Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 1014
Hoa Sinh
20/04/2024
Nghe thấy người nhà họ Tiền nói như vậy, người nhà họ Bạch đều lộ ra vẻ khuất nhục, ánh mắt tràn ngập sự phãn nộ và sát khí khi nhìn về phía người nọ.
“Những trận chiến trên võ đài kiểu này có thể lấy mạng người sao?”, Trân Triệu Dương nghi ngờ mà hỏi Tăng Kim Lai ở bên cạnh.
"Đúng vậy, bởi vì nhà họ Tiền và nhà họ Bạch đã chọn loại võ đài sinh tử tàn khốc nhất. Bọn họ sẽ không dừng lại nếu không chiến đấu đến người cuối cùng, trừ khi là có một bên nhận thua, mà kết quả của bên nhận thua sẽ do bên còn lại quyết định”, rõ ràng là Tăng Kim Lai đã tìm hiểu rõ ràng, cho nên anh ta trả lời vấn đề của Trần Triệu Dương ngay lập tức.
“Vậy thì có thể từ bỏ quyết đấu, hoặc là không giữ lời hứa luôn, chẳng lẽ đối phương còn có thể bao vây, đuổi giết bọn họ sao?”, Trần Triệu Dương sửng sốt, không phải mấy người này ngớ ngẩn đấy chứ?
"Không phải như vậy đâu, đây là quy tắc do người ta định ra cho võ đài. Cho dù không bắt buộc, nhưng nếu ai đó dám làm như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung của tất cả mọi người, đến lúc đó tình huống sẽ càng thê thảm hơn, thậm chí cơ hội để quy thuận cũng không cớ”, Tăng Kim Lai lắc đầu rồi nói một cách bất lực.
Giới võ đạo này quá tàn khốc và đẫm máu, mặc dù sự cạnh tranh trong giới kinh doanh cũng vô cùng tàn khốc, nhưng chưa đến mức cứ hơi một tí là diệt cả nhà như thế này.
“Nếu bên thua trận có chỗ dựa lớn thì sao? Cũng sẽ bị như thế?”, Trần Triệu Dương gật đầu, anh hiểu, dù sao thì bản thân anh cũng lớn lên trong hoàn cảnh tàn sát khốc liệt này.
"Chuyện này chưa từng xảy ra, dù sao những thế lực. càng lớn thì càng quý trọng danh dự, sẽ không ôm những chuyện như vậy vào người. Suy cho cùng thì nó cũng là chuyện làm mất lòng", Tăng Kim Lai lắc đầu, nói một cách không chắc chắn.
"Thế nào rồi? Nhà họ Bạch các người không có ai sao? Đừng để tôi phải sốt ruột chờ đợi, nếu không, sau ba phút nữa, các người phải tự động nhận thua", người nhà họ Tiền ở trên sân khấu nhìn thấy chỗ ngồi của nhà họ Bạch vẫn chưa có người đứng ra, bắt đầu mở miệng chế giễu.
“Tôi tới đây”, đúng lúc này, một người từ chỗ ngồi của nhà họ Bạch đứng lên cười nói.
Trần Triệu Dương nhìn kỹ lại, hóa ra là Bạch Thấm.
Nhìn một lượt thì thấy chấn thương bên trong của cô ấy vẫn chưa ổn, tuy rằng thực lực mạnh hơn gã trên sân, nhưng bởi vì chấn thương bên trong cơ thể nên cô ấy sẽ không thể phát huy được thực lực vốn có, nhất định là lúc ra sân sẽ bị thua.
“Thật là một người phụ nữ ngu ngốc”, nhìn thấy Bạch "Thấm đứng lên, Trần Triệu Dương không khỏi than thở.
"Ồ, tôi còn tưởng rằng nhà họ Bạch không có người nào, hóa ra là vẫn có người. Nhưng mà nhà họ Bạch không có đàn ông sao, vậy mà lại để một người phụ nữ lên đài. Cô có chắc là muốn lên không?”, người kia của nhà họ Tiền vừa nhìn thấy Bạch Thấm thì hai mắt tỏa sáng, khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt nói.
