Chương 70: Lai lịch bất minh, tương lai mù mịt
0Tích Thần
05/12/2013
Tề Hoan chỉ đơn giản đem chuyện mình đã trải qua nói cho Hư Không Tử
nghe một lần, những chuyện liên quan đến Mặc Dạ nàng đều lược bỏ hết, dù sao Khoa Bình cũng đang ở bên cạnh, Hư Không Tử không quan tâm người
nàng quen biết là chính đạo hay tà đạo, nhưng cũng không có nghĩa là
người khác cũng không thèm để ý.
Khoa Bình dường như nhận ra được Tề Hoan có điều muốn nói với sư phụ mình, nên đứng dậy gật đầu với Hư Không Tử, đi thẳng ra khỏi phòng.
“Có bí mật gì, nói đi.” Sau khi đưa mắt nhìn Khoa Bình rời đi, Tề Hoan cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Hư Không Tử, đem chuyện Mặc Dạ muốn mình đi Thiên Ma Môn một chuyến nói cho lão nghe.
Quả nhiên, Hư Không Tử nghe Tề Hoan giải thích xong cũng không giận dữ, song sắc mặt cũng không tốt, “Hoan Tử, tại sao con lại quen biết thiếu chủ Thiên Ma Môn?”
Nghe khẩu khí nói chuyện của Tề Hoan, hiển nhiên nàng đã quen biết tên thiếu chủ Thiên Ma Môn kia từ lâu rồi, Hư Không Tử còn nhớ rõ người nọ, tên Độ Thiên gọi hắn là thiếu chủ, hiển nhiên lai lịch của hắn cũng không nhỏ, thậm chỉ có thể có quan hệ với mấy người phía trên của Thục Sơn Côn Luân. Có điều đây cũng chỉ là suy đoán của Hư Không Tử, nàng chưa từng tới Tiên giới, có một số việc cho dù mơ hồ có chút đầu mối, nhưng cũng rất khó làm rõ.
“Ừm. . . . . . Thời điểm con ở Thục Sơn đã gặp hắn một lần, còn có lần trước là hắn mang con ra khỏi Yêu tộc.” Tề Hoan nghiêng đầu suy nghĩ một chút, phát hiện số lần gặp mặt của mình và Mặc Dạ lại có thể tính ra rõ ràng như vậy. Rất khó tưởng tượng là nàng và Mặc Dạ mới chỉ gặp nhau có mấy lần mà thôi, thế mà nàng đã có thể tin tưởng hắn như vậy.
“Chuyện này vi sư không thể quyết định thay con, có điều con hãy suy nghĩ thật kỹ. Con phải biết rằng thu hoạch từ giao dịch đó là rất giá trị, hắn không thể nào vô duyên vô cớ đưa cho con những thứ đó.” Đối với chuyện Tề Hoan kể về ba đồ vật kia, ngay cả Hư Không Tử cũng không nhịn được sự kinh ngạc, tùy tiện lấy ra một vật cũng đủ dọa người rồi, mà thiếu chủ Thiên Ma Môn kia lại muốn đem ba vật đó đưa cho Tề Hoan, hơn nữa chỉ cần nàng đến Thiên Ma Môn cầm đi.
Đây rốt cuộc là cái nhân bánh mê người, hay là viên đá đè chết người đây, ngay cả Hư Không Tử cũng đoán không ra.
“Yên tâm đi sư phụ, người đã thấy con thua thiệt bao giờ chưa a!”
Tiểu hồ ly trong áo Tề Hoan hất vạt áo của nàng ra, nhìn chúng quanh một chút, sau đó hướng về phía Hư Không Tử dùng sức gật đầu, cũng không biết lúc nãy nó có nghe thấy những gì Tề Hoan nói hay không.
