Chương 237: Không khéo trùng hợp
0Tích Thần
11/12/2014
Edit: Dao Dao
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Đại khái đã qua mười ngày, nhưng Diêm Quỷ vẫn như trước không có dấu hiệu tỉnh lại, bất đắc dĩ Mặc Dạ chỉ đành đi tìm một vị linh dược. Cũng may vị thuốc đó vốn sinh trưởng ở Tiên giới, tuy không sinh trưởng ở gần Lôi Thần điện nhưng rất dễ tìm.
Ngồi trong phòng không có chuyện gì làm, Tề Hoan rút bớt thời gian đến phòng Diêm Quỷ một chuyến. Định đi xem Diêm Quỷ đã tốt hơn chút nào chưa, ai ngờ nàng vừa bước vào phòng, trong phòng đã xuất hiện một vòng xoáy màu đen, giống như đang đợi nàng.
Vòng xoáy màu đen nổi lên hút sạch toàn bộ tất cả đồ vật trong phòng. Tuy Tề Hoan cố chống cự trong chống lát nhưng cuối cùng vẫn không thể thành công, cũng bị hút vào.
Trong chớp mắt, Tề Hoan chỉ cảm thấy trước mắt sao vàng bay lấp lánh, đợi đến khi nàng phân rõ được đông tây nam bắc thì phát hiện mình đã đi tới một nơi vô cùng xa lạ.
Không riêng gì hoàn cảnh lạ lẫm, ngay cả mức độ nồng đậm của linh khí cũng khác Tiên giới.
Hơn nữa… nhìn con quái vật khổng lồ màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Tề Hoan không nhịn được thoáng run rẩy.
Kia là rồng sao? Nàng thật sự không thể xác định.
Con rồng lớn màu đen nằm sấp ở một bên dường như đã phát hiện ra Tề Hoan, miễn cưỡng nhấc nửa mí mắt lên, lộ ra một con mắt màu vàng to bằng nửa cái đèn lồng, nó trừng Tề Hoan cả buổi sau đó quay đầu về hướng khác tiếp tục ngủ.
Tề Hoan nhìn con rồng kia nửa ngày không nói ra lời, nếu nàng đoán không sai thì con rồng kia vừa dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình?
Tề Hoan dừng chân, hơi nghi hoặc nhìn cảnh sắc xung quanh, chỗ nàng đang đứng có lẽ là một tòa cung điện, nhưng hiển nhiên cung điện này lớn hơn Lôi Thần điện gấp trăm lần. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, dù sao hình thể hộ gia đình ở đây đều lớn hơn nàng gấp trăm lần chứ không ít, hơn nữa còn không chỉ có một vị.
Quay mặt sang bên kia, Tề Hoan mới phát hiện vậy mà còn có một con rồng đen khác, hai con rồng này nằm sấp một trái một phải, chính giữa là một con đường nhỏ hướng thông ra phía ngoài.
Tề Hoan do dự một chút, cuối cùng vẫn nghiêng người ép sát đi qua lối đi giữa hai con rồng, đi về phía cổng vòm, không chờ nàng đi xa, trước mặt đã có mấy người đi tới.
Trông trang phục của mấy người kia, Tề Hoan đột nhiên hiểu rõ, nếu như nàng không nhầm thì đây hẳn là địa bàn của Long tộc. Ngoại trừ người cầm đầu kia, mấy người khác ăn mặc giống hệt mấy người đuổi theo Diêm Quỷ hôm đó.
