Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 145
Hoa Sinh
08/12/2023
“Tên họ Trần kia”, Nam Cung Yến gào to. “Hửm?”
“Xin lỗi!", Nam Cung Yến cuối cùng cũng nặn ra ba chữ này.
“Thế còn được”, Trần Triệu Dương cười ha hả bước trở về: “Nghe lời”.
Trần Triệu Dương nói xong liền lên xe. Nam Cung Yến cực kỳ tức giận theo sau. Hôm nay lái xe vẫn là Đường Võ.
Đường Võ cũng không làm lạ đối với việc cãi lộn của hai người nữa.
Sau khoảng 40 phút chiếc xe dừng lại ở một nơi nào đó giống như một siêu thị ở Nam Hải.
Nam Cung Yến dẫn đầu xuống xe rồi đi về phía trước.
Trần Triệu Dương và Đường Võ thụt lại phía sau.
“Anh Dương, hôm nay anh nhất thiết đừng chọc giận cô Nam Cung”.
Đường Võ tốt bụng nhắc nhở Trần Triệu Dương. “Tại sao?”
“Bởi vì chưa lần nào cô ấy tới đây mà có tâm tình tốt cả”.
“Ồ?”, Trần Triệu Dương chăm chú nhìn phía trước hỏi: “Đây là đâu?”
“Anh cứ đi về phía trước thì sẽ biết”, Đường Võ cười đáp.
Trần Triệu Dương bước lên trước vài bước, rẽ vào một góc liền nhìn thấy trước mặt là một cái chợ rất lớn.
Mà phía trên của chợ treo một vài chữ lớn, Chợ Đá Ngọc.
Ở bên ngoài chợ lúc này, được vây quanh bởi một đám người đang náo nhiệt hô to: “Mở rồi, xanh xanh, là xanh sao?”
Chứng kiến một màn này, Trần Triệu Dương đã biết được nơi mình đến hôm nay là nơi nào.
Thị trường cược ngọc!
Cược ngọc là một ngành kinh doanh khiến người ta phất lên nhanh chóng nhưng rủi ro cũng rất lớn, đá thô bên trong chứa ngọc bích được bán với giá rất cao, hở ra là vài chục ngàn, thiệt hại nghiêm trọng có thể lên tới vài triệu, rất nhiều người đặt cược tới tan gia bại sản, nếu thăng thì giá trị tài sản tăng gấp mười lần, mà nếu thua thì xếp hàng trên tầng thượng.
Một đao nghèo túng một đao phú quý một đao mặc vải bố, câu nói này chính là dùng để nói về cược ngọc!
Nhưng cũng vì nguyên nhân này, thị trường cược ngọc tại Hoa Hạ những năm gần đây ngày càng thịnh vượng hơn.
“Cô ấy cũng có sở thích cược ngọc sao?”
Trần Triệu Dương hỏi Võ Đường.
“Trước kia thì có, nhưng hiện giờ phỏng chừng không còn nữa rồi", Đường Võ cười đáp.
“Vì sao?”
“Vì Nam Cung tiểu thư từ trước tới nay chưa từng mở được thứ gì tốt cả. Nguyên liệu bất luận là đẹp như thế nào, rơi vào tay cô ấy đều sẽ vỡ sập. Sau vài lần nhận phải đả kích nên không còn đặt cược nữa”.
Đường Võ đè thấp giọng, tiếp tục nói: “Cũng bởi vì vậy, đây là nơi khiến cô ấy đau lòng, mỗi lần đến đây tâm trạng đều không được tốt”.
“Đầu đã trở thành nơi đau lòng rồi, vì sao còn tới nơi này?”
Trần Triệu Dương hỏi.
“Tập đoàn chúng ta chuẩn bị phát triển hoạt động kinh doanh trang sức đá ngọc, Nam Cung tiểu thư tới nơi này vì muốn thu mua một ít ngọc tốt. Đương nhiên điều quan trọng nhất là muốn tìm được một cao thủ cược ngọc giỏi rồi”.
Đường Võ läc đầu: “Nhưng đúng là không dễ dàng, thị trường đá ngọc và cao thủ cược ngọc ở đây, toàn bộ đều đã bị nhà họ Tất kiểm soát rồi. Rất khó khăn để lôi kéo được họ. Nam Cung tiểu thư cũng muốn thoát khỏi sự kiềm chế trên phương diện này của nhà họ Tất”.
