Chương 218: Kẻ vệ đạo
0Tích Thần
27/11/2014
Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Tiên giới và Minh giới từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, cho dù hắn là Quỷ Tiên, tự ý xông vào Tiên giới, chỉ e cũng khó mà giải thích.”
“. . . . . . . Đây là điều ngươi muốn nói sao? Nếu như đã nói xong thì ta đi đây.” Tề Hoan không có hứng thú nghe nàng ta nói tiếp, dùng cái này để uy hiếp mình ư, nàng ta đúng là quá ngây thơ rồi. Nếu như sợ thì Mặc Dạ đã không tới đây.
“Nói như vậy, ngươi đã thừa nhận rồi?” Câu hỏi của nàng ta có chút kỳ lạ, Tề Hoan cũng không suy nghĩ nhiều.
“Cho dù ta thừa nhận, thì ngươi có thể làm gì được ta?”
“Thừa nhận là tốt rồi.” Khóe miệng Lục Ương nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ dị, Tề Hoan đột nhiên phát hiện mình bị hai luồng khí tức vô cùng kinh khủng khóa chặt, cả người cứng đờ.
“Thân là Tiên nhân lại cấu kết với Quỷ Tiên, ngươi đã biết tội của mình chưa.” Một giọng nói vừa già nua vừa như ẩn như hiện từ phía sau truyền vào trong tai Tề Hoan, bởi vì sự uy hiếp của khí tức này quá lớn, cho nên Tề Hoan cũng không quay đầu lại được.
Tề Hoan âm thầm kinh ngạc trong lòng, không biết Hỏa Như tìm được mấy người này ở đâu. Hai luồng khí tức khóa chặt mình không ngờ còn mạnh hơn Thần Tướng Thiên Phạt không ít, trong Tiên giới lợi hại nhất không phải là bốn Thần Tướng sao, sao bây giờ lại lòi ra mấy nhân vật nguy hiểm như vậy.
Thật ra Tề Hoan vẫn hiểu sai một chút, lúc ấy khi Lục Đạo Thiên Bi sụp đổ, số lượng tiên ma từ bên trong chui ra cũng không ít, mặc dù đã chết khá nhiều, nhưng số còn lại vẫn căn cứ vào thực lực của bản thân mà phân tán khắp nơi trong lục đạo.
Dĩ nhiên, trong chuyện này còn có một số nhỏ lựa chọn lánh đời không đi ra. Những kẻ ẩn sĩ kia của Tiên giới chiếm đa số, bằng không chỉ với bốn Thần Tướng sao có thể áp chế được năm đạo còn lại.
Chẳng qua cái gọi là ẩn sĩ không đi ra ngoài, thật ra cũng không phải là cái gì cũng không quản. Cõi đời này làm gì có nhiều người một lòng tu đạo đến như vậy. Từ xưa đến nay luôn có những kẻ vệ đạo, tự nhận bản thân mình có thể đặt ra quy củ, cũng bắt buộc người khác phải tuân theo.
Lúc ấy giữa lục đạo kỳ thật có định ra một quy ước, lão đại của các giới không thể đi đến địa bàn của người ta, nhưng những quy củ này được định ra cũng chỉ để trang trí cho đẹp mắt, nếu thực sự có kẻ nhàm chán đi đến địa bàn của người khác thì sao, ai dám không cho? Cùng lắm thì đánh một trận, dù sao cũng chưa chắc kẻ nào sẽ chết đầu tiên.
“Cấu kết với Quỷ Tiên? Cái mũ này đúng là không nhỏ, xin hỏi con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta cấu kết với Quỷ Tiên?” Tề Hoan đứng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy linh khí hỗn độn càng lúc càng nồng đậm, điều này làm cho nội tâm nàng hơi kinh ngạc.
