Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 423
Hoa Sinh
20/04/2024
Mặc dù rất lo lắng, nhưng Từ Tịnh Nhã chẳng thể làm được gì, chỉ đành đi theo người của gia tộc. rời khỏi đó.
Trong phòng tiệc chỉ còn lại Trần Triệu Dương và người nhà họ Phòng, bầu không khí trở nên nặng nề.
Phòng Vĩnh Tín đang định nói gì đó thì đẳng sau vang lên tiếng bước chân và tiếng cười nói.
"Đại trưởng lão, đứa cháu bất tài của tôi đính hôn mà ông còn đích thân tới đây, thăng anh này xấu hổ quá", một giọng nói già cả nhưng sang sảng vang lên, một nhóm người bước ra từ phòng trong.
"Trưởng lão Phòng Vũ, chuyện gì đang xảy ra vậy?", một ông lão tóc bạc, vẻ mặt lại hồng hào đang định khách sáo thêm vài câu nữa, nhưng sau khi nhìn thấy tình hình trong hội trường lễ đính hôn, ông ta nghỉ ngờ hỏi.
"Vụ gì đây? Khách khứa đâu hết rồi? Đã xảy ra chuyện gì vậy hả?", người được gọi là trưởng lão Phòng Vũ bước tới, nói với vẻ mặt cáu giận.
Mà đám Ngụy Giang Hà đang đi theo sau đại trưởng lão Ngụy Đỉnh Phong thì thay đổi sắc mặt, bởi vì bọn họ nhìn thấy Trần Triệu Dương, không ai có thể ngờ được rẵng anh lại tới quậy phá trong lễ đính hôn của nhà họ Phòng.
Sau đó, đám Ngụy Giang Hà đồng loạt cười lạnh, Trần Triệu Dương muốn chết thì cũng đỡ mất công bọn họ phải ra tay.
"Đại trưởng lão, tên kia chính là thăng Trần Triệu Dương ngông cuồng, chúng ta cứ đứng xem một lát đã, đừng vội", sau khi Phòng Vũ đi tới khu vực mà người nhà họ Phòng đang đứng, Ngụy Giang Hà nhỏ giọng nói với Ngụy Đỉnh Phong.
"Ồ, chỉ là một thăng vắt mũi chưa sạch mà các người cũng bó tay, đúng là một lũ vô dụng”, nghe Ngụy Giang Hà nói vậy, đại trưởng lão Ngụy Đỉnh Phong hừ lạnh một tiếng, có vẻ như rất bất mãn.
Đại trưởng lão nói vậy làm người nhà họ Ngụy cúi hết đầu xuống, bao gồm cả Ngụy Giang Hà, bởi vì bọn họ không thể phản bác được lời nhận xét của đại trưởng lão, cũng chẳng dám phản bác.
Trần Triệu Dương cũng nhìn thấy người nhà họ Ngụy, nhưng bây giờ có người nhà họ Phòng, người nhà họ Ngụy không nhúng tay vào thì anh cũng chẳng để ý tới.
"Trưởng lão Phòng Vũ, thằng ranh đó tên là Trần Triệu Dương, nhưng hắn biết chuyện về Bộ tộc Hắc Sơn, vậy nên..., Phòng Vĩnh Tín nhỏ giọng nói với Phòng Vũ.
Nghe thấy câu nói của Phòng Vĩnh Tín, đôi mắt của Phòng Vũ hơi dao động. Ông ta không nổi giận ngay, mà là quay đầu nhìn về phía nhà họ Ngụy, nói với Ngụy Đỉnh Phong:
"Chú em Đỉnh Phong, để chú phải chê cười rồi. Nhà họ Phòng chúng tôi có chút ân oán cần giải quyết, tôi không thể tiếp đón chú được nữa, lúc. khác tôi sẽ mang loại bánh trà mà tôi đã cất kỹ mấy chục năm tới nhà, uống trà tâm sự với chú".
"Không sao, ông anh Phòng Vũ có việc thì chúng tôi xin phép đi trước", Ngụy Đỉnh Phong không để lộ ra ân oán với Trần Triệu Dương, ông ta cũng nương đó đồng ý ngay.
Sau đó, người nhà họ Ngụy được Ngụy Đỉnh Phong tiễn đi, Trần Triệu Dương không hề ngăn cản.
