Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 839
Hoa Sinh
20/04/2024
Lúc Tật Phong thấy những người này đã bị thu hút thì bèn triển khai tốc độ lao về phía xa.
Vừa chạy, cậu ta vừa quan sát những người này có bị mình đánh lừa qua đây hay không. Chờ tới lúc xác định được những người này đều đang đuổi theo mình, Tật Phong mới triển khai tốc độ lần nữa.
Ở bến tàu bị bỏ hoang này, đám thuyền cá hỏng kia, căn nhà nhỏ thấp bé, còn có nhiều thứ lộn xộn đã thành chướng ngại vật tốt nhất, khiến cậu ta như cá gặp nước ở đây vậy.
Nhưng điều cậu ta dự tính sai nhầm là tốc độ của đám võ giả này, tưởng tăng đống chướng ngại vật này có thể trì hoãn tốc độ của họ.
Tốc độ của tên võ giả trung niên với chiếc mũi đỏ dẫn đầu nhanh nhất, trực tiếp nhảy lên trên những chướng ngại vật này, tốc độ nhanh hơn Cẩu Tử rất nhiều.
Tốc độ của đám võ giả đi theo phía sau tên mũi đỏ cũng không chậm, bám sát phía sau, kêu la muốn giết đám người Tật Phong.
“Tên nhãi, đừng có chạy. Mày chạy không thoát đâu”, tốc độ của tên võ giả mũi đỏ lại nhanh hơn một chút, cách Tật Phong chưa tới 10m, ông ta lập tức gào lên với Tật Phong. "Tật Phong vốn không đáp lại, chỉ liều mạng chạy về phía trước. Mục đích của cậu ta chính là muốn đánh lừa đám truy binh chết tiệt này, cho nên cố chạy càng xa càng tốt.
“Mau dừng lại cho tao”, thấy tên nhãi này không trả lời, còn liều mạng bỏ chạy, tên võ giả mũi đỏ đột nhiên tức lên, tung một cước vào mái chèo, đá văng mái chèo về phía Tật Phong.
Tật Phong vốn không ngờ người phía sau lại hành động như vậy, cảm nhận được tiếng gió rít
phía sau, cậu ta liều mình né sang một bên, nhưng vẫn bị đánh trúng nửa người.
“Hừ!”, Tật Phong gào lên một tiếng, cả người bị va đập vào chiếc thuyền đánh cá đổ nát, đến mức khiến chiếc thuyền đánh cá thủng một lỗ.
“Tên nhãi, mày còn chạy à, lúc nãy không phải chạy nhanh lắm sao, sao bây giờ không chạy nữa rồi?”, tên võ giả mũi đỏ thấy mình đập trúng đối phương rồi thì chợt cười nhạo, một bóng dáng vụt qua trước mặt Tật Phong. Ông ta từ trên cao nhìn xuống thấy Tật Phong đang vật vã liều mạng muốn đứng lên.
“Phụt...”, Tật Phong phun ra ngụm máu tươi, vẻ mặt trở nên trăng bệch, rõ ràng cú đá lúc nãy đã khiến cậu ta bị thương rất nghiêm trọng.
“Hồng gia, lợi hại thật”, thấy Hồng Thịnh đánh ngã đối phương, tên võ giả phía sau đuổi kịp tới rồi không ngừng nịnh hót Hồng Thịnh.
“Hừ, chỉ là một tên bình thường nhỏ bé, có gì đáng tự hào chứ”, tên võ giả mũi đỏ Hồng Thịnh rất đắc ý với lời nịnh bợ này, nhưng miệng lại thốt ra lời vô cùng khiêm tốn.
“Nhưng, Hồng gia, sao chỉ có một tên vậy? Còn ba tên kia đâu?”, có người nghỉ ngờ hỏi.
“Chết tiệt, chúng ta trúng kế rồi. Tên này chính là tên chạy nhanh nhất lúc trước, một mình hẳn lừa chúng ta tới đây, để những người khác chạy thoát”, tuy Hồng Thịnh tự cao, nhưng cũng không ngốc, thấy vậy thì vẻ mặt của ông ta trầm xuống.
“Ba người kia đâu rồi?”, vẻ mặt của Hồng Thịnh rất khó coi, biết mình bị gạt thì lập tức tung một cước đá vào người của Tật Phong khiến cậu ta lăn quay ra xa vài mét, sau đó ông ta hung dữ nói.
“Ha ha... Các người giết tôi đi. Yên tâm, mấy người anh em của tôi sẽ báo thù cho tôi. Các người cùng lắm chỉ có thể lấy được một triệu. Nhiều người như vậy thì làm sao chia chứ? Đúng là vấn đề đau đầu thật. Khụ khụ..”, Tật Phong cười lớn, sau đó cậu ta hả hê lên tiếng.