“Vừa rồi không phải chính miệng ngươi đã thừa nhận sao.” Rốt cục đã nhìn thấy khuôn mặt kẻ nói chuyện, hóa ra không phải hai người, mà là một người một thú. Tề Hoan liếc mắt nhìn con dị thú kia, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Con vật này có tu vi không phân cao thấp với Tiểu Ngân.
“Ta vừa thừa nhận cái gì? Thừa nhận ta biết Quỷ Tiên sao? Ta còn biết Ma Tôn đấy, ngươi tin không?” Tề Hoan tỏ vẻ ‘ngươi thật ngu xuẩn’, nhìn lão già kia đang sững sờ nghẹn họng.
Trên thực tế, lão đầu này không hề cảm nhận được một chút hơi thở nào của Quỷ Tiên, đơn thuần chỉ vì lão có chút quan hệ với huynh muội Hỏa Như, nghe tin Hỏa Nha bất ngờ mất tích, lão dùng quẻ lượng tính ra được Hỏa Nha đang lui tới ở chỗ này, ai ngờ khi lão tới đây lại nghe được chuyện giữa Hỏa Như và Tề Hoan.
Về phần Quỷ Tiên, mặc dù Lục Ương thề sống thề chết khẳng định nam nhân bên cạnh Tề Hoan chính là Quỷ Tiên mà Hỏa Nha nói, nhưng lão từ đầu đến cuối vẫn chưa từng nhìn thấy Mặc Dạ, căn bản không thể nào xác định được. Huống chi, lão cũng từng nghe nói đến chuyện về Quỷ Tiên trong lục đạo, người kia căn bản sẽ không xuất hiện ở Tiên giới.
“Hừ, giảo biện.” Tin hay không là một chuyện, có thả cho Tề Hoan một con đường hay không lại là chuyện khác. Lão đầu nói xong, đưa tay chụp về phía Tề Hoan.
Tề Hoan cũng không lập tức tránh đi, trên thực tế, một người nàng còn có thể đối phó, song chỗ này còn có một con thú không biết là giống gì, một thân một mình nàng tuyệt đối không có phần thắng. Hiện giờ Tề Hoan vô cùng hối hận, tối hôm qua Mặc Dạ bị nàng hành hạ thảm thiết, không biết đến lúc nào mới có thể tỉnh lại.
Ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, nàng chỉ là bắt Mặc Dạ đảm nhiệm tam tòng tứ đức một buổi tối mà thôi. Sau đó nàng trói Mặc Dạ lại, đùa giỡn một chút, sau đó nữa là một số chuyện mà trẻ con không nên biết.
“Ngụy thúc thúc.” Khi tay của lão nhân kia sắp bắt được Tề Hoan, đột nhiên bị một tiếng gọi khẽ ngăn lại.
“Tiểu Như?” Lão đầu họ Ngụy bỗng hạ tay xuống, trong giọng nói có chút nghi ngờ.
“Tiểu thư, người đừng bỏ qua cho nàng ta!” Lục Ương không nhịn được mở miệng, nàng biết tiểu thư khá trọng tình cảm, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được.
“Không phải vậy, nếu nàng ta có liên quan đến chuyện ca ca mất tích thì dĩ nhiên không thể cho qua, nhưng Ngụy thúc thúc, nơi này dù sao cũng là Ngân phủ, chúng ta cũng nên thông báo cho chàng một tiếng.”
Tề Hoan cười lạnh, thật không nhìn ra Hỏa Như cũng rất biết cách làm người. Thông báo cho Tiểu Ngân một tiếng, nàng ta nghĩ rằng lão đầu này sẽ bảo vệ được nàng ta sao?
Lời Hỏa Như nói làm cho lão nhân kia nhíu mày, nói thật, lão cũng không hề muốn đắc tội Tiểu Ngân. Không phải vì Tiểu Ngân có thể sinh ra uy hiếp gì đối với lão, mà vì sau lưng Tiểu Ngân chính là đệ nhất Thần Tướng.
