Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 651
Hoa Sinh
20/04/2024
Nghe thấy Chu Chí Võ chưa đánh đã khai, tất cả mọi người đều hiểu ra, ông Chu Chí Võ này đang tranh thủ tình thương, nhưng trên thực tế không hề có chuyện như ông ta vừa nói.
“Bây giờ không giả vờ nữa à? Được thôi, đi ra đi, bất kỳ ai làm chuyện sai trái cũng đều nên chịu cái giá thích đáng, ông cũng không là ngoại lệ”, Trần Triệu Dương không chút lưu tình, trực tiếp để bảo vệ lôi ông ta ra ngoài.
“Đừng mà, tôi không muốn mất tất cả”, giờ đây Chu Chí Võ tuyệt vọng tột cùng.
Khi bảo vệ dựng ông ta lên, định lôi ra ngoài thì ông ta đột nhiên ngẩng đầu, giống như trước khi chết đuối vớ được cọng rơm, hét lớn: “Chuyện này không phải tôi cố ý đâu, có người sai khiến tôi...”
“Đợi chút đã”, nghe thấy lời Chu Chí Võ, Trần Triệu Dương phút chốc nổi hứng thú, anh phải xem xem, rốt cuộc người mà Chu Chí Võ nói đứng sau sai khiến là ai?
“Cậu phải đồng ý với tôi, không được cướp sản nghiệp của tôi, nếu không tôi sẽ không nói gì cả”, Chu Chí Võ thấy Trần Triệu Dương đã nổi hứng thú, đẩy bảo vệ ra, mang vẻ đắc ý đi đến trước mặt Trần Triệu Dương.
Ông ta cho rằng bản thân đã năm chắc thứ Trần Triệu Dương muốn, nếu như Trần Triệu Dương muốn biết ai đứng sau, chắc chăn sẽ đồng ý với điều kiện của ông ta.
“Thôi ông đừng nói nữa thì hơn, dù sao thì người đứng sau hận không phải tôi, mà là ông”, Trần Triệu Dương phẩy tay, không hề có ý thỏa hiệp.
Sau đó Trần Triệu Dương nói với hai người bảo vệ: “Mau ném tên rác rưởi này ra ngoài cho tôi”.
Chu Chí Võ vốn đang dương dương tự đắc, nghe thấy thế liền hoảng hốt, đặc biệt là hai tên bảo vệ đáng chết kia lại dựng ông ta dậy, ông ta vốn không cao, đứng trước hai người bảo vệ cao to lực lưỡng thì ông ta không có chút xíu phản kháng nào.
“Đừng, đừng mà, tôi nói, tôi nói là được chứ gì”, lần này Chu Chí Võ sợ thật rồi, Trần Triệu Dương là kiểu rằn mềm gì đều không có tác dụng.
Hơn nữa, Trần Triệu Dương nói đúng, tên Chu Hán Khanh trốn ở phía sau, bản thân ông ta thì phải xông lên tiền tuyến, cuối cùng là bản thân mình khuynh gia bại sản, chứ đâu phải Chu Hán Khanh, sao mình phải bảo vệ hắn?
Chẳng bằng nói rõ kẻ đứng sau cho Trần Triệu Dương, chí ít thì từ thực lực của Trần Triệu Dương, có khả năng đối đầu với Chu Hán Khanh, cho dù không thể đối chọi thì cũng gây ảnh hưởng xấu đến Chu Hán Khanh.
“Buông ông ta ra, để ông ta nói”, Trần Triệu Dương hất hất tay, hai người bảo vệ kia liền thả Chu Chí Võ xuống.
“Hi vọng lần này ông đừng nói lời vô ích nữa, nếu không thì cho dù ông muốn nói, tôi cũng chưa chắc muốn nghe”, Trần Triệu Dương nhìn Chu Chí Võ, căn bản không cho ông ta cơ hội quanh co dài dòng nữa.
Nghe lời Trần Triệu Dương nói, Chu Chí Võ vốn còn muốn ra giá với với anh tức khắc, xem ra lần này mình xong đời rồi.
