Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 626
Hoa Sinh
20/04/2024
“Ông vừa nói gì?”, ánh mắt Trần Triệu Dương lạnh như băng, anh lập tức xuất hiện trước mặt lão già, một tay bóp lấy cổ rồi nhấc cả người lão ta lên.
“Mau dừng tay cho tôi, anh là ai? Tại sao lại muốn làm loạn trong bữa tiệc của tôi?”, ngay khi Trần Triệu Dương muốn vặn cổ lão già ăn nói thô tục này thì có một giọng nói vô cùng phẫn nộ truyền đến.
Sau đó là một đám người từ phía sau đi tới người đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ thời Đường, lúc này sắc mặt ông ta tái nhợt, bước nhanh tới.
“Anh Trần, anh có sao không?”, lúc này, một bóng người mập mạp chạy nhanh tới trước mặt Trần Triệu Dương, vẻ mặt lo lắng hỏi han.
Tăng Kim Lai vốn muốn giới thiệu một vài doanh nhân tại thành phố Vân Hải cho Nam Cung Yến, nhưng vì có chuyện phải rời đi một chút, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Điều này khiến sắc mặt của anh ta vô cùng khó coi.
“Hừ, nếu tôi biết bữa tiệc này của anh là thứ rác rưởi như vậy thì tôi đã không đến rồi, Tăng Kim Lai, anh cũng là người thông minh, hy vọng anh tự giải quyết cho ổn thoả”, Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn anh ta nói, đồng thời lão già đang năm trong tay anh cũng không hề được buông ra, lúc này khuôn mặt lão ta đã đỏ phừng lên vì bị bóp chặt.
“Cậu Tăng, vị này là?”, vốn đang vô cùng tức giận, muốn xử lý ngay cái tên gây sự này nhưng khi nhìn thấy thái độ của Kim Tăng Lai đối với người này như vậy, Uông Thúc Dư có chút sửng sốt, bèn thay đổi thái độ mình hỏi.
“Ông Uông, vị này là..”, Tăng Kim Lai hừ lạnh một tiếng, định nói ra thân phận của Trần Triệu Dương, nhưng sau đó lại ngậm miệng lại khi nhận thấy ánh mắt của anh.
“Ông Uông, vị này và cô gái này là khách quý. mà tôi mời tới. Các người đối đãi với khách quý của tôi như vậy sao? Xem ra là ông Uông không hài lòng với tôi rồi. Nếu đã như vậy, chuyện hợp tác lần này coi như bỏ đi. Sau này bất kỳ doanh nghiệp nào của thành phố Long Hải các người đừng hòng bước vào. thành phố Vân Hải của tôi nửa bước”.
Tăng Kim Lai cũng bất chấp mọi thứ. Anh ta không dễ gì mới móc nối được với Trần Triệu Dương, nhưng thật không ngờ lại có nhiều tên đần độn đến như vậy, khiến mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn được.
Anh ta biết, tuy nhìn Trần Triệu Dương vô cùng bá đạo, nhưng trước giờ không hề cậy thế hiếp người. Cho nên bản thân anh ta tin tưởng Trần Triệu Dương, vốn không cần hỏi đến nguyên nhân vụ việc.
Vốn dĩ Trần Triệu Dương còn khá tức giận với Tăng Kim Lai, nhưng nghe anh ta nói vậy thì trong lòng lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tên Tăng Kim Lai này tuyệt đối là người có bản lĩnh. Trong tình huống này lại dám đặt cược vào mình, phải biết rằng nếu từ chối những thương nhân của thành phố Long Hải vào thành phố Vân Hải thì không chỉ là tổn thất của thành phố Long Hải, mà ngay cả thành phố Vân Hải cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.
Nhưng Tăng Kim Lai lại không hề do dự lựa chọn đứng về phía mình. Hơn nữa còn đem cả thành phố Vân Hải ra nói, xem ra địa vị của anh ta ở thành phố Vân Hải không hề đơn giản.
“Cậu Tăng, xin cậu bớt giận”, nghe Tăng Kim Lai nói vậy, Uông Thúc Dư không tránh khỏi há hốc mồm, lập tức biến sắc.
Vốn dĩ bữa tiệc rượu này được tổ chức cho các doanh nhân lớn ở thành phố Vân Hải, có thể nói, sau bữa tiệc rượu lần này, mối quan hệ hợp tác giữa thành phố Long Hải và thành phố Vân Hải sẽ lên một tầm cao hơn.
Nhưng chính vì một đôi nam nữ, lại khiến lần hợp tác lớn này bị chôn vùi. Chuyện này tuyệt đối không phải chuyện ông ta muốn nhìn thấy.
Còn lúc này sắc mặt của những người có mặt đều thay đổi, nhất là ánh mắt của người ở thành phố Long Hải nhìn Uông Thúc Dư trở nên tức giận.
Đám doanh nhân lớn ở thành phố Vân Hải kia cũng vô cùng quả quyết, một lòng đứng về phía Trần Triệu Dương, thái độ rất đoàn kết.
Cũng không phải vì Tăng Kim Lai tới, mà là họ cũng nhận ra, người thanh niên đang tức giận trước mắt này là ai, điều này khiến họ đều thầm mắng Tăng Kim Lai về việc quen biết với Trần gia mà không hề nói một tiếng.
