Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 872
Hoa Sinh
20/04/2024
Trần Triệu Dương, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”, Nam Cung Yến cũng rất hiểu Trần Triệu Dương. Nhìn dáng vẻ đó của anh, cô có cảm giác không lành, chắc chẳn lại có người xui xẻo rồi.
“Không có gì, chỉ là một con tép riu mà thôi. Anh đi xem tình hình, mọi người tạm thời đừng qua đó, cứ ở trong xe đợi, anh giải quyết xong rồi mọi người hãng qua”, Trần Triệu Dương lại lắc đầu, tỏ ra không sao nói.
Nghe Trần Triệu Dương nói, Nam Cung Yến thở phào. Anh nói như vậy chắc chăn là không có chuyện gì lớn.
“Đại ca, là vì bọn em sao?”, trong bốn người Tật Phong có EQ cao nhất. Cậu ta cảm giác được chắc chẳn chuyện này có liên quan đến họ.
“Nói nhảm gì đấy, chúng ta là anh em, nếu nói vậy thì còn là anh em gì nữa!”, Trần Triệu Dương đanh mặt lại, sau đó nghiêm nghị nói.
“Hê hê, bọn em không định xen vào, bọn em chỉ muốn xem thực lực hiện giờ của đại ca đã đến cấp độ nào rồi. Có ai khiến đại ca phải dùng hết toàn bộ thực lực của mình để chiến không?”, nghe vậy, Tật Phong vội cười ha ha, sau đó đùa nói.
“Sao nào? Còn muốn bị hành à? Yên tâm đi, khi nào về lại thành phố Nam Hải, có rất nhiều thời gian để hành các cậu. Nếu trong nửa năm mà các cậu không thể đạt đến mức mà các cậu đã nói thì cũng
đừng mơ rời khỏi đó, tôi sẽ đánh gãy chân từng người để các cậu phải ở bên cạnh tôi cho bằng được”, Trần Triệu Dương trợn mắt, sau đó nghiêm mặt nói.
“Đại ca, bọn em sai rồi, đều tại Tật Phong, tự dưng lại nói linh tinh làm như mình thông minh lắm", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Hắc Kiện và Ưng Chuẩn biến sắc, cao giọng xin tha.
“Đại ca, anh yên tâm đi, không lâu nữa đâu, em sẽ gửi lời thách đấu tới anh để lấy lại danh hiệu người có sức chiến đấu mạnh nhất Huyết Lang”, Cẩu Tử bên cạnh lạnh lùng, cao ngạo nói.
“Người anh em này hết thuốc chữa rồi!", nghe Cầu Tử nói vậy, bọn Tật Phong võ trán một cái, sau đó bất lực nói.
Trần Triệu Dương nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng, đã lâu anh không có cảm giác này rồi. Anh không mong các anh em xa cách mình. Dù anh có mạnh thế nào, anh cũng không mong các anh em ngày càng xa cách mình.
Bây giờ, xem ra mấy tên này không có ý nghĩ đó, ngược lại làm anh thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng mấy chốc đã đến Thiên Sướng Viên,
Trần Triệu Dương không lái xe vào trong mà để mấy người họ đợi trong xe.
Vì anh cũng không biết sau khi Lữ Đại Vĩ đột phá đến võ đạo tông sư thì thực lực đã thay đổi thế nào. Ngộ nhỡ mình tính toán sai một bước, một mình anh cũng có thể tự bảo vệ được mình.
Nhưng nếu mấy người Nam Cung Yến vào cùng, anh sợ không thể bảo vệ được họ.
Đợi lúc Trần Triệu Dương mở cửa xuống xe, bầu không khí trong xe lại trở nên nặng nề, bởi vì họ không biết Trần Triệu Dương sẽ gặp phải chuyện gì? Gặp người thế nào? Nhưng người có thể Trần Triệu Dương phải thận trọng, e dè như vậy chäc không phải là kẻ đơn giản.
“Không được, tôi phải đi xem xeml”, mặc dù Cẩu Tử lạnh lùng nhất trong đám nhưng cũng là người có chủ kiến nhất nên cậu ta đẩy cửa ra bước xuống xe.
“Bọn tôi cũng đi, nhưng mọi người đừng gây phiền phức cho đại ca, mang khẩu trang vào ít nhất sẽ không để người khác nhận ra chúng ta đi cùng nhau”, Tật Phong suy xét đến toàn diện lên tiếng đề nghị.
Nghe Tật Phong nói vậy, mấy người khác cũng thấy có lý nên lập tức đeo khẩu trang vào, ai không có khẩu trang thì cũng lấy khăn lụa che mũi và miệng lại.