Khoa Bình vẫn đang làm phép tẩy thi độc trên cơ thể Hoa Kiền Tử. Nhìn sư huynh nằm trên giường, trên người còn tản ra mùi hôi, Tề Hoan đột nhiên nghĩ đến cháu ngoại của lão quỷ bà bà kia, lần trước bị nàng trực tiếp ném vào trong nhẫn trữ vật mà Hư Không Tử đưa cho, hiện tại cũng không biết là chết hay sống.
Tay run run, đem chiếc nhẫn mở ra, một thân thể bé gái cuộn tròn bị ném ra ngoài, tiểu cô nương mặc dù sắc mặt tái nhợt, hơn nữa còn hôn mê bất tỉnh, nhưng không bị nguy hiểm đến tính mạng. Quả nhiên là cấp bậc tiên khí, lại có thể cất được đồ vật sống, Tề Hoan sờ sờ chiếc nhẫn, hoàn toàn coi nó là vật thuộc sở hữu của mình.
Hư Không Tử nhìn thấy chiếc nhẫn bảo bối của mình còn đeo trên tay Tề Hoan, thì đáng thương nhìn nàng, Tề Hoan nhìn trái, nhìn phải, cuối cùng trực tiếp quay đầu đi không nhìn ánh mắt của Hư Không Tử. Đồ ở trong tay nàng, ai dám đoạt của nàng, nàng liền liều mạng với kẻ đó.
Chuyện quỷ bà bà, Tề Hoan cũng không có thời gian đi quản, nàng tin chỉ cần tiểu cô nương này ở trong tay Hư Không Tử, lão nhất định sẽ có vô số phương pháp để tìm được quỷ bà bà kia, về phần lúc đó quỷ bà bà kia có ngoan ngoãn giao ra thuốc giải thi độc cho Hoa Kiền Tử hay không thì còn phải xem thủ đoạn của Hư Không Tử.
Hư Không Tử không giống với Tề Hoan, Tề Hoan không có thực lực cho nên chỉ có thể dùng miệng mà thôi, nếu thật sự đã chọc đến Hư Không Tử rồi, đây tuyệt đối không phải là chuyện làm cho người ta thoải mái.
Sau khi sắc trời dần rối, cửa Âm Sơn bắt đầu nổi lên những trận gió lạnh âm trầm, buổi tối ở nơi này đặc biệt lạnh lẽo, nếu như người bình thường căn bản sẽ không chịu được gió lạnh ở đây.
Tề Hoan vân vê bóp nắn tiểu hồ ly thành một tiểu mao tròn tròn nhét dưới đầu, híp mắt nằm trên nóc nhà ngắm sao, bên cạnh còn có một đống xương gà vừa mới gặm sạch sẽ.
Gian phòng này thoạt nhìn thì không bền chắc chút nào, song Khoa Bình xây phòng ốc cũng thật chu đáo, thuận tiện đặt kết giới xung quanh, có thể ngăn mưa gió, cho nên Tề Hoan chỉ có thể nghe được tiếng gió, nhưng không cảm nhận thấy gió lạnh thấu xương kia.
“Dậy.” Đang lúc Tề Hoan đếm sao gần buồn ngủ thì bên tai đột nhiên vang lên giọng của Mặc Dạ.
Tề Hoan bị kinh hãi, không chút do dự đánh một quyền về phía phát ra tiếng nói, đáng tiếc đánh hụt rồi, trong lòng Tề Hoan hơi hơi tiếc hận.
“Hắc hắc, phản xạ ấy mà.” Liếc nhìn khuôn mặt đang cười của Mặc Dạ bên cạnh, Tề Hoan nói dối không hề đỏ mặt. Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, mình cố ý muốn cho khuôn mặt Mặc Dạ trở thành mắt gấu mèo 0.0, song vì thực lực không cao nên không có lần nào thành công.
“Không sao.” Mặc Dạ không hề để ý, đưa tay kéo Tề Hoan lên, thuận tiện bổ sung một câu, “Lần sau nhớ dùng hai tay, có lẽ có thể đánh trúng.”
“Để ta thêm cả chân vào luôn đi!” Tề Hoan nghiến răng nghiến lợi, hắn đây rõ ràng là châm chọc nàng mà, không thể tha thứ được!
