần jean đen bó sát ,cùng một chiếc áo phông đen in hình đầu lâu , bên ngoài khoách một chiếc áo khoác sành điệu màu xanh biển . Cô đội chiếc mũ của áo khoác , che đi nửa khuôn mặt xinh xắn. Tai đeo hearphone nghe nhạc , Thủy nhàn nhã lê đôi chan có đôi giày hàng hiệu đi hết phố Hàng Cháo lại sang Hàng Bông , Hàng Đào lại sang Phố Yết Kiêu, cuối cùng là đường Xuân Diệu bên Hồ Tây .
Cô ngồi nghỉ chân ở điểm cuối cùng là trên một chiếc ghế đá bên Hồ Hoàn Kiếm . Đã hơn 4 năm cô không về đây , thực ra 4 năm trước , lợi dụng lúc bố mẹ đi công tác , Thủy trốn về Việt Nam - quê hương của mẹ chơi vài ngày . Cũng khá thú vị , sau đó bị ông nội phát hiện nhưng ông giúp cô che giấu .
Từng đợt gió thu luồn qua hàng liễu ven hồ , tạo chút sóng lăn tăn nơi mặt nước , làm tâm tình đang khó chịu của cô tốt hơn chút ít .
Đang bình tâm nghe nhạc bỗng điện thoại báo có cuộc gọi đến , cô khẽ liếc qua màn hình rồi nghe máy .
- “ Nữ hoàng bệ hạ vạn tuế ” - Một giọng thanh niên đầy nịnh hót vang lên
- Bình thân - Thủy khẽ cười , tên Vũ Hải này lần nào cũng chào câu này .
- “ Nữ hoàng của tôi ơi , em đang la cà ở đâu vậy , còn không mau đến khách sạn Royal, tôi đã đăth phòng giúp em rồi ” - Vũ Hải năm nay đã 22 tuổi , là đứa con trai duy nhất của “ ông hoàng khách sạn ” Vũ Lâm , hiện đang giúp bố quản lý vài chi nhánh ở Việt Nam .
- Em chưa muốn về , lát nữa tính sau . Đồ đi học của em anh đã mua đủ chưa ???
- “ Thưa nữ hoàng , đã đủ hết rồi .”
- Ha… - Thủy bật cười - Anh vẫn còn cãi nhau với chú Lâm sao ???
- “ Ờ … ông già cố chấp .”
- Cũng vì tương lai của anh thôi mà . Em cúp máy đây .
- “ Đừng….nữ hoàng giúp tôi đi , em nói một tiếng với ông già nhà tôi là được mà “
- Ok , em sẽ thử xem sao
- “ tạ ơn nữ hoàng , thần mang ơn người xuốt đời “
- Ha…..ha…….bye anh
Tắt máy , nhạc lại nổi lên , tâm trạng cô cũng trở nên bình lặng . Ngồi thêm một lắt , thấy trời đã sắp tối , Thủy bắt taxi đến khách sạn Royal . Vào thời gian này , các trường tiểu học , trung học cơ sở , trung học phổ thông lẫn đại học đều đã khai giảng được một tuần . Thế nhưng Thủy vẫn nhàn hạ cùng Vũ Hải đi chơi thăm thú cảnh đẹp ở Hà Nội , không vội đén lớp.
- “ Thủy à , con về nước ccungx đã hơn 2 tuần , mau đi học đi thôi ! “ Chú của Thủy không dám gặp mặt , chỉ gọi điện thúi giục
- Chú nghĩ con còn cần đi học sao ? - Thủy vừa xem bia đá ở Lăng Miêu Quốc tử Giám vừa nói .
- “ Chú biết chú bày kế ép con về Việt Nam là không đúng , nhưng chú cần con giúp ? “
- Chú tài giỏi như vậy còn cần con sao ? Có chuyện gì vậy?
- <…………>
- Ồ nghe có vẻ thú vị đấy , làm xong việc con có thể về nước ngay lập tức sao ?’
- “ Chú hứa “
- Vậy hết tuần này con sẽ đến lớp , hồ sơ nhờ chú giúp . ngoài ra con muốn làm gì , chú phải đáp ứng , tuyệt đối không được xen vào.
- “ Chú đảm bảo “
- Ok , bye chú !
- Em định giúp chú thật sao ? - Vũ Hải đưa lon nước ngọt đến cho cô
- Chỉ là chơi đùa chút thôi , giải quyết nhanh rồi về Mĩ .
- Tại sao em luôn muốn quay về ? Ở đây…….
- Ở Mĩ ít ra em còn ông nội . - Thủy bỏ đi , để lại một tiếng thì thầm .
Nhìn bóng lưng cô , Vũ Hải khẽ thử dài . Lúc nào cũng vậy , cô bé đó luôn cô độc , không thân thiết với bố mẹ , liên tục học nhảy cóc nên không có bạn bè . Ngoài ông nội và một số người quen ra thì với ai cô cũng tỏ ra xa cách , luôn ngụy trang để sống . Như vậy thật mệt mỏi .