Mà ngay cả dung mạo cũng đẹp giống nhau. Cao ngạo không ai bì nổi, khiến cho người ta chán ghét. Điều duy nhất có thể làm cho Tề Hoan tâm bình khí hòa đi tới đối mặt, chỉ sợ cũng chỉ có nam nhân cầm đầu kia. Đời này Tề Hoan đã gặp qua nhiều mĩ nam, cho dù Minh Hỏa là mĩ nam khó gặp nhưng nàng cũng chưa bao giờ nhầm Minh Hỏa là nữ nhân, nhưng vị trước mắt này không giống. Người này có khuôn mặt trái xoan rất đẹp, làn da trắng không tì vết, nói đó là mĩ ngọc thương đẳng Tề Hoan cũng sẽ tin tưởng không chút do dự. Cặp mắt phượng hẹp dài híp lại, dưới sống mũi thẳng tắp là một cái miệng anh đào nho nhỏ. Mái tóc dài màu vàng kim được dùng trâm bạc búi thành bùi đơn giản cố định sau đầu, chỉ có hai lọn tóc mai rũ xuống. Dáng người hắn cũng không thấp, Tề Hoan gần như phải ngửa đầu lên mới thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng lại có vẻ gầy yếu. Một thân trường bào vàng tía và đai lưng cùng màu cố định bên hông, Tề Hoan trừng mắt nhìn eo hắn, thoạt nhìn chỉ sợ không to hơn eo nàng bao nhiêu. Bộ dạng xinh đẹp cũng thôi, nhưng hình thể lại khoa trương như vậy, hắn có để cho thân nữ nhi như mình sống hay không?!
Người nọ ưu nhã đi đến trước mặt Tề Hoan, trên mặt còn ẩn chứa nụ cười mỉm khiến người ta nhìn mà vui sướng: “Thật có lỗi, đã làm tiểu thư sợ hãi rồi.”
Khác với hình dáng bên ngoài, giọng nói của hắn không hề có cảm giác ẻo lả, ngược lại hơi khàn khàn. Đây là một nam nhân rất dễ khiến người ta nhớ kĩ, bất kể là tướng mạo hay giọng nói.
Trong mắt Tề Hoan có thêm vài phần cảnh giác, dù sao cũng là ở Long tộc, hơn nữa gần đây nàng với Long tộc có chút chuyện sâu xa.
“Đây là Long tộc?” Biết rõ mình xuất hiện ở đây khẳng định có liên quan đến những người này, nhưng Tề Hoan coi như cũng đủ tỉnh táo. Nàng biết, giờ nàng chỉ có một mình trong đại bản doanh nhà người ta. Chỉ một lần không cẩn thận là sẽ nhận kết cục hài cốt cũng không còn.
Chờ Mặc Dạ tìm đến còn không bằng tự cứu mình nhanh hơn. Hi vọng hành vi của Long tộc tương xứng với huyết thống cao nhã của họ, sẽ không vụng trộm đem nàng ra băm.
“Nơi này là Long cung, ta tên là Long Ẩn.”
“…Có thể nói cho ta biết, tại sao ta lại xuất hiện ở đây không?” Tề Hoan cố hết sức để giọng điệu mình nghe như bình thường, trên thực tế nàng thật muốn bổ xuống hai đạo lôi, nhưng quay đầu nhìn lại hai quái vật không lồ cách mình không xa phía sau, nếu Long tộc đều biến trở về bản thể thì chỉ e chưa chắc nàng đã làm gì được bọn họ.
Vóc dáng quả nhiên là chiếm ưu thế đấy.
“Thật xin lỗi, đó là một hiểu lầm.” Hình như Long Ẩn cũng không định giải thích cho Tề Hoan, trực tiếp dùng một câu hiểu lầm chối bay. Chuyện này cũng không sao cả, vấn đề là thoạt nhìn dường hắn không có ý định đưa nàng về.
Cứ như vậy, Tề Hoan bị an bài ổn thỏa ở đúng gian phòng có hai con rồng đen kia gác. Đứng trong phòng nhìn hai con rồng đen bên ngoài, Tề Hoan khó có thể tin lời Long Ẩn. Nếu như chỉ là hiểu lầm, e là nàng sẽ không bị giam lỏng quang minh chính đại như vậy. Mới đầu nàng còn tưởng rằng hai con rồng này tình tình tương đối ôn hòa, ai biết sau khi Lông Ẩn buông một câu nói phải bảo vệ tốt vị khách là nàng, hai con rồng kia liền thật sự coi nàng thành đại địch số một. Chỉ cần nàng bước ra cửa phòng một bước, bọn chúng liền đưa mắt nhìn nàng chằm chằm, hơn nữa thỉnh thoảng lỗ mũi còn phun lửa, Tề Hoan thật hoài nghi chúng chuẩn bị đem mình nướng chín, sau đó nhét kẽ răng.