“Nên dùng để đi đường, gãy rồi sẽ không tốt.”
Mắt thấy mặt Tề Hoan càng ngày càng đen, Mặc Dạ thu liễm nụ cười, không trêu chọc nàng nữa, “Nói rõ với sư phụ xong chưa?” Mặc dù sẽ không giữ nàng quá lâu, nhưng nếu Tề Hoan đột nhiên mất tích, trời mới biết được Hư Không Tử có thể đến Thiên Ma Môn phóng hỏa hay không, cứ thông báo trước một tiếng thì tốt hơn.
“Ừ ~~~ trước khi đi có thể tiết lộ không, ngươi rốt cuộc muốn ta đi Thiên Ma Môn làm gì?” Thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí, người ta nếu đã đồng ý đưa đồ cho mình, Tề Hoan cũng rất là biết điều đấy, chỉ cần không uy hiếp gì đến cái mạng nhỏ của nàng, nàng nhất định sẽ hết sức hỗ trợ.
“Đây là bí mật.” Mặc Dạ cười khẽ, một tay ôm chầm lấy Tề Hoan, hai người lên phi kiếm, ở trong đêm đen tuyền xuất hiện một đạo kim quang.
Sau khi phi kiếm rời đi, Khoa Bình cùng Hư Không Tử đang đánh cờ trong phòng chợt đồng thời đứng lên nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Không ngờ, không ngờ. . . . . . .” Hư Không Tử nhìn đạo kim quang từ từ biến mất kia, thần sắc hiện lên vẻ nghiêm trọng. Lão đứng ở chỗ này để tận lực đánh giá vị thiếu chủ Thiên Ma Môn, đáng tiếc là đã xem thường hắn rồi.
Lúc hắn vừa tới, hai người trong phòng vậy mà lại hoàn toàn không hề nhận ra, nói vậy hắn lưu lại đạo kim quang này, là cố ý nhắc nhở Hư Không Tử. Bất kể tu vi của hắn như thế nào, chỉ bằng điều này đã đủ để Hư Không Tử coi hắn là đối thủ.
“Hư Không, đồ đệ này của ngươi cũng thật xuất sắc nha!” Khoa Bình đang cầm một quân cờ trắng, nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ.
“Nha đầu này lá gan quá lớn, không biết rõ lai lịch địa vị đối phương là gì cũng dám chạy theo, sẽ có lúc nàng bị thiệt thòi.” Hư Không Tử lẩm bẩm hai câu, mặc dù là oán trách, nhưng đối với lời của Khoa Bình, không cần biết là châm chọc hay tán dương, lão cũng cười toe toét đón nhận.
“Ngày hôm qua ta đã bói cho đồ đệ của ngươi một quẻ.” Nhìn Hư Không Tử giơ quân cờ đen lên, đang vắt óc suy nghĩ, Khoa Bình chầm chậm nói.
“Kết quả ra sao?” Hư Không Tử cau mày nhìn ván cờ, mấy lần muốn đưa tay làm đảo loạn quân cờ, cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Thừa dịp Khoa Bình đang nói chuyện không để ý đến chỗ trống của bàn cờ, Hư Không Tử cách không điểm mấy cái, mấy quân cờ trắng trong nháy mắt hóa thành cát bụi bị gió thổi bay mất.
Đối với hành động ăn gian của lão bằng hữu, Khoa Bình cũng đã quen rồi, dứt khoát làm như không thấy, dù sao lão đã làm rồi, cứ coi như lão ăn quịt đi, những năm này đến cuối ván Hư Không Tử cũng chưa từng thắng hắn.
“Lai lịch bất minh, tương lai mù mịt.” Khoa Bình dốc lòng bói quẻ, những năm gần đây theo tu vi tăng lên, hắn thậm chí còn có thể bói ra được dị động của Tiên giới, nhưng hết lần này tới lần khác bói cho Tề Hoan cũng chỉ được một quẻ bói như vậy, hắn không thể nhìn ra cái gì cả.