Ba ngày sau , Thủy trở lại với cuộc sống học sinh cấp 3 . Đeo ba lô trên vai , cô nhìn ngắm mình trong gương , hài lòng gật đầu sau đó mới ra phòng bếp ăn sáng . Hai hôm trước , cô chuyển đến một khu phố ở gần trường , sống trong một ngôi nhà bình thường , với những người cũng thật bình thường . Vũ Hải còn chu đáo thue giúp cô một người giúp việc - thím Duyên năm nay đã 50 tuổi , rất chu đáo và cởi mở .
- Tiểu thư ăn thêm chút nữa hãy đi học , còn sớm mà - Thím Duyên nói .
- Con no rồi , con cũng không phải tiểu thư gì , thím cứ gọi con là Thủy được rồi - Cô cầm ba lô lên gật đầu chào rồi dời đi .
Hôm nay là thứ 2 , ngày đầu tuần thứ 4 sau khi khai giảng .Đã vào học , sân trường không một bóng người , lớp học cũng không có , chắc mọi người đang ở hội trường dự lễ chào cờ . Thủy thẫn thờ đi dạo , xem xét xung quanh . Trường THPT Sao Mai này cũng không đễn nỗi tồi , khá đẹp đẽ , rộng rãi . Khuôn viên trường khá khang trang . Xem ra chú cũng không đến nỗi lứa cô . Đang ngơ ngác nhìn vòi nước giữa sân trường thì bỗng có giọng nói vang lên sau lưng cô cũng thứ gì đó chọc vào lưng:
- Học sinh mới phải không ?? Mau đưa tiền đây - Giọng nói của con trai vang lên sau lưng cô .
- Tôi ….tôi không mang theo thiền - không muốn gặp rắc rối ngay từ ngày đầu tiên đến lớp , cô đàng tỏ ra nhút nhát vậy , dù sao bố mẹ không ở đây , sợ gì mất mặt .
- Đừng đùa chứ !!!- Tên con trai kêu lên .
Cô thề là do phản xạ có điều kiện , không phải cố ý . Chỉ biết khi tên con trai kêu lên , cô liền xoay người lại , lên gối và …. Tên đó ôm hạ thân nằm lăn lộn , bên cạnh còn khẩu súng đồ chơi .
- Xin …. Xin lỗi , tớ … tớ không cố ý …tớ …
Tên con trai sau một hồi vật lộn , cố gắng đứng dậy , hay chân run run , lau mồ hôi hột trên trán , hít một hơn sâu nói :
- Cậu …. cũng mạnh thật đấy !!
- Tớ….tớ không cố ý , tại cậu làm …làm tớ sợ - Thủy rụt đầu run run .
- Định trêu cậu một tí , thật không ngờ ….- Cậu ta nén đau cười còn khó coi hơn mếu .
- Cậu ….không sao chứ ??? Tớ …tớ bôi thuốc giúp cậu nha!!
- Không cần - Tên đó đỏ mặt hô lên, đâu thể để ai khác bôi thuốc vào “ chỗ đau ” của mình , nhất là một đứa con gái chứ !!!!
- Thật không sao chứ ???
- Thật !!! Cậu là học sinh mới à ?? Tên gì vậy ?? Học lớp mấy ??- Tên con trai hỏi , thật ra bây giờ nhìn kĩ lại mới thấy tên này ũng khá điển trai , tóc nhuộm đỏ nhưng trông không thô tục , cao 1m70 , thuộc loại ăn chơi sành điệu .
- Tớ… tớ tên Nguyễn Thu Thủy , sẽ học lớp 11a .
- Ồ , vậy cùng lớp rồi . Tớ tên Lê Tiểu Long . Vì duyên phận này , tớ khuyên cậu nha , đừng bao giờ mặc áo màu xám hay đồ thường ở trường này .
- Nhưng cậu ………
- Tớ khác , ở trường hiện nay có 3 màu đồng phục . Một là đồng phục đỏ trắng , hai là đồng phục đen trắng . Và 3 là đồng phục màu xám hay áo bình thường .
- Tại sao ???- Thủy nhíu mày khó hiểu .
- Phe đỏ và phe đen đấu nhau , phe xám ở trung gian , duy chỉ có 5 người dám mặc áo xám , tớ là người đầu tiên . Cậu không được phép mặc vì sự an toàn .Không phải ai ở trường này cũng tốt bụng như tớ đâu !!
- Ờ …
- Lát nhớ lên phòng văn phòng chọn mẫu đồng phục đỏ hoặc đen mà mặc .
Lê Tiểu Long nháy mắt mỉm cười . Thủy khẽ nhăn mặt , hỏi nhỏ :
- Mặc quần áo xong bình thường cũng không được sao ???
- Không được !!!- Lê Tiểu Long lắc đầu quả quyết .
Cả 2 còn đang định bàn luận về vụ đồng phục thì từ đâu vang vọng tiếng la thát thanh như heo bị chọc tiết :
- TRÁNH RA , TRÁNH RA CÁI NÀO !!!
- Mẹ ơi ….. cứu con với !!!- Tiếp theo đó là tiếng run run khóc thét của tên con trai khác .