Việc bọn họ lánh đời không đi ra có liên quan rất lớn đến đệ nhất Thần Tướng, người kia không phải người mà bọn họ có thể khiêu khích được.
Nhưng đã đồng ý giúp đỡ Hỏa Như, lão làm trưởng bối cũng không thể nói một đằng làm một nẻo, huống chi, lão tin rằng Tiểu Ngân sẽ biết cân nhắc nặng nhẹ, chỉ là một nữ nhân râu ria mà thôi. . . . . . . .
Nhìn lướt qua Tề Hoan, Ngụy Phong không tiếp tục ra tay với nàng nữa.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Tiểu Ngân, hơn nữa nam nhân nhà mình vẫn còn ở đây, Tề Hoan cũng không sợ mình có gì bất trắc, liền đi theo sau lão già kia đi gặp Tiểu Ngân.
Lúc nhìn thấy Tiểu Ngân, hắn đang ăn điểm tâm. Tề Hoan vô cùng tò mò về các món ăn thường nhật của Tiểu Ngân, không biết con rắn này còn đặc biệt yêu thích món củ cải nữa hay không.
Nhìn bàn ăn vô cùng thịnh soạn kia, hơn nữa tuyệt đối không phải phần thức ăn dành cho một người, nụ cười trên mặt Tề Hoan càng đậm. Quả nhiên, không lâu sau nàng đã nhìn thấy hồ ly nhà nàng chui ra từ trong đống thịt.
Tiểu hồ ly trông thấy Tề Hoan lại liếc nhìn mấy người đi theo nàng, nháy mắt mấy cái tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng nó cũng không mở miệng nói chuyện, mà nhảy về trong ngực Tiểu Ngân, mặc sức lăn lộn trên người hắn, không bao lâu sau đã làm cho xiêm y màu trắng của Tiểu Ngân biến thành xiêm y dính đầy dầu mỡ.
“Ngụy Phong đại nhân, đã lâu không gặp.” Giọng điệu của Tiểu Ngân mặc dù rất tôn kính, nhưng trong hành động thì lại không nhìn ra chút tôn kính nào, làm gì có ai lại ngồi chào như vậy.
Hành động của Tiểu Ngân khiến sắc mặt Ngụy Phong trở nên khó coi, nhưng giọng lão vẫn như bình thường, “Nghe nói ngươi sắp thành thân với Tiểu Như?”
Đây không phải là chuyện đã rõ ràng sao, lão lại còn phải hỏi. Tề Hoan bĩu môi, tự mình tìm lấy một cái ghế ngồi xuống, vốn định ăn một chút nhưng nhớ ra tiểu hồ ly vừa lăn lộn trong đó, khẩu vị của nàng trong nháy mắt giảm đi một nửa.
“Đổi lại một bàn khác.” Tề Hoan không khách khí ra lệnh, tên thị vệ thiếp thân đứng bên cạnh Tiểu Ngân nghe thấy lời Tề Hoan nói thì sửng sốt, nhưng rất nhanh đã có người đi tới hỏi han, “Phu nhân muốn ăn gì ạ?”
Người nói chính là quản gia của Tiểu Ngân, coi như có quen Tề Hoan, hắn cũng vừa mới biết Tề Hoan đã lập gia đình, cho nên hợp thời gọi một tiếng phu nhân.
“Chút điểm tâm thanh đạm thôi.” Gần đây khẩu vị của nàng không được tốt, có lẽ do hàng ngày ngủ quá muộn. Nhìn đám nha hoàn kia đem một bàn thức ăn đầy dầu mỡ lui xuống, Tề Hoan ngáp một cái, chuẩn bị lát nữa trở về ôm tướng công ngủ tiếp.
Hành động này của Tề Hoan khiến vẻ mặt của Ngụy Phong đại nhân lập tức cứng lại, lão mang Tề Hoan tới đây cũng không phải để nàng ta ăn điểm tâm.