Bởi vì anh cảm nhận được rằng lão già tên là Ngụy Đỉnh Phong này không dễ chọc, hẳn là thực lực của ông ta đã vượt qua thiên tiên đại thành, ngang tầm với lão già Phòng Vũ.
Nếu chỉ đối phó với nhà họ Phòng thì anh chắc như bắp, nhưng nếu đối đầu với cả nhà họ Ngụy nữa thì khó nói lắm.
"Bố, sao vừa rồi bố lại nói như thế?", sau khi ra ngoài, Dương Lệ được thả ra, cô ấy phẫn nộ nhìn Dương Đức Trung.
"Hừ, chẳng lẽ con không biết nhà họ Phòng là gia tộc như thế nào sao? Chỉ một ngón tay thôi cũng đủ để dí chết nhà họ Dương rồi. Nếu vừa rồi chúng ta đứng về phía Trần Triệu Dương thì e là thứ chờ đợi nhà họ Dương chúng ta chính là mối họa diệt tộc".
Dương Đức Trung hừ lạnh một tiếng, ông ta bắt đầu dạy đời.
"Nhưng nếu không có Trần Triệu Dương thì làm gì còn nhà họ Dương, e là đã bị người khác thế chỗ rồi. Chúng ta làm như vậy là vong ân phụ nghĩa, sau này người khác phát hiện ra thì sẽ chỉ khinh thường nhà họ Dương mà thôi", Dương Lệ lấy lý lế ra tranh luận.
"Câm miệng, con thì biết cái gì? Bố làm thế cũng là vì gia tộc, Trần Triệu Dương đã đắc tội với Kỳ Môn Sơn, bây giờ lại đắc tội với nhà họ Phòng, cậu ta chẳng còn nhởn nhơ được bao lâu nữa đâu. Một người đã chắc chăn là sẽ đi đời nhà ma, chúng †a về phe cậu ta thì được lợi gì?"
Dương Đức Trung chẳng hề quan tâm tới chuyện Trần Triệu Dương cứu nhà họ Dương, ông ta chỉ nghĩ phải làm sao để vực dậy sau tai nạn ấy, đưa nhà họ Dương lên đỉnh vinh quang.
"Bố... Bố đúng là bất chấp lý lẽ!", Dương Lệ tái mặt đi, biết mình không thể làm dao động quyết định của bố được, chỉ đành đứng ở cổng nhìn vào khách sạn Thụy Hải xa hoa.
Trong phòng tiệc chỉ còn lại Trần Triệu Dương và người nhà họ Phòng, bầu không khí trở nên nặng nề.
Phòng Vĩnh Tín đang định nói gì đó thì đẳng sau vang lên tiếng bước chân và tiếng cười nói.
"Đại trưởng lão, đứa cháu bất tài của tôi đính hôn mà ông còn đích thân tới đây, thăng anh này xấu hổ quá", một giọng nói già cả nhưng sang sảng vang lên, một nhóm người bước ra từ phòng trong.
"Trưởng lão Phòng Vũ, chuyện gì đang xảy ra vậy?", một ông lão tóc bạc, vẻ mặt lại hồng hào đang định khách sáo thêm vài câu nữa, nhưng sau khi nhìn thấy tình hình trong hội trường lễ đính hôn, ông ta nghỉ ngờ hỏi.
"Vụ gì đây? Khách khứa đâu hết rồi? Đã xảy ra chuyện gì vậy hả?", người được gọi là trưởng lão Phòng Vũ bước tới, nói với vẻ mặt cáu giận.
Mà đám Ngụy Giang Hà đang đi theo sau đại trưởng lão Ngụy Đỉnh Phong thì thay đổi sắc mặt, bởi vì bọn họ nhìn thấy Trần Triệu Dương, không ai có thể ngờ được rẵng anh lại tới quậy phá trong lễ đính hôn của nhà họ Phòng.
Sau đó, đám Ngụy Giang Hà đồng loạt cười lạnh, Trần Triệu Dương muốn chết thì cũng đỡ mất công bọn họ phải ra tay.
"Đại trưởng lão, tên kia chính là thăng Trần Triệu Dương ngông cuồng, chúng ta cứ đứng xem một lát đã, đừng vội", sau khi Phòng Vũ đi tới khu vực mà người nhà họ Phòng đang đứng, Ngụy Giang Hà nhỏ giọng nói với Ngụy Đỉnh Phong.