Thu Thủy cùng Tiểu Long giật mình tò mò đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm thứ âm thanh chói tai vừa phát ra . Sau đó , cả 2 ùng tròn mắt há hóc miệng kinh ngạc . Cách đó khoảng trăm mét có 2 tên nam sinh đang cưỡi trên một chiếc xe đạp điện “đã được cải tạo ” , phóng hết tốc lực về phía cổng trường . Tên cầm lái mồ hôi nhễ nhại , ngoác miệng la oai oái :
- Tránh hết ra …. Tránh …
Còn tên ngồi sau thì ôm cứng lấy đầu hắn , mặt mày tái mét tựa như sắp đến ngày tận thế , nước mắt nước mũi văng tung tóe :
- Cứu tôi với …Lê Thần Phong…. Mau dừng lại , tớ sẽ giết cậu …Cứu …cứu mạng….
Tên cầm lái thì ra tên Lê Thần Phong , cậu ta vừa hét tránh đường vừa cố hết sức dừng xe lại . Khổ nỗi chiếc xe đạp điên cứ thế lao thẳng , chẳng buồn giảm tốc độ , cư thế lao một lúc một nhanh như trêu ngươi 2 người cưỡi nó .
- Tránh !! Tránh hết ra !!
- Cứu con !! Mẹ ơi …
Thủy tròn mắt thích thú nhìn cảnh tượng trước mắt đến ngây người . Bỗng dưng Tiểu Long kéo mạnh cô lùi về phía sau vài bước . Cùng lúc đó , một cơn lốc xoáy thổi qua …
RẦM…
BỊCH…
BỊCH…
CỐP….
Mọi việc diễn ra quá nhanh , chỉ trong vòng vỏn vẹn 6 giây ngắn ngủi . Thủy và Tiểu Long chứng kiến toàn bộ “sự kiện vĩ đại” này đứng ngây ra , hồn phách bay đi đâu hết . Đến khi cả 2 kịp hoàn hồn thì cảnh tượng hãi hùng trước mắt khiến Thủy suýt rớt tim ra ngoài .
Chỉ thấy tên cầm lái - Lê Thần Phong nằm úp sấp sõng xoài như cóc chết trong vũng bùn cách chỗ vòi nước không xa . Trên lưng áo đồng phục màu trắng có cổ tay , cooer cáo và bả vai màu đỏ hằn rõ vết bánh xe đen xì kéo dài ngang thân . Công nhận trông cạu t lúc này giống y con nhái bị xe cán qua .
Đưa mắt nhìn theo vết bánh xe , miệng Thủy há to đến mức có thể nhét luôn một quả trứng đà điểu vào cũng vừa . Trong đài phun nước cách “nạn nhân thứ 1” không xa , “nạn nhân thứ 2” - người nam sinh ngồi sau hiện tại đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước , không biết còn sống hay đã theo tổ tiên đi nốt quãng đường còn lại . Ở một góc , chiếc xe đạp diện thì gãy làm đôi , một bánh xe còn đang quay tít thò lò trên mặt đất .
Quả là một pha “ hành động ” ngoại mục , quá xuất sắc . Tiểu Long đứng bần thần một lát rồi lới sực tỉnh , lắc đầu thở dài bước qua “ xác ” tên Lê Thần Phong mà nhảy vào đài phun nước , vớt “thi thể ” đang nổi lềnh bềnh của tên nam sinh số quạ đen kia lên .
- Hoàng Xuân Diễn … Cậu phải cố lên , đừng chết thế này …- Lê Tiểu Long lay “ thi thể ” trong tay như lắc một con rối .
Chỉ thấy nam sinh được gọi là Hoàng Xuân Diễn kia đang bất tỉnh mà bỗng sùi bọt mép sau khi bị lắc liên tục . Có thể tiếng va chạm khá lớn nên học sinh và giáo viên trong hội trường nhanh chóng bị thu hút đến “ hiện trường ” . Không chuồn lúc này còn đợi khi nào , Thu Thủy lợi dụng lúc hỗn loạn , chuồn êm . Cô lén đến một góc , tiếp tục xem diễn . Sau vài thủ pháp sơ cứu của thầy y tế , Thần Phong cùng Xuân Diễn lờ mờ tỉnh lại :
- Tên chết bầm … Tớ giết cậu …….- Xuân Diễn vừa tỉnh đã túm lấy Thần Phong , ra sức lên gối .
- Á..mọi chuyện không thể trách tớ được , tại xe cậu quá dởm thôi , tớ giúp cậu chạy thử mà - Thần phong cố né đòn , nhảy như con choi choi , thanh minh .
Tiểu Long cũng nhảy vào cản 2 nam sinh lại , có vẻ 3 ng` là bạn . Thầy cô cùng học sinh khác bất giác không biết từ lúc nào đã vây xung quanh “ hiện trường ” , tạo thành vòng tròn , vả cả 3 nam sinh đang “ vờn nhau ” lại là trung tâm . Bỗng một nam sinh rẽ đám đông ngang nhiên vượt qua chỗ “ vật lộn ” , còn ném lại 2 từ :
-NGU NGỐC !!!
Lê Thần Phong cùng Hoàng Xuân Diễn lập tức thôi đấu đá , không hẹn mà cùng quay phắt lại quát :
- TRẦN THIÊN VŨ , có ngon quay lại đấu một trận !!!!
