Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 542
Hoa Sinh
20/04/2024
Con rắn nhỏ thấy người này bị nó giam cầm lại, lập tức rít lên một tiếng, nhanh chóng lao về phía Trần Triệu Dương.
Trần Triệu Dương không thoát khỏi sự giam cầm của xoáy nước, mà anh dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn thẳng vào quỹ tích chuyển động của con rắn nhỏ.
Đợi đến khi nó đến trước mặt Trần Triệu Dương, anh thoát khỏi sức mạnh của dòng nước nhanh như chớp, nhanh chóng vươn hai ngón tay ra, bóp lấy đầu con rắn nhỏ.
“Tốt nhất là mày đừng có giấy dụa, nếu tao chỉ cần dùng sức, bóp nát đầu của mày, thì mày xong đời!”, Trần Triệu Dương cầm con rắn nhỏ nhanh chóng ngoi lên mặt nước, đáp xuống thuyền, sau đó đe dọa nó.
Điều khiến Trần Triệu Dương không ngờ đến chính là, con rắn nhỏ này lại lộ ra ánh mắt như con người, tủi hờn, sợ hãi run lên.
“Ồ, nhóc con mày nghe hiểu tao nói gì sao?”, Trần Triệu Dương không ngờ con rắn nhỏ lại có thể nghe hiểu được lời nói của mình, hơn nữa ánh mắt lại giống con người như vậy.
Có lế nó không thuộc về dã thú hoặc là mãnh thú, mà thuộc về yêu thú?
“Nhóc con, mày sợ tao sẽ cướp linh dược của mày sao?”, Trần Triệu Dương nắm ngay bảy tấc của con rắn nhỏ, lập tức hỏi.
“®xi..”
Con rắn bảy màu lập tức thè lưỡi ra, dường như đang đồng ý với lời nói của Trần Triệu Dương.
“Nếu như mày bảo vệ mộc thạch bảy màu kia tốt, đợi sau khi tao luyện ra đan dược, tao sẽ để lại cho mày một viên Phá Chướng Đan, mày bảo vệ hòn đá là vì tự đột phá, tiến hóa, đúng không?”, Trần Triệu Dương lập tức hứa hẹn.
“Xi xì.”
Trần Triệu Dương không ngờ, con rắn bảy màu nghe vậy thì lại đột nhiên tức giận, muốn cắn mình nhưng sao Trần Triệu Dương có thể để nó thành công được, bàn tay đang nắm lấy đầu nó đột nhiên dùng sức.
Con rắn nhỏ nhanh chóng ỉu xìu, phãn hận nhìn Trần Triệu Dương.
“Nhóc con, mày đừng nhìn tao như vậy, mày được lợi mà, đan dược do tao luyện, ngoại trừ mộc thạch bảy màu này ra thì còn cho thêm vài linh dược nữa, chắc chắn hiệu quả còn mạnh hơn mộc thạch bảy màu, mày đừng tỏ vẻ chịu thiệt như vậy”,
Trần Triệu Dương thấy dáng vẻ ỉu xìu của con rắn nhỏ, lập tức tức giận giơ tay ra, đánh vào đầu nó.
Con rắn bảy màu nghe được lời của Trần Triệu Dương đột nhiên trở nên hưng phấn, ra vẻ nịnh nọt, quấn lấy tay Trần Triệu Dương, không hề để bụng chuyện vừa rồi bị Trần Triệu Dương đánh vào đầu, không có chút tôn nghiêm nào của yêu thú.
“Nhóc con không chút liêm sỉ nào, đúng là mất mặt cả yêu thú!”, Trần Triệu Dương thấy nhóc con này không có chút liêm sỉ nào, liền bất lực.
“Bé rắn nhỏ, mày ở đây tu luyện cho tốt, bảo vệ mộc thạch bảy màu, không được cho những sinh vật khác tới gần. Kể cả con người, chỉ cần có ai lại gần, lập tức giết không tha”, vẻ mặt của Trần Triệu Dương tràn đầy sát khí, dặn dò con rắn bảy màu.