Vừa chạy, cậu ta vừa quan sát những người này có bị mình đánh lừa qua đây hay không. Chờ tới lúc xác định được những người này đều đang đuổi theo mình, Tật Phong mới triển khai tốc độ lần nữa.
Ở bến tàu bị bỏ hoang này, đám thuyền cá hỏng kia, căn nhà nhỏ thấp bé, còn có nhiều thứ lộn xộn đã thành chướng ngại vật tốt nhất, khiến cậu ta như cá gặp nước ở đây vậy.
Nhưng điều cậu ta dự tính sai nhầm là tốc độ của đám võ giả này, tưởng tăng đống chướng ngại vật này có thể trì hoãn tốc độ của họ.
Tốc độ của tên võ giả trung niên với chiếc mũi đỏ dẫn đầu nhanh nhất, trực tiếp nhảy lên trên những chướng ngại vật này, tốc độ nhanh hơn Cẩu Tử rất nhiều.
Tốc độ của đám võ giả đi theo phía sau tên mũi đỏ cũng không chậm, bám sát phía sau, kêu la muốn giết đám người Tật Phong.
“Tên nhãi, đừng có chạy. Mày chạy không thoát đâu”, tốc độ của tên võ giả mũi đỏ lại nhanh hơn một chút, cách Tật Phong chưa tới 10m, ông ta lập tức gào lên với Tật Phong. "Tật Phong vốn không đáp lại, chỉ liều mạng chạy về phía trước. Mục đích của cậu ta chính là muốn đánh lừa đám truy binh chết tiệt này, cho nên cố chạy càng xa càng tốt.
“Mau dừng lại cho tao”, thấy tên nhãi này không trả lời, còn liều mạng bỏ chạy, tên võ giả mũi đỏ đột nhiên tức lên, tung một cước vào mái chèo, đá văng mái chèo về phía Tật Phong.
Tật Phong vốn không ngờ người phía sau lại hành động như vậy, cảm nhận được tiếng gió rít
phía sau, cậu ta liều mình né sang một bên, nhưng vẫn bị đánh trúng nửa người.
“Hừ!”, Tật Phong gào lên một tiếng, cả người bị va đập vào chiếc thuyền đánh cá đổ nát, đến mức khiến chiếc thuyền đánh cá thủng một lỗ.
“Tên nhãi, mày còn chạy à, lúc nãy không phải chạy nhanh lắm sao, sao bây giờ không chạy nữa rồi?”, tên võ giả mũi đỏ thấy mình đập trúng đối phương rồi thì chợt cười nhạo, một bóng dáng vụt qua trước mặt Tật Phong. Ông ta từ trên cao nhìn xuống thấy Tật Phong đang vật vã liều mạng muốn đứng lên.
“Phụt...”, Tật Phong phun ra ngụm máu tươi, vẻ mặt trở nên trăng bệch, rõ ràng cú đá lúc nãy đã khiến cậu ta bị thương rất nghiêm trọng.
“Hồng gia, lợi hại thật”, thấy Hồng Thịnh đánh ngã đối phương, tên võ giả phía sau đuổi kịp tới rồi không ngừng nịnh hót Hồng Thịnh.
“Hừ, chỉ là một tên bình thường nhỏ bé, có gì đáng tự hào chứ”, tên võ giả mũi đỏ Hồng Thịnh rất đắc ý với lời nịnh bợ này, nhưng miệng lại thốt ra lời vô cùng khiêm tốn.
“Nhưng, Hồng gia, sao chỉ có một tên vậy? Còn ba tên kia đâu?”, có người nghỉ ngờ hỏi.
“Chết tiệt, chúng ta trúng kế rồi. Tên này chính là tên chạy nhanh nhất lúc trước, một mình hẳn lừa chúng ta tới đây, để những người khác chạy thoát”, tuy Hồng Thịnh tự cao, nhưng cũng không ngốc, thấy vậy thì vẻ mặt của ông ta trầm xuống.
“Ba người kia đâu rồi?”, vẻ mặt của Hồng Thịnh rất khó coi, biết mình bị gạt thì lập tức tung một cước đá vào người của Tật Phong khiến cậu ta lăn quay ra xa vài mét, sau đó ông ta hung dữ nói.
“Ha ha... Các người giết tôi đi. Yên tâm, mấy người anh em của tôi sẽ báo thù cho tôi. Các người cùng lắm chỉ có thể lấy được một triệu. Nhiều người như vậy thì làm sao chia chứ? Đúng là vấn đề đau đầu thật. Khụ khụ..”, Tật Phong cười lớn, sau đó cậu ta hả hê lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.