“Nha đầu này làm sao ngươi lại thu làm đồ đệ?”
“Mấy năm trước ở trong một trấn nhỏ gặp phải nàng.” Ánh mắt Hư Không Tử vẫn gắt gao chăm chú nhìn trên bàn cờ, viên cờ trên tay do dự hồi lâu cũng chưa có đặt xuống.
“Ngươi có tò mò về thân thế của nàng không?” Nếu quẻ của hắn nói Tề Hoan lai lịch bất minh, nhất định không phải đến từ một chỗ đơn giản, Khoa Bình đối với Tề Hoan cũng hết sức tò mò, đáng tiếc Tề Hoan đi rồi, hắn chỉ có thể hỏi một chút từ Hư Không Tử.
“Tò mò làm gì, chẳng lẽ biết nàng từ đâu tới rồi, thì nàng không phải là đồ đệ của ta nữa?” Tay phải của Hư Không Tử khẽ vỗ lên bàn cờ một cái, cả bàn cờ nhất thời hóa thành phấn vụn, lão đầu tử nhếch miệng cười một tiếng, “Hắc hắc, cờ hòa.”
“Lão già vô sỉ.” Khoa Bình mắng một câu, phất phất tay áo đem phấn vụn quét sạch sẽ, sau đó tiếp tục đặt quân cờ xuống.
“Tiên giới đã gửi văn thư xuống, ngươi chừng nào thì đi?” Đem quân cờ của Khoa Bình ném trở về, Hư Không Tử hạ một quân xuống.
“Ngươi cũng không gấp, thì ta gấp cái gì, gần đây có chuyện hấp dẫn, xem xong kịch rồi đi cũng không muộn.” Khoa Bình duỗi lưng một cái, quân cờ đen trên ngón tay nhất thời biến thành màu trắng.
“Ai, đại kiếp nạn của Thanh Vân, rốt cuộc là kiếp gì, ngươi nói xem làm sao lão tổ tông lại không nói cho rõ chứ?”
“Cắt, ngươi kẻ tục nhân này, có biết cái gì là thiên cơ bất khả lộ không hả?”
Giọng hai người nói chuyện với nhau quanh quẩn trong phòng, một bên dạ minh châu vẫn phát ra ánh sáng ngọc, ngoài cửa sổ gió lạnh rung, tất cả những gì không yên bình đều bị nhốt ngoài cửa, rung chuyển rất nhanh sẽ bắt đầu, bọn họ không cách nào thấy được thiên đạo, không thể làm gì khác hơn là ngồi đợi.
Thừa dịp bóng đêm Mặc Dạ đem theo Tề Hoan bay chừng năm sáu chục dặm, Tề Hoan nhìn mọi nơi một chút, mơ hồ nhìn thấy núi non trùng điệp không ngừng, cũng không biết điểm cuối là chỗ nào. Lúc mới bắt đầu nàng còn rất có tinh thần, dần dần càng ngày càng buồn ngủ, nàng tựa trên vai Mặc Dạ, ngáp một cái, “Ngươi không buồn ngủ sao?”
Nàng quay đầu liếc nhìn Mặc Dạ, phát hiện đôi mắt màu đỏ nhìn thật giống đèn pha, buổi tối thoạt nhìn còn quỷ dị hơn nữa.
“Ngươi không tu luyện sao?” Thân thể Tề Hoan bắt đầu tự động hấp thu linh khí, Mặc Dạ đã sớm nhận ra, có chút kinh ngạc vì nữ nhân này lại là dạ linh thể trong truyền thuyết.
“Ừm. . . . . . Hừng đông thì gọi ta.” Tề Hoan ngồi trên phi kiếm rộng rãi, thuận tiện kéo Mặc Dạ tới, rồi đem tiểu hồ ly vò thành một cục ném vào trong ngực hắn, hết sức yên tâm thoải mái nằm xuống.
