Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 614
Hoa Sinh
20/04/2024
“Cậu có ý gì? Không giúp tôi chuyển hành lý nữa à? Đúng là một tên đàn ông nhỏ mọn”, Triệu Diễm Linh nhìn thấy thế thì tức muốn nổ tung, lập tức chống eo hét lên một cách giận dữ với Trần Triệu Dương.
Nhìn thấy không có ai đến chuyển hành lý cho mình thì cô ta chỉ có thể vừa tức vừa tự thận vận động.
Đợi đến khi họ thu xếp xong hết thì cũng 6h30 rồi.
“Vợ à, em muốn đi đâu thế?”, Trần Triệu Dương đang đứng ở sảnh nhìn thấy Nam Cung Yến mặc lễ phục, trang điểm lộng lẫy thì sáng hết cả mắt lên, hỏi.
“Chúng tôi tất nhiên là muốn đi tham gia tiệc rượu rồi, không giống ai đó chả có tý mối quan hệ nào, nhìn thấy chưa, tối nay chúng tôi phải tham gia tiệc rượu thương mại thượng đỉnh của thành phố Long Hải”, ngay lúc này Triệu Diễm Linh mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ nhã nhặn, trang điểm đậm từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Trần Triệu Dương đang lau bàn thì nói rất tự hào.
“Tiểu Yến, em muốn đi tham dự tiệc rượu sao? Nếu không để anh đưa hai người đi”, Trần Triệu Dương không muốn để ý đến Triệu Diễm Linh mà nhìn thẳng vào Nam Cung Yến hỏi.
“Đừng, cái xe nát ấy của cậu chỉ làm xấu mặt người khác thôi, chúng tôi chút nữa muốn ngồi xe Mercedes-Benz cơ, có người đến đón chúng tôi rồi”, Triệu Diêm Linh nhìn Trần Triệu Dương một cách khinh thường rồi nói.
Trần Triệu Dương cạn lời, người phụ nữ này đúng là ngốc. Một chiếc xe hơi cao cấp của Land Rover ở trong mắt cô ta thế mà lại kém hơn một chiếc Mercedes-Benz Mặc dù không biết là dòng Mercedes-Benz nào nhưng điều Trần Triệu Dương để ý cũng không phải là cái này.
Thế mà lại có người đến đón họ, họ mới chỉ vừa đến thành phố Long Hải mà thôi, ai sẽ đến đón họ. chứ?
“Tiểu Yến, thực sự không muốn anh lái xe đưa em đi hay sao?”, Trần Triệu Dương lại hỏi.
“Trần Triệu Dương, anh đưa bọn em đi đi”, Nam Cung Yến nói, rồi lại quay sang nói với Trần Diễm Linh: “Em không quen ngồi xe người khác”.
“Được, vợ à, em đợi anh một chút, anh lên thay. quần áo đã”, Trần Triệu Dương nghe được lời của Nam Cung Yến thì lập tức chạy về phòng mình.
Anh cũng không thể nào mặc bộ đồ thoải mái thế này tham gia tiệc rượu, vì nó sẽ khiến vợ anh bị mất mặt.
“Tiểu Yến, em thực sự muốn đi cùng Trần Triệu Dương hay sao? Nên biết là cậu chủ Vương chỉ có hai vị trí đi cùng, nếu em muốn dẫn theo Trần Triệu Dương thì chính là đang làm khó cậu chủ Vương đớ”, Trần Diễm Linh nghe được Nam Cung Yến không muốn ngồi xe cậu chủ Vương mà lại ngồi xe Trần Triệu Dương tham gia tiệc rượu thì vô cùng nôn nóng.
Nghe được lời này của Trần Diễm Linh thì Nam Cung Yến nhăn tít mày lại rồi nói một cách kiên quyết: “Nếu đến lúc đó Trần Triệu Dương không được vào thì em cũng không vào, chị họ có thể tự mình chơi đùa thỏa thích ở đó”.
“Tiểu Yến, thế thì không được, em vừa đến thành phố Long Hải thì phải thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với người ở đây, nếu không sao công ty chúng ta có thể kinh doanh trên đất Long Hải này được”, Triệu Diễm Linh vừa nghe thấy thì khuyên nhủ.
“Hơn nữa, Tiểu Yến, cậu chủ Vương là một người có mối quan hệ vô cùng rộng, nếu sau này chúng ta muốn phát triển ở Long Hải thì kiểu gì cũng cần đến sự trợ giúp của cậu ấy. Chị đều là vì tốt cho em, tốt cho công ty mình mà thôi”, nói cứ như công ty là của cô ta vậy.
