Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 468
Hoa Sinh
20/04/2024
"Reng reng..."
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Triệu Dương vang lên âm báo tin nhắn, mở ra xem thì thấy hai tỷ được chuyển tới tài khoản của mình.
Lần này tới thành phố Vân Hải thu hoạch được khá nhiều, kiếm được bảy tỷ mốt tiền mặt, một mỏ khoáng sản, mười loại dược liệu, còn cả năm loại dược liệu của nhà họ Phùng nữa.
Những gia tộc này khấm khá thật đấy, anh có nên dành thời gian tới nhà họ Ngụy một chuyến không nhỉ?
Trong lúc Trần Triệu Dương ngẫm nghĩ xem có nên tới nhà họ Ngụy hay không, lão Du cũng đã mang hòm đựng ba loại dược liệu tới rồi.
"Đây là Mộc Linh Chi bảy trăm năm, đây là Nhân Sâm chín trăm năm, đây là Hà Thủ Ô sáu trăm năm, tất cả đều là những loại linh dược vô giá. Dược liệu từ năm trăm năm trở lên không thể gọi là dược liệu được nữa, phải gọi là linh dược", lão Du nộp ba loại linh dược này ra mà trái tim như rỉ máu.
"Được đó, những linh dược còn lại nhớ chuyển tới cho tôi đấy", Trần Triệu Dương cười ha ha, bởi vì nhìn thấy ba cây linh dược này, anh cảm nhận được khát vọng truyền tới từ cơ thể mình, như thể đang cực độ muốn có được chúng vậy.
Xem ra mấy loại linh dược này có tác dụng với anh rồi.
Không biết nhà họ Phòng và nhà họ Ngụy có những loại linh dược này không, nếu có thì sao không nhân cơ hội này cướp lấy?
Nhưng hiện giờ không có cái cớ nào cả, tự nhiên tới đoạt thì hơi ngại.
"Viết giấy nợ đi, kẻo đến lúc đó các người lại quyt", vừa nói, Trần Triệu Dương vừa lấy một tờ giấy trắng tới, ép cậu chủ Vân ký tên mình vào, đồng thời rạch tay hắn ra, ấn dấu vân tay vào đó rồi mới hài lòng gật đầu.
"Được rồi, các người đi đi", Trần Triệu Dương cười tủm tỉm thả Vân Phụng Thiên ra. Sau khi nhìn chữ ký, Trần Triệu Dương mới biết tên thật của tên cậu chủ Vân này, tên của hắn rất kêu, hàm ý là phượng múa trên chín tầng mây, tiếc rằng lại là một tên vô dụng.
"Chú Du, giết hắn cho tôi, giết hắn!", được Trần Triệu Dương thả ra, Vân Phụng Thiên lập tức sửng cồ lên, cứ điên cuồng gào thét.
Vân Phụng Thiên hẳn đã bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thết Trong Kỳ Môn Sơn, hắn lộng hành quen rồi, không ngờ vừa xuống núi đã bị người ta bắt, suýt thì đi đời nhà ma.
Hơn nữa, hắn còn bị tên khốn này thi hành châm cứu, hiện giờ hắn không cảm nhận được gì từ phía dưới nữa rồi, vậy nên hắn nhất định phải giết thäng khốn ấy.
"Cậu chủ, chúng ta đi thôi", chú Du kéo Vân Phụng Thiên lại, ép hắn phải đi ra ngoài.
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Triệu Dương vang lên âm báo tin nhắn, mở ra xem thì thấy hai tỷ được chuyển tới tài khoản của mình.
Lần này tới thành phố Vân Hải thu hoạch được khá nhiều, kiếm được bảy tỷ mốt tiền mặt, một mỏ khoáng sản, mười loại dược liệu, còn cả năm loại dược liệu của nhà họ Phùng nữa.
Những gia tộc này khấm khá thật đấy, anh có nên dành thời gian tới nhà họ Ngụy một chuyến không nhỉ?
Trong lúc Trần Triệu Dương ngẫm nghĩ xem có nên tới nhà họ Ngụy hay không, lão Du cũng đã mang hòm đựng ba loại dược liệu tới rồi.
"Đây là Mộc Linh Chi bảy trăm năm, đây là Nhân Sâm chín trăm năm, đây là Hà Thủ Ô sáu trăm năm, tất cả đều là những loại linh dược vô giá. Dược liệu từ năm trăm năm trở lên không thể gọi là dược liệu được nữa, phải gọi là linh dược", lão Du nộp ba loại linh dược này ra mà trái tim như rỉ máu.
"Được đó, những linh dược còn lại nhớ chuyển tới cho tôi đấy", Trần Triệu Dương cười ha ha, bởi vì nhìn thấy ba cây linh dược này, anh cảm nhận được khát vọng truyền tới từ cơ thể mình, như thể đang cực độ muốn có được chúng vậy.
Xem ra mấy loại linh dược này có tác dụng với anh rồi.
Không biết nhà họ Phòng và nhà họ Ngụy có những loại linh dược này không, nếu có thì sao không nhân cơ hội này cướp lấy?
Nhưng hiện giờ không có cái cớ nào cả, tự nhiên tới đoạt thì hơi ngại.
"Viết giấy nợ đi, kẻo đến lúc đó các người lại quyt", vừa nói, Trần Triệu Dương vừa lấy một tờ giấy trắng tới, ép cậu chủ Vân ký tên mình vào, đồng thời rạch tay hắn ra, ấn dấu vân tay vào đó rồi mới hài lòng gật đầu.
"Được rồi, các người đi đi", Trần Triệu Dương cười tủm tỉm thả Vân Phụng Thiên ra. Sau khi nhìn chữ ký, Trần Triệu Dương mới biết tên thật của tên cậu chủ Vân này, tên của hắn rất kêu, hàm ý là phượng múa trên chín tầng mây, tiếc rằng lại là một tên vô dụng.
"Chú Du, giết hắn cho tôi, giết hắn!", được Trần Triệu Dương thả ra, Vân Phụng Thiên lập tức sửng cồ lên, cứ điên cuồng gào thét.
Vân Phụng Thiên hẳn đã bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thết Trong Kỳ Môn Sơn, hắn lộng hành quen rồi, không ngờ vừa xuống núi đã bị người ta bắt, suýt thì đi đời nhà ma.
Hơn nữa, hắn còn bị tên khốn này thi hành châm cứu, hiện giờ hắn không cảm nhận được gì từ phía dưới nữa rồi, vậy nên hắn nhất định phải giết thäng khốn ấy.
"Cậu chủ, chúng ta đi thôi", chú Du kéo Vân Phụng Thiên lại, ép hắn phải đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.