Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 1217
Hoa Sinh
20/04/2024
"Là thật, chẳng qua gốc cỏ này chỉ có thể chữa lành vết thương khoảng hai centimet", sắc mặt Turang hơi tối đi, dù sao thứ tuyệt diệu thế này chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết, nếu thứ đó có thật thì ông ta không thể bảo vệ nó với năng lực của mình được.
"Được, ông nói vị trí của vật đó cho tôi, tôi sẽ tha cho. anh ta một mạng”, Trần Triệu Dương nghe xong thì lờ mờ đoán ra được đó là gì, cố ghìm sự kích động xuống, bình tĩnh yêu cầu.
"Tôi sẽ đem nó đến đây!", Turang lập tức thở phào, chuẩn bị đi.
"Ngu ngốc, gốc cỏ đó chỉ được ở đấy thôi, nếu nhổ đi sẽ chết, mang tôi đến đó đi!", anh suýt thì nhảy cẵng lên, hung hãn quát.
"Vâng", là tù trưởng của bộ lạc Uku nên đương nhiên Turang nhận ra đối phương biết gốc cỏ đó, hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh thì gốc cỏ đó rất quý. Nhưng chuyện đã đến nước này, ông ta không thể nào vì một gốc cỏ vô bổ mà đánh cược cả tương lai của bộ lạc được.
"Lacey, các ông đợi ở đây, tôi đi theo ông ta xem thế nào", Trần Triệu Dương nói với Lacey và những người khác, có thể thấy được gốc cỏ này rất quan trọng với anh.
Nếu Trần Triệu Dương không đoán sai thì đây là một gốc dược liệu, nhưng không phải thuộc loại thuốc cổ hay linh dược.
Thông thường, tuổi càng lớn thì công hiệu của dược liệu càng cao.
Nhưng đối với cỏ Đàm thì lại khác, cỏ Đàm nổi tiếng vì chỉ cần bị nhổ đi sẽ chết, có điều nguyên nhân chân chính không phải vì nó quá yếu ớt mà là chưa biết cách nhổ.
Cỏ Đàm là loại dược liệu theo mùa, tức là chu kỳ sinh trưởng của nó chỉ có một năm, nhưng tác dụng của nó lại là thứ mà rất nhiều người tu luyện muốn có được.
Công hiệu lớn nhất của cỏ Đàm chính là giúp thân thể người dùng hồi phục, cái hồi phục này không đơn thuần chỉ là vết thương ngoài mà cả vết thương trong.
Quan trọng hơn là nó có thể luyện chế thành đan dược mà không chứa độc.
Bất kỳ một đan dược nào hoặc nhiều hoặc ít đều có thành phần độc trong đó với hàm lượng tương đối thấp, nhưng nếu dùng đan dược lâu dài thì chất độc sẽ bị tích tụ trong cơ thể.
Thành phần độc trong đan dược rất khó xử lý, ngay cả khi Tẩy Tủy Phạt Cốt cũng chưa chắc có thể diệt trừ sạch sẽ.
Vì vậy, sự quý giá của một đan dược không chứa thành phần độc là không ai không biết.
Nếu luyện chế cỏ Đàm và những linh dược khác lại thành đan dược thì có khả năng giúp cơ thể hình thành cơ chế tự chữa trị.
Trước đây, Trần Triệu Dương chỉ biết đến loại dược. thảo này qua sách cổ, không ngờ trên thế giới thật sự †ồn tại vật như vậy.
Khi đi theo Turang đến nơi loại dược thảo kia mọc, Trần Triệu Dương chẳng biết nên nói gì, vì nơi cỏ Đàm sinh trưởng thế mà lại ngay phía trên mỏ khoáng.
"Tôi thấy rồi, quay lại thôi", sau khi xuyên thấu nhìn xuống lòng đất, nhịp tim Trần Triệu Dương bỗng chốc. tăng lên, nhưng tâm lý anh rất vững, không để lộ ra chút nào.
"Vậy...vậy còn Ug...", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Turang hơi chần chờ.
"Yên tâm đi, vừa rồi chỉ đùa với các ông một chút thôi, chỉ là một trận đánh, không cần phải giết người, chưa kể khoảng cách giữa hai bộ lạc chúng ta cũng không xa, đi đâu cũng gặp, sao phải làm sứt mẻ tình cảm chứ?", anh nở nụ cười niềm nở nói.
Turang sững sờ, vừa rồi có phải thế này đâu?
Dáng vẻ như sắp sửa đánh chết Ug kia có chỗ nào là đùa đâu?
Nhưng Turang không ngốc, nếu chuyện này đã được giải quyết thì tạm thời cứ như vậy.
