Chương 222: Ai là kẻ bị loại?
0Tích Thần
03/12/2014
Edit: Tiểu Ly
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Tốc độ bay về quỷ vực của Chiếu Nhật Kính bắt đầu giảm . . . Cho đến cuối cùng không còn một tiếng động nào.
Hơn nữa, màu bạc bên trên mặt kính đột nhiên hiện lên vô số tơ máu, những tơ máu kia lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được bắt đầu quấn lấy Chiếu Nhật Kính.
Thiên Phạt nhìn thấy tình huống này, trong lòng cả kinh, không nghĩ tới lĩnh vực của Tề Hoan vậy mà có thể làm bẩn được thần khí.
Khó khăn lắm mới có được một cái thần khí, Thiên Phạt tất nhiên sẽ không bỏ mặc để nó bị hủy như thế, vội vàng thu Chiếu Nhật Kính trở về.
Hắn thu Chiếu Nhật Kính lại, Tề Hoan cũng không đuổi theo, không phải nàng không muốn, vấn đề là phạm vi của quỷ vực cũng chỉ lớn từng này, không thể khuếch trương ra bên ngoài được, quỷ vực này là Mặc Dạ lưu lại để bảo hộ Tề Hoan mà thôi.
Thoạt nhìn tu vi chỉ có nhất trọng thiên, vậy mà lại có thể thả ra lĩnh vực, trong lúc nhất thời, Nhị trưởng lão cũng không thể nào nhìn thấu được Tề Hoan, vậy nên cũng không dám cuồng vọng như vừa rồi nữa.
Nếu chỉ có một mình Tiểu Ngân, hắn và Thiên Phạt có lẽ còn áp chế được, nhưng bây giờ bên cạnh Tiểu Ngân đã có người giúp đỡ, thì mọi chuyện đã không thể nắm chắc được nữa.
Sau khi Chiếu Nhật Kính di chuyển, quỷ vực cũng chậm rãi biến mất, ngay cả Tiểu Ngân cũng cảm thấy nhẹ nhõm một hồi, không thể không nói, áp lực mà quỷ vực mang lại cho người ta quả thật quá lớn, hơn nữa, khí tức này lại vừa vặn khắc chế tiên khí.
“Hai vị đến phủ của ta là để gây phiền toái hay sao?” Nhìn thấy tất cả mọi người đều đã tỉnh táo lại, lúc này Tiểu Ngân mới mở miệng.
“Đương nhiên không phải, những chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi.” Nhị trưởng lão ngược lại vẫn còn chút đầu óc, mắt thấy tình thế bất lợi với mình, gã lập tức thay đổi thái độ, “Nhưng con Bích Sư kia thật sự là linh thú mà Tông Lão Hội ta nuôi dưỡng, mong rằng cô nương hạ thủ lưu tình.” Bây giờ lại bắt đầu kêu cô nương, vừa rồi còn giở trò cơ mà. Tề Hoan nhếch miệng, bàn tay nắm địa võng vẫn không hề nhúc nhích. Gã nói cho là cho sao, thật đúng là tự nâng mình thành đại nhân vật rồi.
“Nhị trưởng lão. . . . . .” Sắc mặt Thiên Phạt thay đổi, mục đích hắn tới nơi này chính là vì diệt trừ Tề Hoan, không nghĩ tới thực lực của Tề Hoan còn cao hơn vài phần so với tưởng tượng của mình, hơn nữa, hắn căn bản không ngờ Tiểu Ngân vậy mà đột phá đến ranh giới, đạt thành vị trí thần tướng.
Nhị trưởng lão cho Thiên Phạt một ánh mắt an tâm chớ vội, sau đó mỉm cười nhìn về phía Tề Hoan, “Cô nương, con Bích Sư này mặc dù là linh thú Thượng Cổ, nhưng một khi nó đã nhận chủ thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, cho dù cô có lòng nuôi nó, chỉ sợ cũng không phải là kế lâu dài.”
Người bình thường nhìn thấy Tề Hoan tỏ vẻ thích thú thèm thuồng, đều đoán rằng Tề Hoan muốn khống chế con linh thú này, cũng chỉ có tiểu hồ ly và Tiểu Ngân hiểu rõ, Tề Hoan là vì trông thấy thức ăn ngon nên mới tỏ ra cao hứng như vậy.
