Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 719
Hoa Sinh
20/04/2024
“Anh Trần, có chuyện gì thế?”, ngay khi anh chuẩn bị ra tay xử lý Chu Đại Hải, đòi lại cái bạt tai vừa rồi cho Tuyên Hoàng thì có một giọng nói vô cùng gấp gáp truyền đến.
“Buổi đấu giá này của anh đúng là vàng thau lẫn lộn, chó mèo gì cũng đều vào được cả”, Trần Triệu Dương quay lại nhìn Tăng Kim Lai đang hớt hải chạy vào, nói.
“Tổng giám đốc Tăng, anh đến đúng lúc lắm, tên súc sinh này dám đánh tôi, lại còn bắt nạt tôi nữa, còn cả con nhóc này, ông đây đã nhắm trúng rồi, mau xử lý tên súc sinh này cho tôi, rồi đưa cô ta đến phòng tôi”, Chu Đại Hải vốn còn hơi sợ sệt, muốn rút lui nhưng thấy Tăng Kim Lai đến thì hẳn ta lại kiêu căng nói.
“Ồ, cậu muốn xử lý anh ấy thế nào?”, Tăng Kim Lai nghe thấy lời của hắn ta thì nheo mắt lại, trước đây khi anh ta còn quá béo thì khi nheo mắt sẽ trông vô cùng tốt bụng, nhưng sau khi giảm cân, đôi mắt ấy của anh ta lại hiện lên một tia nguy hiểm.
“Hừ, đơn giản, đánh gấy tứ chỉ tên súc sinh đó rồi ném ra ngoài cho đi ăn xin, sống chết mặc hẳn”, Chu Đại Hải không nhận ra tia nguy hiểm trong ánh mắt Tăng Kim Lai khi anh ta nói mà hắn ta vẫn đáp lại một cách không biết xấu hổ.
Đám người xung quanh nghe thấy lời của Chu Đại Hải thì đều lắc đầu một cách bất đắc dĩ, hầu như đều có thể đoán được kết cục của người thanh niên này.
Sợ là kết cục của cô gái xinh đẹp này còn thảm hại hơn.
Dù gì ở thành phố Long Hải, không có mấy người dám dây vào nhà họ Chu, Tăng Kim Lai chắc cũng không vì người thanh niên này mà đắc tội với nhà họ đâu.
“Nhà họ Chu không cần thiết phải tồn tại nữa rồi”, sắc mặt Trần Triệu Dương vô cùng bình tĩnh, như không cảm giác được mình sắp gặp nguy hiểm vậy.
“Haha... mày nghĩ mày là ai? Chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh mồm, chắc là mày bị điên rồi đúng không?”, Chu Đại Vĩ cười lớn rồi châm biếm.
“Haiz, một người như thế mà lại bị ép đến điên, đúng là đáng tiếc”.
“Không có cách nào, ai bảo dám động đến nhà họ Chu, đó chính là nhà họ Chu của Hạ Thương Chu đấy".
Nghe thấy lời nói lạnh nhạt đó của Trần Triệu Dương thì đám người xung quanh đều ngạc nhiên, rồi bắt đầu bàn tán xôn xao và nhìn anh với ánh mắt đồng tình, thương hại.
“Được, anh Trần, tôi nhất định sẽ giải quyết êm đẹp chuyện này, từ hôm nay trở đi nhà họ Chu chính thức được liệt vào danh sách đối tượng mục tiêu của Hội thương mại Hạo Minh chúng ta. Trước khi mặt trời lặn vào ngày mai, nhà họ Chu, sẽ phải chết!”
Ngay lúc mọi người đang sôi nổi bàn tán thì Tăng Kim Lai lập tức quay sang cung kính nói với Trần Triệu Dương.
Anh ta nói chuyện không hề che giấu, dường như không chỉ đảm bảo với Trần Triệu Dương mà còn muốn thông báo với toàn thế giới rằng nhà họ Chu sẽ bị tiêu diệt.
Nghe thấy lời nói này của Tăng Kim Lai thì tất cả mọi người đều sững sờ.
Kịch bản hình như không phải thế này mà?
Không phải là Tăng Kim Lai sẽ bắt người thanh niên đó lại sao? Sao bây giờ...
“Tổng giám đốc Tăng, anh điên rồi sao? Anh có biết mình vừa nói gì không? Bây giờ anh rút lại lời nói còn kịp, tôi sẽ coi như chưa nghe thấy gì”, Chu Đại Hải tái mặt, âm trầm nói.
“Người đâu, bắt cậu ta lại”, Tăng Kim Lai cười gắn, rồi hô lên, lập tức có mấy người đàn ông vạm vỡ chạy đến, bao vây xung quanh Chu Đại Hải rồi đè hẳn xuống.
“Tên họ Tăng kia, anh có ý gì? Anh dám đối xử với tôi như thế thì anh xong rồi, dù anh có Trần gia chống lưng thì nhà họ Chu chúng tôi cũng sẽ xử lý anh, anh chạy không thoát đâu”, Chu Đại Vĩ như phát điên vậy, hắn ta hét lớn.
“Cậu bị ngu rồi sao, đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra, vị này chính là Trần gia trong miệng cậu đấy, đúng là một tên ngu mà”, Tăng Kim Lai cười một cách chế nhạo, nói.
Nghe thấy lời này của anh ta thì tất cả mọi người ở đây mới nhớ ra, vừa nãy Tăng Kim Lai có gọi anh Trần hai lần, vốn họ chỉ nghĩ là người tên là Trần Diệp hoặc Trần Hiệp nhưng không ngờ lại là Trần gia.
