Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 655
Hoa Sinh
20/04/2024
“Haha..”, Tình Nhi chợt ngẩn người ra khi nghe những lời của anh nói, rồi cười phá lên.
Đương nhiên là ông cụ cũng nghe thấy, bèn lắc đầu, lớp trẻ bây giờ thật thích làm lòe thiên hạ.
“Vậy thì anh tên gì?”, Tình Nhi cười một lúc lâu, sau đó mới dần dần kiềm lại cảm xúc rồi lại hỏi.
“Trần Triệu Dương, còn cô?”, Trần Triệu Dương cười đáp, lúc này anh có nói thật thì cũng không ai muốn tin.
“Anh thật sự rất vui tính, được rồi, thì ra anh tên Trần Triệu Dương, tôi là Lâu Tình Nhi, gọi tôi Tình Nhi là được rồi, con người anh thật là thú vị, đúng lúc, chúng tôi cũng đang lên núi, cùng lên đi”, Lâu Tình Nhi nghe anh nói thì bật cười thành tiếng.
“Anh xem anh đến một hậu thiên võ giả cũng không được, lại nói răng mình đến quyết đấu. Sau khi lên núi, anh đừng bao giờ nói như vậy, rất dễ gây thù với người ta đấy”, mặc dù Lâu Tình Nhi còn trẻ nhưng cô ấy đã theo ông mình bôn ba vào Bắc ra Nam, đương nhiên là biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói.
“Được, tôi biết rồi”, Trần Triệu Dương không ngờ lại được một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi chỉ bảo, nhưng người ta cũng là có ý tốt nên anh không phản bác lại.
“Nhìn anh thật thà như vậy, thế này đi, anh hãy lên núi cùng chúng tôi đi”, Lâu Tình Nhi thấy Trần Triệu Dương nghe lời như vậy thì rất hài lòng, liền nói với dáng vẻ chị đại.
“Được thôi”, Trần Triệu Dương gật đầu, không hề từ chối.
Ông cụ lập tức nhíu mày, nhưng nhìn thấy anh chỉ là một thanh niên không có thực lực gì, không đến mức phải cảnh giác, cứ việc cho theo vậy.
Chỉ là đoàn người vừa tới chân núi liền bị chặn lại, hiển nhiên là hiện tại núi Long Đài này chỉ có võ giả mới có thể tiến vào.
Hơn nữa sức mạnh của Trần Triệu Dương chỉ có thể được phát hiện khi nó được thi triển, còn bây giờ anh trông giống như một người bình thường mà thôi.
“Vị này, hôm nay núi Long Đài đóng cửa không thể vào, muốn vào tham quan thì hôm khác có thể quay lại”, mấy nhân viên bảo vệ ở cửa ngăn Trần Triệu Dương lại và nói.
Trần Triệu Dương xem qua thì thấy răng những nhân viên bảo vệ này đều là võ giả, dường như chỉ được mời tới canh gác tạm thời cho trận quyết đấu này.
“Chào chàng trai trẻ, cậu này đi cùng với chúng tôi, muốn đến để được mở mang tầm mắt”, ông cụ lập tức lên tiếng nói với nhân viên bảo vệ đó.
“Được rồi, tiền bối, nếu đã là người của tiền bối, vậy theo vào cũng có trở ngại gì”, nghe ông cụ nói vậy, sắc mặt của các nhân viên bảo vệ liền nghiêm túc nói.
Phải biết là bọn họ không thể nhìn thấu được thực lực của ông cụ này, chứng tỏ rằng người này ít nhất cũng là thiên tiên võ giả, bọn họ không dám đắc tội.
“Vậy cám ơn các vị nhiều rồi”, ông cụ gật đầu, sau đó đưa Trần Triệu Dương và Lâu Tình Nhi lên đường núi.
“Nhìn xem, có phải ông nội tôi rất được coi trọng không? Nếu không, một người còn không được là hậu thiên võ giả như anh sẽ không bao giờ vào được đâu”, Lâu Tình Nhi nhìn Trần Triệu Dương với vẻ mặt tự hào nói.
“Đúng vậy”, Trần Triệu Dương không hề để bụng, liền gật đầu.
Ba người đang trên đường lên núi, dọc đường gặp khá nhiều người, đều là võ giả, thậm chí có người bình thường không phải võ giả, bên cạnh cũng sẽ có một số võ giả.
“Ông ơi, sao lại có nhiều người đến xem thế này?”, khi ba người lên đến đỉnh núi Long Đài, họ thấy đã có rất nhiều người đứng ở đây và hầu như tất cả các vị trí tốt gần sàn đấu đều đã bị mọi người ngồi cả rồi.