“Ta không có ý định nuôi nó.” Tề Hoan quay đầu nhìn Bích Sư, sủng vật xấu xí như vậy, chỉ cần nhìn thấy thôi buổi tối đã mơ ác mộng rồi, ánh mắt của nàng mới không kém như vậy đâu. Chỉ là, nếu như thịt nó ngon, thì Tề Hoan cũng có thể cố gắng ca ngợi nó một chút.
“Đã như vậy, kính xin cô nương hạ thủ lưu tình.” Giọng điệu nhị trưởng lão cũng coi như vô cùng khách khí, nhưng nét mặt gã vẫn có vẻ cao hơn người ta một bậc, cũng không có cách nào, gã vẫn quen thói đứng ở phía trên nhìn xuống muôn dân trăm họ, chỉ trong một lúc thì không tài nào sửa được.
“Ngươi nói Bích Sư là của Tông Lão Hội các ngươi, có chứng cớ gì không, rõ ràng là ta bắt được nó ở trên đường mà.” Tề Hoan căn bản không phân rõ phải trái với Nhị trưởng lão, ai càn quấy còn chưa biết đâu, hơn nữa bọn hắn căn bản chính là đến gây phiền toái đấy, tính tình Tề Hoan mới không tốt đến mức theo chân bọn họ nói chuyện lễ phép như vậy đâu.
Vai nhị trưởng lão bỗng nhiên nhúc nhích một chút: “Toàn bộ Tiên Giới ai cũng biết, con Bích Sư này là linh thú khế ước của Ngụy Phong trưởng lão thuộc Tông Lão Hội ta.”
“Ngươi có chứng cứ không?” Vẻ mặt Tề Hoan quỷ dị nhìn thoáng qua Bích Sư đang ở bên trong địa võng, Bích Sư mang vẻ mặt lo lắng, đang há to mồm định nói chuyện, thế nhưng cho dù nó cố gắng thế nào cũng vẫn không thể nói ra một tiếng nào.
Tề Hoan cười lạnh, đã vào tay nàng còn dám không an phận, vậy thì cũng đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt.
“Cái này. . . . . .” Bây giờ Ngụy Phong không ở đây, Bích Sư lại không nói câu nào, Nhị trưởng lão thật sự không tìm ra căn cứ xác thực chứng minh Bích Sư có quan hệ với bọn họ. Gã há miệng muốn nói, nhưng lại không biết phải nói gì cho phải.
“Nhị trưởng lão, ta nhớ ra rồi, lĩnh vực nữ tử này vừa dùng chính quỷ vực mà chỉ Quỷ Tiên mới có, nàng quả thật là gian tế Quỷ Tiên phái tới.” Thiên Phạt dù sao cũng đã đi qua Minh giới một lần, mặc dù vẫn chưa trông thấy Mặc Dạ, nhưng lĩnh vực của Minh Vương và Mặc Dạ thật ra cũng không chênh nhau quá nhiều. Vừa rồi oán khí trong lĩnh vực kia quả thật quá kinh người, Chiếu Nhật Kính trên tay hắn đến bây giờ vẫn còn run nhè nhẹ, dường như đã phải chịu tổn thương rất lớn. Thiên Phạt lập tức nhớ tới cái quỷ vực có thể làm dơ bẩn thần khí trong truyền thuyết kia.
Nhị trưởng lão nghe thấy lời Thiên Phạt nói, sắc mặt lập tức sa sầm. Minh giới qua lại thân thiết với Ma giới, quan hệ với Tiên Giới tuy rằng không đến tình trạng nhất định phải gây chiến, nhưng thực sự luôn không tốt, nếu lời Thiên Phạt nói là thật, vậy thì nữ nhân này ắt phải trừ khử.
“Rốt cuộc có phải hay không, đợi ta xem xét một lượt sẽ biết.” Chỉ dùng mắt nhìn thì Nhị trưởng lão không thể nhìn thấu được Tề Hoan, thế nhưng ngược lại, gã có một năng lực đặc thù, chỉ cần đụng phải đối phương là có thể phát hiện ra công pháp đối phương tu luyện từ giới nào truyền đến.
Nhị trưởng lão nói xong, thân hình lóe lên trực tiếp nhảy đến trước mặt Tề Hoan, thò tay đặt lên vai nàng.
