Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 517
Hoa Sinh
20/04/2024
“Đó là nơi nào? Sao trước giờ tôi chưa từng nghe nói?”, Trần Triệu Dương chau mày, tên của nơi này lạ quá.
“Mịch La Giới không có ở thế giới này, đó là một nơi đại loại như bí cảnh. Nhưng cách 10 năm mới mở ra một lần, những linh dược này đều do các bậc tiền bối trong nhà họ Phòng chúng tôi truyền lại từ đời này sang đời khác, nhưng chắc lần này, nhà họ Phòng chúng tôi e là không có cơ hội này”.
“Mịch La Giới bước vào từ Thập Vạn Đại Sơn, năm nay vừa đúng hẹn 10 năm nên sắp mở ra”.
Phòng Vĩnh Tín lập tức lên tiếng giải thích ngay, nhưng cuối cùng giọng điệu lại chùng xuống.
Anh vốn không quan tâm đến tâm trạng của ông ta, mà sự chú ý đều đặt vào Mịch La Giới. Thật không ngờ trên thế giới còn có nơi thần kỳ như vậy.
Đây có hơi giống không gian ở thế giới khác, nhưng cũng quá huyền ảo rồi.
Trần Triệu Dương cũng hiểu, có lẽ thật sự có người sống ở chốn bồng lai tiên cảnh như vậy.
“Mịch La Giới mở ra thì cần chú ý những gì?”, Trần Triệu Dương lập tức lên tiếng. Anh không tin bí cảnh này không có nguy hiểm.
“Yên tâm. Nay tôi đã nói rồi, dĩ nhiên sẽ không giấu anh làm gì. Đây là một cuốn sổ mà anh có thể cầm xem, là kinh nghiệm được đúc kết bởi các thế hệ trước trong nhà họ Phòng của chúng tôi”, Phòng Vĩnh Tín thầm thở dài, vốn dĩ ông ta không muốn nói ra nhưng Trần Triệu Dương lại quá thông minh.
“Được. Vậy chuyện hôm nay như vậy được rồi”, Trần Triệu Dương xem thử thì phát hiện quyển sổ quả thật có tính toán trước rồi, nhưng Trần Triệu Dương biết Phòng Vĩnh Tín này chắc chắn có một bản sao, vì sợ mình nghỉ ngờ là giả cho nên mới đưa bản gốc cho mình.
Anh lập tức nhét cuốn sổ vào chiếc hộp hợp kim rồi đem chiếc hộp bước ra ngoài.
Vẻ mặt của Phòng Vĩnh Tín không tốt lắm, lần này không những không thể giết được Trần Triệu Dương, ngược lại còn khiến nhà họ Phòng chịu tổn thất nghiêm trọng. Đại trưởng lão và trưởng lão Vũ phải trả giá bằng tính mạng của mình. Cũng may. những thiên tiên võ giả vẫn còn, nếu không thì nhà họ Phòng sẽ nối bước nhà họ Nguy.
Lần đầu tiên Phòng Vĩnh Tín muốn bóp chết con trai mình. Nếu không phải con trai mình quá hơn thua thì sẽ không chọc tức Trần Triệu Dương.
Phòng Vĩnh Tín lập tức quay về chỗ võ đường, nhưng lúc này võ đường chỉ còn người nhà họ Phòng ở đây. Cũng may nhìn thấy con trai mình không còn hét lên muốn giết Trần Triệu Dương. Nếu không công sức trước đó của ông ta cũng sẽ uổng phí.
Tới võ đường, nhìn thấy hai người Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ không có mặt. Trần Triệu Dương cũng không ở lại võ đường mà đi thẳng ra bên ngoài.
Lúc ra tới bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy Từ Hồng Nho mặt mày hồng hào đang tiếp đãi hết người nọ đến người kia, Trần Triệu Dương đột nhiên ngây người nhưng cũng không để ý.
Tuy Từ Hồng Nho là một thương nhân chỉ hoạt động vì lợi nhuận điển hình, nhưng ông ta luôn ở bên cạnh anh vào những thời điểm quan trọng.
“Cậu Trần đến rồi à”, người có mặt nhìn thấy Trần Triệu Dương đi tới thì bất ngờ hô lên. Tuy họ đều muốn móc nối quan hệ với anh, nhưng cơ bản không dám tiến lên, thật ra trước đó Trần Triệu Dương quá hung tàn.
