Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 741
Hoa Sinh
20/04/2024
Ngay lúc anh chuẩn bị đi vào thì hai người đó không chịu được nữa mà lao thẳng đến trước mặt anh.
Đó là một người nam thanh niên, vóc dáng cao lớn, nhìn qua cũng khá đẹp trai, chỉ là ánh mắt hiện lên sự kiêu ngạo khó hiểu.
Dáng người và vẻ ngoài của người phụ nữ còn lại cũng phải được đến 90 điểm, tuy không được đến độ vượt trội như Nam Cung Yến nhưng cũng có chút khí chất anh hùng, chắc vì cô ta là một võ giả.
Trần Triệu Dương không nói gì nữa mà chỉ yên lặng nhìn hai người họ, tình huống lúc này vô cùng khó xử.
“Anh Trần, tôi xin được giới thiệu một chút, tôi là Phạm Thanh Thanh, anh ta là Vu Hòa Vĩ, chúng tôi l Phạm Thanh Thanh nhận thấy bầu không khí vô cùng khó xử thì lập tức nói.
“Thanh Thanh, nói nhiều lời với anh ta như vậy làm gì?”, Vu Hòa Vĩ đứng bên cạnh cắt ngang lời cô ta định nói, rồi lạnh lùng nhìn sang Trần Triệu Dương.
“Tên nhóc, lần này bọn tôi đến là muốn cảnh cáo anh, tốt nhất anh nên bớt ngạo mạn lại đi, đừng có để lộ thực lực võ giả của mình trước mặt người bình thường”, Vu Hòa Vĩ cười gẵn một tiếng rồi nói với giọng điệu dạy dỗ.
Nghe được lời của anh ta thì Trần Triệu Dương nheo mắt lại, trên người tỏa ra một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
“Vu Hòa Vĩ, anh câm miệng cho tôi, tôi mới là tổ trưởng”, Phạm Thanh Thanh đứng bên cạnh nghe. được lời nói của anh ta thì hoảng sợ.
Dựa trên tư liệu có được thì người đàn ông trước mắt tính tình không được tốt cho lắm, điều quan trọng là thực lực của Trần Triệu Dương còn vô cùng mạnh mẽ, nếu mà động đến anh thì chỉ sợ không có kết quả tốt đẹp gì.
“Anh Trần, thực sự xin lỗi anh, để tôi tự giới thiệu, tôi là thành viên của Tổ chức đặc biệt Hoa Hạ, nhiệm vụ của chúng tôi không chỉ là chống lại sự xâm lược của kẻ thù mà còn giám sát các võ giả của Hoa Hạ, ngăn họ làm những điều vi phạm pháp luật”.
Phạm Thanh Thanh thấy Trần Triệu Dương có chút tức giận thì giật mình, lập tức nói.
“Ừ, ý của cô là, tôi phạm tội? Tôi phạm pháp?”, Trần Triệu Dương cười gắn một tiếng rồi sau đó từ từ đi về phía hai người họ.
“Anh Trần bớt giận, do tôi nói sai, lần này tôi đến đây là muốn nhờ anh một việc”, nhìn thấy điệu bộ đó của Trần Triệu Dương thì sắc mặt cô ta trở nên trảng bệch, cô ta không nghĩ mình và Vu Hòa Vĩ đánh lại được anh.
“Muốn đến nhờ cậy thì phải có thái độ của người muốn nhờ cậy, thái độ vừa rồi của các người là muốn nhờ cậy đấy ư””, Trần Triệu Dương không ngừng bước mà liếc sang Vu Hòa Vĩ một cái rồi lạnh giọng nói.
Vu Hòa Vĩ vẫn có chút không phục, nhưng ngay khi ánh mắt anh ta tiếp xúc với ánh mắt của Trần Triệu Dương thì anh ta như cảm nhận được ánh mắt giết người của anh, sao mà trên người người đàn ông này lại có sát khí nặng như thế? Không biết anh đã từng giết bao nhiêu người rồi mới ngưng tụ lại được sát khí như thế?
Nghĩ đến đây thì sắc mặt Vu Hòa Vĩ đột nhiên thay đổi, anh ta phát hiện ra thực lực mà anh ta vẫn luôn lấy làm tự hào khi đứng trước mặt người đàn ông này thì không đáng một xu, do Trần Triệu Dương không để tâm chút nào chứ nếu muốn giết chết anh ta chắc chỉ mất vào giây.
“Xin lỗi, anh Trần, vừa rồi là lỗi của tôi, tôi xin lỗi anh”, chỉ trong phút chốc, Vu Hòa Vĩ đã suy xét một lượt hết ưu nhược điểm rồi nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Anh ta chọn khuất phục.
Khuất phục trước người mạnh thì có gì khó, anh ta là một người thông minh, người thông minh biết mình lúc nào cần làm gì.
Phạm Thanh Thanh đứng bên cạnh có chút kinh ngạc, cô ta biết Vu Hòa Vĩ là một người vô cùng kiêu ngạo, không ngờ người như anh ta mà lại nhận sai trước mặt Trần Triệu Dương, điều này khiến cô ta phải thay đổi cái nhìn với Trần Triệu Dương.
“Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, các. người có thể đi được rồi, tôi không có thời gian, cũng không có hứng thú biết mấy người là ai, muốn làm gì. Xin mời đi cho”, sắc mặt Trần Triệu Dương dịu xuống rồi chuyển tầm mắt từ Vu Hòa Vĩ sang Phạm Thanh Thanh, nói.
Nói xong thì anh không đợi họ trả lời lại đã quay người đi vào trong biệt thự.