Trong mắt Tề Hoan lóe lên ánh sáng lạnh, không đợi bàn tay Nhị trưởng lão đặt lên, xung quanh người nàng đã xuất hiện một tầng ánh sáng màu xanh nhàn nhạt. Nhị trưởng lão có thể không biết ánh sáng màu xanh này, thế nhưng Thiên Phạt lại biết, hắn lập tức hô lên: “Không thể!”
Đáng tiếc tốc độ của hắn hơi chậm rồi, bàn tay kia của Nhị trưởng lão vừa đặt xuống, cái gì cũng chưa cảm giác được đã phát hiện cánh tay mình lập tức bị những tia sáng màu xanh kia quấn đến, sau đó một tiếng hét muộn màng vang lên, cánh tay của gã bị nổ đến máu thịt bay tứ tung.
“Úm!” —— Thừa dịp gã bị thương lấy mạng của gã, Nhị trưởng lão còn chưa kịp phản ứng, Tề Hoan đã chu miệng, nguyên một dòng chữ cực nhỏ màu vàng bay ra từ trong miệng nàng, quấn lấy Nhị trưởng lão lại. Dòng chữ vàng kia chui vào trong lỗ tai gã, tuy rằng thoạt nhìn không dọa người cho lắm, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt của Nhị trưởng lão thôi là biết rõ bây giờ gã tuyệt đối không thoải mái chút nào.
Hiện nay năng lực khống chế Nhất Tự Chân Ngôn trên Thiên Bi của Tề Hoan đã mạnh hơn không ít, tối thiểu cũng không xuất hiện tình trạng vừa há mồm đã đánh ngã cả một nhóm người, nhưng nàng tiêu hao cũng không ít sức lực, một chữ này vừa đi ra đã tiêu tốn hết trọn vẹn tám phần lực lôi điện trong cơ thể nàng.
“AAAA!” Nhị trưởng lão ban đầu chỉ là vẻ mặt thống khổ, sau đó lại giống như một tên điên, một tay bịt lỗ tai, những chữ nhỏ màu vàng quấn đầy trên người gã, một cánh tay khác đã bị nổ rơi mất, không cách nào bịt hai lỗ tai lại, những chữ nhỏ kia vẫn như trước tiếp tục chui vào trong đầu.
“Nhị trưởng lão.” Thiên Phạt thấy bộ dạng này của Nhị trưởng lão, trong lòng vô cùng khiếp sợ, lúc trước, bởi vì năng lực khống chế lực lôi điện của Tề Hoan thật sự quá mạnh nên hắn đã tận lực đánh giá cao thực lực của Tề Hoan, nhưng bây giờ xem ra, mình vẫn như trước đã đánh giá thấp nàng rồi.
Đây là công pháp gì, hắn vậy mà chưa từng thấy qua.
Đừng nói là Thiên Phạt, ngay cả chính bản thân Tề Hoan cũng không biết công pháp vừa rồi mình dùng là cái gì. Ngoại trừ Thượng Cổ đại thần lập ra Thiên Bi, căn bản không ai nghĩ tới, lưu lại trên Thiên Bi chính là Thượng Cổ truyền thế – Lục Tự Chân Ngôn, dùng để trấn áp tất cả những sinh linh thời kỳ Hỗn Độn, đáng tiếc là Lục Đạo Thiên Bi kia đã bị phá hoại, nếu không thì những người phía dưới Thiên Bi làm sao có thể chạy được đến đây.
Lục Tự Chân Ngôn vốn không phải cứ muốn là có thể tu luyện được, để có được Chân Ngôn thì cần phải đạt được Thượng Cổ truyền thừa, Tề Hoan cũng không phải là người thừa kế, nhưng bởi vì đã từng tu luyện Lục Chi Đạo, có lục đạo chi lực nên mới có được sự thừa nhận của Lục Tự Chân Ngôn. Nàng bây giờ cũng chỉ là người sử dụng Lục Tự Chân Ngôn mà thôi, đợi đến khi người thừa kế chân chính xuất hiện, nàng sẽ mất đi năng lực khủng bố này.
Nhưng từ Thượng Cổ đến nay vẫn chưa từng xuất hiện người thừa kế Lục Tự Chân Ngôn.
Tuy rằng không biết Tề Hoan rốt cuộc đã làm gì, nhưng bản thân Tiểu Ngân vốn không hề có thiện cảm với Tông Lão Hội, nhìn thấy Nhị trưởng lão xảy ra chuyện, khóe miệng hắn lại cong lên một đường.