Cảm nhận được sát khí đáng sợ của Trần Triệu Dương, con rẳn bảy màu khẽ run lên, ánh mắt nhìn Trần Triệu Dương tràn đầy vẻ sợ hãi.
Trần Triệu Dương không thoát khỏi sự giam cầm của xoáy nước, mà anh dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn thẳng vào quỹ tích chuyển động của con rắn nhỏ.
Đợi đến khi nó đến trước mặt Trần Triệu Dương, anh thoát khỏi sức mạnh của dòng nước nhanh như chớp, nhanh chóng vươn hai ngón tay ra, bóp lấy đầu con rắn nhỏ.
“Tốt nhất là mày đừng có giấy dụa, nếu tao chỉ cần dùng sức, bóp nát đầu của mày, thì mày xong đời!”, Trần Triệu Dương cầm con rắn nhỏ nhanh chóng ngoi lên mặt nước, đáp xuống thuyền, sau đó đe dọa nó.
Điều khiến Trần Triệu Dương không ngờ đến chính là, con rắn nhỏ này lại lộ ra ánh mắt như con người, tủi hờn, sợ hãi run lên.
“Ồ, nhóc con mày nghe hiểu tao nói gì sao?”, Trần Triệu Dương không ngờ con rắn nhỏ lại có thể nghe hiểu được lời nói của mình, hơn nữa ánh mắt lại giống con người như vậy.
Có lế nó không thuộc về dã thú hoặc là mãnh thú, mà thuộc về yêu thú?
“Nhóc con, mày sợ tao sẽ cướp linh dược của mày sao?”, Trần Triệu Dương nắm ngay bảy tấc của con rắn nhỏ, lập tức hỏi.
“®xi..”
Con rắn bảy màu lập tức thè lưỡi ra, dường như đang đồng ý với lời nói của Trần Triệu Dương.
“Nếu như mày bảo vệ mộc thạch bảy màu kia tốt, đợi sau khi tao luyện ra đan dược, tao sẽ để lại cho mày một viên Phá Chướng Đan, mày bảo vệ hòn đá là vì tự đột phá, tiến hóa, đúng không?”, Trần Triệu Dương lập tức hứa hẹn.
“Xi xì.”
Trần Triệu Dương không ngờ, con rắn bảy màu nghe vậy thì lại đột nhiên tức giận, muốn cắn mình nhưng sao Trần Triệu Dương có thể để nó thành công được, bàn tay đang nắm lấy đầu nó đột nhiên dùng sức.
Con rắn nhỏ nhanh chóng ỉu xìu, phãn hận nhìn Trần Triệu Dương.
“Nhóc con, mày đừng nhìn tao như vậy, mày được lợi mà, đan dược do tao luyện, ngoại trừ mộc thạch bảy màu này ra thì còn cho thêm vài linh dược nữa, chắc chắn hiệu quả còn mạnh hơn mộc thạch bảy màu, mày đừng tỏ vẻ chịu thiệt như vậy”,
Trần Triệu Dương thấy dáng vẻ ỉu xìu của con rắn nhỏ, lập tức tức giận giơ tay ra, đánh vào đầu nó.
Con rắn bảy màu nghe được lời của Trần Triệu Dương đột nhiên trở nên hưng phấn, ra vẻ nịnh nọt, quấn lấy tay Trần Triệu Dương, không hề để bụng chuyện vừa rồi bị Trần Triệu Dương đánh vào đầu, không có chút tôn nghiêm nào của yêu thú.
“Nhóc con không chút liêm sỉ nào, đúng là mất mặt cả yêu thú!”, Trần Triệu Dương thấy nhóc con này không có chút liêm sỉ nào, liền bất lực.
“Bé rắn nhỏ, mày ở đây tu luyện cho tốt, bảo vệ mộc thạch bảy màu, không được cho những sinh vật khác tới gần. Kể cả con người, chỉ cần có ai lại gần, lập tức giết không tha”, vẻ mặt của Trần Triệu Dương tràn đầy sát khí, dặn dò con rắn bảy màu.
Cảm nhận được sát khí đáng sợ của Trần Triệu Dương, con rẳn bảy màu khẽ run lên, ánh mắt nhìn Trần Triệu Dương tràn đầy vẻ sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.