Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 701
Hoa Sinh
20/04/2024
“Tôi chưa từng gặp bao giờ nhưng tôi biết, Trần gia cao hai mét, một cái tát của anh ấy như một cái quạt hương bồ vậy, chỉ một cái tát thôi có thể làm cho người ta nát bét đầu”, người quản lý lập tức vô cùng hưng phấn nói.
Nghe đến lời này của người quản lý thì ý nghĩ đi chết Trần Triệu Dương cũng có luôn rồi.
Đấy đâu phải người cơ chứ? Rõ ràng là bộ dáng của một con quái vật.
Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì buồn cười đến chết mất, họ không ngờ Trần Triệu Dương hỏi mãi rồi lôi ra được cái chủ đề này, đúng là vui muốn chết mà.
“Được rồi, tôi bị anh đánh bại triệt để rồi, ai là người phụ trách chỗ này, mau gọi ra đây cho tôi, tôi không có nhiều thời gian đứng đây lãng phí với mấy người”, Trần Triệu Dương không còn chút kiên nhẫn nào mà xua tay nói.
“Bảo vệ, bảo vệ đâu, mau đuổi cái tên làm loạn này ra ngoài cho tôi”, người quản lý nhận định anh muốn làm loạn nên không khách sáo nữa mà hét lên.
Anh ta vừa dứt lời thi 5-6 tên bào vệ to cao từ ngoài chạy vào, tất cả đều có bộ dạng vô cùng hung hãn.
“Tên nhóc, bây giờ anh có cầu xin cũng không có tác dụng nữa rồi”, người quản lý cười lạnh, rồi vẫy vẫy tay, đám bảo vệ đó lập tức lao về phía Trần Triệu Dương.
“Haiz, tại sao nói thật nhưng không có ai tin?”, Trần Triệu Dương thấy bộ dạng hung hãn của mấy
tên bảo vệ kia thì bất lực lao thẳng lên phía trước.
Dù anh rất có thiện cảm với mấy người bảo vệ này nhưng anh không phải là người bảo thủ.
Cho nên anh chỉ ra tay rất nhẹ nhàng, đánh cho. mấy người đó ngã xuống đất hết rồi thôi.
Nhưng kể cả có như thế thì cũng khiến những người này ngạc nhiên không thôi.
Phải biết là đám bảo vệ này đều được nhà họ Hạ dùng rất nhiều tiền bạc mời đến, dù trên danh nghĩa là bảo vệ nhưng thực tế họ chính là bộ đội đã xuất ngũ, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng.
Nhưng ngay cả như vậy thì Trần Triệu Dương chỉ dựa vào hai năm đấm và chưa đến 5 giây là đã có thể đánh gục hết bọn họ, điều này khiến cho đám người ở đây vô cùng bàng hoàng.
“Tên nhóc, rốt cuộc anh là ai? Đến địa bàn sản nghiệp của nhà họ Hạ có mục đích gì?”, người quản lý biết mình không thể động đến người thanh niên đáng sợ này, nên anh ta đã vịn vào một cái cớ khác, ám chỉ Trần Triệu Dương là người có mục đích không rõ ràng, đến lúc đó người nhà họ Hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.
“Bộ não anh đúng là đặc biệt thật, không đi làm biên kịch đúng là quá lãng phí”, Trần Triệu Dương nhìn tên ngốc này một cách bất đắc dĩ.
“Haha, cậu thế mà lại dám ra tay trên địa bàn nhà họ Hạ, cậu xong rồi”, La Dũng Đức thấy Trần Triệu Dương ra tay thật thì không thương tiếc chút nào mà vô cùng hưng phấn.
Không sợ cậu ta ra tay, chỉ sợ cậu ta không ra tay, chỉ cần cậu ta ra tay thì chính là thách thức nhà họ Hạ, những người dám thách thức nhà họ Hạ thì nhà họ đều có cách xử lý vô cùng ác liệt, nếu không đã không có được uy nghiêm như bây giờ.
“Đúng là mất hứng mà, vợ à, nếu không chúng ta đi thôi, không cần căn biệt thự này nữa, về anh tìm người bán nó với giá 1 đồng, anh muốn xem thử xem Thiên Sướng Viên này còn bán được cho ai nữa hay không?”, Trần Triệu Dương vô cùng bất đắc dĩ, xử lý đám nhãi nhép này chẳng có chút thành tựu gì cả.
Nhưng mà chính những tên nhãi nhép này mới không biết trời cao đất dày, ảo tưởng muốn khiêu chiến với quyền uy của dã thú to lớn.
“Cái gì?”, người quản lý và đám La Dũng Đức nghe thế thế thì đều vô cùng kinh ngạc.
“Anh... anh mua Thiên Sướng Viên của chúng tôi?", người quản lý khó tin, run rẩy hỏi lại.
