Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 1102
Hoa Sinh
20/04/2024
"Ông cũng nằm xuống cho tôi đi", Mộ Dung Phong và lão già đã bị bắt, Trần Triệu Dương cũng không muốn chơi đùa nữa, dốc sức ra tay, chân khí trong cơ thể cuồn cuộn trào ra, lại cộng thêm cả sức mạnh cơ thể của anh, nó đã đạt đến một trình độ cực kỳ kinh khủng.
"Am"
Sức ép khủng khiếp lan ra bốn phía, nơi mà Trần Triệu Dương và lão già kia đang đứng bị tàn phá bừa bãi, gạch và những vật trang trí xung quanh đều bị nổ tung, một cái hố sâu khoảng nửa mét, có đường kính năm mét. xuất hiện trong phòng khách của biệt thự.
Trần Triệu Dương đứng ở mép hố, chính giữa cái hố là kẻ vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo kia, lúc này ông ta đang nằm sấp trong đó.
Chẳng qua, bây giờ ông ta trông cực kỳ nhếch nhác, cả người đẫm máu, thở thoi thóp, nằm ở đó không động đậy nổi, hai mắt cũng thẫn thờ.
"Trời đất, đại ca lại mạnh hơn rồi", nhìn thấy kết quả đáng sợ do anh tạo ra, Giang Tử Phong giật mình thốt lên, trong mắt tràn đây sự hâm mộ. Đến khi nào thì cậu ấy mới có thể đạt tới trình độ đó đây?
Trân Triệu Dương từ từ đi xuống, đến bên cạnh người đang nằm, lạnh lùng nhìn ông ta: "Nói đi, nếu ông nói hết những gì ông biết ra cho tôi thì có thể tôi sẽ cho ông một cái chết sung sướng đấy".
"Ha... Dù sao cũng phải chết, không sao cả", sắc mặt người kia đã khá hơn một chút, giễu cợt cười.
"Ông đã tới đây thì chắc cũng biết tôi là một bác sĩ chứ? Không những thế, tôi còn là một thần y, có thể nói rằng, chỉ cần tôi ở đây thì cho dù ông muốn chết cũng hơi khó, trừ khi ông tự hái đầu mình xuống, bóp vỡ tìm của ông", anh nhếch mép, ôn hòa nói.
"Cậu... Cậu muốn làm gì?", nghe thấy những gì anh vừa nói, sắc mặt ông ta lập tức biến đổi. Đã sống đến tuổi này, có thể ông ta không còn sợ cái chết nữa nhưng chết quá thê thảm không phải là mong muốn của ông ta.
"Không có gì, tôi chỉ muốn biết một số chuyện thôi. Ông tên gì? Làm chức vụ gì ở Vu Thần Giáo? Hệ thống cấp bậc ở Vu Thần Giáo là như thế nào?", anh ngồi xổm xuống, lạnh nhạt hỏi.
"Hừ... Cũng không sợ nói cho cậu biết, ông đây tên Liên Quần, chỉ là một con chiên nhỏ bé trong Vu Thần Giáo mà thôi, còn hệ thống cấp bậc ở Vu Thần Giáo. chúng tôi lại càng đơn giản. Những đỉnh phong võ tông như tôi đều là con chiên thông thường, mạnh hơn chúng tôi là chính thần sử, cao hơn nữa là hộ pháp, còn những người ở trên thì các người tự tưởng tượng đi, chắc chắn mạnh hơn các người nghĩ nhiều”, Liên Quần cười lạnh, bắt đầu nói hươu nói vượn.
"Xem ra trên đời đúng là không có gì tự dưng sinh ra hận thù được, ông hận tôi chắc chắn là có nguyên nhân, chẳng hạn như...", Trần Triệu Dương khẽ mỉm cười, sau đó chìa tay ra, bắt đầu giúp Liên Quần chữa trị thương thế trong cơ thể ông ta.
Liên Quần không ngờ Trần Triệu Dương lại có khả năng chữa trị cao đến vậy, chỉ trong vòng chưa đến một phút ngắn ngủi mà thương thế của ông ta đã khôi phục được bảy tám phần mười, chẳng qua, trong cơ thể ông ta cũng có thêm một lượng chân khí kỳ lạ. Nó rất đặc biệt, tưởng chừng như không hề nguy hiểm nhưng dù cho Liên Quần cố gắng loại trừ nó thế nào, nó vẫn vững vàng bám vào kinh mạch ông ta như mọc rễ ở đó, không hề có tác dụng chút nào.
"Gì đây? Ông đây chờ cả buổi là để nhờ cậu chữa bệnh cho tôi hả?", cảm nhận được tình trạng cơ thể, Liên Quần lập tức cười khẩy, la ầm lên.
"Không ngờ trong lòng cậu lại ngông cuồng như vậy, thế mà lại thích loại luận điệu này", Liên Quần thôi thúc chân khí trong cơ thể, muốn tìm cơ hội ám sát anh.
Nhưng anh không hề nhúc nhích, cứ nở nụ cười như có như không mà nhìn ông ta.