“Là Chu Hán Khanh, cậu ta nói, tôi không cho. các cậu thuê nhà nữa thì cho tôi mười triệu, cho nên tôi mới làm như vậy với các cậu”, Chu Chí Võ nói liền thấy càng bực tức.
“Đầu tại Chu Hán Khanh, tôi vốn chỉ muốn yên ổn làm người cho thuê nhà, bây giờ tốt rồi, trắng tay luôn”, Chu Chí Võ đổ mọi trách nhiệm lên đầu Chu Hán Khanh, muốn tranh thủ sự đồng tình.
Nhưng sao Trần Triệu Dương có thể cho ông ta cơ hội này, anh nhìn rõ bộ mặt thật của Chu Chí Võ này rồi, ông già này không phải là tốt lành gì, bắt chẹt người khác chắc không ít, hơn nữa còn mở. một tiệm cầm đồ ngầm, cho vay nặng lãi, chắc không ít người bị ông ta ép chết.
“Được rồi, ông có thể cút rồi”, Trần Triệu Dương phẩy tay, để bảo vệ ông ta đi, cho dù ông ta cầu xin như nào thì Trần Triệu Phong cũng không để ý.
Đợi Chu Chí Võ bị kéo ra ngoài xong, Trần Triệu Dương mới nhìn Nam Cung Yến, phát hiện sắc mặt cô không tốt chút nào, chứng tỏ ấn tượng của cô về Chu Hán Khanh cực kỳ tệ.
“Được rồi, vợ à, em yên tâm đi, chuyện này anh giải quyết giúp em”, Trần Triệu Dương xòe tay, bóp bóp tay Nam Cung Yến an ủi.
Lúc đó tên Chu Hán Khanh cá cược thua, nhưng đã đồng ý với anh sẽ không đến phá quấy công ty Nam Cung Yến, mà còn cho Nam Cung Yến các tiện ích ở thành phố Long Hải này nữa.
Bây giờ Chu Hán Khanh nói không giữ lời, xem ra đã đến lúc tìm hắn nói chuyện rồi.
“Bây giờ không giả vờ nữa à? Được thôi, đi ra đi, bất kỳ ai làm chuyện sai trái cũng đều nên chịu cái giá thích đáng, ông cũng không là ngoại lệ”, Trần Triệu Dương không chút lưu tình, trực tiếp để bảo vệ lôi ông ta ra ngoài.
“Đừng mà, tôi không muốn mất tất cả”, giờ đây Chu Chí Võ tuyệt vọng tột cùng.
Khi bảo vệ dựng ông ta lên, định lôi ra ngoài thì ông ta đột nhiên ngẩng đầu, giống như trước khi chết đuối vớ được cọng rơm, hét lớn: “Chuyện này không phải tôi cố ý đâu, có người sai khiến tôi...”
“Đợi chút đã”, nghe thấy lời Chu Chí Võ, Trần Triệu Dương phút chốc nổi hứng thú, anh phải xem xem, rốt cuộc người mà Chu Chí Võ nói đứng sau sai khiến là ai?
“Cậu phải đồng ý với tôi, không được cướp sản nghiệp của tôi, nếu không tôi sẽ không nói gì cả”, Chu Chí Võ thấy Trần Triệu Dương đã nổi hứng thú, đẩy bảo vệ ra, mang vẻ đắc ý đi đến trước mặt Trần Triệu Dương.
Ông ta cho rằng bản thân đã năm chắc thứ Trần Triệu Dương muốn, nếu như Trần Triệu Dương muốn biết ai đứng sau, chắc chăn sẽ đồng ý với điều kiện của ông ta.
“Thôi ông đừng nói nữa thì hơn, dù sao thì người đứng sau hận không phải tôi, mà là ông”, Trần Triệu Dương phẩy tay, không hề có ý thỏa hiệp.