“Ngân, nếu Nhị trưởng lão xảy ra chuyện gì, thì cho dù ngươi có tấn chức thần tướng, Tông Lão Hội cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.” Thiên Phạt vẻ mặt căng thẳng. Hắn có thể không căng thẳng được sao, Nhị trưởng lão này thật ra là lén ra ngoài với hắn, hắn cũng đã dùng không ít chỗ tốt mới có thể khiến Nhị trưởng lão vụng trộm cầm Chiếu Nhật Kính của Tông Lão Hội đi, rồi đi cùng với hắn tới đây.
Một khi Nhị trưởng lão xảy ra chuyện, trước chưa cần nói Tiểu Ngân có bị phiền toái hay không, chỉ riêng hắn ắt sẽ gặp phiền toái không ngừng rồi. Cái đám Tông Lão Hội kia chưa bao giờ là người phân rõ phải trái.
“Ta mỏi mắt mong chờ.” Tiểu Ngân vừa dứt lời, liền thấy trên người Bích Sư đột nhiên tỏa ra từng đợt ánh sáng đỏ như máu, Tề Hoan không chút do dự cầm địa võng trên tay ném về phía Thiên Phạt, đồng thời túm lấy tiểu hồ ly bên cạnh dùng lôi độn chạy sang một chỗ khác.
“Uỳnh!” Một tiếng vang thật lớn vang lên, Bích Sư vừa rồi còn rất vui vẻ đã lập tức nổ tung.
Xem ra khế ước giữa Bích Sư và Ngụy Phong chính là khế ước linh hồn rồi, nếu không thì Bích Sư cũng sẽ không bị chết thảm như vậy. Nghĩ đến lão Ngụy Phong kia không biết đã bị xử lý thế nào, Tề Hoan rụt rụt cổ.
Đồng thời, tại nơi thờ cúng bên trong đại điện của Tông Lão Hội, bốn khối bài vị màu xanh biếc bày ở hàng thứ hai, hai bài vị trong đó không biết làm sao đột nhiên bể thành hai nửa.
Một lão giả râu tóc bạc trắng canh giữ ở nơi này, dáng người khom khom, gầy còm giống như gió thổi là có thể đánh bay đột nhiên đáy mắt hiện lên một đạo tinh quang, giọng nói khàn khàn vang lên trong đại điện: “Cuộc chiến tranh đoạt giữa các thần tướng cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi!”
“Đại trưởng lão?” Bên ngoài điện thờ phụng, một giọng nói mang theo vài phần lo lắng vang lên.
“Lão Tứ à, ngươi nói năm người tranh giành bốn vị trí thần tướng, ai sẽ là người bị loại?”
Lão già trong phòng vẫn ngồi trên ghế như trước, ánh mắt lại không rời khỏi hai cái bài vị đã vỡ làm đôi kia.
“Xin Đại trưởng lão chỉ rõ.”
“. . . . . . Nếu là trước đây thì Ngân nhất định sẽ thượng vị, đáng tiếc, đáng tiếc. Truyền mệnh lệnh của ta, Ngân sát hại Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão của Tông Lão Hội, diệt trừ người này, Tông Lão Hội sẽ hai tay dâng thần khí Chiếu Nhật Kính.”
“Vâng.”
Tất cả những chuyện xảy ra bên trong Tông Lão Hội, Tề Hoan và Tiểu Ngân đều không biết, nhưng cho dù có biết cũng không sao cả, bởi vì ngay lúc đó Tiểu Ngân cũng đã ra một quyết định rồi.
Thiên Phạt thấy tinh thần Nhị trưởng lão không tỉnh táo, vội vàng muốn mang người đi, đáng tiếc, hắn muốn đi, song Tề Hoan và Tiểu Ngân đều không định thả người.
Tiên Giới chỉ có thể có bốn vị thần tướng, nếu xuất hiện thần tướng thứ năm, tiếp theo chắc chắn sẽ là một trận gió tanh mưa máu, Tiểu Ngân không muốn chết, cho nên, hắn chỉ có thể làm hết khả năng để sống sót.