"Ồ, chỉ là một thăng vắt mũi chưa sạch mà các người cũng bó tay, đúng là một lũ vô dụng”, nghe Ngụy Giang Hà nói vậy, đại trưởng lão Ngụy Đỉnh Phong hừ lạnh một tiếng, có vẻ như rất bất mãn.
Đại trưởng lão nói vậy làm người nhà họ Ngụy cúi hết đầu xuống, bao gồm cả Ngụy Giang Hà, bởi vì bọn họ không thể phản bác được lời nhận xét của đại trưởng lão, cũng chẳng dám phản bác.
Trần Triệu Dương cũng nhìn thấy người nhà họ Ngụy, nhưng bây giờ có người nhà họ Phòng, người nhà họ Ngụy không nhúng tay vào thì anh cũng chẳng để ý tới.
"Trưởng lão Phòng Vũ, thằng ranh đó tên là Trần Triệu Dương, nhưng hắn biết chuyện về Bộ tộc Hắc Sơn, vậy nên..., Phòng Vĩnh Tín nhỏ giọng nói với Phòng Vũ.
Nghe thấy câu nói của Phòng Vĩnh Tín, đôi mắt của Phòng Vũ hơi dao động. Ông ta không nổi giận ngay, mà là quay đầu nhìn về phía nhà họ Ngụy, nói với Ngụy Đỉnh Phong:
"Chú em Đỉnh Phong, để chú phải chê cười rồi. Nhà họ Phòng chúng tôi có chút ân oán cần giải quyết, tôi không thể tiếp đón chú được nữa, lúc. khác tôi sẽ mang loại bánh trà mà tôi đã cất kỹ mấy chục năm tới nhà, uống trà tâm sự với chú".
"Không sao, ông anh Phòng Vũ có việc thì chúng tôi xin phép đi trước", Ngụy Đỉnh Phong không để lộ ra ân oán với Trần Triệu Dương, ông ta cũng nương đó đồng ý ngay.
Sau đó, người nhà họ Ngụy được Ngụy Đỉnh Phong tiễn đi, Trần Triệu Dương không hề ngăn cản.
Bởi vì anh cảm nhận được rằng lão già tên là Ngụy Đỉnh Phong này không dễ chọc, hẳn là thực lực của ông ta đã vượt qua thiên tiên đại thành, ngang tầm với lão già Phòng Vũ.
Nếu chỉ đối phó với nhà họ Phòng thì anh chắc như bắp, nhưng nếu đối đầu với cả nhà họ Ngụy nữa thì khó nói lắm.
"Bố, sao vừa rồi bố lại nói như thế?", sau khi ra ngoài, Dương Lệ được thả ra, cô ấy phẫn nộ nhìn Dương Đức Trung.
"Hừ, chẳng lẽ con không biết nhà họ Phòng là gia tộc như thế nào sao? Chỉ một ngón tay thôi cũng đủ để dí chết nhà họ Dương rồi. Nếu vừa rồi chúng ta đứng về phía Trần Triệu Dương thì e là thứ chờ đợi nhà họ Dương chúng ta chính là mối họa diệt tộc".
Dương Đức Trung hừ lạnh một tiếng, ông ta bắt đầu dạy đời.
"Nhưng nếu không có Trần Triệu Dương thì làm gì còn nhà họ Dương, e là đã bị người khác thế chỗ rồi. Chúng ta làm như vậy là vong ân phụ nghĩa, sau này người khác phát hiện ra thì sẽ chỉ khinh thường nhà họ Dương mà thôi", Dương Lệ lấy lý lế ra tranh luận.
"Câm miệng, con thì biết cái gì? Bố làm thế cũng là vì gia tộc, Trần Triệu Dương đã đắc tội với Kỳ Môn Sơn, bây giờ lại đắc tội với nhà họ Phòng, cậu ta chẳng còn nhởn nhơ được bao lâu nữa đâu. Một người đã chắc chăn là sẽ đi đời nhà ma, chúng †a về phe cậu ta thì được lợi gì?"
Dương Đức Trung chẳng hề quan tâm tới chuyện Trần Triệu Dương cứu nhà họ Dương, ông ta chỉ nghĩ phải làm sao để vực dậy sau tai nạn ấy, đưa nhà họ Dương lên đỉnh vinh quang.
"Bố... Bố đúng là bất chấp lý lẽ!", Dương Lệ tái mặt đi, biết mình không thể làm dao động quyết định của bố được, chỉ đành đứng ở cổng nhìn vào khách sạn Thụy Hải xa hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.