“Bạch Thấm, con ngồi xuống cho bố, cho dù nhà họ Bạch phải chiến đấu đến người cuối cùng thì cũng không thể để cho con lên đài ứng chiến", ngay tại lúc này, người đàn ông trung niên ở bên cạnh Bạch Thấm giữ chặt lấy cô ấy, tức giận nói.
“Bố, con không sợ, người kia đúng là quá khinh người”, Bạch Thấm vừa thở hổn hển vừa nói.
Người nhà họ Bạch vừa mới lên đài là người lớn lên cùng cô ấy, không ngờ lại chết trước mặt cô ấy như thế này, cô ấy làm sao có thể chịu đựng được.
“Mau trở về cho bố, đây là mệnh lệnh”, Bạch Hùng trợn mắt nhìn Bạch Thấm, lớn tiếng hét.
"Bố...", nghe thấy lời của bố, mặc dù trong lòng Bạch "Thấm không muốn nhưng cũng chỉ có thể ngồi xuống.
“Bạch Triển Mộ của nhà họ Bạch”, ngay khi Bạch "Thấm vừa mới ngồi xuống, một người đàn ông đã từ trong đám đông đi ra, nhảy lên võ đài.
"Anh...", đột nhiên sắc mặt của người nhà họ Bạch đều thay đổi, Bạch Thấm vừa ngồi xuống đã đứng lên, vẻ mặt tái nhợt.
“Bạch Triển Mộ, tốt lắm, rất có khí phách, biết rằng bản thân không phải là đối thủ của tôi mà vẫn đi lên, lòng dũng cảm rất đáng khen ngợi, nhưng dù có cũng không thể tăng cơ hội sống sót cho cậu đâu”, sau khi người kia của nhà họ Tiền nhìn thấy Bạch Triển Mộ, một nụ cười tàn nhãn xuất hiện trên khóe môi, cất giọng bùi ngùi.
“Những trận chiến trên võ đài kiểu này có thể lấy mạng người sao?”, Trân Triệu Dương nghi ngờ mà hỏi Tăng Kim Lai ở bên cạnh.
"Đúng vậy, bởi vì nhà họ Tiền và nhà họ Bạch đã chọn loại võ đài sinh tử tàn khốc nhất. Bọn họ sẽ không dừng lại nếu không chiến đấu đến người cuối cùng, trừ khi là có một bên nhận thua, mà kết quả của bên nhận thua sẽ do bên còn lại quyết định”, rõ ràng là Tăng Kim Lai đã tìm hiểu rõ ràng, cho nên anh ta trả lời vấn đề của Trần Triệu Dương ngay lập tức.
“Vậy thì có thể từ bỏ quyết đấu, hoặc là không giữ lời hứa luôn, chẳng lẽ đối phương còn có thể bao vây, đuổi giết bọn họ sao?”, Trần Triệu Dương sửng sốt, không phải mấy người này ngớ ngẩn đấy chứ?
"Không phải như vậy đâu, đây là quy tắc do người ta định ra cho võ đài. Cho dù không bắt buộc, nhưng nếu ai đó dám làm như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung của tất cả mọi người, đến lúc đó tình huống sẽ càng thê thảm hơn, thậm chí cơ hội để quy thuận cũng không cớ”, Tăng Kim Lai lắc đầu rồi nói một cách bất lực.
Giới võ đạo này quá tàn khốc và đẫm máu, mặc dù sự cạnh tranh trong giới kinh doanh cũng vô cùng tàn khốc, nhưng chưa đến mức cứ hơi một tí là diệt cả nhà như thế này.