Tuy nhiên, ông ta quyết không cam lòng chịu thua,lần này không chỉ mất hết mặt mũi mà còn mất cả một mỏ kim cương, quan hệ với bộ lạc của Ug chắc chắn sẽ trở nên căng thẳng, toàn bộ đã hóa thành thù oán cả rồi.
"Được, ông nói vị trí của vật đó cho tôi, tôi sẽ tha cho. anh ta một mạng”, Trần Triệu Dương nghe xong thì lờ mờ đoán ra được đó là gì, cố ghìm sự kích động xuống, bình tĩnh yêu cầu.
"Tôi sẽ đem nó đến đây!", Turang lập tức thở phào, chuẩn bị đi.
"Ngu ngốc, gốc cỏ đó chỉ được ở đấy thôi, nếu nhổ đi sẽ chết, mang tôi đến đó đi!", anh suýt thì nhảy cẵng lên, hung hãn quát.
"Vâng", là tù trưởng của bộ lạc Uku nên đương nhiên Turang nhận ra đối phương biết gốc cỏ đó, hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh thì gốc cỏ đó rất quý. Nhưng chuyện đã đến nước này, ông ta không thể nào vì một gốc cỏ vô bổ mà đánh cược cả tương lai của bộ lạc được.
"Lacey, các ông đợi ở đây, tôi đi theo ông ta xem thế nào", Trần Triệu Dương nói với Lacey và những người khác, có thể thấy được gốc cỏ này rất quan trọng với anh.
Nếu Trần Triệu Dương không đoán sai thì đây là một gốc dược liệu, nhưng không phải thuộc loại thuốc cổ hay linh dược.
Thông thường, tuổi càng lớn thì công hiệu của dược liệu càng cao.
Nhưng đối với cỏ Đàm thì lại khác, cỏ Đàm nổi tiếng vì chỉ cần bị nhổ đi sẽ chết, có điều nguyên nhân chân chính không phải vì nó quá yếu ớt mà là chưa biết cách nhổ.
Cỏ Đàm là loại dược liệu theo mùa, tức là chu kỳ sinh trưởng của nó chỉ có một năm, nhưng tác dụng của nó lại là thứ mà rất nhiều người tu luyện muốn có được.
Công hiệu lớn nhất của cỏ Đàm chính là giúp thân thể người dùng hồi phục, cái hồi phục này không đơn thuần chỉ là vết thương ngoài mà cả vết thương trong.
Quan trọng hơn là nó có thể luyện chế thành đan dược mà không chứa độc.
Bất kỳ một đan dược nào hoặc nhiều hoặc ít đều có thành phần độc trong đó với hàm lượng tương đối thấp, nhưng nếu dùng đan dược lâu dài thì chất độc sẽ bị tích tụ trong cơ thể.
Thành phần độc trong đan dược rất khó xử lý, ngay cả khi Tẩy Tủy Phạt Cốt cũng chưa chắc có thể diệt trừ sạch sẽ.
Vì vậy, sự quý giá của một đan dược không chứa thành phần độc là không ai không biết.
Nếu luyện chế cỏ Đàm và những linh dược khác lại thành đan dược thì có khả năng giúp cơ thể hình thành cơ chế tự chữa trị.
Trước đây, Trần Triệu Dương chỉ biết đến loại dược. thảo này qua sách cổ, không ngờ trên thế giới thật sự †ồn tại vật như vậy.
Khi đi theo Turang đến nơi loại dược thảo kia mọc, Trần Triệu Dương chẳng biết nên nói gì, vì nơi cỏ Đàm sinh trưởng thế mà lại ngay phía trên mỏ khoáng.
"Tôi thấy rồi, quay lại thôi", sau khi xuyên thấu nhìn xuống lòng đất, nhịp tim Trần Triệu Dương bỗng chốc. tăng lên, nhưng tâm lý anh rất vững, không để lộ ra chút nào.
"Vậy...vậy còn Ug...", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Turang hơi chần chờ.
"Yên tâm đi, vừa rồi chỉ đùa với các ông một chút thôi, chỉ là một trận đánh, không cần phải giết người, chưa kể khoảng cách giữa hai bộ lạc chúng ta cũng không xa, đi đâu cũng gặp, sao phải làm sứt mẻ tình cảm chứ?", anh nở nụ cười niềm nở nói.
Turang sững sờ, vừa rồi có phải thế này đâu?
Dáng vẻ như sắp sửa đánh chết Ug kia có chỗ nào là đùa đâu?
Nhưng Turang không ngốc, nếu chuyện này đã được giải quyết thì tạm thời cứ như vậy.
Tuy nhiên, ông ta quyết không cam lòng chịu thua,lần này không chỉ mất hết mặt mũi mà còn mất cả một mỏ kim cương, quan hệ với bộ lạc của Ug chắc chắn sẽ trở nên căng thẳng, toàn bộ đã hóa thành thù oán cả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.