“Thì ra là vậy”. Trần Triệu Dương gật đầu. “Anh Dương, ngộ nhỡ một lúc nữa tâm trạng Nam Cung tiểu thư không được tốt, xúc động muốn cược ngọc, anh nhất định phải giữ cô ấy lại".
Đường Võ nói. “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức”. Trần Triệu Dương đáp.
Khi hai người còn đang nói chuyện ở phía sau, Nam Cung Yến lúc này đã bước vào một cửa tiệm.
Ông chủ nhìn thấy Nam Cung Yến xuất hiện, lập tức tiến lên nghênh đón: “Nam Cung tiểu thư, đã lâu không gặp. Chúng tôi hôm nay vừa hay nhập được một lô hàng trong hầm cũ, cô có muốn xem thử không?”
Nam Cung Yến gật đầu đồng ý: “Nó ở đâu?”
“Ở bên này”.
Ông chủ mập mạp dẫn Nam Cung Yến tới một bên.
“Nam Cung tiểu thư, những thứ này đều là vật liệu cũ, đều là hàng tốt cả. Cô xem đi”, ông chủ kia đẩy mạnh tiêu thụ.
“Ừm. Tôi xem xem”. Nam Cung Yến lúc này bắt đầu quan sát. Ông chủ còn đưa cho cô công cụ.
Nam Cung Yến cầm lấy kính lúp cùng chiếc đèn pin nhỏ quan sát một cách cẩn thận.
Cô vừa nhìn vừa cầm điện thoại xem.
Trần Triệu Dương đứng ở một bên thấy vậy không kìm được mà cười thầm trong lòng.
Nam Cung Yến quả thực là vừa học vừa tìm ngọc mà.
Trần Triệu Dương cảm giác thật sự là không còn gì để nói, cao thủ cược ngọc người ta là có thầy giáo chỉ dạy, trải qua vô số lần lăn lộn lần mò kinh nghiệm để tìm tòi ra. Nam Cung Yến dựa vào một vài tâm đắc tổng kết được liền muốn cược ngọc, Trần Triệu Dương cho rằng điều này tuyệt đối là không thể nào.
“Xin lỗi!", Nam Cung Yến cuối cùng cũng nặn ra ba chữ này.
“Thế còn được”, Trần Triệu Dương cười ha hả bước trở về: “Nghe lời”.
Trần Triệu Dương nói xong liền lên xe. Nam Cung Yến cực kỳ tức giận theo sau. Hôm nay lái xe vẫn là Đường Võ.
Đường Võ cũng không làm lạ đối với việc cãi lộn của hai người nữa.
Sau khoảng 40 phút chiếc xe dừng lại ở một nơi nào đó giống như một siêu thị ở Nam Hải.
Nam Cung Yến dẫn đầu xuống xe rồi đi về phía trước.
Trần Triệu Dương và Đường Võ thụt lại phía sau.
“Anh Dương, hôm nay anh nhất thiết đừng chọc giận cô Nam Cung”.
Đường Võ tốt bụng nhắc nhở Trần Triệu Dương. “Tại sao?”
“Bởi vì chưa lần nào cô ấy tới đây mà có tâm tình tốt cả”.
“Ồ?”, Trần Triệu Dương chăm chú nhìn phía trước hỏi: “Đây là đâu?”
“Anh cứ đi về phía trước thì sẽ biết”, Đường Võ cười đáp.
Trần Triệu Dương bước lên trước vài bước, rẽ vào một góc liền nhìn thấy trước mặt là một cái chợ rất lớn.
Mà phía trên của chợ treo một vài chữ lớn, Chợ Đá Ngọc.
Ở bên ngoài chợ lúc này, được vây quanh bởi một đám người đang náo nhiệt hô to: “Mở rồi, xanh xanh, là xanh sao?”
Chứng kiến một màn này, Trần Triệu Dương đã biết được nơi mình đến hôm nay là nơi nào.
Thị trường cược ngọc!
Cược ngọc là một ngành kinh doanh khiến người ta phất lên nhanh chóng nhưng rủi ro cũng rất lớn, đá thô bên trong chứa ngọc bích được bán với giá rất cao, hở ra là vài chục ngàn, thiệt hại nghiêm trọng có thể lên tới vài triệu, rất nhiều người đặt cược tới tan gia bại sản, nếu thăng thì giá trị tài sản tăng gấp mười lần, mà nếu thua thì xếp hàng trên tầng thượng.
