Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 387
Hoa Sinh
20/04/2024
"Sao vợ lại hoài nghỉ người chồng yêu dấu của em như thế? Khó khăn lắm anh mới thắng cược và mang được chúng về, em quên là anh nghiên cứu khá kỹ về cược ngọc à?", Trần Triệu Dương nói với vẻ ấm ức.
"Thế nên đây là hàng thật ấy hả?", Nam Cung Yến vươn tay ra, định sờ vào hai viên Phỉ Thúy.
"Ơ kìa, em cẩn thận như thế làm gì? Cầm lên mà xem, nhìn thấy dáng vẻ dè dặt của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương bắt lấy tay cô, tay còn lại thì cầm Tổ Mẫu Lục đặt vào tay cô.
Tự nhiên bị Trần Triệu Dương nhét Tổ Mẫu Lục vào tay, Nam Cung Yến giật nảy mình, nhưng rồi cô nhanh chóng bình tĩnh lại, cầm viên Phỉ Thúy thật chặt, sợ làm rơi vỡ mất.
"Đúng là thật rồi!", sau khi quan sát, Nam Cung "Yến đã đoán ra rằng viên Tổ Mẫu Lục này là thật.
"Vậy viên Đế Vương Lục này cũng là thật đúng không?", biết Tổ Mẫu Lục là thật, Nam Cung Yến nhìn về phía Đế Vương Lục, trông nó nhỏ hơn Tổ Mẫu Lục một chút.
"Em cầm rồi tự xem đi", Trần Triệu Dương cạn lời nhìn vợ mình, cô không tin anh đến thế sao?
Thực ra Nam Cung Yến đã tin Trần Triệu Dương rồi, chắc hẳn viên Đế Vương Lục này cũng là thật.
"Tiếc là bị nứt một chút", Nam Cung Yến nhanh chóng nhận ra trên Đế Vương Lục có hai vết nứt, cô nói trong sự tiếc nuối.
"Chiều nay anh đi cược ngọc hả? Sao anh không gọi tôi?", Nam Cung Yến hơi giận, biết cô thích cược ngọc mà còn không gọi cô.
"Khụ khụ... Anh đâu dám", nghĩ tới cảnh tượng buổi trưa, đến giờ Trần Triệu Dương vẫn cảm thấy nóng ran khắp người.
Anh không nhịn được nhìn vào dáng người thướt tha của Nam Cung Yến, trong đầu bắt đầu so sánh với hình ảnh nhìn thấy lúc trưa, đúng là khiến người ta không dứt ra được.
"Không được nghĩ lung tung", tất nhiên Nam Cung Yến cũng nghĩ tới cảnh tượng xấu hổ lúc trưa. Thấy Trần Triệu Dương cười tít mắt như vậy, cô xấu hổ quát.
"Anh có nghĩ lung tung đâu, anh đang nghĩ đến vợ anh, thế mà là nghĩ lung tung hả?", Trần Triệu Dương phản bác một cách đương nhiên.
Đồng thời, đôi mắt anh lại nhìn Nam Cung Yến mà chẳng hề kiêng dè chút nào.
Không đúng, phải gọi là thưởng thức.
"Trong va ly này là cái gì?", Nam Cung Yến không ngăn cản được việc Trần Triệu Dương nhìn
mình, chỉ đành mặc kệ anh, chủ động đi cầm lấy cái va ly còn lại.
"Cẩn thận, cái này nặng đấy", Trần Triệu Dương nhìn thấy Nam Cung Yến đi tới kéo cái va ly kia, bởi vì viên Phỉ Thúy to đựng trong đó nên nó rất nặng, cô kéo một cái là nó hạ xuống đất.
Anh giật nảy mình, nhanh tay đỡ va ly giúp cô.
"Phù... Nguy hiểm thật", tốc độ của Trần Triệu Dương rất nhanh nên vẫn kịp đỡ va ly trước khi nó đập vào chân Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến sợ hết hồn, may mà Trần Triệu Dương đỡ được, cái va ly này nặng lắm, nếu đập vào. thật thì làm sao mà cô chịu nổi.
"Cám ơn", Nam Cung Yến hơi tái mặt đi, cô nói với Trần Triệu Dương.
"Bảo vệ vợ là chuyện bình thường thôi mà, cám ơn gì chứ", Trần Triệu Dương tỏ vẻ đương nhiên.
"Hừ, ai là vợ anh? Đừng tưởng tôi sẽ tha thứ chuyện ngày hôm nay", Nam Cung Yến hung dữ lườm anh, sau đó mở chốt va ly ra.
Sau khi mở ra, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy là một tảng Phỉ Thúy lớn, tiếc răng nó không thể thu hút được sự chú ý của cô.
Thứ thực sự khiến cô chú ý tới là Mắt Tím lớn bằng hai quả trứng gà, màu tím ấy mang theo sức hấp dẫn tự nhiên.
Nhìn thấy một thứ như vậy, bất cứ một cô gái nào cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó. Dù rằng Nam Cung Yến kinh doanh đá quý, nhưng chẳng mấy khi được nhìn thấy Phỉ Thúy hiếm có như Mắt Tím.
"Đẹp quá, chẳng lẽ đây là Mắt Tím trong truyền thuyết sao?", trong mắt Nam Cung Yến hiện lên nét mê ly.
"Đúng thế, nó chính là Mắt Tím", Trần Triệu Dương gật đầu, anh còn một chuyện nữa không biết phải nói với Nam Cung Yến thế nào.
"Vợ à, anh tặng hết những viên Phỉ Thúy này cho em đó, em muốn xử lý thế nào cũng được", Trần Triệu Dương mở miệng nói.