“Đúng vậy, có điều Ngụy Phong không phải vẫn luôn bế quan sao, sao lại có thời gian đến tham gia hôn lễ đây?” Ngón tay Tiểu Ngân vẫn mân mê trên cổ tiểu hồ ly, da lông chỗ đó rất mềm mại, sờ vào thật là thích.
“Ta tới là vì Hỏa Nha, ta nghe Tiểu Như nói, nữ nhân này biết tung tích của Hỏa Nha, là thật sao?” Giọng Ngụy Phong mang theo mấy phần chất vấn.
“Nói nhảm, Hỏa Nha vốn không quen biết nàng, hai người bọn họ sao lại liên quan đến nhau được.” Tiểu Ngân dùng một tay vuốt ve tiểu hồ ly, giương mắt chậm rãi quét qua Hỏa Nha và Lục Ương phía sau Ngụy Phong.
Ánh mắt của hắn bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng lại làm cho người ta nhìn mà cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, nàng là ai? Ta nghe Tiểu Như nói, ngươi hình như đã quen biết nàng từ lâu rồi.” Nếu Tiểu Ngân phủ nhận, Ngụy Phong cũng không có ý tiếp tục truy cứu, chuyện này không có chứng cứ xác thực, hắn không thể cứ như vậy mà định tội danh cho Tiểu Ngân.
Nếu là người khác, lão căn bản không cần chứng cớ, song đây lại là chỗ của Tiểu Ngân, lão không thể lỗ mãng như vậy.
“Sao nào, Ngụy Phong đại nhân cảm thấy rất hứng thú với các mối quan hệ của ta sao? Đại nhân có cần ta cho ngươi biết, những năm qua ta đã giết bao nhiêu người, đã làm bao nhiêu chuyện vì thiên đạo không?” Giọng điệu của Tiểu Ngân vẫn bình thản như cũ, nhưng ý tứ trong lời nói cũng đủ khiến Ngụy Phong á khẩu.
Lão biết những lời mình nói có chút hơi quá, nhưng Ngụy Phong vô cùng tò mò về thân phận của Tề Hoan. Nghe nói, nữ nhân này đột nhiên xuất hiện ở Tiên giới, không riêng gì Ngân, ngay cả Minh Hỏa dường như cũng biết nàng, người này rốt cuộc có thân phận gì, tại sao ở Tiên giới chưa từng có tin tức của nàng?
Hoặc là, nàng cũng là Tiên nhân sống sót khi lục đạo bị hủy diệt lúc trước, nhưng tại sao lâu như vậy nàng mới chịu xuất hiện, hơn nữa tu vi của nàng lại thấp như thế? Tu vi thấp là một chuyện, thời gian trước Ngụy Phong còn nghe nói, nữ nhân này đã đến điện Lôi Thần, quang minh chính đại cướp đi một người trong điện Lôi Thần, hoàn toàn không thèm để ý tới Thiên Phạt. Thậm chí có người còn nói, thật ra thì nàng còn trên cả Minh Hỏa, đối với những chuyện này Ngụy Phong cũng chỉ nghe một chút mà thôi, chứ không cho là thật.
Nếu như nàng thật sự lợi hại như thế, sợ rằng lúc nãy đã ra tay với mình rồi. Có điều, thân phận của nàng đúng là còn phải chờ xác định.
“Ta cũng không phải có ý này, chẳng qua, nữ nhân này thực sự vô cùng khả nghi.”
“Không biết ta khả nghi ở chỗ nào? Bản thân ta lại cảm thấy ngươi đột nhiên xuất hiện ở nơi này mới là khả nghi đấy, người ta muốn thành hôn, ngươi lại tới phá rối, hay thật ra là ngươi nhìn trúng Hỏa Như nên mới cố ý đến gây rối đây?” Tề Hoan không mặn không nhạt nói, thành công khiến Ngụy Phong xanh mặt.
