Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 139
Hoa Sinh
08/12/2023
Cuối cùng Hứa Mỹ Tỉnh nhẹ giọng khuyên ngăn. Hứa Mỹ Tình sợ sẽ gây ra án mạng.
Chu Nhất Long mà chết thì cô không tiếc, nhưng nếu vì vậy mà Trần Triệu Dương phải ngồi tù thì không nên chút nào.
Nghe Hứa Mỹ Tình khuyên ngăn, Trần Triệu Dương mới chịu dừng tay.
Trần Triệu Dương vừa dừng lại, anh liên kéo Chu Thịnh Long bị đánh tới biến dạng mặt mày đứng dậy, lạnh giọng nói: "Tao hỏi mày, lần sau còn dám quấy rồi chị Mỹ Tình nữa không?"
"Không dám, không dám nữa!"
Chu Thịnh Long gập đầu liên tục đáp.
"Đừng có để tao nhìn thấy mày nữa. Cút!"
Trần Triệu Dương quăng Chu Thịnh Long xuống đất.
Khao khát được sống của Chu Thịnh Long mạnh lắm, vừa ngã xuống đất đã lồm cồm bò dậy, đến cả đám đàn em còn không quan tâm, lập tức chạy ra khỏi cửa.
Lúc này, Trần Triệu Dương nhìn đám người còn lại.
"Bọn em cút ngay đây!"
Bọn chúng bị dọa tới mức nháo nhào chạy đi. "Đóng cửa lại".
Trần Triệu Dương vừa dứt lời, đám người đó liền hoảng loạn đóng cửa và bỏ chạy.
Sau khi đuổi đám người đó đi, Trần Triệu Dương võ vai Hứa Mỹ Tình, hỏi: "Chị Mỹ Tình, không sao rồi".
"Trần Triệu Dương... Hu hu..."
Hứa Mỹ Tình lúc này nhào vào lòng Trần Triệu Dương, vừa khóc vừa nói: "Lúc nãy sợ chết đi được".
"Không sao rồi!" Trần Triệu Dương vỗ vai an ủi cô.
Còn lúc này, Chu Thịnh Long đã bỏ chạy tới trước cửa thang máy.
Bọn họ còn chưa kịp bấm thang thì thang máy đã kêu lên một tiếng rồi dừng lại.
Cửa thang máy vừa mở, một đám mười mấy người ào từ thang máy ra.
Chu Thịnh Long và đám đàn em thấy vậy liền giật mình. Đám người kia nhìn rất giống côn đồ. Hơn nữa trong tay mỗi người đều cầm một típ sắt..
Chẳng nhẽ đám người này là Trần Triệu Dương gọi tới để dạy bọn họ một bài học?
Nếu thật sự là vậy thì bọn họ chết chắc rồi. "Hắn ta ở đâu?"
Phía cuối có một người đàn ông mặc áo ba lỗ đen đang hút thuốc bước ra và hỏi.
"Tên quản lý khu nhà đáng ăn đòn đó, không đánh nó thì nó không chịu khai. Nó nói rồi thì nó sẽ thành một cái xác".
Người đàn ông đi đầu vừa hút thuốc, vừa chỉ vào cánh cửa đối diện mắng mỏ: "Mẹ kiếp, thăng nhãi đó không đưa cho tao, lại còn dám đánh tao. Hôm nay tao sẽ tính sổ với
Nói rồi đám người kia liền tiến về phía trước. "Mấy anh ơi..."
Chu Thịnh Long lúc này ôm mặt kêu lên. "Làm sao?"
Người đàn ông mặc áo ba lỗ có chút không thoải mái, đáp.
"Có phải các anh muốn kiếm hai đứa chó má kia không?" Chu Thịnh Long chỉ vào đối diện nói.
"Không sail"
"Có vấn đề sao?"
"Mày có ý kiến?"
Bọn họ nhìn chằm chằm vào đám người Chu Thịnh Long đáp.
"Không có, không có”.
Chu Thịnh Long liên tiếp lắc đầu, vội vàng nói: "Tôi có chìa khóa nhà đó, tôi có thể đưa các anh vào".
"Vậy nhanh hơn nhiều đó".
Người đứng đầu tiên đáp: "Dẫn đường, mở cửa đi!" "Được".
Chu Thịnh Long gật đầu.
Nói rồi đám người Chu Thịnh Long dẫn đầu, đưa đám người theo sau quay ngược lại đó.
Lúc này Chu Thịnh Long đã tính toán tước rồi, đám người này cũng tới tính sổ với Trần Triệu Dương, bọn họ liền muốn lợi dụng đám người này để cho Trần Triệu Dương một bài học.
Dù có thế nào, lần này nhất định hẳn ta phải rửa hận.