“Tin tưởng ta như vậy sao?” Một hồi lâu sau, tiếng hít thở của Tề Hoan đều đều, Mặc Dạ cúi đầu nhìn Tề Hoan đang an tĩnh ngủ, khóe môi nhếch lên.
Khoa Bình dường như nhận ra được Tề Hoan có điều muốn nói với sư phụ mình, nên đứng dậy gật đầu với Hư Không Tử, đi thẳng ra khỏi phòng.
“Có bí mật gì, nói đi.” Sau khi đưa mắt nhìn Khoa Bình rời đi, Tề Hoan cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Hư Không Tử, đem chuyện Mặc Dạ muốn mình đi Thiên Ma Môn một chuyến nói cho lão nghe.
Quả nhiên, Hư Không Tử nghe Tề Hoan giải thích xong cũng không giận dữ, song sắc mặt cũng không tốt, “Hoan Tử, tại sao con lại quen biết thiếu chủ Thiên Ma Môn?”
Nghe khẩu khí nói chuyện của Tề Hoan, hiển nhiên nàng đã quen biết tên thiếu chủ Thiên Ma Môn kia từ lâu rồi, Hư Không Tử còn nhớ rõ người nọ, tên Độ Thiên gọi hắn là thiếu chủ, hiển nhiên lai lịch của hắn cũng không nhỏ, thậm chỉ có thể có quan hệ với mấy người phía trên của Thục Sơn Côn Luân. Có điều đây cũng chỉ là suy đoán của Hư Không Tử, nàng chưa từng tới Tiên giới, có một số việc cho dù mơ hồ có chút đầu mối, nhưng cũng rất khó làm rõ.
“Ừm. . . . . . Thời điểm con ở Thục Sơn đã gặp hắn một lần, còn có lần trước là hắn mang con ra khỏi Yêu tộc.” Tề Hoan nghiêng đầu suy nghĩ một chút, phát hiện số lần gặp mặt của mình và Mặc Dạ lại có thể tính ra rõ ràng như vậy. Rất khó tưởng tượng là nàng và Mặc Dạ mới chỉ gặp nhau có mấy lần mà thôi, thế mà nàng đã có thể tin tưởng hắn như vậy.
“Chuyện này vi sư không thể quyết định thay con, có điều con hãy suy nghĩ thật kỹ. Con phải biết rằng thu hoạch từ giao dịch đó là rất giá trị, hắn không thể nào vô duyên vô cớ đưa cho con những thứ đó.” Đối với chuyện Tề Hoan kể về ba đồ vật kia, ngay cả Hư Không Tử cũng không nhịn được sự kinh ngạc, tùy tiện lấy ra một vật cũng đủ dọa người rồi, mà thiếu chủ Thiên Ma Môn kia lại muốn đem ba vật đó đưa cho Tề Hoan, hơn nữa chỉ cần nàng đến Thiên Ma Môn cầm đi.
Đây rốt cuộc là cái nhân bánh mê người, hay là viên đá đè chết người đây, ngay cả Hư Không Tử cũng đoán không ra.
“Yên tâm đi sư phụ, người đã thấy con thua thiệt bao giờ chưa a!”
Tiểu hồ ly trong áo Tề Hoan hất vạt áo của nàng ra, nhìn chúng quanh một chút, sau đó hướng về phía Hư Không Tử dùng sức gật đầu, cũng không biết lúc nãy nó có nghe thấy những gì Tề Hoan nói hay không.
Khoa Bình vẫn đang làm phép tẩy thi độc trên cơ thể Hoa Kiền Tử. Nhìn sư huynh nằm trên giường, trên người còn tản ra mùi hôi, Tề Hoan đột nhiên nghĩ đến cháu ngoại của lão quỷ bà bà kia, lần trước bị nàng trực tiếp ném vào trong nhẫn trữ vật mà Hư Không Tử đưa cho, hiện tại cũng không biết là chết hay sống.
