Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 330
Hoa Sinh
20/04/2024
“Cô nghe nhầm rồi, không phải là một trăm ngàn, mà là một trăm tệ, đây là một trăm tệ, mau đưa đồng token cho Giang Tử Phong cứng họng, lập tức đập hai tờ năm mươi tệ lên bàn.
“Hả...”, cô gái thấy Giang Tử Phong đập 100 tệ lên bàn, liền sững sờ.
Cô ta rất nhanh chóng, tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Giang Tử Phong trở thành khinh thường, nhanh chóng che quần áo của mình lại.
“Được rồi, đồng token của anh đây, mau đi đi!", Cô gái ra vẻ ghét bỏ, vứt 100 tệ tiền chíp lên bàn, tức giận nói.
“Mẹ nó, cô lật mặt nhanh thế à? Cô là tắc kè hoa sao?”, Giang Tử Phong lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Lúc bình thường, cậu ta đâu thể chịu cơn tức giận này.
Nhưng Giang Tử Phong cũng lười tính toán với loại người hợm hĩnh này, cầm theo 100 tệ tiền token, quay trở về.
“Chắc nhà anh ta không phá sản đâu nhỉ? Phá sản rồi mà vẫn còn đánh bạc, đúng là không biết sống chết như thế nào, với tài đánh bạc của anh ta, không tán gia bại sản là tốt rồi”. Cô gái nhìn bóng lưng của Giang Tử Phong rời đi, lập tức khinh thường nói.
Giang Tử Phong còn chưa đi được bao xa nên đương nhiên nghe thấy, cậu ta suýt chút nữa quay lại tát cho cô ta hai cái.
“Đại ca, số chip anh muốn đây”, Giang Tử Phong tới bên cạnh Trần Triệu Dương, đưa 100 tệ tiền token cho anh.
“Nhân vật chính hôm nay không phải là tôi, là cậu. Chốc nữa tôi bảo cậu đặt cái nào, cậu đặt cái đấy. Hôm nay tôi đến để cho cậu nổi tiếng một chút”, Trần Triệu Dương không nhận lấy chip.
“Cái gì? Đại ca đừng đùa chứ, người như em cược ở đâu cũng thua”, nghe thấy những lời của Trần Triệu Dương, Giang Tử Phong vội vàng xua tay, không dám nhận.
“Bảo cậu cầm thì cứ cầm, chẳng lẽ cậu không tin tôi sao?”, Trần Triệu Dương liếc cậu ta một cái.
“Được rồi!", Giang Tử Phong bất lực, chỉ có thể nhận lấy.
“Ở bàn này, đặt con báo!”, Trần Triệu Dương chỉ Giang Tử Phong đến một bàn đánh bạc, mở miệng.
Giang Tử Phong mở to mắt, tỷ lệ vào con báo này thật sự quá thấp, Đại ca lại bảo cậu ta đặt con báo.
Nhưng mà, cậu ta nghĩ đến kỳ tích do Trần Triệu Dương tạo ra, nhanh chóng đặt token vào con báo.
Tất cả những người trong sòng bạc đều nhìn Giang Tử Phong như một thằng ngốc, nhìn đến mức khiến cậu ta xấu hổ, dù sao thì trong tình huống này, cậu ta không thể không xấu hổ được.
“Mẹ nó, đây không phải là Giang Tử Phong sao!”
“Nhà họ Giang phá sản rồi à? Chỉ có 100 tệ đồng token sao?"
“Tôi nghĩ cậu ta muốn thử vận may, một lần một trăm, có thể cược được thêm vài lần”.
Sau khi những người xung quanh nhìn thấy người đánh cược là Giang Tử Phong, tất cả đều bắt đầu chế giễu, ánh mắt nhìn về phía cậu ta trở nên khinh bỉ.
“Hừ, hôm nay ông đây đến đại sát bốn phương, để cho các người biết cái gì gọi là thần cá cược”, dù sao thì cũng bị khinh thường rồi, Giang Tử Phong cũng dứt khoát thả lỏng bản thân.
“Ha ha... thần cá cược, hú hồn con chồn nè!”