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Tiên giới và Minh giới từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, cho dù hắn là Quỷ Tiên, tự ý xông vào Tiên giới, chỉ e cũng khó mà giải thích.”
“. . . . . . . Đây là điều ngươi muốn nói sao? Nếu như đã nói xong thì ta đi đây.” Tề Hoan không có hứng thú nghe nàng ta nói tiếp, dùng cái này để uy hiếp mình ư, nàng ta đúng là quá ngây thơ rồi. Nếu như sợ thì Mặc Dạ đã không tới đây.
“Nói như vậy, ngươi đã thừa nhận rồi?” Câu hỏi của nàng ta có chút kỳ lạ, Tề Hoan cũng không suy nghĩ nhiều.
“Cho dù ta thừa nhận, thì ngươi có thể làm gì được ta?”
“Thừa nhận là tốt rồi.” Khóe miệng Lục Ương nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ dị, Tề Hoan đột nhiên phát hiện mình bị hai luồng khí tức vô cùng kinh khủng khóa chặt, cả người cứng đờ.
“Thân là Tiên nhân lại cấu kết với Quỷ Tiên, ngươi đã biết tội của mình chưa.” Một giọng nói vừa già nua vừa như ẩn như hiện từ phía sau truyền vào trong tai Tề Hoan, bởi vì sự uy hiếp của khí tức này quá lớn, cho nên Tề Hoan cũng không quay đầu lại được.
Tề Hoan âm thầm kinh ngạc trong lòng, không biết Hỏa Như tìm được mấy người này ở đâu. Hai luồng khí tức khóa chặt mình không ngờ còn mạnh hơn Thần Tướng Thiên Phạt không ít, trong Tiên giới lợi hại nhất không phải là bốn Thần Tướng sao, sao bây giờ lại lòi ra mấy nhân vật nguy hiểm như vậy.
Thật ra Tề Hoan vẫn hiểu sai một chút, lúc ấy khi Lục Đạo Thiên Bi sụp đổ, số lượng tiên ma từ bên trong chui ra cũng không ít, mặc dù đã chết khá nhiều, nhưng số còn lại vẫn căn cứ vào thực lực của bản thân mà phân tán khắp nơi trong lục đạo.
Dĩ nhiên, trong chuyện này còn có một số nhỏ lựa chọn lánh đời không đi ra. Những kẻ ẩn sĩ kia của Tiên giới chiếm đa số, bằng không chỉ với bốn Thần Tướng sao có thể áp chế được năm đạo còn lại.
Chẳng qua cái gọi là ẩn sĩ không đi ra ngoài, thật ra cũng không phải là cái gì cũng không quản. Cõi đời này làm gì có nhiều người một lòng tu đạo đến như vậy. Từ xưa đến nay luôn có những kẻ vệ đạo, tự nhận bản thân mình có thể đặt ra quy củ, cũng bắt buộc người khác phải tuân theo.
Lúc ấy giữa lục đạo kỳ thật có định ra một quy ước, lão đại của các giới không thể đi đến địa bàn của người ta, nhưng những quy củ này được định ra cũng chỉ để trang trí cho đẹp mắt, nếu thực sự có kẻ nhàm chán đi đến địa bàn của người khác thì sao, ai dám không cho? Cùng lắm thì đánh một trận, dù sao cũng chưa chắc kẻ nào sẽ chết đầu tiên.
“Cấu kết với Quỷ Tiên? Cái mũ này đúng là không nhỏ, xin hỏi con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta cấu kết với Quỷ Tiên?” Tề Hoan đứng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy linh khí hỗn độn càng lúc càng nồng đậm, điều này làm cho nội tâm nàng hơi kinh ngạc.