“Đừng nói nữa, cứ thế đi”, Nam Cung Yến xoa xoa lông mày rồi lập tức vẫy vẫy tay không cho cô ta nói nữa.
Nhìn thấy không có ai đến chuyển hành lý cho mình thì cô ta chỉ có thể vừa tức vừa tự thận vận động.
Đợi đến khi họ thu xếp xong hết thì cũng 6h30 rồi.
“Vợ à, em muốn đi đâu thế?”, Trần Triệu Dương đang đứng ở sảnh nhìn thấy Nam Cung Yến mặc lễ phục, trang điểm lộng lẫy thì sáng hết cả mắt lên, hỏi.
“Chúng tôi tất nhiên là muốn đi tham gia tiệc rượu rồi, không giống ai đó chả có tý mối quan hệ nào, nhìn thấy chưa, tối nay chúng tôi phải tham gia tiệc rượu thương mại thượng đỉnh của thành phố Long Hải”, ngay lúc này Triệu Diễm Linh mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ nhã nhặn, trang điểm đậm từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Trần Triệu Dương đang lau bàn thì nói rất tự hào.
“Tiểu Yến, em muốn đi tham dự tiệc rượu sao? Nếu không để anh đưa hai người đi”, Trần Triệu Dương không muốn để ý đến Triệu Diễm Linh mà nhìn thẳng vào Nam Cung Yến hỏi.
“Đừng, cái xe nát ấy của cậu chỉ làm xấu mặt người khác thôi, chúng tôi chút nữa muốn ngồi xe Mercedes-Benz cơ, có người đến đón chúng tôi rồi”, Triệu Diêm Linh nhìn Trần Triệu Dương một cách khinh thường rồi nói.
Trần Triệu Dương cạn lời, người phụ nữ này đúng là ngốc. Một chiếc xe hơi cao cấp của Land Rover ở trong mắt cô ta thế mà lại kém hơn một chiếc Mercedes-Benz Mặc dù không biết là dòng Mercedes-Benz nào nhưng điều Trần Triệu Dương để ý cũng không phải là cái này.
Thế mà lại có người đến đón họ, họ mới chỉ vừa đến thành phố Long Hải mà thôi, ai sẽ đến đón họ. chứ?
“Tiểu Yến, thực sự không muốn anh lái xe đưa em đi hay sao?”, Trần Triệu Dương lại hỏi.
“Trần Triệu Dương, anh đưa bọn em đi đi”, Nam Cung Yến nói, rồi lại quay sang nói với Trần Diễm Linh: “Em không quen ngồi xe người khác”.
“Được, vợ à, em đợi anh một chút, anh lên thay. quần áo đã”, Trần Triệu Dương nghe được lời của Nam Cung Yến thì lập tức chạy về phòng mình.
Anh cũng không thể nào mặc bộ đồ thoải mái thế này tham gia tiệc rượu, vì nó sẽ khiến vợ anh bị mất mặt.
“Tiểu Yến, em thực sự muốn đi cùng Trần Triệu Dương hay sao? Nên biết là cậu chủ Vương chỉ có hai vị trí đi cùng, nếu em muốn dẫn theo Trần Triệu Dương thì chính là đang làm khó cậu chủ Vương đớ”, Trần Diễm Linh nghe được Nam Cung Yến không muốn ngồi xe cậu chủ Vương mà lại ngồi xe Trần Triệu Dương tham gia tiệc rượu thì vô cùng nôn nóng.
Nghe được lời này của Trần Diễm Linh thì Nam Cung Yến nhăn tít mày lại rồi nói một cách kiên quyết: “Nếu đến lúc đó Trần Triệu Dương không được vào thì em cũng không vào, chị họ có thể tự mình chơi đùa thỏa thích ở đó”.
“Tiểu Yến, thế thì không được, em vừa đến thành phố Long Hải thì phải thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với người ở đây, nếu không sao công ty chúng ta có thể kinh doanh trên đất Long Hải này được”, Triệu Diễm Linh vừa nghe thấy thì khuyên nhủ.
“Hơn nữa, Tiểu Yến, cậu chủ Vương là một người có mối quan hệ vô cùng rộng, nếu sau này chúng ta muốn phát triển ở Long Hải thì kiểu gì cũng cần đến sự trợ giúp của cậu ấy. Chị đều là vì tốt cho em, tốt cho công ty mình mà thôi”, nói cứ như công ty là của cô ta vậy.
“Đừng nói nữa, cứ thế đi”, Nam Cung Yến xoa xoa lông mày rồi lập tức vẫy vẫy tay không cho cô ta nói nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.