Muốn trách thì trách Thiên Phạt hôm nay cầm Chiếu Nhật Kính trong tay, cho dù biết rõ đó là đồ của Tông Lão Hội, nhưng vì hy vọng sống sót, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Tốc độ bay về quỷ vực của Chiếu Nhật Kính bắt đầu giảm . . . Cho đến cuối cùng không còn một tiếng động nào.
Hơn nữa, màu bạc bên trên mặt kính đột nhiên hiện lên vô số tơ máu, những tơ máu kia lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được bắt đầu quấn lấy Chiếu Nhật Kính.
Thiên Phạt nhìn thấy tình huống này, trong lòng cả kinh, không nghĩ tới lĩnh vực của Tề Hoan vậy mà có thể làm bẩn được thần khí.
Khó khăn lắm mới có được một cái thần khí, Thiên Phạt tất nhiên sẽ không bỏ mặc để nó bị hủy như thế, vội vàng thu Chiếu Nhật Kính trở về.
Hắn thu Chiếu Nhật Kính lại, Tề Hoan cũng không đuổi theo, không phải nàng không muốn, vấn đề là phạm vi của quỷ vực cũng chỉ lớn từng này, không thể khuếch trương ra bên ngoài được, quỷ vực này là Mặc Dạ lưu lại để bảo hộ Tề Hoan mà thôi.
Thoạt nhìn tu vi chỉ có nhất trọng thiên, vậy mà lại có thể thả ra lĩnh vực, trong lúc nhất thời, Nhị trưởng lão cũng không thể nào nhìn thấu được Tề Hoan, vậy nên cũng không dám cuồng vọng như vừa rồi nữa.
Nếu chỉ có một mình Tiểu Ngân, hắn và Thiên Phạt có lẽ còn áp chế được, nhưng bây giờ bên cạnh Tiểu Ngân đã có người giúp đỡ, thì mọi chuyện đã không thể nắm chắc được nữa.
Sau khi Chiếu Nhật Kính di chuyển, quỷ vực cũng chậm rãi biến mất, ngay cả Tiểu Ngân cũng cảm thấy nhẹ nhõm một hồi, không thể không nói, áp lực mà quỷ vực mang lại cho người ta quả thật quá lớn, hơn nữa, khí tức này lại vừa vặn khắc chế tiên khí.
“Hai vị đến phủ của ta là để gây phiền toái hay sao?” Nhìn thấy tất cả mọi người đều đã tỉnh táo lại, lúc này Tiểu Ngân mới mở miệng.
“Đương nhiên không phải, những chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi.” Nhị trưởng lão ngược lại vẫn còn chút đầu óc, mắt thấy tình thế bất lợi với mình, gã lập tức thay đổi thái độ, “Nhưng con Bích Sư kia thật sự là linh thú mà Tông Lão Hội ta nuôi dưỡng, mong rằng cô nương hạ thủ lưu tình.” Bây giờ lại bắt đầu kêu cô nương, vừa rồi còn giở trò cơ mà. Tề Hoan nhếch miệng, bàn tay nắm địa võng vẫn không hề nhúc nhích. Gã nói cho là cho sao, thật đúng là tự nâng mình thành đại nhân vật rồi.
“Nhị trưởng lão. . . . . .” Sắc mặt Thiên Phạt thay đổi, mục đích hắn tới nơi này chính là vì diệt trừ Tề Hoan, không nghĩ tới thực lực của Tề Hoan còn cao hơn vài phần so với tưởng tượng của mình, hơn nữa, hắn căn bản không ngờ Tiểu Ngân vậy mà đột phá đến ranh giới, đạt thành vị trí thần tướng.
Nhị trưởng lão cho Thiên Phạt một ánh mắt an tâm chớ vội, sau đó mỉm cười nhìn về phía Tề Hoan, “Cô nương, con Bích Sư này mặc dù là linh thú Thượng Cổ, nhưng một khi nó đã nhận chủ thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, cho dù cô có lòng nuôi nó, chỉ sợ cũng không phải là kế lâu dài.”
Người bình thường nhìn thấy Tề Hoan tỏ vẻ thích thú thèm thuồng, đều đoán rằng Tề Hoan muốn khống chế con linh thú này, cũng chỉ có tiểu hồ ly và Tiểu Ngân hiểu rõ, Tề Hoan là vì trông thấy thức ăn ngon nên mới tỏ ra cao hứng như vậy.