Nam sinh tên Trần Thiên Vũ kia vẫn ngang nhiên 2 tay đút túi quần , bước đi không thèm quay đầu lại . Mạc cho trước mặt vở kịch diễn biến thế nào thì Thủy lúc này cũng đã lâm vào trầm tư . Sau một hồi quan sát , cô thấy rõ nét hai phe . Một bên nam sinh mặc áo sơ mi có cổ áo , cổ tay , bả vai và cà là vạt đều đen , còn nữ thì váy sọc đen trắng đeo cà là vạt đen . Bên còn lại nam sinh cũng mặc áo sơ mi có cổ áo , cổ tay , bả vai và cà là vạt đều đỏ , còn nữ thì váy sọc đỏ trắng đeo cà là vạt đỏ . Ngoại trừ Tiểu long đang mặc một chiếc áo giả bò và Thủy đang mặc một chiếc áo len mỏng màu xám ( mùa thu mà ) thì không học sinh nào mặc đồ màu xám hay đồ bình thường .
Khoan đã , ngoại trừ logo biểu tượng của trường in ở cánh tay trái thì ở ngực phải của một mình tên Lê thần phong còn in hình vương niệm nhỏ cùng chữ “KING” . Hoàng xuân diễn cũng mặc đồng phục đỏ nhưng không có chữ này . Còn Trần thiên vũ vừa đi ngang qua mặc đồng phục đen , cũng có chữ “KING” Chà ….. hóa ra 2 tên đó là thủ lĩnh của 2 phe đối đầu . Thế nhưng Tiểu long thì sao ??? cậu ta có vẻ khá hòa thuận với cả 2 phe …
Giờ nhìn kĩ lại thì mấy tên này công nhận khá đẹp trai . Lê Tiểu Long có mái tóc đỏ gạch với nét đeph hoang dã . Hoàng Xuân Diễn có mái tóc màu đen kèm theo đôi mắt màu cà phê , khuôn mặt baby , một nét đẹp “ngây thơ ” của loài hồ ly . Lê Thần Phong rất nổi bật với mái tóc màu nâu đỏ, đôi mắt màu hổ phách , chiếc khuyên tai bên trái lấp lánh dưới ánh thu nhẹ . Cậu ta quả là có nét đẹp của sự cao ngạo , cá biệt . Và còn cả nét đẹp của sự lạnh lùng , xa cách ở Trần Thiên Vũ - người nam sinh có mái tóc màu vàng kim , đôi mắt hờ hững .
Ngôi trường này quả nhiên không đơn giản . Nguyễn Thu Thủy khẽ cười vô thức dời nơi hỗn loạn , tự tìm phòng hiệu trưởng gõ cửa tiến vào .
một căn nhà tại Mĩ .
- Dạ ??? Ông nội , ông nói lại đi ạ ?? - Nguyễn Thu Thủy năm nay 17 tuổi hét lên .
- Bây giờ con ở nhà cũng chỉ chơi , hay đến cấp 3 Sao Mai học thử xem sao - Ông nội điềm tĩnh nói .
- Đó là cái nơi nào vậy ?? Có trên bản đồ thế giới không ạ ??
- Là THPT Sao Mai ở Việt nam !
- Ai giúp ông đưa ra sáng kiến hay vậy ạ ??
- Là chú của con.
- Chú sao ??? Tốt lắm !!- Thủy cười tươi tắn , nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt . “ Chú dám hại con sập bẫy thì cũng đừng trách con .”
- Thủy , đừng chỉnh chú con nặng quá , nó cũng đang cần giúp đỡ - Ông vỗ vai cô - Coi như giúp nó làm từ thiện vậy .
- Con không có nhiều lòng tốt như vậy mà làm từ thiện cho chú .- Cô bĩu môi - Mà Việt nam là ở đâu vậy ??
- Ở trên bản đồ thế giới ấy - Ông nội uống trà .
- Ông nội à ……..
- Là quê mẹ con , đừng hòng giả nai với ông , con biết nó ở đâu mà . Cái chuyện 4 năm trước …….
- Ồ !!! Con biết rồi , con sẽ đi tìm mẹ , thu xếp hành lý ngay đây ….- Cô ngắt lời ông , vội bỏ chạy .
Ra khỏi phòng của ông nội , Thủy nhấn điện thoại gọi cho người chú yêu quý :
- Chú à , là con đây !! Chú dám đâm lén sau lưng con nha !
- “ Dù sao con cũng đã học xong rồi , học nhảy cóc liên tục đâu vui, về Việt nam đi .”
- Không thích , nơi đó chẳng có gì thú vị cả - Vừa nói chuyện điện thoại , cô vừa đi lên phòng bố mẹ
- “ Ở đây rất thú vị nha , ví dụ như Việt nam là một nước duy nhất trên thế giới có nền trật tự an ninh anh toàn , chưa bao giờ có khủng bố .”
- Vô vị .
- “Là nơi có biết bao danh lam thắng cảnh đẹp Sơn thủy hữu tình nha , còn nổi tiếng với nhiều món ngon nữa .”
- Chán ngắt !!
- “Là quê hương của Hồ chủ tịch- HỒ CHÍ MINH nha!!!!”