“Nếu bên thua trận có chỗ dựa lớn thì sao? Cũng sẽ bị như thế?”, Trần Triệu Dương gật đầu, anh hiểu, dù sao thì bản thân anh cũng lớn lên trong hoàn cảnh tàn sát khốc liệt này.
"Chuyện này chưa từng xảy ra, dù sao những thế lực. càng lớn thì càng quý trọng danh dự, sẽ không ôm những chuyện như vậy vào người. Suy cho cùng thì nó cũng là chuyện làm mất lòng", Tăng Kim Lai lắc đầu, nói một cách không chắc chắn.
"Thế nào rồi? Nhà họ Bạch các người không có ai sao? Đừng để tôi phải sốt ruột chờ đợi, nếu không, sau ba phút nữa, các người phải tự động nhận thua", người nhà họ Tiền ở trên sân khấu nhìn thấy chỗ ngồi của nhà họ Bạch vẫn chưa có người đứng ra, bắt đầu mở miệng chế giễu.
“Tôi tới đây”, đúng lúc này, một người từ chỗ ngồi của nhà họ Bạch đứng lên cười nói.
Trần Triệu Dương nhìn kỹ lại, hóa ra là Bạch Thấm.
Nhìn một lượt thì thấy chấn thương bên trong của cô ấy vẫn chưa ổn, tuy rằng thực lực mạnh hơn gã trên sân, nhưng bởi vì chấn thương bên trong cơ thể nên cô ấy sẽ không thể phát huy được thực lực vốn có, nhất định là lúc ra sân sẽ bị thua.
“Thật là một người phụ nữ ngu ngốc”, nhìn thấy Bạch "Thấm đứng lên, Trần Triệu Dương không khỏi than thở.
"Ồ, tôi còn tưởng rằng nhà họ Bạch không có người nào, hóa ra là vẫn có người. Nhưng mà nhà họ Bạch không có đàn ông sao, vậy mà lại để một người phụ nữ lên đài. Cô có chắc là muốn lên không?”, người kia của nhà họ Tiền vừa nhìn thấy Bạch Thấm thì hai mắt tỏa sáng, khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt nói.
“Bạch Thấm, con ngồi xuống cho bố, cho dù nhà họ Bạch phải chiến đấu đến người cuối cùng thì cũng không thể để cho con lên đài ứng chiến", ngay tại lúc này, người đàn ông trung niên ở bên cạnh Bạch Thấm giữ chặt lấy cô ấy, tức giận nói.
“Bố, con không sợ, người kia đúng là quá khinh người”, Bạch Thấm vừa thở hổn hển vừa nói.
Người nhà họ Bạch vừa mới lên đài là người lớn lên cùng cô ấy, không ngờ lại chết trước mặt cô ấy như thế này, cô ấy làm sao có thể chịu đựng được.
“Mau trở về cho bố, đây là mệnh lệnh”, Bạch Hùng trợn mắt nhìn Bạch Thấm, lớn tiếng hét.
"Bố...", nghe thấy lời của bố, mặc dù trong lòng Bạch "Thấm không muốn nhưng cũng chỉ có thể ngồi xuống.
“Bạch Triển Mộ của nhà họ Bạch”, ngay khi Bạch "Thấm vừa mới ngồi xuống, một người đàn ông đã từ trong đám đông đi ra, nhảy lên võ đài.
"Anh...", đột nhiên sắc mặt của người nhà họ Bạch đều thay đổi, Bạch Thấm vừa ngồi xuống đã đứng lên, vẻ mặt tái nhợt.
“Bạch Triển Mộ, tốt lắm, rất có khí phách, biết rằng bản thân không phải là đối thủ của tôi mà vẫn đi lên, lòng dũng cảm rất đáng khen ngợi, nhưng dù có cũng không thể tăng cơ hội sống sót cho cậu đâu”, sau khi người kia của nhà họ Tiền nhìn thấy Bạch Triển Mộ, một nụ cười tàn nhãn xuất hiện trên khóe môi, cất giọng bùi ngùi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.