“Anh Trần, chúng tôi đến tìm anh là muốn nhờ anh chữa trị cho một người”, thấy anh muốn đi thì Phạm Thanh Thanh vội vàng nói.
Đó là một người nam thanh niên, vóc dáng cao lớn, nhìn qua cũng khá đẹp trai, chỉ là ánh mắt hiện lên sự kiêu ngạo khó hiểu.
Dáng người và vẻ ngoài của người phụ nữ còn lại cũng phải được đến 90 điểm, tuy không được đến độ vượt trội như Nam Cung Yến nhưng cũng có chút khí chất anh hùng, chắc vì cô ta là một võ giả.
Trần Triệu Dương không nói gì nữa mà chỉ yên lặng nhìn hai người họ, tình huống lúc này vô cùng khó xử.
“Anh Trần, tôi xin được giới thiệu một chút, tôi là Phạm Thanh Thanh, anh ta là Vu Hòa Vĩ, chúng tôi l Phạm Thanh Thanh nhận thấy bầu không khí vô cùng khó xử thì lập tức nói.
“Thanh Thanh, nói nhiều lời với anh ta như vậy làm gì?”, Vu Hòa Vĩ đứng bên cạnh cắt ngang lời cô ta định nói, rồi lạnh lùng nhìn sang Trần Triệu Dương.
“Tên nhóc, lần này bọn tôi đến là muốn cảnh cáo anh, tốt nhất anh nên bớt ngạo mạn lại đi, đừng có để lộ thực lực võ giả của mình trước mặt người bình thường”, Vu Hòa Vĩ cười gẵn một tiếng rồi nói với giọng điệu dạy dỗ.
Nghe được lời của anh ta thì Trần Triệu Dương nheo mắt lại, trên người tỏa ra một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
“Vu Hòa Vĩ, anh câm miệng cho tôi, tôi mới là tổ trưởng”, Phạm Thanh Thanh đứng bên cạnh nghe. được lời nói của anh ta thì hoảng sợ.
Dựa trên tư liệu có được thì người đàn ông trước mắt tính tình không được tốt cho lắm, điều quan trọng là thực lực của Trần Triệu Dương còn vô cùng mạnh mẽ, nếu mà động đến anh thì chỉ sợ không có kết quả tốt đẹp gì.
“Anh Trần, thực sự xin lỗi anh, để tôi tự giới thiệu, tôi là thành viên của Tổ chức đặc biệt Hoa Hạ, nhiệm vụ của chúng tôi không chỉ là chống lại sự xâm lược của kẻ thù mà còn giám sát các võ giả của Hoa Hạ, ngăn họ làm những điều vi phạm pháp luật”.
Phạm Thanh Thanh thấy Trần Triệu Dương có chút tức giận thì giật mình, lập tức nói.
“Ừ, ý của cô là, tôi phạm tội? Tôi phạm pháp?”, Trần Triệu Dương cười gắn một tiếng rồi sau đó từ từ đi về phía hai người họ.
“Anh Trần bớt giận, do tôi nói sai, lần này tôi đến đây là muốn nhờ anh một việc”, nhìn thấy điệu bộ đó của Trần Triệu Dương thì sắc mặt cô ta trở nên trảng bệch, cô ta không nghĩ mình và Vu Hòa Vĩ đánh lại được anh.
“Muốn đến nhờ cậy thì phải có thái độ của người muốn nhờ cậy, thái độ vừa rồi của các người là muốn nhờ cậy đấy ư””, Trần Triệu Dương không ngừng bước mà liếc sang Vu Hòa Vĩ một cái rồi lạnh giọng nói.
Vu Hòa Vĩ vẫn có chút không phục, nhưng ngay khi ánh mắt anh ta tiếp xúc với ánh mắt của Trần Triệu Dương thì anh ta như cảm nhận được ánh mắt giết người của anh, sao mà trên người người đàn ông này lại có sát khí nặng như thế? Không biết anh đã từng giết bao nhiêu người rồi mới ngưng tụ lại được sát khí như thế?
Nghĩ đến đây thì sắc mặt Vu Hòa Vĩ đột nhiên thay đổi, anh ta phát hiện ra thực lực mà anh ta vẫn luôn lấy làm tự hào khi đứng trước mặt người đàn ông này thì không đáng một xu, do Trần Triệu Dương không để tâm chút nào chứ nếu muốn giết chết anh ta chắc chỉ mất vào giây.
“Xin lỗi, anh Trần, vừa rồi là lỗi của tôi, tôi xin lỗi anh”, chỉ trong phút chốc, Vu Hòa Vĩ đã suy xét một lượt hết ưu nhược điểm rồi nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Anh ta chọn khuất phục.
Khuất phục trước người mạnh thì có gì khó, anh ta là một người thông minh, người thông minh biết mình lúc nào cần làm gì.
Phạm Thanh Thanh đứng bên cạnh có chút kinh ngạc, cô ta biết Vu Hòa Vĩ là một người vô cùng kiêu ngạo, không ngờ người như anh ta mà lại nhận sai trước mặt Trần Triệu Dương, điều này khiến cô ta phải thay đổi cái nhìn với Trần Triệu Dương.
“Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, các. người có thể đi được rồi, tôi không có thời gian, cũng không có hứng thú biết mấy người là ai, muốn làm gì. Xin mời đi cho”, sắc mặt Trần Triệu Dương dịu xuống rồi chuyển tầm mắt từ Vu Hòa Vĩ sang Phạm Thanh Thanh, nói.
Nói xong thì anh không đợi họ trả lời lại đã quay người đi vào trong biệt thự.
“Anh Trần, chúng tôi đến tìm anh là muốn nhờ anh chữa trị cho một người”, thấy anh muốn đi thì Phạm Thanh Thanh vội vàng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.