“Ta không có ý định nuôi nó.” Tề Hoan quay đầu nhìn Bích Sư, sủng vật xấu xí như vậy, chỉ cần nhìn thấy thôi buổi tối đã mơ ác mộng rồi, ánh mắt của nàng mới không kém như vậy đâu. Chỉ là, nếu như thịt nó ngon, thì Tề Hoan cũng có thể cố gắng ca ngợi nó một chút.
“Đã như vậy, kính xin cô nương hạ thủ lưu tình.” Giọng điệu nhị trưởng lão cũng coi như vô cùng khách khí, nhưng nét mặt gã vẫn có vẻ cao hơn người ta một bậc, cũng không có cách nào, gã vẫn quen thói đứng ở phía trên nhìn xuống muôn dân trăm họ, chỉ trong một lúc thì không tài nào sửa được.
“Ngươi nói Bích Sư là của Tông Lão Hội các ngươi, có chứng cớ gì không, rõ ràng là ta bắt được nó ở trên đường mà.” Tề Hoan căn bản không phân rõ phải trái với Nhị trưởng lão, ai càn quấy còn chưa biết đâu, hơn nữa bọn hắn căn bản chính là đến gây phiền toái đấy, tính tình Tề Hoan mới không tốt đến mức theo chân bọn họ nói chuyện lễ phép như vậy đâu.
Vai nhị trưởng lão bỗng nhiên nhúc nhích một chút: “Toàn bộ Tiên Giới ai cũng biết, con Bích Sư này là linh thú khế ước của Ngụy Phong trưởng lão thuộc Tông Lão Hội ta.”
“Ngươi có chứng cứ không?” Vẻ mặt Tề Hoan quỷ dị nhìn thoáng qua Bích Sư đang ở bên trong địa võng, Bích Sư mang vẻ mặt lo lắng, đang há to mồm định nói chuyện, thế nhưng cho dù nó cố gắng thế nào cũng vẫn không thể nói ra một tiếng nào.
Tề Hoan cười lạnh, đã vào tay nàng còn dám không an phận, vậy thì cũng đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt.
“Cái này. . . . . .” Bây giờ Ngụy Phong không ở đây, Bích Sư lại không nói câu nào, Nhị trưởng lão thật sự không tìm ra căn cứ xác thực chứng minh Bích Sư có quan hệ với bọn họ. Gã há miệng muốn nói, nhưng lại không biết phải nói gì cho phải.
“Nhị trưởng lão, ta nhớ ra rồi, lĩnh vực nữ tử này vừa dùng chính quỷ vực mà chỉ Quỷ Tiên mới có, nàng quả thật là gian tế Quỷ Tiên phái tới.” Thiên Phạt dù sao cũng đã đi qua Minh giới một lần, mặc dù vẫn chưa trông thấy Mặc Dạ, nhưng lĩnh vực của Minh Vương và Mặc Dạ thật ra cũng không chênh nhau quá nhiều. Vừa rồi oán khí trong lĩnh vực kia quả thật quá kinh người, Chiếu Nhật Kính trên tay hắn đến bây giờ vẫn còn run nhè nhẹ, dường như đã phải chịu tổn thương rất lớn. Thiên Phạt lập tức nhớ tới cái quỷ vực có thể làm dơ bẩn thần khí trong truyền thuyết kia.
Nhị trưởng lão nghe thấy lời Thiên Phạt nói, sắc mặt lập tức sa sầm. Minh giới qua lại thân thiết với Ma giới, quan hệ với Tiên Giới tuy rằng không đến tình trạng nhất định phải gây chiến, nhưng thực sự luôn không tốt, nếu lời Thiên Phạt nói là thật, vậy thì nữ nhân này ắt phải trừ khử.
“Rốt cuộc có phải hay không, đợi ta xem xét một lượt sẽ biết.” Chỉ dùng mắt nhìn thì Nhị trưởng lão không thể nhìn thấu được Tề Hoan, thế nhưng ngược lại, gã có một năng lực đặc thù, chỉ cần đụng phải đối phương là có thể phát hiện ra công pháp đối phương tu luyện từ giới nào truyền đến.
Nhị trưởng lão nói xong, thân hình lóe lên trực tiếp nhảy đến trước mặt Tề Hoan, thò tay đặt lên vai nàng.