Tay run run, đem chiếc nhẫn mở ra, một thân thể bé gái cuộn tròn bị ném ra ngoài, tiểu cô nương mặc dù sắc mặt tái nhợt, hơn nữa còn hôn mê bất tỉnh, nhưng không bị nguy hiểm đến tính mạng. Quả nhiên là cấp bậc tiên khí, lại có thể cất được đồ vật sống, Tề Hoan sờ sờ chiếc nhẫn, hoàn toàn coi nó là vật thuộc sở hữu của mình.
Hư Không Tử nhìn thấy chiếc nhẫn bảo bối của mình còn đeo trên tay Tề Hoan, thì đáng thương nhìn nàng, Tề Hoan nhìn trái, nhìn phải, cuối cùng trực tiếp quay đầu đi không nhìn ánh mắt của Hư Không Tử. Đồ ở trong tay nàng, ai dám đoạt của nàng, nàng liền liều mạng với kẻ đó.
Chuyện quỷ bà bà, Tề Hoan cũng không có thời gian đi quản, nàng tin chỉ cần tiểu cô nương này ở trong tay Hư Không Tử, lão nhất định sẽ có vô số phương pháp để tìm được quỷ bà bà kia, về phần lúc đó quỷ bà bà kia có ngoan ngoãn giao ra thuốc giải thi độc cho Hoa Kiền Tử hay không thì còn phải xem thủ đoạn của Hư Không Tử.
Hư Không Tử không giống với Tề Hoan, Tề Hoan không có thực lực cho nên chỉ có thể dùng miệng mà thôi, nếu thật sự đã chọc đến Hư Không Tử rồi, đây tuyệt đối không phải là chuyện làm cho người ta thoải mái.
Sau khi sắc trời dần rối, cửa Âm Sơn bắt đầu nổi lên những trận gió lạnh âm trầm, buổi tối ở nơi này đặc biệt lạnh lẽo, nếu như người bình thường căn bản sẽ không chịu được gió lạnh ở đây.
Tề Hoan vân vê bóp nắn tiểu hồ ly thành một tiểu mao tròn tròn nhét dưới đầu, híp mắt nằm trên nóc nhà ngắm sao, bên cạnh còn có một đống xương gà vừa mới gặm sạch sẽ.
Gian phòng này thoạt nhìn thì không bền chắc chút nào, song Khoa Bình xây phòng ốc cũng thật chu đáo, thuận tiện đặt kết giới xung quanh, có thể ngăn mưa gió, cho nên Tề Hoan chỉ có thể nghe được tiếng gió, nhưng không cảm nhận thấy gió lạnh thấu xương kia.
“Dậy.” Đang lúc Tề Hoan đếm sao gần buồn ngủ thì bên tai đột nhiên vang lên giọng của Mặc Dạ.
Tề Hoan bị kinh hãi, không chút do dự đánh một quyền về phía phát ra tiếng nói, đáng tiếc đánh hụt rồi, trong lòng Tề Hoan hơi hơi tiếc hận.
“Hắc hắc, phản xạ ấy mà.” Liếc nhìn khuôn mặt đang cười của Mặc Dạ bên cạnh, Tề Hoan nói dối không hề đỏ mặt. Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, mình cố ý muốn cho khuôn mặt Mặc Dạ trở thành mắt gấu mèo 0.0, song vì thực lực không cao nên không có lần nào thành công.
“Không sao.” Mặc Dạ không hề để ý, đưa tay kéo Tề Hoan lên, thuận tiện bổ sung một câu, “Lần sau nhớ dùng hai tay, có lẽ có thể đánh trúng.”
“Để ta thêm cả chân vào luôn đi!” Tề Hoan nghiến răng nghiến lợi, hắn đây rõ ràng là châm chọc nàng mà, không thể tha thứ được!
“Nên dùng để đi đường, gãy rồi sẽ không tốt.”