“Vừa rồi không phải chính miệng ngươi đã thừa nhận sao.” Rốt cục đã nhìn thấy khuôn mặt kẻ nói chuyện, hóa ra không phải hai người, mà là một người một thú. Tề Hoan liếc mắt nhìn con dị thú kia, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Con vật này có tu vi không phân cao thấp với Tiểu Ngân.
“Ta vừa thừa nhận cái gì? Thừa nhận ta biết Quỷ Tiên sao? Ta còn biết Ma Tôn đấy, ngươi tin không?” Tề Hoan tỏ vẻ ‘ngươi thật ngu xuẩn’, nhìn lão già kia đang sững sờ nghẹn họng.
Trên thực tế, lão đầu này không hề cảm nhận được một chút hơi thở nào của Quỷ Tiên, đơn thuần chỉ vì lão có chút quan hệ với huynh muội Hỏa Như, nghe tin Hỏa Nha bất ngờ mất tích, lão dùng quẻ lượng tính ra được Hỏa Nha đang lui tới ở chỗ này, ai ngờ khi lão tới đây lại nghe được chuyện giữa Hỏa Như và Tề Hoan.
Về phần Quỷ Tiên, mặc dù Lục Ương thề sống thề chết khẳng định nam nhân bên cạnh Tề Hoan chính là Quỷ Tiên mà Hỏa Nha nói, nhưng lão từ đầu đến cuối vẫn chưa từng nhìn thấy Mặc Dạ, căn bản không thể nào xác định được. Huống chi, lão cũng từng nghe nói đến chuyện về Quỷ Tiên trong lục đạo, người kia căn bản sẽ không xuất hiện ở Tiên giới.
“Hừ, giảo biện.” Tin hay không là một chuyện, có thả cho Tề Hoan một con đường hay không lại là chuyện khác. Lão đầu nói xong, đưa tay chụp về phía Tề Hoan.
Tề Hoan cũng không lập tức tránh đi, trên thực tế, một người nàng còn có thể đối phó, song chỗ này còn có một con thú không biết là giống gì, một thân một mình nàng tuyệt đối không có phần thắng. Hiện giờ Tề Hoan vô cùng hối hận, tối hôm qua Mặc Dạ bị nàng hành hạ thảm thiết, không biết đến lúc nào mới có thể tỉnh lại.
Ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, nàng chỉ là bắt Mặc Dạ đảm nhiệm tam tòng tứ đức một buổi tối mà thôi. Sau đó nàng trói Mặc Dạ lại, đùa giỡn một chút, sau đó nữa là một số chuyện mà trẻ con không nên biết.
“Ngụy thúc thúc.” Khi tay của lão nhân kia sắp bắt được Tề Hoan, đột nhiên bị một tiếng gọi khẽ ngăn lại.
“Tiểu Như?” Lão đầu họ Ngụy bỗng hạ tay xuống, trong giọng nói có chút nghi ngờ.
“Tiểu thư, người đừng bỏ qua cho nàng ta!” Lục Ương không nhịn được mở miệng, nàng biết tiểu thư khá trọng tình cảm, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được.
“Không phải vậy, nếu nàng ta có liên quan đến chuyện ca ca mất tích thì dĩ nhiên không thể cho qua, nhưng Ngụy thúc thúc, nơi này dù sao cũng là Ngân phủ, chúng ta cũng nên thông báo cho chàng một tiếng.”
Tề Hoan cười lạnh, thật không nhìn ra Hỏa Như cũng rất biết cách làm người. Thông báo cho Tiểu Ngân một tiếng, nàng ta nghĩ rằng lão đầu này sẽ bảo vệ được nàng ta sao?
Lời Hỏa Như nói làm cho lão nhân kia nhíu mày, nói thật, lão cũng không hề muốn đắc tội Tiểu Ngân. Không phải vì Tiểu Ngân có thể sinh ra uy hiếp gì đối với lão, mà vì sau lưng Tiểu Ngân chính là đệ nhất Thần Tướng.