Hình như ở Long tộc không có ban đêm, ngược lại Tề Hoan cũng không thấy buồn ngủ, chỉ có chút lo cho Diêm Quỷ. Người Long tộc hẳn là đến vì Diêm Quỷ, không biết rốt cuộc hắn đã cầm thứ gì của Long tộc mà khiến người ta nhọc tâm như vậy. Tuy nàng nhiều lần giúp Diêm Quỷ, nhưng bây giờ nàng tự thân đã khó bảo toàn, vẫn nên cứu mình trước đã.
Tề Hoan nhìn chằm chằm chén trà nhỏ màu vàng trong tay, tựa vào khung cửa thở dài, trước kia trong truyện cổ tích đều viết rồng thích những thứ sáng lấp lánh, bây giờ đã xác nhận, chuyện cổ tích có độ tin cậy cực cao đấy.
Nghiêng đầu nhìn căn phòng, ánh hào quang màu vàng rực rỡ kia thiếu chút nữa làm chói mắt của nàng. Một chỗ ngủ thôi, có cần khoa trương như vậy không. Cả cái giường lớn vậy mà đều dùng kim tinh chế tạo đấy.
Kim tinh khác vàng, đại khái cũng bởi vì loại nguyên liệu này có thể tự động phát ra ánh hào quang màu vàng. Loại vật liệu này cực kì hiếm có cũng cực kì trân quý, ở Tiên giới Tề Hoan chỉ thấy qua một khối lớn cỡ bàn tay mà thôi, nhưng ở nơi này, cả gian phòng nàng ở đều do loại vật liệu này làm thành. Nàng có nên dẫn đầu nhân dân Tiên giới tới Long tộc đánh cướp một chút không?
“Ngươi là nữ nhân tỷ phu bắt nhầm?” Lúc Tề Hoan còn đang ngẩn người, chẳng biết lúc nào trong sân đã có thêm một nữ nhân. Nữ nhân này có một khuôn mặt tinh xảo, hơn nữa mái tóc vàng hơi quăn thoạt nhìn hơi giống búp bê. Nhưng nếu so với Long Ẩn thì vẫn kém một chút. Nữ nhân này hình như có địch ý với nàng, hoặc là Long tộc bọn họ trời sinh có loại tính cách này. Tề Hoan liếc nàng, trực tiếp coi như không khí lọc bỏ.
“Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, câm rồi à?” Thái độ của Tề Hoan làm cho mặt nữ nhân kia lộ ra vẻ không vui.
“Ta quen ngươi sao?” Tiện tay ném chén trà nhỏ lại trong phòng, chén trà màu vàng vững vàng rơi xuống mặt bàn, lúc này Tề Hoan mới rút thời gian nhìn nữ nhân kia một cái. Thái độ cao cao tại thượng của nữ nhân kia khiến cho nàng khó chịu.
“Hừ, Tiên giới ai cũng không biết suy xét giống ngươi sao!” Hình như cô nàng vô cùng bất mãn với thái độ của Tề Hoan, giọng điệu cũng kém đi không ít.
“Nữ nhân Long tộc đều càn quấy như ngươi sao?” Tuy nàng yếu thế hơn Long tộc, nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể tùy tiện chỉ trỏ nàng. Tề Hoan tự nhận tính tình mình không được tốt cho lắm, cũng không có ý định thay đổi tính tình. Lời Tề Hoan nói khiến mặt nữ nhân kia hơi tái xanh, không chờ nàng ta mở miệng, cửa ra vào đột nhiên truyền đến vài tiếng cười bị đè nén. Tề Hoan ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn trông thấy Long Ẩn mang theo một nam tử tướng mạo không khác hắn bao nhiêu đi đến. Chẳng qua nam tử đến cùng hắn có một đôi mắt đen, bề ngoài thiếu đi chút ôn nhu nhiều thêm vài phần cương nghị, ngược lại càng phù hợp với quan điểm thẩm mĩ của Tề Hoan.
Nhưng người kia sau khi trông thấy Tề Hoan liền làm ra một bộ mặt như bị kinh sợ, giống như đã sớm quen biết nàng.
“Tiểu Ngữ, không phải ta đã nói là không được chạy loạn khắp nơi sao.” Sau khi Long Ẩn trông thấy nàng kia, trong thần thái nhiều thêm vài phần bất đắc dĩ.
