Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 150
Hoa Sinh
08/12/2023
“Trần Triệu Dương, nếu anh học tiếng chó sủa thật thì sau này đừng nói là quen biết tôi, tôi không biết phải giấu cái mặt này đi đâu nữa”.
Nam Cung Yến nghiến răng nói.
Trần Triệu Dương vẫn tự tin cười nói: “Yên tâm, em không có cơ hội ấy đâu”.
Nam Cung Yến trợn mắt nhìn Trần Triệu Dương, cô thật sự không biết anh lấy đâu ra cái sự tự tin ấy nữa.
Thầy Sơn quan sát một lúc lâu rồi mới vẽ ra một đường.
“Cắt theo đường này”.
Thầy Sơn nói.
“Tôi hiểu rồi”.
Thợ cắt đá lập tức làm ngay.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Ngay sau đó, máy cắt đá bắt đầu lia trên mặt đá.
Bởi vì tảng đá kia đã ra ngọc rồi nên tất cả mọi người rướn cổ lên xem, nếu cắt xong mà còn có ngọc nữa thì hời to rồi.
Rầm!
Không bao lâu sau, tảng đá bị cắt đôi.
Máy cắt đá vừa được chuyển ra là mọi người lập tức nhìn vào.
“Không có hàng à?” “Có gì không?”
“Chắc phải chà rồi mới xuất hiện, ít khi thầy Sơn thất bại lắm”.
Những người bên cạnh xôn xao.
Thầy Sơn tới gần, ông ta cầm giấy giáp rồi bắt đầu chà.
Thế nhưng chà một lúc vẫn không thấy ngọc đâu, trên trán ông ta bất giác đổ mồ hôi.
“Có không?” Tất Văn Bách hồi hộp hỏi. “Có thể là không cắt đúng vị trí”.
Thầy Sơn lại vẽ một đường nữa lên: “Cắt theo đường này đi”.
Dứt lời, ông ta lùi về sau mấy bước.
Thợ cät đá điều khiển máy cắt đá, chẳng bao lâu sau đã cắt hết một tảng đá.
Sau khi cắt xong, mọi người lại nhìn sang. “Vẫn không có hàng”. “Xem ra chỉ có chút ít ngọc vừa rồi thôi”.
“Cắt hơn một nửa rồi mà vẫn không có hàng, tôi thấy chắc là toang rồi”.
Đã cắt hơn phân nửa tảng đá rồi, hơn nữa với mặt cắt trên tảng đá ấy thì có vẻ như sẽ không có ngọc nữa.
Biểu cảm trên mặt Nam Cung Yến dịu đi đôi chút.
Cô nhìn Trần Triệu Dương, phát hiện ra rằng từ đầu đến cuối anh không hề lo lắng.
Chẳng lẽ anh chắc chẳn đến thế sao?
Thầy Sơn cầm giấy ráp chà một lúc mà vẫn không có gì xuất hiện, mồ hôi trên trán ông ta tuôn ra như suối.
Trong lòng ông ta biết rõ, có thể lần này ông ta thất bại
“Thầy Sơn, sao rồi? Chúng ta không được thua đâu đấy”.
Tất Văn Bách nói.
“Vẫn chưa cắt xong, chưa biết chừng vẫn còn cơ hội”. Thầy Sơn nói với Tất Văn Bách.
Tiếp đó ông ta lại vẽ thêm hai đường nữa.
Tất Văn Bách cản răng nói: “Tuyệt đối không được thua đấy!"
Thầy Sơn gật đầu một cách nghiêm túc.
XoetI Xoẹt!
Lúc này, máy cắt đá lại lia theo đường mà ông ta vẽ. Lần này, ông ta cät luôn cả hai bên.
Đường thứ nhất không có ngọc.
Đường thứ hai vẫn không có ngọc.
Thầy Sơn vẫn chưa chịu từ bỏ, nói: “Cät từ chính giữa xuống dưới”.
Thợ cắt đá làm theo.