"Chị Mỹ Tình, không sao rồi, không sao rồi. Tôi đã dạy cho tên cặn bã đó một bài học rồi, sau này hản không còn dám tới nữa đâu".
Trần Triệu Dương ôm lấy Hứa Mỹ Tình an ủi: "Nếu hẳn còn dám quay lại, tôi sẽ cho hắn no đòn. Tôi đảm bảo, sau
này hắn sẽ không dám quấy rối chị nữa".
Trần Triệu Dương thấy Hứa Mỹ Tình khá đáng thương, dính dáng vô loại cặn bã như Chu Thịnh Long.
Hứa Mỹ Tình năm trong lòng Trần Triệu Dương, tiếng khóc cũng nhỏ dần.
Bịch!
Vào lúc này, cửa phòng lại một lần nữa bị đập mạnh. Tiếng động này lại tiếp tục dọa Hứa Mỹ Tịnh một phen. Trần Triệu Dương quay đầu nhìn.
Anh nhìn thấy Chu Thịnh Long đang ngông nghênh bước vào trong.
Thấy Chu Thịnh Long quay lại, ánh mắt của Trần Triệu Dương liền lộ vài tia giận dữ.
Chu Thịnh Long nhìn Trần Triệu Dương, chỉ vào anh và huênh hoang nói: "Tạp chủng, tao nói cho mày biết, tối nay mày chết chắc rồi. Dám đắc tội với tao, tao sẽ cho mày chết một cách đau đớn".
Chu Thịnh Long nói xong, mười mấy tên đàn em đang đứng phía sau liền cầm vũ khí tiến lại.
Hứa Mỹ Tình thấy nhiều người như vậy liền sợ hãi.
Cô không ngờ Chu Thịnh Long nhanh như vậy mà có thể tìm được nhiều người tới giúp.
Lúc này Chu Thịnh Long không kiêng nể mà nói: "Tạp chủng, nếu giờ mày quỳ xuống nhận lỗi, bọn tao có thể xem xét tha cho mày. Nếu không, mày cứ chờ chết đi! Hứa Mỹ Tình, mày không nghe lời tao, giờ tao sẽ khiến mày hối hận".
Chu Thịnh Long huênh hoang vô cùng.
Nhiều người tới tính sổ với Trần Triệu Dương như vậy, hẳn nghĩ lần này Trần Triệu Dương chết chắc rồi.
Dù gì lúc nấy cũng là hẳn đi đầu, coi như đám người này là do hắn đem tới đi.
Chu Nhất Long mà chết thì cô không tiếc, nhưng nếu vì vậy mà Trần Triệu Dương phải ngồi tù thì không nên chút nào.
Nghe Hứa Mỹ Tình khuyên ngăn, Trần Triệu Dương mới chịu dừng tay.
Trần Triệu Dương vừa dừng lại, anh liên kéo Chu Thịnh Long bị đánh tới biến dạng mặt mày đứng dậy, lạnh giọng nói: "Tao hỏi mày, lần sau còn dám quấy rồi chị Mỹ Tình nữa không?"
"Không dám, không dám nữa!"
Chu Thịnh Long gập đầu liên tục đáp.
"Đừng có để tao nhìn thấy mày nữa. Cút!"
Trần Triệu Dương quăng Chu Thịnh Long xuống đất.
Khao khát được sống của Chu Thịnh Long mạnh lắm, vừa ngã xuống đất đã lồm cồm bò dậy, đến cả đám đàn em còn không quan tâm, lập tức chạy ra khỏi cửa.
Lúc này, Trần Triệu Dương nhìn đám người còn lại.
"Bọn em cút ngay đây!"
Bọn chúng bị dọa tới mức nháo nhào chạy đi. "Đóng cửa lại".
Trần Triệu Dương vừa dứt lời, đám người đó liền hoảng loạn đóng cửa và bỏ chạy.
Sau khi đuổi đám người đó đi, Trần Triệu Dương võ vai Hứa Mỹ Tình, hỏi: "Chị Mỹ Tình, không sao rồi".
"Trần Triệu Dương... Hu hu..."
Hứa Mỹ Tình lúc này nhào vào lòng Trần Triệu Dương, vừa khóc vừa nói: "Lúc nãy sợ chết đi được".
"Không sao rồi!" Trần Triệu Dương vỗ vai an ủi cô.
Còn lúc này, Chu Thịnh Long đã bỏ chạy tới trước cửa thang máy.
Bọn họ còn chưa kịp bấm thang thì thang máy đã kêu lên một tiếng rồi dừng lại.
Cửa thang máy vừa mở, một đám mười mấy người ào từ thang máy ra.
Chu Thịnh Long và đám đàn em thấy vậy liền giật mình. Đám người kia nhìn rất giống côn đồ. Hơn nữa trong tay mỗi người đều cầm một típ sắt..