- Ồ …. Đáng để suy nghĩ đấy !!!!
Đã đến phòng bố mẹ , Thủy vội tạm biệt chú bằng một câu cảnh cáo kinh điển rồi tắt máy .Cô gõ cửa ..
- Thưa mẹ con xin phép vào ạ !!!! - Cô nhỏ nhẹ thưa , không nói chuyện thoải mái giống khi ở bên ông nội .
Từ xưa đến nay , quan hệ giữa cô và bố mẹ luôn xa cách , lạnh lùng . Cô chưa bao giờ tâm sự thủ thỉ vớ mẹ những chuyện ở lớp hay ở bên ngoài như những bạn cùng tuổi , hay cùng bố vui đùa , dạo công viên , làm nũng trong bờ vai ấm áp của bố . Cô và họ cũng hiếm khi nói chuyện phiếm với nhau quá lâu . Toàn dùng ngữ điệu khách sáo , mà tránh gặp mặt được thì cứ tránh thôi . Nếu không phải mẹ cô gọi cô đến thì cô cũng sẽ không đến đâu . Thì ra chú cũng đã trao đổi với mẹ , bắt cô về việt Nam , cô không muốn về đâu . Nhưng đành ngậm đắng nuốt cay nghe lời .
“ Chú ak`, chú dám chơi trò tiền trảm hậu tấu với con sao , con sẽ cho chú biết thế nào là địa ngục trần gian ” - Thủy nghiến răng trở về phòng.
Ngay 2 hôm sau , cô vác một chiếc ba lô đơn giản trên lưng , một mình ra sân bay , bay về thủ đô Hà Nội . Ông nội định đi tiễn cô nhưng cô từ chối , còn bố mẹ cô thì thờ ơ nên cô cũng không bận tâm .Mang theo tâm trạng nặng nề , bức xúc , tức giận xen lẫn uất ức , Thủy lên máy bay dời đi .
Sau 12 tiếng lơ lửng trên bầu trời , cuối cùng cô cũng đặt chân đến sân bay nội bài . Từ khi sinh ra đến giờ , thứ tiếng cô thạo nhất là tiếng Anh và tiếng Việt . Đừng hỏi tại sao trước đó cô không biết Việt Nam , giả ngu là một sở trường tiềm ẩn .
Không vội về “ nơi cô sẽ ở ” , Thủy đi dạo xung quanh mấy con phố .
Giờ đang là đầu mùa thu , cũng không đến nỗi lạnh lắm , Thủy mặc một chiếc quần jean đen bó sát ,cùng một chiếc áo phông đen in hình đầu lâu , bên ngoài khoách một chiếc áo khoác sành điệu màu xanh biển . Cô đội chiếc mũ của áo khoác , che đi nửa khuôn mặt xinh xắn. Tai đeo hearphone nghe nhạc , Thủy nhàn nhã lê đôi chan có đôi giày hàng hiệu đi hết phố Hàng Cháo lại sang Hàng Bông , Hàng Đào lại sang Phố Yết Kiêu, cuối cùng là đường Xuân Diệu bên Hồ Tây .
Cô ngồi nghỉ chân ở điểm cuối cùng là trên một chiếc ghế đá bên Hồ Hoàn Kiếm . Đã hơn 4 năm cô không về đây , thực ra 4 năm trước , lợi dụng lúc bố mẹ đi công tác , Thủy trốn về Việt Nam - quê hương của mẹ chơi vài ngày . Cũng khá thú vị , sau đó bị ông nội phát hiện nhưng ông giúp cô che giấu .
Từng đợt gió thu luồn qua hàng liễu ven hồ , tạo chút sóng lăn tăn nơi mặt nước , làm tâm tình đang khó chịu của cô tốt hơn chút ít .
Đang bình tâm nghe nhạc bỗng điện thoại báo có cuộc gọi đến , cô khẽ liếc qua màn hình rồi nghe máy .
- “ Nữ hoàng bệ hạ vạn tuế ” - Một giọng thanh niên đầy nịnh hót vang lên
- Bình thân - Thủy khẽ cười , tên Vũ Hải này lần nào cũng chào câu này .
- “ Nữ hoàng của tôi ơi , em đang la cà ở đâu vậy , còn không mau đến khách sạn Royal, tôi đã đăth phòng giúp em rồi ” - Vũ Hải năm nay đã 22 tuổi , là đứa con trai duy nhất của “ ông hoàng khách sạn ” Vũ Lâm , hiện đang giúp bố quản lý vài chi nhánh ở Việt Nam .
- Em chưa muốn về , lát nữa tính sau . Đồ đi học của em anh đã mua đủ chưa ???
- “ Thưa nữ hoàng , đã đủ hết rồi .”
- Ha… - Thủy bật cười - Anh vẫn còn cãi nhau với chú Lâm sao ???
- “ Ờ … ông già cố chấp .”
- Cũng vì tương lai của anh thôi mà . Em cúp máy đây .