“Nếu không thì sao? Anh nghĩ tôi rảnh rồi đến chỗ mấy người mua vui sao?”, Trần Triệu Dương cười gắn, nói.
Nghe đến lời này của người quản lý thì ý nghĩ đi chết Trần Triệu Dương cũng có luôn rồi.
Đấy đâu phải người cơ chứ? Rõ ràng là bộ dáng của một con quái vật.
Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì buồn cười đến chết mất, họ không ngờ Trần Triệu Dương hỏi mãi rồi lôi ra được cái chủ đề này, đúng là vui muốn chết mà.
“Được rồi, tôi bị anh đánh bại triệt để rồi, ai là người phụ trách chỗ này, mau gọi ra đây cho tôi, tôi không có nhiều thời gian đứng đây lãng phí với mấy người”, Trần Triệu Dương không còn chút kiên nhẫn nào mà xua tay nói.
“Bảo vệ, bảo vệ đâu, mau đuổi cái tên làm loạn này ra ngoài cho tôi”, người quản lý nhận định anh muốn làm loạn nên không khách sáo nữa mà hét lên.
Anh ta vừa dứt lời thi 5-6 tên bào vệ to cao từ ngoài chạy vào, tất cả đều có bộ dạng vô cùng hung hãn.
“Tên nhóc, bây giờ anh có cầu xin cũng không có tác dụng nữa rồi”, người quản lý cười lạnh, rồi vẫy vẫy tay, đám bảo vệ đó lập tức lao về phía Trần Triệu Dương.
“Haiz, tại sao nói thật nhưng không có ai tin?”, Trần Triệu Dương thấy bộ dạng hung hãn của mấy
tên bảo vệ kia thì bất lực lao thẳng lên phía trước.
Dù anh rất có thiện cảm với mấy người bảo vệ này nhưng anh không phải là người bảo thủ.
Cho nên anh chỉ ra tay rất nhẹ nhàng, đánh cho. mấy người đó ngã xuống đất hết rồi thôi.
Nhưng kể cả có như thế thì cũng khiến những người này ngạc nhiên không thôi.
Phải biết là đám bảo vệ này đều được nhà họ Hạ dùng rất nhiều tiền bạc mời đến, dù trên danh nghĩa là bảo vệ nhưng thực tế họ chính là bộ đội đã xuất ngũ, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng.
Nhưng ngay cả như vậy thì Trần Triệu Dương chỉ dựa vào hai năm đấm và chưa đến 5 giây là đã có thể đánh gục hết bọn họ, điều này khiến cho đám người ở đây vô cùng bàng hoàng.
“Tên nhóc, rốt cuộc anh là ai? Đến địa bàn sản nghiệp của nhà họ Hạ có mục đích gì?”, người quản lý biết mình không thể động đến người thanh niên đáng sợ này, nên anh ta đã vịn vào một cái cớ khác, ám chỉ Trần Triệu Dương là người có mục đích không rõ ràng, đến lúc đó người nhà họ Hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.
“Bộ não anh đúng là đặc biệt thật, không đi làm biên kịch đúng là quá lãng phí”, Trần Triệu Dương nhìn tên ngốc này một cách bất đắc dĩ.
“Haha, cậu thế mà lại dám ra tay trên địa bàn nhà họ Hạ, cậu xong rồi”, La Dũng Đức thấy Trần Triệu Dương ra tay thật thì không thương tiếc chút nào mà vô cùng hưng phấn.
Không sợ cậu ta ra tay, chỉ sợ cậu ta không ra tay, chỉ cần cậu ta ra tay thì chính là thách thức nhà họ Hạ, những người dám thách thức nhà họ Hạ thì nhà họ đều có cách xử lý vô cùng ác liệt, nếu không đã không có được uy nghiêm như bây giờ.
“Đúng là mất hứng mà, vợ à, nếu không chúng ta đi thôi, không cần căn biệt thự này nữa, về anh tìm người bán nó với giá 1 đồng, anh muốn xem thử xem Thiên Sướng Viên này còn bán được cho ai nữa hay không?”, Trần Triệu Dương vô cùng bất đắc dĩ, xử lý đám nhãi nhép này chẳng có chút thành tựu gì cả.
Nhưng mà chính những tên nhãi nhép này mới không biết trời cao đất dày, ảo tưởng muốn khiêu chiến với quyền uy của dã thú to lớn.
“Cái gì?”, người quản lý và đám La Dũng Đức nghe thế thế thì đều vô cùng kinh ngạc.
“Anh... anh mua Thiên Sướng Viên của chúng tôi?", người quản lý khó tin, run rẩy hỏi lại.
“Nếu không thì sao? Anh nghĩ tôi rảnh rồi đến chỗ mấy người mua vui sao?”, Trần Triệu Dương cười gắn, nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.