Cắt xong phát đó là gần như đã cắt hết tảng đá này rồi. “Toang!"“Toang chứ còn gì nữa”.
Nam Cung Yến nghiến răng nói.
Trần Triệu Dương vẫn tự tin cười nói: “Yên tâm, em không có cơ hội ấy đâu”.
Nam Cung Yến trợn mắt nhìn Trần Triệu Dương, cô thật sự không biết anh lấy đâu ra cái sự tự tin ấy nữa.
Thầy Sơn quan sát một lúc lâu rồi mới vẽ ra một đường.
“Cắt theo đường này”.
Thầy Sơn nói.
“Tôi hiểu rồi”.
Thợ cắt đá lập tức làm ngay.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Ngay sau đó, máy cắt đá bắt đầu lia trên mặt đá.
Bởi vì tảng đá kia đã ra ngọc rồi nên tất cả mọi người rướn cổ lên xem, nếu cắt xong mà còn có ngọc nữa thì hời to rồi.
Rầm!
Không bao lâu sau, tảng đá bị cắt đôi.
Máy cắt đá vừa được chuyển ra là mọi người lập tức nhìn vào.
“Không có hàng à?” “Có gì không?”
“Chắc phải chà rồi mới xuất hiện, ít khi thầy Sơn thất bại lắm”.
Những người bên cạnh xôn xao.
Thầy Sơn tới gần, ông ta cầm giấy giáp rồi bắt đầu chà.
Thế nhưng chà một lúc vẫn không thấy ngọc đâu, trên trán ông ta bất giác đổ mồ hôi.
“Có không?” Tất Văn Bách hồi hộp hỏi. “Có thể là không cắt đúng vị trí”.
Thầy Sơn lại vẽ một đường nữa lên: “Cắt theo đường này đi”.
Dứt lời, ông ta lùi về sau mấy bước.
Thợ cät đá điều khiển máy cắt đá, chẳng bao lâu sau đã cắt hết một tảng đá.
Sau khi cắt xong, mọi người lại nhìn sang. “Vẫn không có hàng”. “Xem ra chỉ có chút ít ngọc vừa rồi thôi”.
“Cắt hơn một nửa rồi mà vẫn không có hàng, tôi thấy chắc là toang rồi”.
Đã cắt hơn phân nửa tảng đá rồi, hơn nữa với mặt cắt trên tảng đá ấy thì có vẻ như sẽ không có ngọc nữa.
Biểu cảm trên mặt Nam Cung Yến dịu đi đôi chút.
Cô nhìn Trần Triệu Dương, phát hiện ra rằng từ đầu đến cuối anh không hề lo lắng.
Chẳng lẽ anh chắc chẳn đến thế sao?
Thầy Sơn cầm giấy ráp chà một lúc mà vẫn không có gì xuất hiện, mồ hôi trên trán ông ta tuôn ra như suối.
Trong lòng ông ta biết rõ, có thể lần này ông ta thất bại
“Thầy Sơn, sao rồi? Chúng ta không được thua đâu đấy”.
Tất Văn Bách nói.
“Vẫn chưa cắt xong, chưa biết chừng vẫn còn cơ hội”. Thầy Sơn nói với Tất Văn Bách.
Tiếp đó ông ta lại vẽ thêm hai đường nữa.
Tất Văn Bách cản răng nói: “Tuyệt đối không được thua đấy!"
Thầy Sơn gật đầu một cách nghiêm túc.
XoetI Xoẹt!
Lúc này, máy cắt đá lại lia theo đường mà ông ta vẽ. Lần này, ông ta cät luôn cả hai bên.
Đường thứ nhất không có ngọc.
Đường thứ hai vẫn không có ngọc.
Thầy Sơn vẫn chưa chịu từ bỏ, nói: “Cät từ chính giữa xuống dưới”.
Thợ cắt đá làm theo.
Cắt xong phát đó là gần như đã cắt hết tảng đá này rồi. “Toang!"“Toang chứ còn gì nữa”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.