Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 846
Hoa Sinh
20/04/2024
“Ồ? Tông sư võ đạo, vậy ông nói nghe xem sư phụ ông là ai?”, nghe Hồng Thịnh nói thế, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, hỏi.
Tông sư võ đạo à, cũng không phải là anh chưa từng giết bao giờ.
Trần Triệu Dương sơ cứu qua cho hai người kia, quan trọng nhất là chữa khỏi cho nội thương của Tật Phong.
Trước kia ánh sáng vàng từ đôi mắt xuyên thấu của Trần Triệu Dương chỉ có thể trị liệu kinh mạch, mà hiệu quả của việc trị liệu đó cũng không quá tốt, chữa trị xong cho một người cũng đủ làm anh mệt muốn chết.
Mà lần này, sau khi mắt nhìn xuyên thấu đã tiến hóa, thì ánh sáng xanh của nó chẳng những có thể trị liệu kinh mạch, mà còn có thể chữa trị nội thương.
“Hừ, đã là một võ giả thì hẳn là mày cũng đã biết tên tuổi của sư phụ tao. Sư phụ tao chính là thầy Lữ, không đúng, trước kia gọi là thầy Lữ, bây giờ phải gọi là Lữ tông sư mới đúng”, Hồng Thịnh vô cùng ngạo nghễ nói.
“Có phải là đầu óc của ông bị tật gì không? Họ Lữ nhiều như thế, sao tôi biết được sư phụ ông là con lừa nào?”, Trần Triệu Dương cười lạnh, nói.
Mày lại dám sỉ nhục thầy của tao, mày xong đời rồi”, Hồng Thịnh nghe lời nói to gan đó của Trần Triệu Dương xong lập tức điên lên.
“Nếu không nói thì ông vĩnh viễn không cần nói nữa”, Trần Triệu Dương không muốn dây dưa với tên điên này nữa, hiện tại anh còn chưa biết Häc Kiện và Ưng Chuẩn như thế nào, cho nên anh nhất định phải nhanh chóng xử lý cho xong chuyện này.
“Thầy của tao tên là Lữ Đại Vĩ”, Hồng Thịnh ngạo nghễ nói.
“Lữ Đại Vĩ đã đột phá được võ đạo tông sư rồi ư?”, nghe thấy Hồng Thịnh nói vậy, Trần Triệu Dương lập tức kinh ngạc.
Anh không ngờ cái tên Lữ Đại Vĩ đưa cho mình Thiên Sướng Viên số một để nịnh nọt mình, chỉ
trong một thời gian ngắn đã đột phá lên được võ đạo tông sư. Xem ra cái tên Lữ Đại Vĩ này có vận may không tệ đâu.
Dù sao thì võ đạo tông sư vốn không dễ đột phá. Hẳn là trong lúc chiến đấu với Vân Hạn Lâm, Lữ Đại Vĩ đã giác ngộ điều gì đó, nên mới đột phá được như vậy.
“Xem ra là mày đã từng nghe đến tên thầy tao. rồi. Đã thế thì, thằng nhóc, thức thời thì giao lại hai thằng nhóc kia cho tao, tao có thể xin thầy tao nương tay, tha cho mày một cái mạng chớ”, Hồng Thịnh nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, nhất thời, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Xem ra thằng quỷ này cũng biết thầy của ông ta.
“Ông và thầy ông đúng là có tính cách giống nhau, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, nghe Hồng Thịnh nói vậy với mình, trong mắt Trần Triệu Dương lập tức xuất hiện sát khí.
“Mày đừng có làm loạn, tao nói cho mày biết, thầy đối xử với tao khá tốt. Nếu mày dám đụng đến một đầu ngón tay của tao thôi, thầy tao nhất định sẽ giết cả nhà mày”, nhìn thấy ý muốn giết người vừa chợt lóe lên trong mắt Trần Triệu Dương, Hồng Thịnh lập tức giật nảy mình.
Ông ta cũng không muốn chết. Cho dù sau đó thầy của ông ta sẽ báo thù cho ông ta, thế nhưng đối với ông ta mà nói thì việc đó cũng chẳng có ích gì cả, bởi vì ông ta đã chết rồi.
“Tuổi tác của ông và ông ta không cách biệt lắm, thế mà ông lại bái Lữ Đại Vĩ làm thầy, ông đúng là một người kỳ lạ”, Trần Triệu Dương căn bản không thèm để những điều Hồng Thịnh vừa nói vào lòng, phỉ nhổ.
“Ai cần mày lo”, nghe Trần Triệu Dương nói mấy lời như vậy, Hồng Thịnh giống như con mèo bị đạp phải đuôi.
Lúc trước, khi ông ta bái người ta làm thầy, cũng đã có lời đồn đại như vậy, dù sao thì độ tuổi của ông ta và Lữ Đại Vĩ không chênh lệch quá nhiều, nhưng lại là thầy trò, quả thật là có hơi quái dị.
“Đưa tin cho Hắc Kiện, để cậu ta đến tập hợp ở đây”, Trần Triệu Dương không tiếp tục nhiều lời với Hồng Thịnh nữa, mà nói thẳng với Cẩu Tử và Tật Phong.
“Đại ca, vì không để bị truy binh đuổi theo, chúng em đã cắt đứt liên lạc với nhau rồi, bây giờ không liên lạc được nữa. Mà Ưng Chuẩn còn đang bị thương”, Tật Phong cười khổ một tiếng, sau đó hơi ngần ngừ nói ra.
“Sao lại không nói sớm? Đi, dẫn tôi đến chỗ mà các cậu đã tách ra”, nghe được câu trả lời của Tật Phong, sắc mặt Trần Triệu Dương lập tức thay đổi, sau đó anh tức giận nói.