Trong mắt Tề Hoan lóe lên ánh sáng lạnh, không đợi bàn tay Nhị trưởng lão đặt lên, xung quanh người nàng đã xuất hiện một tầng ánh sáng màu xanh nhàn nhạt. Nhị trưởng lão có thể không biết ánh sáng màu xanh này, thế nhưng Thiên Phạt lại biết, hắn lập tức hô lên: “Không thể!”
Đáng tiếc tốc độ của hắn hơi chậm rồi, bàn tay kia của Nhị trưởng lão vừa đặt xuống, cái gì cũng chưa cảm giác được đã phát hiện cánh tay mình lập tức bị những tia sáng màu xanh kia quấn đến, sau đó một tiếng hét muộn màng vang lên, cánh tay của gã bị nổ đến máu thịt bay tứ tung.
“Úm!” —— Thừa dịp gã bị thương lấy mạng của gã, Nhị trưởng lão còn chưa kịp phản ứng, Tề Hoan đã chu miệng, nguyên một dòng chữ cực nhỏ màu vàng bay ra từ trong miệng nàng, quấn lấy Nhị trưởng lão lại. Dòng chữ vàng kia chui vào trong lỗ tai gã, tuy rằng thoạt nhìn không dọa người cho lắm, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt của Nhị trưởng lão thôi là biết rõ bây giờ gã tuyệt đối không thoải mái chút nào.
Hiện nay năng lực khống chế Nhất Tự Chân Ngôn trên Thiên Bi của Tề Hoan đã mạnh hơn không ít, tối thiểu cũng không xuất hiện tình trạng vừa há mồm đã đánh ngã cả một nhóm người, nhưng nàng tiêu hao cũng không ít sức lực, một chữ này vừa đi ra đã tiêu tốn hết trọn vẹn tám phần lực lôi điện trong cơ thể nàng.
“AAAA!” Nhị trưởng lão ban đầu chỉ là vẻ mặt thống khổ, sau đó lại giống như một tên điên, một tay bịt lỗ tai, những chữ nhỏ màu vàng quấn đầy trên người gã, một cánh tay khác đã bị nổ rơi mất, không cách nào bịt hai lỗ tai lại, những chữ nhỏ kia vẫn như trước tiếp tục chui vào trong đầu.
“Nhị trưởng lão.” Thiên Phạt thấy bộ dạng này của Nhị trưởng lão, trong lòng vô cùng khiếp sợ, lúc trước, bởi vì năng lực khống chế lực lôi điện của Tề Hoan thật sự quá mạnh nên hắn đã tận lực đánh giá cao thực lực của Tề Hoan, nhưng bây giờ xem ra, mình vẫn như trước đã đánh giá thấp nàng rồi.
Đây là công pháp gì, hắn vậy mà chưa từng thấy qua.
Đừng nói là Thiên Phạt, ngay cả chính bản thân Tề Hoan cũng không biết công pháp vừa rồi mình dùng là cái gì. Ngoại trừ Thượng Cổ đại thần lập ra Thiên Bi, căn bản không ai nghĩ tới, lưu lại trên Thiên Bi chính là Thượng Cổ truyền thế – Lục Tự Chân Ngôn, dùng để trấn áp tất cả những sinh linh thời kỳ Hỗn Độn, đáng tiếc là Lục Đạo Thiên Bi kia đã bị phá hoại, nếu không thì những người phía dưới Thiên Bi làm sao có thể chạy được đến đây.
Lục Tự Chân Ngôn vốn không phải cứ muốn là có thể tu luyện được, để có được Chân Ngôn thì cần phải đạt được Thượng Cổ truyền thừa, Tề Hoan cũng không phải là người thừa kế, nhưng bởi vì đã từng tu luyện Lục Chi Đạo, có lục đạo chi lực nên mới có được sự thừa nhận của Lục Tự Chân Ngôn. Nàng bây giờ cũng chỉ là người sử dụng Lục Tự Chân Ngôn mà thôi, đợi đến khi người thừa kế chân chính xuất hiện, nàng sẽ mất đi năng lực khủng bố này.
Nhưng từ Thượng Cổ đến nay vẫn chưa từng xuất hiện người thừa kế Lục Tự Chân Ngôn.
Tuy rằng không biết Tề Hoan rốt cuộc đã làm gì, nhưng bản thân Tiểu Ngân vốn không hề có thiện cảm với Tông Lão Hội, nhìn thấy Nhị trưởng lão xảy ra chuyện, khóe miệng hắn lại cong lên một đường.