Việc bọn họ lánh đời không đi ra có liên quan rất lớn đến đệ nhất Thần Tướng, người kia không phải người mà bọn họ có thể khiêu khích được.
Nhưng đã đồng ý giúp đỡ Hỏa Như, lão làm trưởng bối cũng không thể nói một đằng làm một nẻo, huống chi, lão tin rằng Tiểu Ngân sẽ biết cân nhắc nặng nhẹ, chỉ là một nữ nhân râu ria mà thôi. . . . . . . .
Nhìn lướt qua Tề Hoan, Ngụy Phong không tiếp tục ra tay với nàng nữa.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Tiểu Ngân, hơn nữa nam nhân nhà mình vẫn còn ở đây, Tề Hoan cũng không sợ mình có gì bất trắc, liền đi theo sau lão già kia đi gặp Tiểu Ngân.
Lúc nhìn thấy Tiểu Ngân, hắn đang ăn điểm tâm. Tề Hoan vô cùng tò mò về các món ăn thường nhật của Tiểu Ngân, không biết con rắn này còn đặc biệt yêu thích món củ cải nữa hay không.
Nhìn bàn ăn vô cùng thịnh soạn kia, hơn nữa tuyệt đối không phải phần thức ăn dành cho một người, nụ cười trên mặt Tề Hoan càng đậm. Quả nhiên, không lâu sau nàng đã nhìn thấy hồ ly nhà nàng chui ra từ trong đống thịt.
Tiểu hồ ly trông thấy Tề Hoan lại liếc nhìn mấy người đi theo nàng, nháy mắt mấy cái tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng nó cũng không mở miệng nói chuyện, mà nhảy về trong ngực Tiểu Ngân, mặc sức lăn lộn trên người hắn, không bao lâu sau đã làm cho xiêm y màu trắng của Tiểu Ngân biến thành xiêm y dính đầy dầu mỡ.
“Ngụy Phong đại nhân, đã lâu không gặp.” Giọng điệu của Tiểu Ngân mặc dù rất tôn kính, nhưng trong hành động thì lại không nhìn ra chút tôn kính nào, làm gì có ai lại ngồi chào như vậy.
Hành động của Tiểu Ngân khiến sắc mặt Ngụy Phong trở nên khó coi, nhưng giọng lão vẫn như bình thường, “Nghe nói ngươi sắp thành thân với Tiểu Như?”
Đây không phải là chuyện đã rõ ràng sao, lão lại còn phải hỏi. Tề Hoan bĩu môi, tự mình tìm lấy một cái ghế ngồi xuống, vốn định ăn một chút nhưng nhớ ra tiểu hồ ly vừa lăn lộn trong đó, khẩu vị của nàng trong nháy mắt giảm đi một nửa.
“Đổi lại một bàn khác.” Tề Hoan không khách khí ra lệnh, tên thị vệ thiếp thân đứng bên cạnh Tiểu Ngân nghe thấy lời Tề Hoan nói thì sửng sốt, nhưng rất nhanh đã có người đi tới hỏi han, “Phu nhân muốn ăn gì ạ?”
Người nói chính là quản gia của Tiểu Ngân, coi như có quen Tề Hoan, hắn cũng vừa mới biết Tề Hoan đã lập gia đình, cho nên hợp thời gọi một tiếng phu nhân.
“Chút điểm tâm thanh đạm thôi.” Gần đây khẩu vị của nàng không được tốt, có lẽ do hàng ngày ngủ quá muộn. Nhìn đám nha hoàn kia đem một bàn thức ăn đầy dầu mỡ lui xuống, Tề Hoan ngáp một cái, chuẩn bị lát nữa trở về ôm tướng công ngủ tiếp.
Hành động này của Tề Hoan khiến vẻ mặt của Ngụy Phong đại nhân lập tức cứng lại, lão mang Tề Hoan tới đây cũng không phải để nàng ta ăn điểm tâm.