- “ Đừng….nữ hoàng giúp tôi đi , em nói một tiếng với ông già nhà tôi là được mà “
- Ok , em sẽ thử xem sao
- “ tạ ơn nữ hoàng , thần mang ơn người xuốt đời “
- Ha…..ha…….bye anh
Tắt máy , nhạc lại nổi lên , tâm trạng cô cũng trở nên bình lặng . Ngồi thêm một lắt , thấy trời đã sắp tối , Thủy bắt taxi đến khách sạn Royal . Vào thời gian này , các trường tiểu học , trung học cơ sở , trung học phổ thông lẫn đại học đều đã khai giảng được một tuần . Thế nhưng Thủy vẫn nhàn hạ cùng Vũ Hải đi chơi thăm thú cảnh đẹp ở Hà Nội , không vội đén lớp.
- “ Thủy à , con về nước ccungx đã hơn 2 tuần , mau đi học đi thôi ! “ Chú của Thủy không dám gặp mặt , chỉ gọi điện thúi giục
- Chú nghĩ con còn cần đi học sao ? - Thủy vừa xem bia đá ở Lăng Miêu Quốc tử Giám vừa nói .
- “ Chú biết chú bày kế ép con về Việt Nam là không đúng , nhưng chú cần con giúp ? “
- Chú tài giỏi như vậy còn cần con sao ? Có chuyện gì vậy?
- <…………>
- Ồ nghe có vẻ thú vị đấy , làm xong việc con có thể về nước ngay lập tức sao ?’
- “ Chú hứa “
- Vậy hết tuần này con sẽ đến lớp , hồ sơ nhờ chú giúp . ngoài ra con muốn làm gì , chú phải đáp ứng , tuyệt đối không được xen vào.
- “ Chú đảm bảo “
- Ok , bye chú !
- Em định giúp chú thật sao ? - Vũ Hải đưa lon nước ngọt đến cho cô
- Chỉ là chơi đùa chút thôi , giải quyết nhanh rồi về Mĩ .
- Tại sao em luôn muốn quay về ? Ở đây…….
- Ở Mĩ ít ra em còn ông nội . - Thủy bỏ đi , để lại một tiếng thì thầm .
Nhìn bóng lưng cô , Vũ Hải khẽ thử dài . Lúc nào cũng vậy , cô bé đó luôn cô độc , không thân thiết với bố mẹ , liên tục học nhảy cóc nên không có bạn bè . Ngoài ông nội và một số người quen ra thì với ai cô cũng tỏ ra xa cách , luôn ngụy trang để sống . Như vậy thật mệt mỏi .
Ba ngày sau , Thủy trở lại với cuộc sống học sinh cấp 3 . Đeo ba lô trên vai , cô nhìn ngắm mình trong gương , hài lòng gật đầu sau đó mới ra phòng bếp ăn sáng . Hai hôm trước , cô chuyển đến một khu phố ở gần trường , sống trong một ngôi nhà bình thường , với những người cũng thật bình thường . Vũ Hải còn chu đáo thue giúp cô một người giúp việc - thím Duyên năm nay đã 50 tuổi , rất chu đáo và cởi mở .
- Tiểu thư ăn thêm chút nữa hãy đi học , còn sớm mà - Thím Duyên nói .
- Con no rồi , con cũng không phải tiểu thư gì , thím cứ gọi con là Thủy được rồi - Cô cầm ba lô lên gật đầu chào rồi dời đi .
Hôm nay là thứ 2 , ngày đầu tuần thứ 4 sau khi khai giảng .Đã vào học , sân trường không một bóng người , lớp học cũng không có , chắc mọi người đang ở hội trường dự lễ chào cờ . Thủy thẫn thờ đi dạo , xem xét xung quanh . Trường THPT Sao Mai này cũng không đễn nỗi tồi , khá đẹp đẽ , rộng rãi . Khuôn viên trường khá khang trang . Xem ra chú cũng không đến nỗi lứa cô . Đang ngơ ngác nhìn vòi nước giữa sân trường thì bỗng có giọng nói vang lên sau lưng cô cũng thứ gì đó chọc vào lưng:
- Học sinh mới phải không ?? Mau đưa tiền đây - Giọng nói của con trai vang lên sau lưng cô .
- Tôi ….tôi không mang theo thiền - không muốn gặp rắc rối ngay từ ngày đầu tiên đến lớp , cô đàng tỏ ra nhút nhát vậy , dù sao bố mẹ không ở đây , sợ gì mất mặt .
- Đừng đùa chứ !!!- Tên con trai kêu lên .
Cô thề là do phản xạ có điều kiện , không phải cố ý . Chỉ biết khi tên con trai kêu lên , cô liền xoay người lại , lên gối và …. Tên đó ôm hạ thân nằm lăn lộn , bên cạnh còn khẩu súng đồ chơi .
- Xin …. Xin lỗi , tớ … tớ không cố ý …tớ …
Tên con trai sau một hồi vật lộn , cố gắng đứng dậy , hay chân run run , lau mồ hôi hột trên trán , hít một hơn sâu nói :
- Cậu …. cũng mạnh thật đấy !!
- Tớ….tớ không cố ý , tại cậu làm …làm tớ sợ - Thủy rụt đầu run run .
- Định trêu cậu một tí , thật không ngờ ….- Cậu ta nén đau cười còn khó coi hơn mếu .
- Cậu ….không sao chứ ??? Tớ …tớ bôi thuốc giúp cậu nha!!
