Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 308
Hoa Sinh
20/04/2024
“Thăng ranh con, dám sỉ nhục gia chủ của bọn tao, mày. muốn chết thật rồi hả?”, hai trưởng lão nhíu mày, lớn tiếng quát.
“Bởi vì hắn không nên tới trả thù, nếu hắn bỏ qua thì có lẽ sẽ không mang tới tai nạn cho các người. Tiếc là bây giờ đã muộn rồi".
Trần Triệu Dương läc đầu, bày ra vẻ mặt thương hại.
“Thắng nhãi, mày một thân một mình tới đây thì khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết, còn việc khoác lác thì ai chẳng biết. Có nhớ kết cục cuối cùng của kẻ đã khiêu khích nhà họ Ngụy lần trước không?”, một trưởng lão cười khẩy, nhìn sang trưởng lão còn lại.
“Hình như những kẻ liên quan đến hẳn đều bay màu hết, phải rồi, bay màu ở đây có nghĩa là hoàn toàn biến mất khỏi thế giới ấy", lúc này trưởng lão kia cũng cười nói.
“Ôi, tôi lại sợ quá cơ, nhà họ Ngụy các người giỏi đấy nhỉ?”, Trần Triệu Dương nói băng giọng giễu cợt.
“Thăng oắt con, chết đi!”, hai người liếc nhìn nhau, sau. đó tách ra hai bên, công kích thẳng về phía Trần Triệu Dương.
“Thế này mới đúng chứ, lải nhải như đàn bà vậy”, đối mặt với thế công ấy, Trần Triệu Dương đứng sừng sững như một ngọn núi. Sau khi bọn họ áp sát lại gần, anh tung ra hai năm đấm, đụng độ trực tiếp với bọn họ.
Rầm!
Hai người kia bị Trần Triệu Dương đấm bay ra ngoài, xô mạnh vào trên vách tường.
“Hai tên vô dụng mà cũng dám tới kiếm chuyện với tôi, thật sự không thể hiểu nổi trong đầu gia chủ của các người chứa cái gì nữa... Chứa phân à?”, Trần Triệu Dương phủi tay, nói với vẻ thản nhiên.
Hai người kia bò lên khỏi mặt đất, kinh hãi nhìn Trần Triệu Dương.
“Mày... Mày là võ giả thiên tiên!”, lúc này, hai trưởng lão. nhà họ Ngụy đã cảm nhận được thực lực của Trần Triệu Dương, ai cũng khiếp sợ không thôi.
“Sao vậy? Ngụy Cường không nói cho các ông biết à?”, Trần Triệu Dương tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó cợt nhả nhìn hai người kia và nói: “Xem ra các người không thuộc chỉ của Ngụy Cường rồi, tin tình báo như thế này mà không nói cho. các người biết thì khác nào bảo các người tự tìm cái chết”.
Dứt lời, trong mắt Trần Triệu Dương lóe lên sự thương hại.
Nghe vậy, hai trưởng lão kia lập tức nổi cáu.
Dù sao thì một võ giả thiên tiên cũng không dễ dây vào, nhất là với gia tộc lớn như bọn họ. Nếu đối phương ẩn núp. và không ngừng tập kích người trong gia tộc bọn họ thì quả đúng là ác mộng.
Ấy vậy mà Ngụy Cường lại che giấu tin tình báo quan trọng như thế, vậy thì chỉ có một khả năng, đó là gia chủ bảo hẳn ta giấu.
“Ai có thể nói chuyện về nhà họ Ngụy cho tôi đây nhỉ?”, Trần Triệu Dương ngả ngớn nhìn vẻ mặt thay đổi của hai người kia.
“Bọn tao không thể tiết lộ chuyện của gia tộc ra cho mày được, hãy từ bỏ suy nghĩ đó đi”, một ông lão với vẻ mặt hồng hào hung tợn nói.
*Ồ, được thôi, vậy thì ông chết đi được rồi”, Trần Triệu Dương gật đầu rồi tung ra một quyền mà không hề do dự chút nào, đánh vào vị trí yếu hại của ông lão đó.
Ông lão kia không thể ngờ được rằng Trần Triệu Dương lại ra tay đột ngột như thế. Ông ta không hề phòng bị, hơn nữa, đối mặt với một võ giả thiên tiên, cho dù ông ta phòng bị thì cũng chẳng có tác dụng gì.
“Mày... Mày...", ông lão kia bị Trần Triệu Dương đấm vỡ †âm mạch, trực tiếp ngã lăn xuống đất, không còn dấu hiệu của sự sống nữa.
Ông lão còn lại sợ chết khiếp, ông ta chưa từng gặp ai nói giết là giết ngay như thế cả.