“Vâng”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, vẻ mặt "Tật Phong và Cẩu Tử lập tức nghiêm túc lại, cúi đầu đáp lại anh.
Tông sư võ đạo à, cũng không phải là anh chưa từng giết bao giờ.
Trần Triệu Dương sơ cứu qua cho hai người kia, quan trọng nhất là chữa khỏi cho nội thương của Tật Phong.
Trước kia ánh sáng vàng từ đôi mắt xuyên thấu của Trần Triệu Dương chỉ có thể trị liệu kinh mạch, mà hiệu quả của việc trị liệu đó cũng không quá tốt, chữa trị xong cho một người cũng đủ làm anh mệt muốn chết.
Mà lần này, sau khi mắt nhìn xuyên thấu đã tiến hóa, thì ánh sáng xanh của nó chẳng những có thể trị liệu kinh mạch, mà còn có thể chữa trị nội thương.
“Hừ, đã là một võ giả thì hẳn là mày cũng đã biết tên tuổi của sư phụ tao. Sư phụ tao chính là thầy Lữ, không đúng, trước kia gọi là thầy Lữ, bây giờ phải gọi là Lữ tông sư mới đúng”, Hồng Thịnh vô cùng ngạo nghễ nói.
“Có phải là đầu óc của ông bị tật gì không? Họ Lữ nhiều như thế, sao tôi biết được sư phụ ông là con lừa nào?”, Trần Triệu Dương cười lạnh, nói.
Mày lại dám sỉ nhục thầy của tao, mày xong đời rồi”, Hồng Thịnh nghe lời nói to gan đó của Trần Triệu Dương xong lập tức điên lên.
“Nếu không nói thì ông vĩnh viễn không cần nói nữa”, Trần Triệu Dương không muốn dây dưa với tên điên này nữa, hiện tại anh còn chưa biết Häc Kiện và Ưng Chuẩn như thế nào, cho nên anh nhất định phải nhanh chóng xử lý cho xong chuyện này.
“Thầy của tao tên là Lữ Đại Vĩ”, Hồng Thịnh ngạo nghễ nói.
“Lữ Đại Vĩ đã đột phá được võ đạo tông sư rồi ư?”, nghe thấy Hồng Thịnh nói vậy, Trần Triệu Dương lập tức kinh ngạc.
Anh không ngờ cái tên Lữ Đại Vĩ đưa cho mình Thiên Sướng Viên số một để nịnh nọt mình, chỉ
trong một thời gian ngắn đã đột phá lên được võ đạo tông sư. Xem ra cái tên Lữ Đại Vĩ này có vận may không tệ đâu.
Dù sao thì võ đạo tông sư vốn không dễ đột phá. Hẳn là trong lúc chiến đấu với Vân Hạn Lâm, Lữ Đại Vĩ đã giác ngộ điều gì đó, nên mới đột phá được như vậy.
“Xem ra là mày đã từng nghe đến tên thầy tao. rồi. Đã thế thì, thằng nhóc, thức thời thì giao lại hai thằng nhóc kia cho tao, tao có thể xin thầy tao nương tay, tha cho mày một cái mạng chớ”, Hồng Thịnh nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, nhất thời, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Xem ra thằng quỷ này cũng biết thầy của ông ta.
“Ông và thầy ông đúng là có tính cách giống nhau, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, nghe Hồng Thịnh nói vậy với mình, trong mắt Trần Triệu Dương lập tức xuất hiện sát khí.
“Mày đừng có làm loạn, tao nói cho mày biết, thầy đối xử với tao khá tốt. Nếu mày dám đụng đến một đầu ngón tay của tao thôi, thầy tao nhất định sẽ giết cả nhà mày”, nhìn thấy ý muốn giết người vừa chợt lóe lên trong mắt Trần Triệu Dương, Hồng Thịnh lập tức giật nảy mình.
Ông ta cũng không muốn chết. Cho dù sau đó thầy của ông ta sẽ báo thù cho ông ta, thế nhưng đối với ông ta mà nói thì việc đó cũng chẳng có ích gì cả, bởi vì ông ta đã chết rồi.
“Tuổi tác của ông và ông ta không cách biệt lắm, thế mà ông lại bái Lữ Đại Vĩ làm thầy, ông đúng là một người kỳ lạ”, Trần Triệu Dương căn bản không thèm để những điều Hồng Thịnh vừa nói vào lòng, phỉ nhổ.
“Ai cần mày lo”, nghe Trần Triệu Dương nói mấy lời như vậy, Hồng Thịnh giống như con mèo bị đạp phải đuôi.
Lúc trước, khi ông ta bái người ta làm thầy, cũng đã có lời đồn đại như vậy, dù sao thì độ tuổi của ông ta và Lữ Đại Vĩ không chênh lệch quá nhiều, nhưng lại là thầy trò, quả thật là có hơi quái dị.
“Đưa tin cho Hắc Kiện, để cậu ta đến tập hợp ở đây”, Trần Triệu Dương không tiếp tục nhiều lời với Hồng Thịnh nữa, mà nói thẳng với Cẩu Tử và Tật Phong.
“Đại ca, vì không để bị truy binh đuổi theo, chúng em đã cắt đứt liên lạc với nhau rồi, bây giờ không liên lạc được nữa. Mà Ưng Chuẩn còn đang bị thương”, Tật Phong cười khổ một tiếng, sau đó hơi ngần ngừ nói ra.
“Sao lại không nói sớm? Đi, dẫn tôi đến chỗ mà các cậu đã tách ra”, nghe được câu trả lời của Tật Phong, sắc mặt Trần Triệu Dương lập tức thay đổi, sau đó anh tức giận nói.
“Vâng”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, vẻ mặt "Tật Phong và Cẩu Tử lập tức nghiêm túc lại, cúi đầu đáp lại anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.