“Đúng vậy, có điều Ngụy Phong không phải vẫn luôn bế quan sao, sao lại có thời gian đến tham gia hôn lễ đây?” Ngón tay Tiểu Ngân vẫn mân mê trên cổ tiểu hồ ly, da lông chỗ đó rất mềm mại, sờ vào thật là thích.
“Ta tới là vì Hỏa Nha, ta nghe Tiểu Như nói, nữ nhân này biết tung tích của Hỏa Nha, là thật sao?” Giọng Ngụy Phong mang theo mấy phần chất vấn.
“Nói nhảm, Hỏa Nha vốn không quen biết nàng, hai người bọn họ sao lại liên quan đến nhau được.” Tiểu Ngân dùng một tay vuốt ve tiểu hồ ly, giương mắt chậm rãi quét qua Hỏa Nha và Lục Ương phía sau Ngụy Phong.
Ánh mắt của hắn bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng lại làm cho người ta nhìn mà cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, nàng là ai? Ta nghe Tiểu Như nói, ngươi hình như đã quen biết nàng từ lâu rồi.” Nếu Tiểu Ngân phủ nhận, Ngụy Phong cũng không có ý tiếp tục truy cứu, chuyện này không có chứng cứ xác thực, hắn không thể cứ như vậy mà định tội danh cho Tiểu Ngân.
Nếu là người khác, lão căn bản không cần chứng cớ, song đây lại là chỗ của Tiểu Ngân, lão không thể lỗ mãng như vậy.
“Sao nào, Ngụy Phong đại nhân cảm thấy rất hứng thú với các mối quan hệ của ta sao? Đại nhân có cần ta cho ngươi biết, những năm qua ta đã giết bao nhiêu người, đã làm bao nhiêu chuyện vì thiên đạo không?” Giọng điệu của Tiểu Ngân vẫn bình thản như cũ, nhưng ý tứ trong lời nói cũng đủ khiến Ngụy Phong á khẩu.
Lão biết những lời mình nói có chút hơi quá, nhưng Ngụy Phong vô cùng tò mò về thân phận của Tề Hoan. Nghe nói, nữ nhân này đột nhiên xuất hiện ở Tiên giới, không riêng gì Ngân, ngay cả Minh Hỏa dường như cũng biết nàng, người này rốt cuộc có thân phận gì, tại sao ở Tiên giới chưa từng có tin tức của nàng?
Hoặc là, nàng cũng là Tiên nhân sống sót khi lục đạo bị hủy diệt lúc trước, nhưng tại sao lâu như vậy nàng mới chịu xuất hiện, hơn nữa tu vi của nàng lại thấp như thế? Tu vi thấp là một chuyện, thời gian trước Ngụy Phong còn nghe nói, nữ nhân này đã đến điện Lôi Thần, quang minh chính đại cướp đi một người trong điện Lôi Thần, hoàn toàn không thèm để ý tới Thiên Phạt. Thậm chí có người còn nói, thật ra thì nàng còn trên cả Minh Hỏa, đối với những chuyện này Ngụy Phong cũng chỉ nghe một chút mà thôi, chứ không cho là thật.
Nếu như nàng thật sự lợi hại như thế, sợ rằng lúc nãy đã ra tay với mình rồi. Có điều, thân phận của nàng đúng là còn phải chờ xác định.
“Ta cũng không phải có ý này, chẳng qua, nữ nhân này thực sự vô cùng khả nghi.”
“Không biết ta khả nghi ở chỗ nào? Bản thân ta lại cảm thấy ngươi đột nhiên xuất hiện ở nơi này mới là khả nghi đấy, người ta muốn thành hôn, ngươi lại tới phá rối, hay thật ra là ngươi nhìn trúng Hỏa Như nên mới cố ý đến gây rối đây?” Tề Hoan không mặn không nhạt nói, thành công khiến Ngụy Phong xanh mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.