“Cậu Trần, bên nhà họ Phòng không sao chứ?”, "Từ Hồng Nho nhìn thấy Trần Triệu Dương đi tới thì nhanh chóng đến đón, rõ ràng lần này ông ta đặt cược đúng rồi.
“Không sao đâu, chúng ta về thôi”, lúc này Trần Triệu Dương nhớ tới kho báu nhà họ Phùng. Nhà họ Phùng tồn tại không kém nhà họ Phòng, chắc cũng có không ít đồ tốt
Hay là, ở lại Vân Hải vài ngày?
Tuy là nghĩ như vậy nhưng thực tế Trần Triệu Dương lại không làm vậy, đã rời khỏi một thời gian dài như vậy, tới lúc về xem như thế nào rồi.
“Nhân sĩ các giới ở thành phố Vân Hải muốn mời cậu ăn cơm, không biết cậu nghĩ thế nào?”, Từ Hồng Nho nhìn ra Trần Triệu Dương hình như không thích nơi này nên ông ta vội hỏi.
“Ăn cơm thì thôi đi, nếu có chuyện gì thì kêu họ tới tìm ông”, Trần Triệu Dương nghĩ, anh không có gốc gác ở thành phố Vân Hải, cách tốt nhất chính là tìm người bản địa, còn Từ Hồng Nho chính là ứng cử viên sáng giá.
“Được, không thành vấn đề. Có chuyện gì tôi sẽ kịp thời thông báo cho cậu”, Từ Hồng Nho nghe Trần Triệu Dương nói vậy, trong lòng bất chợt vui vẻ. Đây là muốn mình trở thành người đại diện của Trần Triệu Dương mà.
Người xung quanh dĩ nhiên cũng nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và Từ Hồng Nho, mọi người đều nhìn sang ông ta với ánh mắt ngưỡng mộ, đáng tiếc họ không sinh ra con gái ngoan.
Sau đó, Trần Triệu Dương và hai cô gái bèn lái xe đi khỏi. Còn về Từ Hồng Nho, dĩ nhiên ông ta ở lại đối phó với những người này.
“Mịch La Giới không có ở thế giới này, đó là một nơi đại loại như bí cảnh. Nhưng cách 10 năm mới mở ra một lần, những linh dược này đều do các bậc tiền bối trong nhà họ Phòng chúng tôi truyền lại từ đời này sang đời khác, nhưng chắc lần này, nhà họ Phòng chúng tôi e là không có cơ hội này”.
“Mịch La Giới bước vào từ Thập Vạn Đại Sơn, năm nay vừa đúng hẹn 10 năm nên sắp mở ra”.
Phòng Vĩnh Tín lập tức lên tiếng giải thích ngay, nhưng cuối cùng giọng điệu lại chùng xuống.
Anh vốn không quan tâm đến tâm trạng của ông ta, mà sự chú ý đều đặt vào Mịch La Giới. Thật không ngờ trên thế giới còn có nơi thần kỳ như vậy.
Đây có hơi giống không gian ở thế giới khác, nhưng cũng quá huyền ảo rồi.
Trần Triệu Dương cũng hiểu, có lẽ thật sự có người sống ở chốn bồng lai tiên cảnh như vậy.
“Mịch La Giới mở ra thì cần chú ý những gì?”, Trần Triệu Dương lập tức lên tiếng. Anh không tin bí cảnh này không có nguy hiểm.
“Yên tâm. Nay tôi đã nói rồi, dĩ nhiên sẽ không giấu anh làm gì. Đây là một cuốn sổ mà anh có thể cầm xem, là kinh nghiệm được đúc kết bởi các thế hệ trước trong nhà họ Phòng của chúng tôi”, Phòng Vĩnh Tín thầm thở dài, vốn dĩ ông ta không muốn nói ra nhưng Trần Triệu Dương lại quá thông minh.
“Được. Vậy chuyện hôm nay như vậy được rồi”, Trần Triệu Dương xem thử thì phát hiện quyển sổ quả thật có tính toán trước rồi, nhưng Trần Triệu Dương biết Phòng Vĩnh Tín này chắc chắn có một bản sao, vì sợ mình nghỉ ngờ là giả cho nên mới đưa bản gốc cho mình.