Mắt thấy mặt Tề Hoan càng ngày càng đen, Mặc Dạ thu liễm nụ cười, không trêu chọc nàng nữa, “Nói rõ với sư phụ xong chưa?” Mặc dù sẽ không giữ nàng quá lâu, nhưng nếu Tề Hoan đột nhiên mất tích, trời mới biết được Hư Không Tử có thể đến Thiên Ma Môn phóng hỏa hay không, cứ thông báo trước một tiếng thì tốt hơn.
“Ừ ~~~ trước khi đi có thể tiết lộ không, ngươi rốt cuộc muốn ta đi Thiên Ma Môn làm gì?” Thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí, người ta nếu đã đồng ý đưa đồ cho mình, Tề Hoan cũng rất là biết điều đấy, chỉ cần không uy hiếp gì đến cái mạng nhỏ của nàng, nàng nhất định sẽ hết sức hỗ trợ.
“Đây là bí mật.” Mặc Dạ cười khẽ, một tay ôm chầm lấy Tề Hoan, hai người lên phi kiếm, ở trong đêm đen tuyền xuất hiện một đạo kim quang.
Sau khi phi kiếm rời đi, Khoa Bình cùng Hư Không Tử đang đánh cờ trong phòng chợt đồng thời đứng lên nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Không ngờ, không ngờ. . . . . . .” Hư Không Tử nhìn đạo kim quang từ từ biến mất kia, thần sắc hiện lên vẻ nghiêm trọng. Lão đứng ở chỗ này để tận lực đánh giá vị thiếu chủ Thiên Ma Môn, đáng tiếc là đã xem thường hắn rồi.
Lúc hắn vừa tới, hai người trong phòng vậy mà lại hoàn toàn không hề nhận ra, nói vậy hắn lưu lại đạo kim quang này, là cố ý nhắc nhở Hư Không Tử. Bất kể tu vi của hắn như thế nào, chỉ bằng điều này đã đủ để Hư Không Tử coi hắn là đối thủ.
“Hư Không, đồ đệ này của ngươi cũng thật xuất sắc nha!” Khoa Bình đang cầm một quân cờ trắng, nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ.
“Nha đầu này lá gan quá lớn, không biết rõ lai lịch địa vị đối phương là gì cũng dám chạy theo, sẽ có lúc nàng bị thiệt thòi.” Hư Không Tử lẩm bẩm hai câu, mặc dù là oán trách, nhưng đối với lời của Khoa Bình, không cần biết là châm chọc hay tán dương, lão cũng cười toe toét đón nhận.
“Ngày hôm qua ta đã bói cho đồ đệ của ngươi một quẻ.” Nhìn Hư Không Tử giơ quân cờ đen lên, đang vắt óc suy nghĩ, Khoa Bình chầm chậm nói.
“Kết quả ra sao?” Hư Không Tử cau mày nhìn ván cờ, mấy lần muốn đưa tay làm đảo loạn quân cờ, cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Thừa dịp Khoa Bình đang nói chuyện không để ý đến chỗ trống của bàn cờ, Hư Không Tử cách không điểm mấy cái, mấy quân cờ trắng trong nháy mắt hóa thành cát bụi bị gió thổi bay mất.
Đối với hành động ăn gian của lão bằng hữu, Khoa Bình cũng đã quen rồi, dứt khoát làm như không thấy, dù sao lão đã làm rồi, cứ coi như lão ăn quịt đi, những năm này đến cuối ván Hư Không Tử cũng chưa từng thắng hắn.
“Lai lịch bất minh, tương lai mù mịt.” Khoa Bình dốc lòng bói quẻ, những năm gần đây theo tu vi tăng lên, hắn thậm chí còn có thể bói ra được dị động của Tiên giới, nhưng hết lần này tới lần khác bói cho Tề Hoan cũng chỉ được một quẻ bói như vậy, hắn không thể nhìn ra cái gì cả.
“Nha đầu này làm sao ngươi lại thu làm đồ đệ?”