- Không cần - Tên đó đỏ mặt hô lên, đâu thể để ai khác bôi thuốc vào “ chỗ đau ” của mình , nhất là một đứa con gái chứ !!!!
- Thật không sao chứ ???
- Thật !!! Cậu là học sinh mới à ?? Tên gì vậy ?? Học lớp mấy ??- Tên con trai hỏi , thật ra bây giờ nhìn kĩ lại mới thấy tên này ũng khá điển trai , tóc nhuộm đỏ nhưng trông không thô tục , cao 1m70 , thuộc loại ăn chơi sành điệu .
- Tớ… tớ tên Nguyễn Thu Thủy , sẽ học lớp 11a .
- Ồ , vậy cùng lớp rồi . Tớ tên Lê Tiểu Long . Vì duyên phận này , tớ khuyên cậu nha , đừng bao giờ mặc áo màu xám hay đồ thường ở trường này .
- Nhưng cậu ………
- Tớ khác , ở trường hiện nay có 3 màu đồng phục . Một là đồng phục đỏ trắng , hai là đồng phục đen trắng . Và 3 là đồng phục màu xám hay áo bình thường .
- Tại sao ???- Thủy nhíu mày khó hiểu .
- Phe đỏ và phe đen đấu nhau , phe xám ở trung gian , duy chỉ có 5 người dám mặc áo xám , tớ là người đầu tiên . Cậu không được phép mặc vì sự an toàn .Không phải ai ở trường này cũng tốt bụng như tớ đâu !!
- Ờ …
- Lát nhớ lên phòng văn phòng chọn mẫu đồng phục đỏ hoặc đen mà mặc .
Lê Tiểu Long nháy mắt mỉm cười . Thủy khẽ nhăn mặt , hỏi nhỏ :
- Mặc quần áo xong bình thường cũng không được sao ???
- Không được !!!- Lê Tiểu Long lắc đầu quả quyết .
Cả 2 còn đang định bàn luận về vụ đồng phục thì từ đâu vang vọng tiếng la thát thanh như heo bị chọc tiết :
- TRÁNH RA , TRÁNH RA CÁI NÀO !!!
- Mẹ ơi ….. cứu con với !!!- Tiếp theo đó là tiếng run run khóc thét của tên con trai khác .
Thu Thủy cùng Tiểu Long giật mình tò mò đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm thứ âm thanh chói tai vừa phát ra . Sau đó , cả 2 ùng tròn mắt há hóc miệng kinh ngạc . Cách đó khoảng trăm mét có 2 tên nam sinh đang cưỡi trên một chiếc xe đạp điện “đã được cải tạo ” , phóng hết tốc lực về phía cổng trường . Tên cầm lái mồ hôi nhễ nhại , ngoác miệng la oai oái :
- Tránh hết ra …. Tránh …
Còn tên ngồi sau thì ôm cứng lấy đầu hắn , mặt mày tái mét tựa như sắp đến ngày tận thế , nước mắt nước mũi văng tung tóe :
- Cứu tôi với …Lê Thần Phong…. Mau dừng lại , tớ sẽ giết cậu …Cứu …cứu mạng….
Tên cầm lái thì ra tên Lê Thần Phong , cậu ta vừa hét tránh đường vừa cố hết sức dừng xe lại . Khổ nỗi chiếc xe đạp điên cứ thế lao thẳng , chẳng buồn giảm tốc độ , cư thế lao một lúc một nhanh như trêu ngươi 2 người cưỡi nó .
- Tránh !! Tránh hết ra !!
- Cứu con !! Mẹ ơi …
Thủy tròn mắt thích thú nhìn cảnh tượng trước mắt đến ngây người . Bỗng dưng Tiểu Long kéo mạnh cô lùi về phía sau vài bước . Cùng lúc đó , một cơn lốc xoáy thổi qua …
RẦM…
BỊCH…
BỊCH…
CỐP….
Mọi việc diễn ra quá nhanh , chỉ trong vòng vỏn vẹn 6 giây ngắn ngủi . Thủy và Tiểu Long chứng kiến toàn bộ “sự kiện vĩ đại” này đứng ngây ra , hồn phách bay đi đâu hết . Đến khi cả 2 kịp hoàn hồn thì cảnh tượng hãi hùng trước mắt khiến Thủy suýt rớt tim ra ngoài .
Chỉ thấy tên cầm lái - Lê Thần Phong nằm úp sấp sõng xoài như cóc chết trong vũng bùn cách chỗ vòi nước không xa . Trên lưng áo đồng phục màu trắng có cổ tay , cooer cáo và bả vai màu đỏ hằn rõ vết bánh xe đen xì kéo dài ngang thân . Công nhận trông cạu t lúc này giống y con nhái bị xe cán qua .
Đưa mắt nhìn theo vết bánh xe , miệng Thủy há to đến mức có thể nhét luôn một quả trứng đà điểu vào cũng vừa . Trong đài phun nước cách “nạn nhân thứ 1” không xa , “nạn nhân thứ 2” - người nam sinh ngồi sau hiện tại đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước , không biết còn sống hay đã theo tổ tiên đi nốt quãng đường còn lại . Ở một góc , chiếc xe đạp diện thì gãy làm đôi , một bánh xe còn đang quay tít thò lò trên mặt đất .