Nhưng điều phấn khích hơn là không ngờ lần này lại có thể gặp Trần gia ở khoảng cách gần như thế. Hơn nữa, nếu hôm nay họ ủng hộ anh, thì sau này nhất định sẽ có được sự thân cận của Trần Triệu Dương.
“Mau dừng tay cho tôi, anh là ai? Tại sao lại muốn làm loạn trong bữa tiệc của tôi?”, ngay khi Trần Triệu Dương muốn vặn cổ lão già ăn nói thô tục này thì có một giọng nói vô cùng phẫn nộ truyền đến.
Sau đó là một đám người từ phía sau đi tới người đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ thời Đường, lúc này sắc mặt ông ta tái nhợt, bước nhanh tới.
“Anh Trần, anh có sao không?”, lúc này, một bóng người mập mạp chạy nhanh tới trước mặt Trần Triệu Dương, vẻ mặt lo lắng hỏi han.
Tăng Kim Lai vốn muốn giới thiệu một vài doanh nhân tại thành phố Vân Hải cho Nam Cung Yến, nhưng vì có chuyện phải rời đi một chút, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Điều này khiến sắc mặt của anh ta vô cùng khó coi.
“Hừ, nếu tôi biết bữa tiệc này của anh là thứ rác rưởi như vậy thì tôi đã không đến rồi, Tăng Kim Lai, anh cũng là người thông minh, hy vọng anh tự giải quyết cho ổn thoả”, Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn anh ta nói, đồng thời lão già đang năm trong tay anh cũng không hề được buông ra, lúc này khuôn mặt lão ta đã đỏ phừng lên vì bị bóp chặt.
“Cậu Tăng, vị này là?”, vốn đang vô cùng tức giận, muốn xử lý ngay cái tên gây sự này nhưng khi nhìn thấy thái độ của Kim Tăng Lai đối với người này như vậy, Uông Thúc Dư có chút sửng sốt, bèn thay đổi thái độ mình hỏi.
“Ông Uông, vị này là..”, Tăng Kim Lai hừ lạnh một tiếng, định nói ra thân phận của Trần Triệu Dương, nhưng sau đó lại ngậm miệng lại khi nhận thấy ánh mắt của anh.
“Ông Uông, vị này và cô gái này là khách quý. mà tôi mời tới. Các người đối đãi với khách quý của tôi như vậy sao? Xem ra là ông Uông không hài lòng với tôi rồi. Nếu đã như vậy, chuyện hợp tác lần này coi như bỏ đi. Sau này bất kỳ doanh nghiệp nào của thành phố Long Hải các người đừng hòng bước vào. thành phố Vân Hải của tôi nửa bước”.
Tăng Kim Lai cũng bất chấp mọi thứ. Anh ta không dễ gì mới móc nối được với Trần Triệu Dương, nhưng thật không ngờ lại có nhiều tên đần độn đến như vậy, khiến mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn được.
Anh ta biết, tuy nhìn Trần Triệu Dương vô cùng bá đạo, nhưng trước giờ không hề cậy thế hiếp người. Cho nên bản thân anh ta tin tưởng Trần Triệu Dương, vốn không cần hỏi đến nguyên nhân vụ việc.
Vốn dĩ Trần Triệu Dương còn khá tức giận với Tăng Kim Lai, nhưng nghe anh ta nói vậy thì trong lòng lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tên Tăng Kim Lai này tuyệt đối là người có bản lĩnh. Trong tình huống này lại dám đặt cược vào mình, phải biết rằng nếu từ chối những thương nhân của thành phố Long Hải vào thành phố Vân Hải thì không chỉ là tổn thất của thành phố Long Hải, mà ngay cả thành phố Vân Hải cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.
Nhưng Tăng Kim Lai lại không hề do dự lựa chọn đứng về phía mình. Hơn nữa còn đem cả thành phố Vân Hải ra nói, xem ra địa vị của anh ta ở thành phố Vân Hải không hề đơn giản.
“Cậu Tăng, xin cậu bớt giận”, nghe Tăng Kim Lai nói vậy, Uông Thúc Dư không tránh khỏi há hốc mồm, lập tức biến sắc.
Vốn dĩ bữa tiệc rượu này được tổ chức cho các doanh nhân lớn ở thành phố Vân Hải, có thể nói, sau bữa tiệc rượu lần này, mối quan hệ hợp tác giữa thành phố Long Hải và thành phố Vân Hải sẽ lên một tầm cao hơn.
Nhưng chính vì một đôi nam nữ, lại khiến lần hợp tác lớn này bị chôn vùi. Chuyện này tuyệt đối không phải chuyện ông ta muốn nhìn thấy.
Còn lúc này sắc mặt của những người có mặt đều thay đổi, nhất là ánh mắt của người ở thành phố Long Hải nhìn Uông Thúc Dư trở nên tức giận.
Đám doanh nhân lớn ở thành phố Vân Hải kia cũng vô cùng quả quyết, một lòng đứng về phía Trần Triệu Dương, thái độ rất đoàn kết.
Cũng không phải vì Tăng Kim Lai tới, mà là họ cũng nhận ra, người thanh niên đang tức giận trước mắt này là ai, điều này khiến họ đều thầm mắng Tăng Kim Lai về việc quen biết với Trần gia mà không hề nói một tiếng.
Nhưng điều phấn khích hơn là không ngờ lần này lại có thể gặp Trần gia ở khoảng cách gần như thế. Hơn nữa, nếu hôm nay họ ủng hộ anh, thì sau này nhất định sẽ có được sự thân cận của Trần Triệu Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.