Đương nhiên là ông cụ cũng nghe thấy, bèn lắc đầu, lớp trẻ bây giờ thật thích làm lòe thiên hạ.
“Vậy thì anh tên gì?”, Tình Nhi cười một lúc lâu, sau đó mới dần dần kiềm lại cảm xúc rồi lại hỏi.
“Trần Triệu Dương, còn cô?”, Trần Triệu Dương cười đáp, lúc này anh có nói thật thì cũng không ai muốn tin.
“Anh thật sự rất vui tính, được rồi, thì ra anh tên Trần Triệu Dương, tôi là Lâu Tình Nhi, gọi tôi Tình Nhi là được rồi, con người anh thật là thú vị, đúng lúc, chúng tôi cũng đang lên núi, cùng lên đi”, Lâu Tình Nhi nghe anh nói thì bật cười thành tiếng.
“Anh xem anh đến một hậu thiên võ giả cũng không được, lại nói răng mình đến quyết đấu. Sau khi lên núi, anh đừng bao giờ nói như vậy, rất dễ gây thù với người ta đấy”, mặc dù Lâu Tình Nhi còn trẻ nhưng cô ấy đã theo ông mình bôn ba vào Bắc ra Nam, đương nhiên là biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói.
“Được, tôi biết rồi”, Trần Triệu Dương không ngờ lại được một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi chỉ bảo, nhưng người ta cũng là có ý tốt nên anh không phản bác lại.
“Nhìn anh thật thà như vậy, thế này đi, anh hãy lên núi cùng chúng tôi đi”, Lâu Tình Nhi thấy Trần Triệu Dương nghe lời như vậy thì rất hài lòng, liền nói với dáng vẻ chị đại.
“Được thôi”, Trần Triệu Dương gật đầu, không hề từ chối.
Ông cụ lập tức nhíu mày, nhưng nhìn thấy anh chỉ là một thanh niên không có thực lực gì, không đến mức phải cảnh giác, cứ việc cho theo vậy.
Chỉ là đoàn người vừa tới chân núi liền bị chặn lại, hiển nhiên là hiện tại núi Long Đài này chỉ có võ giả mới có thể tiến vào.
Hơn nữa sức mạnh của Trần Triệu Dương chỉ có thể được phát hiện khi nó được thi triển, còn bây giờ anh trông giống như một người bình thường mà thôi.
“Vị này, hôm nay núi Long Đài đóng cửa không thể vào, muốn vào tham quan thì hôm khác có thể quay lại”, mấy nhân viên bảo vệ ở cửa ngăn Trần Triệu Dương lại và nói.
Trần Triệu Dương xem qua thì thấy răng những nhân viên bảo vệ này đều là võ giả, dường như chỉ được mời tới canh gác tạm thời cho trận quyết đấu này.
“Chào chàng trai trẻ, cậu này đi cùng với chúng tôi, muốn đến để được mở mang tầm mắt”, ông cụ lập tức lên tiếng nói với nhân viên bảo vệ đó.
“Được rồi, tiền bối, nếu đã là người của tiền bối, vậy theo vào cũng có trở ngại gì”, nghe ông cụ nói vậy, sắc mặt của các nhân viên bảo vệ liền nghiêm túc nói.
Phải biết là bọn họ không thể nhìn thấu được thực lực của ông cụ này, chứng tỏ rằng người này ít nhất cũng là thiên tiên võ giả, bọn họ không dám đắc tội.
“Vậy cám ơn các vị nhiều rồi”, ông cụ gật đầu, sau đó đưa Trần Triệu Dương và Lâu Tình Nhi lên đường núi.
“Nhìn xem, có phải ông nội tôi rất được coi trọng không? Nếu không, một người còn không được là hậu thiên võ giả như anh sẽ không bao giờ vào được đâu”, Lâu Tình Nhi nhìn Trần Triệu Dương với vẻ mặt tự hào nói.
“Đúng vậy”, Trần Triệu Dương không hề để bụng, liền gật đầu.
Ba người đang trên đường lên núi, dọc đường gặp khá nhiều người, đều là võ giả, thậm chí có người bình thường không phải võ giả, bên cạnh cũng sẽ có một số võ giả.
“Ông ơi, sao lại có nhiều người đến xem thế này?”, khi ba người lên đến đỉnh núi Long Đài, họ thấy đã có rất nhiều người đứng ở đây và hầu như tất cả các vị trí tốt gần sàn đấu đều đã bị mọi người ngồi cả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.