Chẳng nhẽ đám người này là Trần Triệu Dương gọi tới để dạy bọn họ một bài học?
Nếu thật sự là vậy thì bọn họ chết chắc rồi. "Hắn ta ở đâu?"
Phía cuối có một người đàn ông mặc áo ba lỗ đen đang hút thuốc bước ra và hỏi.
"Tên quản lý khu nhà đáng ăn đòn đó, không đánh nó thì nó không chịu khai. Nó nói rồi thì nó sẽ thành một cái xác".
Người đàn ông đi đầu vừa hút thuốc, vừa chỉ vào cánh cửa đối diện mắng mỏ: "Mẹ kiếp, thăng nhãi đó không đưa cho tao, lại còn dám đánh tao. Hôm nay tao sẽ tính sổ với
Nói rồi đám người kia liền tiến về phía trước. "Mấy anh ơi..."
Chu Thịnh Long lúc này ôm mặt kêu lên. "Làm sao?"
Người đàn ông mặc áo ba lỗ có chút không thoải mái, đáp.
"Có phải các anh muốn kiếm hai đứa chó má kia không?" Chu Thịnh Long chỉ vào đối diện nói.
"Không sail"
"Có vấn đề sao?"
"Mày có ý kiến?"
Bọn họ nhìn chằm chằm vào đám người Chu Thịnh Long đáp.
"Không có, không có”.
Chu Thịnh Long liên tiếp lắc đầu, vội vàng nói: "Tôi có chìa khóa nhà đó, tôi có thể đưa các anh vào".
"Vậy nhanh hơn nhiều đó".
Người đứng đầu tiên đáp: "Dẫn đường, mở cửa đi!" "Được".
Chu Thịnh Long gật đầu.
Nói rồi đám người Chu Thịnh Long dẫn đầu, đưa đám người theo sau quay ngược lại đó.
Lúc này Chu Thịnh Long đã tính toán tước rồi, đám người này cũng tới tính sổ với Trần Triệu Dương, bọn họ liền muốn lợi dụng đám người này để cho Trần Triệu Dương một bài học.
Dù có thế nào, lần này nhất định hẳn ta phải rửa hận.
"Chị Mỹ Tình, không sao rồi, không sao rồi. Tôi đã dạy cho tên cặn bã đó một bài học rồi, sau này hản không còn dám tới nữa đâu".
Trần Triệu Dương ôm lấy Hứa Mỹ Tình an ủi: "Nếu hẳn còn dám quay lại, tôi sẽ cho hắn no đòn. Tôi đảm bảo, sau
này hắn sẽ không dám quấy rối chị nữa".
Trần Triệu Dương thấy Hứa Mỹ Tình khá đáng thương, dính dáng vô loại cặn bã như Chu Thịnh Long.
Hứa Mỹ Tình năm trong lòng Trần Triệu Dương, tiếng khóc cũng nhỏ dần.
Bịch!
Vào lúc này, cửa phòng lại một lần nữa bị đập mạnh. Tiếng động này lại tiếp tục dọa Hứa Mỹ Tịnh một phen. Trần Triệu Dương quay đầu nhìn.
Anh nhìn thấy Chu Thịnh Long đang ngông nghênh bước vào trong.
Thấy Chu Thịnh Long quay lại, ánh mắt của Trần Triệu Dương liền lộ vài tia giận dữ.
Chu Thịnh Long nhìn Trần Triệu Dương, chỉ vào anh và huênh hoang nói: "Tạp chủng, tao nói cho mày biết, tối nay mày chết chắc rồi. Dám đắc tội với tao, tao sẽ cho mày chết một cách đau đớn".
Chu Thịnh Long nói xong, mười mấy tên đàn em đang đứng phía sau liền cầm vũ khí tiến lại.
Hứa Mỹ Tình thấy nhiều người như vậy liền sợ hãi.
Cô không ngờ Chu Thịnh Long nhanh như vậy mà có thể tìm được nhiều người tới giúp.
Lúc này Chu Thịnh Long không kiêng nể mà nói: "Tạp chủng, nếu giờ mày quỳ xuống nhận lỗi, bọn tao có thể xem xét tha cho mày. Nếu không, mày cứ chờ chết đi! Hứa Mỹ Tình, mày không nghe lời tao, giờ tao sẽ khiến mày hối hận".
Chu Thịnh Long huênh hoang vô cùng.
Nhiều người tới tính sổ với Trần Triệu Dương như vậy, hẳn nghĩ lần này Trần Triệu Dương chết chắc rồi.
Dù gì lúc nấy cũng là hẳn đi đầu, coi như đám người này là do hắn đem tới đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.