“Muội chỉ hiếu kỳ thôi, sao huynh lại để một nữ nhân lạ ở chỗ này?” Trong giọng nói của Long Ngữ mang thêm vài phần ai oán rất dễ nhận ra, khiến Tề Hoan mò không ra đầu mối, thế nào, chẳng lẽ cái phòng này không thể tùy tiện ở?
“Không có gì, muội đi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói với nàng ấy.” Long Ẩn nhíu mày nói.
“Muội không đi, đây rõ ràng là chỗ ở của tỷ tỷ, sao huynh có thể cho người ngoài vào ở!” Long Ngữ có chút cuồng loạn, lớn tiếng chất vấn.
. . .Tề Hoan không xác định, có phải mình đã đụng vào tình tiết máu chó gì rồi không, dựa theo sự phát triển của nội dung vở kịch, vị Long Ngữ tiểu thư này có phải là có chút gút mắc tình cảm gì với Long Ẩn không?
Đang lúc Long Ẩn bị Long Ngữ dây dưa không rõ, thì nam tử cùng đến với Long Ẩn đã đi đến bên cạnh Tề Hoan, “Xin hỏi phương danh của tiểu thư?”
Giọng nói lạ lẫm có vài phần quen thuộc rất nhanh khiến Tề Hoan nhớ ra, Long Cửu! Thế giới này quả nhiên rất nhỏ, hiện tại Tề Hoan càng khó xác định độ an toàn của mình rồi.
“Long Cửu…”
“Ha ha, rốt cuộc nhận ra rồi, ta còn tưởng ngươi sẽ giả bộ như không biết ta chứ.” Long Cửu thẳng người dậy, tươi cười rực rỡ với Tề Hoan.
“Các ngươi cố ý bắt ta tới?”
“Không, đương nhiên không phải, các trưởng lão còn chưa kịp xử lí chuyện của ngươi đâu, không nghĩ tới vậy mà ngươi đã bị mang tới, A… Tề Hoan tiểu thư rất có duyên với Long tộc chúng ta.”
“Vậy thì thật là bất hạnh.” Tề Hoan cười lạnh.
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Đại khái đã qua mười ngày, nhưng Diêm Quỷ vẫn như trước không có dấu hiệu tỉnh lại, bất đắc dĩ Mặc Dạ chỉ đành đi tìm một vị linh dược. Cũng may vị thuốc đó vốn sinh trưởng ở Tiên giới, tuy không sinh trưởng ở gần Lôi Thần điện nhưng rất dễ tìm.
Ngồi trong phòng không có chuyện gì làm, Tề Hoan rút bớt thời gian đến phòng Diêm Quỷ một chuyến. Định đi xem Diêm Quỷ đã tốt hơn chút nào chưa, ai ngờ nàng vừa bước vào phòng, trong phòng đã xuất hiện một vòng xoáy màu đen, giống như đang đợi nàng.
Vòng xoáy màu đen nổi lên hút sạch toàn bộ tất cả đồ vật trong phòng. Tuy Tề Hoan cố chống cự trong chống lát nhưng cuối cùng vẫn không thể thành công, cũng bị hút vào.
Trong chớp mắt, Tề Hoan chỉ cảm thấy trước mắt sao vàng bay lấp lánh, đợi đến khi nàng phân rõ được đông tây nam bắc thì phát hiện mình đã đi tới một nơi vô cùng xa lạ.
Không riêng gì hoàn cảnh lạ lẫm, ngay cả mức độ nồng đậm của linh khí cũng khác Tiên giới.
Hơn nữa… nhìn con quái vật khổng lồ màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Tề Hoan không nhịn được thoáng run rẩy.
Kia là rồng sao? Nàng thật sự không thể xác định.
Con rồng lớn màu đen nằm sấp ở một bên dường như đã phát hiện ra Tề Hoan, miễn cưỡng nhấc nửa mí mắt lên, lộ ra một con mắt màu vàng to bằng nửa cái đèn lồng, nó trừng Tề Hoan cả buổi sau đó quay đầu về hướng khác tiếp tục ngủ.
Tề Hoan nhìn con rồng kia nửa ngày không nói ra lời, nếu nàng đoán không sai thì con rồng kia vừa dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình?