Thế này... Thế này thì tàn nhẫn quá rồi!
“Bởi vì hắn không nên tới trả thù, nếu hắn bỏ qua thì có lẽ sẽ không mang tới tai nạn cho các người. Tiếc là bây giờ đã muộn rồi".
Trần Triệu Dương läc đầu, bày ra vẻ mặt thương hại.
“Thắng nhãi, mày một thân một mình tới đây thì khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết, còn việc khoác lác thì ai chẳng biết. Có nhớ kết cục cuối cùng của kẻ đã khiêu khích nhà họ Ngụy lần trước không?”, một trưởng lão cười khẩy, nhìn sang trưởng lão còn lại.
“Hình như những kẻ liên quan đến hẳn đều bay màu hết, phải rồi, bay màu ở đây có nghĩa là hoàn toàn biến mất khỏi thế giới ấy", lúc này trưởng lão kia cũng cười nói.
“Ôi, tôi lại sợ quá cơ, nhà họ Ngụy các người giỏi đấy nhỉ?”, Trần Triệu Dương nói băng giọng giễu cợt.
“Thăng oắt con, chết đi!”, hai người liếc nhìn nhau, sau. đó tách ra hai bên, công kích thẳng về phía Trần Triệu Dương.
“Thế này mới đúng chứ, lải nhải như đàn bà vậy”, đối mặt với thế công ấy, Trần Triệu Dương đứng sừng sững như một ngọn núi. Sau khi bọn họ áp sát lại gần, anh tung ra hai năm đấm, đụng độ trực tiếp với bọn họ.
Rầm!
Hai người kia bị Trần Triệu Dương đấm bay ra ngoài, xô mạnh vào trên vách tường.
“Hai tên vô dụng mà cũng dám tới kiếm chuyện với tôi, thật sự không thể hiểu nổi trong đầu gia chủ của các người chứa cái gì nữa... Chứa phân à?”, Trần Triệu Dương phủi tay, nói với vẻ thản nhiên.
Hai người kia bò lên khỏi mặt đất, kinh hãi nhìn Trần Triệu Dương.
“Mày... Mày là võ giả thiên tiên!”, lúc này, hai trưởng lão. nhà họ Ngụy đã cảm nhận được thực lực của Trần Triệu Dương, ai cũng khiếp sợ không thôi.
“Sao vậy? Ngụy Cường không nói cho các ông biết à?”, Trần Triệu Dương tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó cợt nhả nhìn hai người kia và nói: “Xem ra các người không thuộc chỉ của Ngụy Cường rồi, tin tình báo như thế này mà không nói cho. các người biết thì khác nào bảo các người tự tìm cái chết”.
Dứt lời, trong mắt Trần Triệu Dương lóe lên sự thương hại.
Nghe vậy, hai trưởng lão kia lập tức nổi cáu.
Dù sao thì một võ giả thiên tiên cũng không dễ dây vào, nhất là với gia tộc lớn như bọn họ. Nếu đối phương ẩn núp. và không ngừng tập kích người trong gia tộc bọn họ thì quả đúng là ác mộng.
Ấy vậy mà Ngụy Cường lại che giấu tin tình báo quan trọng như thế, vậy thì chỉ có một khả năng, đó là gia chủ bảo hẳn ta giấu.
“Ai có thể nói chuyện về nhà họ Ngụy cho tôi đây nhỉ?”, Trần Triệu Dương ngả ngớn nhìn vẻ mặt thay đổi của hai người kia.
“Bọn tao không thể tiết lộ chuyện của gia tộc ra cho mày được, hãy từ bỏ suy nghĩ đó đi”, một ông lão với vẻ mặt hồng hào hung tợn nói.
*Ồ, được thôi, vậy thì ông chết đi được rồi”, Trần Triệu Dương gật đầu rồi tung ra một quyền mà không hề do dự chút nào, đánh vào vị trí yếu hại của ông lão đó.
Ông lão kia không thể ngờ được rằng Trần Triệu Dương lại ra tay đột ngột như thế. Ông ta không hề phòng bị, hơn nữa, đối mặt với một võ giả thiên tiên, cho dù ông ta phòng bị thì cũng chẳng có tác dụng gì.
“Mày... Mày...", ông lão kia bị Trần Triệu Dương đấm vỡ †âm mạch, trực tiếp ngã lăn xuống đất, không còn dấu hiệu của sự sống nữa.
Ông lão còn lại sợ chết khiếp, ông ta chưa từng gặp ai nói giết là giết ngay như thế cả.
Thế này... Thế này thì tàn nhẫn quá rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.