Anh lập tức nhét cuốn sổ vào chiếc hộp hợp kim rồi đem chiếc hộp bước ra ngoài.
Vẻ mặt của Phòng Vĩnh Tín không tốt lắm, lần này không những không thể giết được Trần Triệu Dương, ngược lại còn khiến nhà họ Phòng chịu tổn thất nghiêm trọng. Đại trưởng lão và trưởng lão Vũ phải trả giá bằng tính mạng của mình. Cũng may. những thiên tiên võ giả vẫn còn, nếu không thì nhà họ Phòng sẽ nối bước nhà họ Nguy.
Lần đầu tiên Phòng Vĩnh Tín muốn bóp chết con trai mình. Nếu không phải con trai mình quá hơn thua thì sẽ không chọc tức Trần Triệu Dương.
Phòng Vĩnh Tín lập tức quay về chỗ võ đường, nhưng lúc này võ đường chỉ còn người nhà họ Phòng ở đây. Cũng may nhìn thấy con trai mình không còn hét lên muốn giết Trần Triệu Dương. Nếu không công sức trước đó của ông ta cũng sẽ uổng phí.
Tới võ đường, nhìn thấy hai người Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ không có mặt. Trần Triệu Dương cũng không ở lại võ đường mà đi thẳng ra bên ngoài.
Lúc ra tới bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy Từ Hồng Nho mặt mày hồng hào đang tiếp đãi hết người nọ đến người kia, Trần Triệu Dương đột nhiên ngây người nhưng cũng không để ý.
Tuy Từ Hồng Nho là một thương nhân chỉ hoạt động vì lợi nhuận điển hình, nhưng ông ta luôn ở bên cạnh anh vào những thời điểm quan trọng.
“Cậu Trần đến rồi à”, người có mặt nhìn thấy Trần Triệu Dương đi tới thì bất ngờ hô lên. Tuy họ đều muốn móc nối quan hệ với anh, nhưng cơ bản không dám tiến lên, thật ra trước đó Trần Triệu Dương quá hung tàn.
“Cậu Trần, bên nhà họ Phòng không sao chứ?”, "Từ Hồng Nho nhìn thấy Trần Triệu Dương đi tới thì nhanh chóng đến đón, rõ ràng lần này ông ta đặt cược đúng rồi.
“Không sao đâu, chúng ta về thôi”, lúc này Trần Triệu Dương nhớ tới kho báu nhà họ Phùng. Nhà họ Phùng tồn tại không kém nhà họ Phòng, chắc cũng có không ít đồ tốt
Hay là, ở lại Vân Hải vài ngày?
Tuy là nghĩ như vậy nhưng thực tế Trần Triệu Dương lại không làm vậy, đã rời khỏi một thời gian dài như vậy, tới lúc về xem như thế nào rồi.
“Nhân sĩ các giới ở thành phố Vân Hải muốn mời cậu ăn cơm, không biết cậu nghĩ thế nào?”, Từ Hồng Nho nhìn ra Trần Triệu Dương hình như không thích nơi này nên ông ta vội hỏi.
“Ăn cơm thì thôi đi, nếu có chuyện gì thì kêu họ tới tìm ông”, Trần Triệu Dương nghĩ, anh không có gốc gác ở thành phố Vân Hải, cách tốt nhất chính là tìm người bản địa, còn Từ Hồng Nho chính là ứng cử viên sáng giá.
“Được, không thành vấn đề. Có chuyện gì tôi sẽ kịp thời thông báo cho cậu”, Từ Hồng Nho nghe Trần Triệu Dương nói vậy, trong lòng bất chợt vui vẻ. Đây là muốn mình trở thành người đại diện của Trần Triệu Dương mà.
Người xung quanh dĩ nhiên cũng nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và Từ Hồng Nho, mọi người đều nhìn sang ông ta với ánh mắt ngưỡng mộ, đáng tiếc họ không sinh ra con gái ngoan.
Sau đó, Trần Triệu Dương và hai cô gái bèn lái xe đi khỏi. Còn về Từ Hồng Nho, dĩ nhiên ông ta ở lại đối phó với những người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.