Tề Hoan dừng chân, hơi nghi hoặc nhìn cảnh sắc xung quanh, chỗ nàng đang đứng có lẽ là một tòa cung điện, nhưng hiển nhiên cung điện này lớn hơn Lôi Thần điện gấp trăm lần. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, dù sao hình thể hộ gia đình ở đây đều lớn hơn nàng gấp trăm lần chứ không ít, hơn nữa còn không chỉ có một vị.
Quay mặt sang bên kia, Tề Hoan mới phát hiện vậy mà còn có một con rồng đen khác, hai con rồng này nằm sấp một trái một phải, chính giữa là một con đường nhỏ hướng thông ra phía ngoài.
Tề Hoan do dự một chút, cuối cùng vẫn nghiêng người ép sát đi qua lối đi giữa hai con rồng, đi về phía cổng vòm, không chờ nàng đi xa, trước mặt đã có mấy người đi tới.
Trông trang phục của mấy người kia, Tề Hoan đột nhiên hiểu rõ, nếu như nàng không nhầm thì đây hẳn là địa bàn của Long tộc. Ngoại trừ người cầm đầu kia, mấy người khác ăn mặc giống hệt mấy người đuổi theo Diêm Quỷ hôm đó.
Mà ngay cả dung mạo cũng đẹp giống nhau. Cao ngạo không ai bì nổi, khiến cho người ta chán ghét. Điều duy nhất có thể làm cho Tề Hoan tâm bình khí hòa đi tới đối mặt, chỉ sợ cũng chỉ có nam nhân cầm đầu kia. Đời này Tề Hoan đã gặp qua nhiều mĩ nam, cho dù Minh Hỏa là mĩ nam khó gặp nhưng nàng cũng chưa bao giờ nhầm Minh Hỏa là nữ nhân, nhưng vị trước mắt này không giống. Người này có khuôn mặt trái xoan rất đẹp, làn da trắng không tì vết, nói đó là mĩ ngọc thương đẳng Tề Hoan cũng sẽ tin tưởng không chút do dự. Cặp mắt phượng hẹp dài híp lại, dưới sống mũi thẳng tắp là một cái miệng anh đào nho nhỏ. Mái tóc dài màu vàng kim được dùng trâm bạc búi thành bùi đơn giản cố định sau đầu, chỉ có hai lọn tóc mai rũ xuống. Dáng người hắn cũng không thấp, Tề Hoan gần như phải ngửa đầu lên mới thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng lại có vẻ gầy yếu. Một thân trường bào vàng tía và đai lưng cùng màu cố định bên hông, Tề Hoan trừng mắt nhìn eo hắn, thoạt nhìn chỉ sợ không to hơn eo nàng bao nhiêu. Bộ dạng xinh đẹp cũng thôi, nhưng hình thể lại khoa trương như vậy, hắn có để cho thân nữ nhi như mình sống hay không?!
Người nọ ưu nhã đi đến trước mặt Tề Hoan, trên mặt còn ẩn chứa nụ cười mỉm khiến người ta nhìn mà vui sướng: “Thật có lỗi, đã làm tiểu thư sợ hãi rồi.”
Khác với hình dáng bên ngoài, giọng nói của hắn không hề có cảm giác ẻo lả, ngược lại hơi khàn khàn. Đây là một nam nhân rất dễ khiến người ta nhớ kĩ, bất kể là tướng mạo hay giọng nói.
Trong mắt Tề Hoan có thêm vài phần cảnh giác, dù sao cũng là ở Long tộc, hơn nữa gần đây nàng với Long tộc có chút chuyện sâu xa.
“Đây là Long tộc?” Biết rõ mình xuất hiện ở đây khẳng định có liên quan đến những người này, nhưng Tề Hoan coi như cũng đủ tỉnh táo. Nàng biết, giờ nàng chỉ có một mình trong đại bản doanh nhà người ta. Chỉ một lần không cẩn thận là sẽ nhận kết cục hài cốt cũng không còn.
Chờ Mặc Dạ tìm đến còn không bằng tự cứu mình nhanh hơn. Hi vọng hành vi của Long tộc tương xứng với huyết thống cao nhã của họ, sẽ không vụng trộm đem nàng ra băm.