Sau đó họ cũng đi vào trong. Lúc đi đến cổng, bảo vệ đứng trước cổng biết Nam Cung Yến, mặc dù hơi khó hiểu nhưng cũng cho mấy người bọn cô vào.
“Không có gì, chỉ là một con tép riu mà thôi. Anh đi xem tình hình, mọi người tạm thời đừng qua đó, cứ ở trong xe đợi, anh giải quyết xong rồi mọi người hãng qua”, Trần Triệu Dương lại lắc đầu, tỏ ra không sao nói.
Nghe Trần Triệu Dương nói, Nam Cung Yến thở phào. Anh nói như vậy chắc chăn là không có chuyện gì lớn.
“Đại ca, là vì bọn em sao?”, trong bốn người Tật Phong có EQ cao nhất. Cậu ta cảm giác được chắc chẳn chuyện này có liên quan đến họ.
“Nói nhảm gì đấy, chúng ta là anh em, nếu nói vậy thì còn là anh em gì nữa!”, Trần Triệu Dương đanh mặt lại, sau đó nghiêm nghị nói.
“Hê hê, bọn em không định xen vào, bọn em chỉ muốn xem thực lực hiện giờ của đại ca đã đến cấp độ nào rồi. Có ai khiến đại ca phải dùng hết toàn bộ thực lực của mình để chiến không?”, nghe vậy, Tật Phong vội cười ha ha, sau đó đùa nói.
“Sao nào? Còn muốn bị hành à? Yên tâm đi, khi nào về lại thành phố Nam Hải, có rất nhiều thời gian để hành các cậu. Nếu trong nửa năm mà các cậu không thể đạt đến mức mà các cậu đã nói thì cũng
đừng mơ rời khỏi đó, tôi sẽ đánh gãy chân từng người để các cậu phải ở bên cạnh tôi cho bằng được”, Trần Triệu Dương trợn mắt, sau đó nghiêm mặt nói.
“Đại ca, bọn em sai rồi, đều tại Tật Phong, tự dưng lại nói linh tinh làm như mình thông minh lắm", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Hắc Kiện và Ưng Chuẩn biến sắc, cao giọng xin tha.
“Đại ca, anh yên tâm đi, không lâu nữa đâu, em sẽ gửi lời thách đấu tới anh để lấy lại danh hiệu người có sức chiến đấu mạnh nhất Huyết Lang”, Cẩu Tử bên cạnh lạnh lùng, cao ngạo nói.
“Người anh em này hết thuốc chữa rồi!", nghe Cầu Tử nói vậy, bọn Tật Phong võ trán một cái, sau đó bất lực nói.
Trần Triệu Dương nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng, đã lâu anh không có cảm giác này rồi. Anh không mong các anh em xa cách mình. Dù anh có mạnh thế nào, anh cũng không mong các anh em ngày càng xa cách mình.
Bây giờ, xem ra mấy tên này không có ý nghĩ đó, ngược lại làm anh thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng mấy chốc đã đến Thiên Sướng Viên,
Trần Triệu Dương không lái xe vào trong mà để mấy người họ đợi trong xe.
Vì anh cũng không biết sau khi Lữ Đại Vĩ đột phá đến võ đạo tông sư thì thực lực đã thay đổi thế nào. Ngộ nhỡ mình tính toán sai một bước, một mình anh cũng có thể tự bảo vệ được mình.
Nhưng nếu mấy người Nam Cung Yến vào cùng, anh sợ không thể bảo vệ được họ.
Đợi lúc Trần Triệu Dương mở cửa xuống xe, bầu không khí trong xe lại trở nên nặng nề, bởi vì họ không biết Trần Triệu Dương sẽ gặp phải chuyện gì? Gặp người thế nào? Nhưng người có thể Trần Triệu Dương phải thận trọng, e dè như vậy chäc không phải là kẻ đơn giản.
“Không được, tôi phải đi xem xeml”, mặc dù Cẩu Tử lạnh lùng nhất trong đám nhưng cũng là người có chủ kiến nhất nên cậu ta đẩy cửa ra bước xuống xe.
“Bọn tôi cũng đi, nhưng mọi người đừng gây phiền phức cho đại ca, mang khẩu trang vào ít nhất sẽ không để người khác nhận ra chúng ta đi cùng nhau”, Tật Phong suy xét đến toàn diện lên tiếng đề nghị.
Nghe Tật Phong nói vậy, mấy người khác cũng thấy có lý nên lập tức đeo khẩu trang vào, ai không có khẩu trang thì cũng lấy khăn lụa che mũi và miệng lại.
Sau đó họ cũng đi vào trong. Lúc đi đến cổng, bảo vệ đứng trước cổng biết Nam Cung Yến, mặc dù hơi khó hiểu nhưng cũng cho mấy người bọn cô vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.