“Phong gia, tôi thấy cậu điên rồi!”
“Với loại người như cậu, còn thần cá cược cái gì, tôi thấy có mà cặn bã thì có.”
“Hả...”, cô gái thấy Giang Tử Phong đập 100 tệ lên bàn, liền sững sờ.
Cô ta rất nhanh chóng, tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Giang Tử Phong trở thành khinh thường, nhanh chóng che quần áo của mình lại.
“Được rồi, đồng token của anh đây, mau đi đi!", Cô gái ra vẻ ghét bỏ, vứt 100 tệ tiền chíp lên bàn, tức giận nói.
“Mẹ nó, cô lật mặt nhanh thế à? Cô là tắc kè hoa sao?”, Giang Tử Phong lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Lúc bình thường, cậu ta đâu thể chịu cơn tức giận này.
Nhưng Giang Tử Phong cũng lười tính toán với loại người hợm hĩnh này, cầm theo 100 tệ tiền token, quay trở về.
“Chắc nhà anh ta không phá sản đâu nhỉ? Phá sản rồi mà vẫn còn đánh bạc, đúng là không biết sống chết như thế nào, với tài đánh bạc của anh ta, không tán gia bại sản là tốt rồi”. Cô gái nhìn bóng lưng của Giang Tử Phong rời đi, lập tức khinh thường nói.
Giang Tử Phong còn chưa đi được bao xa nên đương nhiên nghe thấy, cậu ta suýt chút nữa quay lại tát cho cô ta hai cái.
“Đại ca, số chip anh muốn đây”, Giang Tử Phong tới bên cạnh Trần Triệu Dương, đưa 100 tệ tiền token cho anh.
“Nhân vật chính hôm nay không phải là tôi, là cậu. Chốc nữa tôi bảo cậu đặt cái nào, cậu đặt cái đấy. Hôm nay tôi đến để cho cậu nổi tiếng một chút”, Trần Triệu Dương không nhận lấy chip.
“Cái gì? Đại ca đừng đùa chứ, người như em cược ở đâu cũng thua”, nghe thấy những lời của Trần Triệu Dương, Giang Tử Phong vội vàng xua tay, không dám nhận.
“Bảo cậu cầm thì cứ cầm, chẳng lẽ cậu không tin tôi sao?”, Trần Triệu Dương liếc cậu ta một cái.
“Được rồi!", Giang Tử Phong bất lực, chỉ có thể nhận lấy.
“Ở bàn này, đặt con báo!”, Trần Triệu Dương chỉ Giang Tử Phong đến một bàn đánh bạc, mở miệng.
Giang Tử Phong mở to mắt, tỷ lệ vào con báo này thật sự quá thấp, Đại ca lại bảo cậu ta đặt con báo.
Nhưng mà, cậu ta nghĩ đến kỳ tích do Trần Triệu Dương tạo ra, nhanh chóng đặt token vào con báo.
Tất cả những người trong sòng bạc đều nhìn Giang Tử Phong như một thằng ngốc, nhìn đến mức khiến cậu ta xấu hổ, dù sao thì trong tình huống này, cậu ta không thể không xấu hổ được.
“Mẹ nó, đây không phải là Giang Tử Phong sao!”
“Nhà họ Giang phá sản rồi à? Chỉ có 100 tệ đồng token sao?"
“Tôi nghĩ cậu ta muốn thử vận may, một lần một trăm, có thể cược được thêm vài lần”.
Sau khi những người xung quanh nhìn thấy người đánh cược là Giang Tử Phong, tất cả đều bắt đầu chế giễu, ánh mắt nhìn về phía cậu ta trở nên khinh bỉ.
“Hừ, hôm nay ông đây đến đại sát bốn phương, để cho các người biết cái gì gọi là thần cá cược”, dù sao thì cũng bị khinh thường rồi, Giang Tử Phong cũng dứt khoát thả lỏng bản thân.
“Ha ha... thần cá cược, hú hồn con chồn nè!”
“Phong gia, tôi thấy cậu điên rồi!”
“Với loại người như cậu, còn thần cá cược cái gì, tôi thấy có mà cặn bã thì có.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.