“Ngân, nếu Nhị trưởng lão xảy ra chuyện gì, thì cho dù ngươi có tấn chức thần tướng, Tông Lão Hội cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.” Thiên Phạt vẻ mặt căng thẳng. Hắn có thể không căng thẳng được sao, Nhị trưởng lão này thật ra là lén ra ngoài với hắn, hắn cũng đã dùng không ít chỗ tốt mới có thể khiến Nhị trưởng lão vụng trộm cầm Chiếu Nhật Kính của Tông Lão Hội đi, rồi đi cùng với hắn tới đây.
Một khi Nhị trưởng lão xảy ra chuyện, trước chưa cần nói Tiểu Ngân có bị phiền toái hay không, chỉ riêng hắn ắt sẽ gặp phiền toái không ngừng rồi. Cái đám Tông Lão Hội kia chưa bao giờ là người phân rõ phải trái.
“Ta mỏi mắt mong chờ.” Tiểu Ngân vừa dứt lời, liền thấy trên người Bích Sư đột nhiên tỏa ra từng đợt ánh sáng đỏ như máu, Tề Hoan không chút do dự cầm địa võng trên tay ném về phía Thiên Phạt, đồng thời túm lấy tiểu hồ ly bên cạnh dùng lôi độn chạy sang một chỗ khác.
“Uỳnh!” Một tiếng vang thật lớn vang lên, Bích Sư vừa rồi còn rất vui vẻ đã lập tức nổ tung.
Xem ra khế ước giữa Bích Sư và Ngụy Phong chính là khế ước linh hồn rồi, nếu không thì Bích Sư cũng sẽ không bị chết thảm như vậy. Nghĩ đến lão Ngụy Phong kia không biết đã bị xử lý thế nào, Tề Hoan rụt rụt cổ.
Đồng thời, tại nơi thờ cúng bên trong đại điện của Tông Lão Hội, bốn khối bài vị màu xanh biếc bày ở hàng thứ hai, hai bài vị trong đó không biết làm sao đột nhiên bể thành hai nửa.
Một lão giả râu tóc bạc trắng canh giữ ở nơi này, dáng người khom khom, gầy còm giống như gió thổi là có thể đánh bay đột nhiên đáy mắt hiện lên một đạo tinh quang, giọng nói khàn khàn vang lên trong đại điện: “Cuộc chiến tranh đoạt giữa các thần tướng cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi!”
“Đại trưởng lão?” Bên ngoài điện thờ phụng, một giọng nói mang theo vài phần lo lắng vang lên.
“Lão Tứ à, ngươi nói năm người tranh giành bốn vị trí thần tướng, ai sẽ là người bị loại?”
Lão già trong phòng vẫn ngồi trên ghế như trước, ánh mắt lại không rời khỏi hai cái bài vị đã vỡ làm đôi kia.
“Xin Đại trưởng lão chỉ rõ.”
“. . . . . . Nếu là trước đây thì Ngân nhất định sẽ thượng vị, đáng tiếc, đáng tiếc. Truyền mệnh lệnh của ta, Ngân sát hại Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão của Tông Lão Hội, diệt trừ người này, Tông Lão Hội sẽ hai tay dâng thần khí Chiếu Nhật Kính.”
“Vâng.”
Tất cả những chuyện xảy ra bên trong Tông Lão Hội, Tề Hoan và Tiểu Ngân đều không biết, nhưng cho dù có biết cũng không sao cả, bởi vì ngay lúc đó Tiểu Ngân cũng đã ra một quyết định rồi.
Thiên Phạt thấy tinh thần Nhị trưởng lão không tỉnh táo, vội vàng muốn mang người đi, đáng tiếc, hắn muốn đi, song Tề Hoan và Tiểu Ngân đều không định thả người.
Tiên Giới chỉ có thể có bốn vị thần tướng, nếu xuất hiện thần tướng thứ năm, tiếp theo chắc chắn sẽ là một trận gió tanh mưa máu, Tiểu Ngân không muốn chết, cho nên, hắn chỉ có thể làm hết khả năng để sống sót.
Muốn trách thì trách Thiên Phạt hôm nay cầm Chiếu Nhật Kính trong tay, cho dù biết rõ đó là đồ của Tông Lão Hội, nhưng vì hy vọng sống sót, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.