“Nơi này là Long cung, ta tên là Long Ẩn.”
“…Có thể nói cho ta biết, tại sao ta lại xuất hiện ở đây không?” Tề Hoan cố hết sức để giọng điệu mình nghe như bình thường, trên thực tế nàng thật muốn bổ xuống hai đạo lôi, nhưng quay đầu nhìn lại hai quái vật không lồ cách mình không xa phía sau, nếu Long tộc đều biến trở về bản thể thì chỉ e chưa chắc nàng đã làm gì được bọn họ.
Vóc dáng quả nhiên là chiếm ưu thế đấy.
“Thật xin lỗi, đó là một hiểu lầm.” Hình như Long Ẩn cũng không định giải thích cho Tề Hoan, trực tiếp dùng một câu hiểu lầm chối bay. Chuyện này cũng không sao cả, vấn đề là thoạt nhìn dường hắn không có ý định đưa nàng về.
Cứ như vậy, Tề Hoan bị an bài ổn thỏa ở đúng gian phòng có hai con rồng đen kia gác. Đứng trong phòng nhìn hai con rồng đen bên ngoài, Tề Hoan khó có thể tin lời Long Ẩn. Nếu như chỉ là hiểu lầm, e là nàng sẽ không bị giam lỏng quang minh chính đại như vậy. Mới đầu nàng còn tưởng rằng hai con rồng này tình tình tương đối ôn hòa, ai biết sau khi Lông Ẩn buông một câu nói phải bảo vệ tốt vị khách là nàng, hai con rồng kia liền thật sự coi nàng thành đại địch số một. Chỉ cần nàng bước ra cửa phòng một bước, bọn chúng liền đưa mắt nhìn nàng chằm chằm, hơn nữa thỉnh thoảng lỗ mũi còn phun lửa, Tề Hoan thật hoài nghi chúng chuẩn bị đem mình nướng chín, sau đó nhét kẽ răng.
Hình như ở Long tộc không có ban đêm, ngược lại Tề Hoan cũng không thấy buồn ngủ, chỉ có chút lo cho Diêm Quỷ. Người Long tộc hẳn là đến vì Diêm Quỷ, không biết rốt cuộc hắn đã cầm thứ gì của Long tộc mà khiến người ta nhọc tâm như vậy. Tuy nàng nhiều lần giúp Diêm Quỷ, nhưng bây giờ nàng tự thân đã khó bảo toàn, vẫn nên cứu mình trước đã.
Tề Hoan nhìn chằm chằm chén trà nhỏ màu vàng trong tay, tựa vào khung cửa thở dài, trước kia trong truyện cổ tích đều viết rồng thích những thứ sáng lấp lánh, bây giờ đã xác nhận, chuyện cổ tích có độ tin cậy cực cao đấy.
Nghiêng đầu nhìn căn phòng, ánh hào quang màu vàng rực rỡ kia thiếu chút nữa làm chói mắt của nàng. Một chỗ ngủ thôi, có cần khoa trương như vậy không. Cả cái giường lớn vậy mà đều dùng kim tinh chế tạo đấy.
Kim tinh khác vàng, đại khái cũng bởi vì loại nguyên liệu này có thể tự động phát ra ánh hào quang màu vàng. Loại vật liệu này cực kì hiếm có cũng cực kì trân quý, ở Tiên giới Tề Hoan chỉ thấy qua một khối lớn cỡ bàn tay mà thôi, nhưng ở nơi này, cả gian phòng nàng ở đều do loại vật liệu này làm thành. Nàng có nên dẫn đầu nhân dân Tiên giới tới Long tộc đánh cướp một chút không?
“Ngươi là nữ nhân tỷ phu bắt nhầm?” Lúc Tề Hoan còn đang ngẩn người, chẳng biết lúc nào trong sân đã có thêm một nữ nhân. Nữ nhân này có một khuôn mặt tinh xảo, hơn nữa mái tóc vàng hơi quăn thoạt nhìn hơi giống búp bê. Nhưng nếu so với Long Ẩn thì vẫn kém một chút. Nữ nhân này hình như có địch ý với nàng, hoặc là Long tộc bọn họ trời sinh có loại tính cách này. Tề Hoan liếc nàng, trực tiếp coi như không khí lọc bỏ.
“Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, câm rồi à?” Thái độ của Tề Hoan làm cho mặt nữ nhân kia lộ ra vẻ không vui.
“Ta quen ngươi sao?” Tiện tay ném chén trà nhỏ lại trong phòng, chén trà màu vàng vững vàng rơi xuống mặt bàn, lúc này Tề Hoan mới rút thời gian nhìn nữ nhân kia một cái. Thái độ cao cao tại thượng của nữ nhân kia khiến cho nàng khó chịu.
“Hừ, Tiên giới ai cũng không biết suy xét giống ngươi sao!” Hình như cô nàng vô cùng bất mãn với thái độ của Tề Hoan, giọng điệu cũng kém đi không ít.
“Nữ nhân Long tộc đều càn quấy như ngươi sao?” Tuy nàng yếu thế hơn Long tộc, nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể tùy tiện chỉ trỏ nàng. Tề Hoan tự nhận tính tình mình không được tốt cho lắm, cũng không có ý định thay đổi tính tình. Lời Tề Hoan nói khiến mặt nữ nhân kia hơi tái xanh, không chờ nàng ta mở miệng, cửa ra vào đột nhiên truyền đến vài tiếng cười bị đè nén. Tề Hoan ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn trông thấy Long Ẩn mang theo một nam tử tướng mạo không khác hắn bao nhiêu đi đến. Chẳng qua nam tử đến cùng hắn có một đôi mắt đen, bề ngoài thiếu đi chút ôn nhu nhiều thêm vài phần cương nghị, ngược lại càng phù hợp với quan điểm thẩm mĩ của Tề Hoan.
Nhưng người kia sau khi trông thấy Tề Hoan liền làm ra một bộ mặt như bị kinh sợ, giống như đã sớm quen biết nàng.
“Tiểu Ngữ, không phải ta đã nói là không được chạy loạn khắp nơi sao.” Sau khi Long Ẩn trông thấy nàng kia, trong thần thái nhiều thêm vài phần bất đắc dĩ.
“Muội chỉ hiếu kỳ thôi, sao huynh lại để một nữ nhân lạ ở chỗ này?” Trong giọng nói của Long Ngữ mang thêm vài phần ai oán rất dễ nhận ra, khiến Tề Hoan mò không ra đầu mối, thế nào, chẳng lẽ cái phòng này không thể tùy tiện ở?
“Không có gì, muội đi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói với nàng ấy.” Long Ẩn nhíu mày nói.
“Muội không đi, đây rõ ràng là chỗ ở của tỷ tỷ, sao huynh có thể cho người ngoài vào ở!” Long Ngữ có chút cuồng loạn, lớn tiếng chất vấn.
. . .Tề Hoan không xác định, có phải mình đã đụng vào tình tiết máu chó gì rồi không, dựa theo sự phát triển của nội dung vở kịch, vị Long Ngữ tiểu thư này có phải là có chút gút mắc tình cảm gì với Long Ẩn không?
Đang lúc Long Ẩn bị Long Ngữ dây dưa không rõ, thì nam tử cùng đến với Long Ẩn đã đi đến bên cạnh Tề Hoan, “Xin hỏi phương danh của tiểu thư?”
Giọng nói lạ lẫm có vài phần quen thuộc rất nhanh khiến Tề Hoan nhớ ra, Long Cửu! Thế giới này quả nhiên rất nhỏ, hiện tại Tề Hoan càng khó xác định độ an toàn của mình rồi.
“Long Cửu…”
“Ha ha, rốt cuộc nhận ra rồi, ta còn tưởng ngươi sẽ giả bộ như không biết ta chứ.” Long Cửu thẳng người dậy, tươi cười rực rỡ với Tề Hoan.
“Các ngươi cố ý bắt ta tới?”
“Không, đương nhiên không phải, các trưởng lão còn chưa kịp xử lí chuyện của ngươi đâu, không nghĩ tới vậy mà ngươi đã bị mang tới, A… Tề Hoan tiểu thư rất có duyên với Long tộc chúng ta.”
“Vậy thì thật là bất hạnh.” Tề Hoan cười lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.