“Mấy năm trước ở trong một trấn nhỏ gặp phải nàng.” Ánh mắt Hư Không Tử vẫn gắt gao chăm chú nhìn trên bàn cờ, viên cờ trên tay do dự hồi lâu cũng chưa có đặt xuống.
“Ngươi có tò mò về thân thế của nàng không?” Nếu quẻ của hắn nói Tề Hoan lai lịch bất minh, nhất định không phải đến từ một chỗ đơn giản, Khoa Bình đối với Tề Hoan cũng hết sức tò mò, đáng tiếc Tề Hoan đi rồi, hắn chỉ có thể hỏi một chút từ Hư Không Tử.
“Tò mò làm gì, chẳng lẽ biết nàng từ đâu tới rồi, thì nàng không phải là đồ đệ của ta nữa?” Tay phải của Hư Không Tử khẽ vỗ lên bàn cờ một cái, cả bàn cờ nhất thời hóa thành phấn vụn, lão đầu tử nhếch miệng cười một tiếng, “Hắc hắc, cờ hòa.”
“Lão già vô sỉ.” Khoa Bình mắng một câu, phất phất tay áo đem phấn vụn quét sạch sẽ, sau đó tiếp tục đặt quân cờ xuống.
“Tiên giới đã gửi văn thư xuống, ngươi chừng nào thì đi?” Đem quân cờ của Khoa Bình ném trở về, Hư Không Tử hạ một quân xuống.
“Ngươi cũng không gấp, thì ta gấp cái gì, gần đây có chuyện hấp dẫn, xem xong kịch rồi đi cũng không muộn.” Khoa Bình duỗi lưng một cái, quân cờ đen trên ngón tay nhất thời biến thành màu trắng.
“Ai, đại kiếp nạn của Thanh Vân, rốt cuộc là kiếp gì, ngươi nói xem làm sao lão tổ tông lại không nói cho rõ chứ?”
“Cắt, ngươi kẻ tục nhân này, có biết cái gì là thiên cơ bất khả lộ không hả?”
Giọng hai người nói chuyện với nhau quanh quẩn trong phòng, một bên dạ minh châu vẫn phát ra ánh sáng ngọc, ngoài cửa sổ gió lạnh rung, tất cả những gì không yên bình đều bị nhốt ngoài cửa, rung chuyển rất nhanh sẽ bắt đầu, bọn họ không cách nào thấy được thiên đạo, không thể làm gì khác hơn là ngồi đợi.
Thừa dịp bóng đêm Mặc Dạ đem theo Tề Hoan bay chừng năm sáu chục dặm, Tề Hoan nhìn mọi nơi một chút, mơ hồ nhìn thấy núi non trùng điệp không ngừng, cũng không biết điểm cuối là chỗ nào. Lúc mới bắt đầu nàng còn rất có tinh thần, dần dần càng ngày càng buồn ngủ, nàng tựa trên vai Mặc Dạ, ngáp một cái, “Ngươi không buồn ngủ sao?”
Nàng quay đầu liếc nhìn Mặc Dạ, phát hiện đôi mắt màu đỏ nhìn thật giống đèn pha, buổi tối thoạt nhìn còn quỷ dị hơn nữa.
“Ngươi không tu luyện sao?” Thân thể Tề Hoan bắt đầu tự động hấp thu linh khí, Mặc Dạ đã sớm nhận ra, có chút kinh ngạc vì nữ nhân này lại là dạ linh thể trong truyền thuyết.
“Ừm. . . . . . Hừng đông thì gọi ta.” Tề Hoan ngồi trên phi kiếm rộng rãi, thuận tiện kéo Mặc Dạ tới, rồi đem tiểu hồ ly vò thành một cục ném vào trong ngực hắn, hết sức yên tâm thoải mái nằm xuống.
“Tin tưởng ta như vậy sao?” Một hồi lâu sau, tiếng hít thở của Tề Hoan đều đều, Mặc Dạ cúi đầu nhìn Tề Hoan đang an tĩnh ngủ, khóe môi nhếch lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.