Quả là một pha “ hành động ” ngoại mục , quá xuất sắc . Tiểu Long đứng bần thần một lát rồi lới sực tỉnh , lắc đầu thở dài bước qua “ xác ” tên Lê Thần Phong mà nhảy vào đài phun nước , vớt “thi thể ” đang nổi lềnh bềnh của tên nam sinh số quạ đen kia lên .
- Hoàng Xuân Diễn … Cậu phải cố lên , đừng chết thế này …- Lê Tiểu Long lay “ thi thể ” trong tay như lắc một con rối .
Chỉ thấy nam sinh được gọi là Hoàng Xuân Diễn kia đang bất tỉnh mà bỗng sùi bọt mép sau khi bị lắc liên tục . Có thể tiếng va chạm khá lớn nên học sinh và giáo viên trong hội trường nhanh chóng bị thu hút đến “ hiện trường ” . Không chuồn lúc này còn đợi khi nào , Thu Thủy lợi dụng lúc hỗn loạn , chuồn êm . Cô lén đến một góc , tiếp tục xem diễn . Sau vài thủ pháp sơ cứu của thầy y tế , Thần Phong cùng Xuân Diễn lờ mờ tỉnh lại :
- Tên chết bầm … Tớ giết cậu …….- Xuân Diễn vừa tỉnh đã túm lấy Thần Phong , ra sức lên gối .
- Á..mọi chuyện không thể trách tớ được , tại xe cậu quá dởm thôi , tớ giúp cậu chạy thử mà - Thần phong cố né đòn , nhảy như con choi choi , thanh minh .
Tiểu Long cũng nhảy vào cản 2 nam sinh lại , có vẻ 3 ng` là bạn . Thầy cô cùng học sinh khác bất giác không biết từ lúc nào đã vây xung quanh “ hiện trường ” , tạo thành vòng tròn , vả cả 3 nam sinh đang “ vờn nhau ” lại là trung tâm . Bỗng một nam sinh rẽ đám đông ngang nhiên vượt qua chỗ “ vật lộn ” , còn ném lại 2 từ :
-NGU NGỐC !!!
Lê Thần Phong cùng Hoàng Xuân Diễn lập tức thôi đấu đá , không hẹn mà cùng quay phắt lại quát :
- TRẦN THIÊN VŨ , có ngon quay lại đấu một trận !!!!
Nam sinh tên Trần Thiên Vũ kia vẫn ngang nhiên 2 tay đút túi quần , bước đi không thèm quay đầu lại . Mạc cho trước mặt vở kịch diễn biến thế nào thì Thủy lúc này cũng đã lâm vào trầm tư . Sau một hồi quan sát , cô thấy rõ nét hai phe . Một bên nam sinh mặc áo sơ mi có cổ áo , cổ tay , bả vai và cà là vạt đều đen , còn nữ thì váy sọc đen trắng đeo cà là vạt đen . Bên còn lại nam sinh cũng mặc áo sơ mi có cổ áo , cổ tay , bả vai và cà là vạt đều đỏ , còn nữ thì váy sọc đỏ trắng đeo cà là vạt đỏ . Ngoại trừ Tiểu long đang mặc một chiếc áo giả bò và Thủy đang mặc một chiếc áo len mỏng màu xám ( mùa thu mà ) thì không học sinh nào mặc đồ màu xám hay đồ bình thường .
Khoan đã , ngoại trừ logo biểu tượng của trường in ở cánh tay trái thì ở ngực phải của một mình tên Lê thần phong còn in hình vương niệm nhỏ cùng chữ “KING” . Hoàng xuân diễn cũng mặc đồng phục đỏ nhưng không có chữ này . Còn Trần thiên vũ vừa đi ngang qua mặc đồng phục đen , cũng có chữ “KING” Chà ….. hóa ra 2 tên đó là thủ lĩnh của 2 phe đối đầu . Thế nhưng Tiểu long thì sao ??? cậu ta có vẻ khá hòa thuận với cả 2 phe …
Giờ nhìn kĩ lại thì mấy tên này công nhận khá đẹp trai . Lê Tiểu Long có mái tóc đỏ gạch với nét đeph hoang dã . Hoàng Xuân Diễn có mái tóc màu đen kèm theo đôi mắt màu cà phê , khuôn mặt baby , một nét đẹp “ngây thơ ” của loài hồ ly . Lê Thần Phong rất nổi bật với mái tóc màu nâu đỏ, đôi mắt màu hổ phách , chiếc khuyên tai bên trái lấp lánh dưới ánh thu nhẹ . Cậu ta quả là có nét đẹp của sự cao ngạo , cá biệt . Và còn cả nét đẹp của sự lạnh lùng , xa cách ở Trần Thiên Vũ - người nam sinh có mái tóc màu vàng kim , đôi mắt hờ hững .
Ngôi trường này quả nhiên không đơn giản . Nguyễn Thu Thủy khẽ cười vô thức dời nơi hỗn loạn , tự tìm phòng hiệu trưởng gõ cửa tiến vào .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.