"Ôi ngay khi chân khí trong người sục sôi, cảm giác đau đớn dữ dội lập tức truyền tới từ khắp các kinh mạch, suýt thì làm ông ta ngất đi.
"Am"
Sức ép khủng khiếp lan ra bốn phía, nơi mà Trần Triệu Dương và lão già kia đang đứng bị tàn phá bừa bãi, gạch và những vật trang trí xung quanh đều bị nổ tung, một cái hố sâu khoảng nửa mét, có đường kính năm mét. xuất hiện trong phòng khách của biệt thự.
Trần Triệu Dương đứng ở mép hố, chính giữa cái hố là kẻ vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo kia, lúc này ông ta đang nằm sấp trong đó.
Chẳng qua, bây giờ ông ta trông cực kỳ nhếch nhác, cả người đẫm máu, thở thoi thóp, nằm ở đó không động đậy nổi, hai mắt cũng thẫn thờ.
"Trời đất, đại ca lại mạnh hơn rồi", nhìn thấy kết quả đáng sợ do anh tạo ra, Giang Tử Phong giật mình thốt lên, trong mắt tràn đây sự hâm mộ. Đến khi nào thì cậu ấy mới có thể đạt tới trình độ đó đây?
Trân Triệu Dương từ từ đi xuống, đến bên cạnh người đang nằm, lạnh lùng nhìn ông ta: "Nói đi, nếu ông nói hết những gì ông biết ra cho tôi thì có thể tôi sẽ cho ông một cái chết sung sướng đấy".
"Ha... Dù sao cũng phải chết, không sao cả", sắc mặt người kia đã khá hơn một chút, giễu cợt cười.
"Ông đã tới đây thì chắc cũng biết tôi là một bác sĩ chứ? Không những thế, tôi còn là một thần y, có thể nói rằng, chỉ cần tôi ở đây thì cho dù ông muốn chết cũng hơi khó, trừ khi ông tự hái đầu mình xuống, bóp vỡ tìm của ông", anh nhếch mép, ôn hòa nói.
"Cậu... Cậu muốn làm gì?", nghe thấy những gì anh vừa nói, sắc mặt ông ta lập tức biến đổi. Đã sống đến tuổi này, có thể ông ta không còn sợ cái chết nữa nhưng chết quá thê thảm không phải là mong muốn của ông ta.
"Không có gì, tôi chỉ muốn biết một số chuyện thôi. Ông tên gì? Làm chức vụ gì ở Vu Thần Giáo? Hệ thống cấp bậc ở Vu Thần Giáo là như thế nào?", anh ngồi xổm xuống, lạnh nhạt hỏi.
"Hừ... Cũng không sợ nói cho cậu biết, ông đây tên Liên Quần, chỉ là một con chiên nhỏ bé trong Vu Thần Giáo mà thôi, còn hệ thống cấp bậc ở Vu Thần Giáo. chúng tôi lại càng đơn giản. Những đỉnh phong võ tông như tôi đều là con chiên thông thường, mạnh hơn chúng tôi là chính thần sử, cao hơn nữa là hộ pháp, còn những người ở trên thì các người tự tưởng tượng đi, chắc chắn mạnh hơn các người nghĩ nhiều”, Liên Quần cười lạnh, bắt đầu nói hươu nói vượn.
"Xem ra trên đời đúng là không có gì tự dưng sinh ra hận thù được, ông hận tôi chắc chắn là có nguyên nhân, chẳng hạn như...", Trần Triệu Dương khẽ mỉm cười, sau đó chìa tay ra, bắt đầu giúp Liên Quần chữa trị thương thế trong cơ thể ông ta.
Liên Quần không ngờ Trần Triệu Dương lại có khả năng chữa trị cao đến vậy, chỉ trong vòng chưa đến một phút ngắn ngủi mà thương thế của ông ta đã khôi phục được bảy tám phần mười, chẳng qua, trong cơ thể ông ta cũng có thêm một lượng chân khí kỳ lạ. Nó rất đặc biệt, tưởng chừng như không hề nguy hiểm nhưng dù cho Liên Quần cố gắng loại trừ nó thế nào, nó vẫn vững vàng bám vào kinh mạch ông ta như mọc rễ ở đó, không hề có tác dụng chút nào.
"Gì đây? Ông đây chờ cả buổi là để nhờ cậu chữa bệnh cho tôi hả?", cảm nhận được tình trạng cơ thể, Liên Quần lập tức cười khẩy, la ầm lên.
"Không ngờ trong lòng cậu lại ngông cuồng như vậy, thế mà lại thích loại luận điệu này", Liên Quần thôi thúc chân khí trong cơ thể, muốn tìm cơ hội ám sát anh.
Nhưng anh không hề nhúc nhích, cứ nở nụ cười như có như không mà nhìn ông ta.
"Ôi ngay khi chân khí trong người sục sôi, cảm giác đau đớn dữ dội lập tức truyền tới từ khắp các kinh mạch, suýt thì làm ông ta ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.