Sau đó Trần Triệu Dương nói với hai người bảo vệ: “Mau ném tên rác rưởi này ra ngoài cho tôi”.
Chu Chí Võ vốn đang dương dương tự đắc, nghe thấy thế liền hoảng hốt, đặc biệt là hai tên bảo vệ đáng chết kia lại dựng ông ta dậy, ông ta vốn không cao, đứng trước hai người bảo vệ cao to lực lưỡng thì ông ta không có chút xíu phản kháng nào.
“Đừng, đừng mà, tôi nói, tôi nói là được chứ gì”, lần này Chu Chí Võ sợ thật rồi, Trần Triệu Dương là kiểu rằn mềm gì đều không có tác dụng.
Hơn nữa, Trần Triệu Dương nói đúng, tên Chu Hán Khanh trốn ở phía sau, bản thân ông ta thì phải xông lên tiền tuyến, cuối cùng là bản thân mình khuynh gia bại sản, chứ đâu phải Chu Hán Khanh, sao mình phải bảo vệ hắn?
Chẳng bằng nói rõ kẻ đứng sau cho Trần Triệu Dương, chí ít thì từ thực lực của Trần Triệu Dương, có khả năng đối đầu với Chu Hán Khanh, cho dù không thể đối chọi thì cũng gây ảnh hưởng xấu đến Chu Hán Khanh.
“Buông ông ta ra, để ông ta nói”, Trần Triệu Dương hất hất tay, hai người bảo vệ kia liền thả Chu Chí Võ xuống.
“Hi vọng lần này ông đừng nói lời vô ích nữa, nếu không thì cho dù ông muốn nói, tôi cũng chưa chắc muốn nghe”, Trần Triệu Dương nhìn Chu Chí Võ, căn bản không cho ông ta cơ hội quanh co dài dòng nữa.
Nghe lời Trần Triệu Dương nói, Chu Chí Võ vốn còn muốn ra giá với với anh tức khắc, xem ra lần này mình xong đời rồi.
“Là Chu Hán Khanh, cậu ta nói, tôi không cho. các cậu thuê nhà nữa thì cho tôi mười triệu, cho nên tôi mới làm như vậy với các cậu”, Chu Chí Võ nói liền thấy càng bực tức.
“Đầu tại Chu Hán Khanh, tôi vốn chỉ muốn yên ổn làm người cho thuê nhà, bây giờ tốt rồi, trắng tay luôn”, Chu Chí Võ đổ mọi trách nhiệm lên đầu Chu Hán Khanh, muốn tranh thủ sự đồng tình.
Nhưng sao Trần Triệu Dương có thể cho ông ta cơ hội này, anh nhìn rõ bộ mặt thật của Chu Chí Võ này rồi, ông già này không phải là tốt lành gì, bắt chẹt người khác chắc không ít, hơn nữa còn mở. một tiệm cầm đồ ngầm, cho vay nặng lãi, chắc không ít người bị ông ta ép chết.
“Được rồi, ông có thể cút rồi”, Trần Triệu Dương phẩy tay, để bảo vệ ông ta đi, cho dù ông ta cầu xin như nào thì Trần Triệu Phong cũng không để ý.
Đợi Chu Chí Võ bị kéo ra ngoài xong, Trần Triệu Dương mới nhìn Nam Cung Yến, phát hiện sắc mặt cô không tốt chút nào, chứng tỏ ấn tượng của cô về Chu Hán Khanh cực kỳ tệ.
“Được rồi, vợ à, em yên tâm đi, chuyện này anh giải quyết giúp em”, Trần Triệu Dương xòe tay, bóp bóp tay Nam Cung Yến an ủi.
Lúc đó tên Chu Hán Khanh cá cược thua, nhưng đã đồng ý với anh sẽ không đến phá quấy công ty Nam Cung Yến, mà còn cho Nam Cung Yến các tiện ích ở thành phố Long Hải này nữa.
Bây giờ Chu Hán Khanh nói không giữ lời, xem ra đã đến lúc tìm hắn nói chuyện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.