Một đao nghèo túng một đao phú quý một đao mặc vải bố, câu nói này chính là dùng để nói về cược ngọc!
Nhưng cũng vì nguyên nhân này, thị trường cược ngọc tại Hoa Hạ những năm gần đây ngày càng thịnh vượng hơn.
“Cô ấy cũng có sở thích cược ngọc sao?”
Trần Triệu Dương hỏi Võ Đường.
“Trước kia thì có, nhưng hiện giờ phỏng chừng không còn nữa rồi", Đường Võ cười đáp.
“Vì sao?”
“Vì Nam Cung tiểu thư từ trước tới nay chưa từng mở được thứ gì tốt cả. Nguyên liệu bất luận là đẹp như thế nào, rơi vào tay cô ấy đều sẽ vỡ sập. Sau vài lần nhận phải đả kích nên không còn đặt cược nữa”.
Đường Võ đè thấp giọng, tiếp tục nói: “Cũng bởi vì vậy, đây là nơi khiến cô ấy đau lòng, mỗi lần đến đây tâm trạng đều không được tốt”.
“Đầu đã trở thành nơi đau lòng rồi, vì sao còn tới nơi này?”
Trần Triệu Dương hỏi.
“Tập đoàn chúng ta chuẩn bị phát triển hoạt động kinh doanh trang sức đá ngọc, Nam Cung tiểu thư tới nơi này vì muốn thu mua một ít ngọc tốt. Đương nhiên điều quan trọng nhất là muốn tìm được một cao thủ cược ngọc giỏi rồi”.
Đường Võ läc đầu: “Nhưng đúng là không dễ dàng, thị trường đá ngọc và cao thủ cược ngọc ở đây, toàn bộ đều đã bị nhà họ Tất kiểm soát rồi. Rất khó khăn để lôi kéo được họ. Nam Cung tiểu thư cũng muốn thoát khỏi sự kiềm chế trên phương diện này của nhà họ Tất”.
“Thì ra là vậy”. Trần Triệu Dương gật đầu. “Anh Dương, ngộ nhỡ một lúc nữa tâm trạng Nam Cung tiểu thư không được tốt, xúc động muốn cược ngọc, anh nhất định phải giữ cô ấy lại".
Đường Võ nói. “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức”. Trần Triệu Dương đáp.
Khi hai người còn đang nói chuyện ở phía sau, Nam Cung Yến lúc này đã bước vào một cửa tiệm.
Ông chủ nhìn thấy Nam Cung Yến xuất hiện, lập tức tiến lên nghênh đón: “Nam Cung tiểu thư, đã lâu không gặp. Chúng tôi hôm nay vừa hay nhập được một lô hàng trong hầm cũ, cô có muốn xem thử không?”
Nam Cung Yến gật đầu đồng ý: “Nó ở đâu?”
“Ở bên này”.
Ông chủ mập mạp dẫn Nam Cung Yến tới một bên.
“Nam Cung tiểu thư, những thứ này đều là vật liệu cũ, đều là hàng tốt cả. Cô xem đi”, ông chủ kia đẩy mạnh tiêu thụ.
“Ừm. Tôi xem xem”. Nam Cung Yến lúc này bắt đầu quan sát. Ông chủ còn đưa cho cô công cụ.
Nam Cung Yến cầm lấy kính lúp cùng chiếc đèn pin nhỏ quan sát một cách cẩn thận.
Cô vừa nhìn vừa cầm điện thoại xem.
Trần Triệu Dương đứng ở một bên thấy vậy không kìm được mà cười thầm trong lòng.
Nam Cung Yến quả thực là vừa học vừa tìm ngọc mà.
Trần Triệu Dương cảm giác thật sự là không còn gì để nói, cao thủ cược ngọc người ta là có thầy giáo chỉ dạy, trải qua vô số lần lăn lộn lần mò kinh nghiệm để tìm tòi ra. Nam Cung Yến dựa vào một vài tâm đắc tổng kết được liền muốn cược ngọc, Trần Triệu Dương cho rằng điều này tuyệt đối là không thể nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.