Trước tiên phải lấy đà cái đã, chứ nói thẳng ra thì e là Nam Cung Yến sẽ không đồng ý.
"Thế nên đây là hàng thật ấy hả?", Nam Cung Yến vươn tay ra, định sờ vào hai viên Phỉ Thúy.
"Ơ kìa, em cẩn thận như thế làm gì? Cầm lên mà xem, nhìn thấy dáng vẻ dè dặt của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương bắt lấy tay cô, tay còn lại thì cầm Tổ Mẫu Lục đặt vào tay cô.
Tự nhiên bị Trần Triệu Dương nhét Tổ Mẫu Lục vào tay, Nam Cung Yến giật nảy mình, nhưng rồi cô nhanh chóng bình tĩnh lại, cầm viên Phỉ Thúy thật chặt, sợ làm rơi vỡ mất.
"Đúng là thật rồi!", sau khi quan sát, Nam Cung "Yến đã đoán ra rằng viên Tổ Mẫu Lục này là thật.
"Vậy viên Đế Vương Lục này cũng là thật đúng không?", biết Tổ Mẫu Lục là thật, Nam Cung Yến nhìn về phía Đế Vương Lục, trông nó nhỏ hơn Tổ Mẫu Lục một chút.
"Em cầm rồi tự xem đi", Trần Triệu Dương cạn lời nhìn vợ mình, cô không tin anh đến thế sao?
Thực ra Nam Cung Yến đã tin Trần Triệu Dương rồi, chắc hẳn viên Đế Vương Lục này cũng là thật.
"Tiếc là bị nứt một chút", Nam Cung Yến nhanh chóng nhận ra trên Đế Vương Lục có hai vết nứt, cô nói trong sự tiếc nuối.
"Chiều nay anh đi cược ngọc hả? Sao anh không gọi tôi?", Nam Cung Yến hơi giận, biết cô thích cược ngọc mà còn không gọi cô.
"Khụ khụ... Anh đâu dám", nghĩ tới cảnh tượng buổi trưa, đến giờ Trần Triệu Dương vẫn cảm thấy nóng ran khắp người.
Anh không nhịn được nhìn vào dáng người thướt tha của Nam Cung Yến, trong đầu bắt đầu so sánh với hình ảnh nhìn thấy lúc trưa, đúng là khiến người ta không dứt ra được.
"Không được nghĩ lung tung", tất nhiên Nam Cung Yến cũng nghĩ tới cảnh tượng xấu hổ lúc trưa. Thấy Trần Triệu Dương cười tít mắt như vậy, cô xấu hổ quát.
"Anh có nghĩ lung tung đâu, anh đang nghĩ đến vợ anh, thế mà là nghĩ lung tung hả?", Trần Triệu Dương phản bác một cách đương nhiên.
Đồng thời, đôi mắt anh lại nhìn Nam Cung Yến mà chẳng hề kiêng dè chút nào.
Không đúng, phải gọi là thưởng thức.
"Trong va ly này là cái gì?", Nam Cung Yến không ngăn cản được việc Trần Triệu Dương nhìn
mình, chỉ đành mặc kệ anh, chủ động đi cầm lấy cái va ly còn lại.
"Cẩn thận, cái này nặng đấy", Trần Triệu Dương nhìn thấy Nam Cung Yến đi tới kéo cái va ly kia, bởi vì viên Phỉ Thúy to đựng trong đó nên nó rất nặng, cô kéo một cái là nó hạ xuống đất.
Anh giật nảy mình, nhanh tay đỡ va ly giúp cô.
"Phù... Nguy hiểm thật", tốc độ của Trần Triệu Dương rất nhanh nên vẫn kịp đỡ va ly trước khi nó đập vào chân Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến sợ hết hồn, may mà Trần Triệu Dương đỡ được, cái va ly này nặng lắm, nếu đập vào. thật thì làm sao mà cô chịu nổi.
"Cám ơn", Nam Cung Yến hơi tái mặt đi, cô nói với Trần Triệu Dương.
"Bảo vệ vợ là chuyện bình thường thôi mà, cám ơn gì chứ", Trần Triệu Dương tỏ vẻ đương nhiên.
"Hừ, ai là vợ anh? Đừng tưởng tôi sẽ tha thứ chuyện ngày hôm nay", Nam Cung Yến hung dữ lườm anh, sau đó mở chốt va ly ra.
Sau khi mở ra, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy là một tảng Phỉ Thúy lớn, tiếc răng nó không thể thu hút được sự chú ý của cô.
Thứ thực sự khiến cô chú ý tới là Mắt Tím lớn bằng hai quả trứng gà, màu tím ấy mang theo sức hấp dẫn tự nhiên.
Nhìn thấy một thứ như vậy, bất cứ một cô gái nào cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó. Dù rằng Nam Cung Yến kinh doanh đá quý, nhưng chẳng mấy khi được nhìn thấy Phỉ Thúy hiếm có như Mắt Tím.
"Đẹp quá, chẳng lẽ đây là Mắt Tím trong truyền thuyết sao?", trong mắt Nam Cung Yến hiện lên nét mê ly.
"Đúng thế, nó chính là Mắt Tím", Trần Triệu Dương gật đầu, anh còn một chuyện nữa không biết phải nói với Nam Cung Yến thế nào.
"Vợ à, anh tặng hết những viên Phỉ Thúy này cho em đó, em muốn xử lý thế nào cũng được", Trần Triệu Dương mở miệng nói.
Trước tiên phải lấy đà cái đã, chứ nói thẳng ra thì e là Nam Cung Yến sẽ không đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.