Nghĩ đến đây thì đám người này đều như tỉnh ngộ cả, thảo nào người thanh niên này như được chống lưng nên không có chút sợ hãi nào, hóa ra anh chính là chỗ dựa lớn nhất rồi.
“Buổi đấu giá này của anh đúng là vàng thau lẫn lộn, chó mèo gì cũng đều vào được cả”, Trần Triệu Dương quay lại nhìn Tăng Kim Lai đang hớt hải chạy vào, nói.
“Tổng giám đốc Tăng, anh đến đúng lúc lắm, tên súc sinh này dám đánh tôi, lại còn bắt nạt tôi nữa, còn cả con nhóc này, ông đây đã nhắm trúng rồi, mau xử lý tên súc sinh này cho tôi, rồi đưa cô ta đến phòng tôi”, Chu Đại Hải vốn còn hơi sợ sệt, muốn rút lui nhưng thấy Tăng Kim Lai đến thì hẳn ta lại kiêu căng nói.
“Ồ, cậu muốn xử lý anh ấy thế nào?”, Tăng Kim Lai nghe thấy lời của hắn ta thì nheo mắt lại, trước đây khi anh ta còn quá béo thì khi nheo mắt sẽ trông vô cùng tốt bụng, nhưng sau khi giảm cân, đôi mắt ấy của anh ta lại hiện lên một tia nguy hiểm.
“Hừ, đơn giản, đánh gấy tứ chỉ tên súc sinh đó rồi ném ra ngoài cho đi ăn xin, sống chết mặc hẳn”, Chu Đại Hải không nhận ra tia nguy hiểm trong ánh mắt Tăng Kim Lai khi anh ta nói mà hắn ta vẫn đáp lại một cách không biết xấu hổ.
Đám người xung quanh nghe thấy lời của Chu Đại Hải thì đều lắc đầu một cách bất đắc dĩ, hầu như đều có thể đoán được kết cục của người thanh niên này.
Sợ là kết cục của cô gái xinh đẹp này còn thảm hại hơn.
Dù gì ở thành phố Long Hải, không có mấy người dám dây vào nhà họ Chu, Tăng Kim Lai chắc cũng không vì người thanh niên này mà đắc tội với nhà họ đâu.
“Nhà họ Chu không cần thiết phải tồn tại nữa rồi”, sắc mặt Trần Triệu Dương vô cùng bình tĩnh, như không cảm giác được mình sắp gặp nguy hiểm vậy.
“Haha... mày nghĩ mày là ai? Chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh mồm, chắc là mày bị điên rồi đúng không?”, Chu Đại Vĩ cười lớn rồi châm biếm.
“Haiz, một người như thế mà lại bị ép đến điên, đúng là đáng tiếc”.
“Không có cách nào, ai bảo dám động đến nhà họ Chu, đó chính là nhà họ Chu của Hạ Thương Chu đấy".
Nghe thấy lời nói lạnh nhạt đó của Trần Triệu Dương thì đám người xung quanh đều ngạc nhiên, rồi bắt đầu bàn tán xôn xao và nhìn anh với ánh mắt đồng tình, thương hại.
“Được, anh Trần, tôi nhất định sẽ giải quyết êm đẹp chuyện này, từ hôm nay trở đi nhà họ Chu chính thức được liệt vào danh sách đối tượng mục tiêu của Hội thương mại Hạo Minh chúng ta. Trước khi mặt trời lặn vào ngày mai, nhà họ Chu, sẽ phải chết!”
Ngay lúc mọi người đang sôi nổi bàn tán thì Tăng Kim Lai lập tức quay sang cung kính nói với Trần Triệu Dương.
Anh ta nói chuyện không hề che giấu, dường như không chỉ đảm bảo với Trần Triệu Dương mà còn muốn thông báo với toàn thế giới rằng nhà họ Chu sẽ bị tiêu diệt.
Nghe thấy lời nói này của Tăng Kim Lai thì tất cả mọi người đều sững sờ.
Kịch bản hình như không phải thế này mà?
Không phải là Tăng Kim Lai sẽ bắt người thanh niên đó lại sao? Sao bây giờ...
“Tổng giám đốc Tăng, anh điên rồi sao? Anh có biết mình vừa nói gì không? Bây giờ anh rút lại lời nói còn kịp, tôi sẽ coi như chưa nghe thấy gì”, Chu Đại Hải tái mặt, âm trầm nói.
“Người đâu, bắt cậu ta lại”, Tăng Kim Lai cười gắn, rồi hô lên, lập tức có mấy người đàn ông vạm vỡ chạy đến, bao vây xung quanh Chu Đại Hải rồi đè hẳn xuống.
“Tên họ Tăng kia, anh có ý gì? Anh dám đối xử với tôi như thế thì anh xong rồi, dù anh có Trần gia chống lưng thì nhà họ Chu chúng tôi cũng sẽ xử lý anh, anh chạy không thoát đâu”, Chu Đại Vĩ như phát điên vậy, hắn ta hét lớn.
“Cậu bị ngu rồi sao, đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra, vị này chính là Trần gia trong miệng cậu đấy, đúng là một tên ngu mà”, Tăng Kim Lai cười một cách chế nhạo, nói.
Nghe thấy lời này của anh ta thì tất cả mọi người ở đây mới nhớ ra, vừa nãy Tăng Kim Lai có gọi anh Trần hai lần, vốn họ chỉ nghĩ là người tên là Trần Diệp hoặc Trần Hiệp nhưng không ngờ lại là Trần gia.
Nghĩ đến đây thì đám người này đều như tỉnh ngộ cả, thảo nào người thanh niên này như được chống lưng nên không có chút sợ hãi nào, hóa ra anh chính là chỗ dựa lớn nhất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.