Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 913
Hoa Sinh
20/04/2024
"Cậu Trần, cậu không phải giải thích, chuyện xảy ra bọn tôi đều biết cả, ai gặp phải chuyện thế này e là cũng đều giận tím mặt".
"Đúng thế, tên Lữ Đại Vĩ đó quá không biết xấu hổ, học trò mình làm sai mà còn chạy tới quấy rối nhà người ta, thật sự là vô pháp vô thiên".
"Còn có chuyện này nữa à? Rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Có ai biết không? Kể tí đi xem nào".
Xung quanh có người thì lớn tiếng hô lên với Trần Triệu Dương, cũng có một số không hiểu đầu đuôi thế nào, đang hỏi người bên cạnh. Đợi khi mọi người đều biết rõ ngọn nguồn mới hiểu vì sao Trần Triệu Dương lại giận dữ đề nghị quyết chiến như vậy.
Trần Triệu Dương không ngờ những người này thật sự hiểu biết chân tướng câu chuyện, nhưng mà dù cho biết cũng vô dụng, sự thật thường rất vô bổ, chỉ có thực lực tuyệt đối mới là chân lý.
Nếu hôm nay anh bại dưới tay Lữ Đại Vĩ, sợ là những người này sẽ lập tức chuyển hướng trách phạt anh ta.
Vì thế đối với bọn họ, anh hoàn toàn không thèm để ý.
Lúc này cả người Trần Triệu Dương lóe lên, đi thẳng đến giữa sân ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu điều hòa hơi thở.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy đã gần giữa trưa nhưng Lữ Đại Vĩ còn chưa xuất hiện, điều này làm cho mọi người trên đỉnh núi bắt đầu không nhịn được nữa.
Phải biết rằng có rất nhiều người từ bốn năm giờ sáng đã chạy đến đây, chờ đến giờ cũng đã được bảy, tám tiếng mà Lữ Đại Vĩ còn chưa chịu đến, đương nhiên bọn họ rất tức giận.
"Má nó, tên Lữ Đại Vĩ kia dù gì cũng là Võ đạo Tông sư, thậm chí ngay cả mấy trận quyết đấu thế này mà cũng lỡ hẹn cho được, thật là mất mặt cho. một võ đạo tông sư”.
"Hay là có chuyện gì xảy ra nên mới đến trễ".
"Có chuyện gì to lớn đến mức còn quan trọng hơn cả quyết đấu cơ chứ? Xem ra chính là sợ, không dám đến thì có”.
"Nhân phẩm của Lữ Đại Vĩ thì mọi người cũng biết đấy, nếu chắc ăn thì ông ta đã sớm xuất hiện. nhưng đến giờ này vẫn chưa có động tĩnh, tám phần là chuồn mất rồi".
"Chờ thêm tí đi, còn nửa tiếng nữa mới đến giữa trưa".
Người xung quanh dồn dập oán trách, hiển nhiên là hành động này của Lữ Đại Vĩ đã đắc tội rất nhiều người, dù sao cũng là bản thân ông ta yêu cầu quyết đấu, kết quả đến giờ vẫn chưa thấy có mặt,
không phải đang đùa bỡn người khác thì là gì.
Đối với việc Lữ Đại Vĩ chưa đến, Trần Triệu Dương vốn chẳng hề quan tâm, chân khí trong cơ thể anh đang vận chuyển không ngừng, hấp thu linh khí tinh khiết nhất của trời đất lúc này.
Hơn nữa, Nam Cung Yến cách anh rất gần, cường độ của linh khí lại càng nặng hơn.
Ngay lúc giữa trưa, dương khí của đất trời đã đạt đến đỉnh điểm.
"Mọi người mau nhìn xem, thế này là sao?", đúng lúc này có người bỗng nhiên hét lớn.
"Cậu cũng thấy vậy à? Linh khí bên trong trời đất đột nhiên trở nên hỗn loạn".
"Không phải là có người sắp đột phá đấy chứ?”
"Sao có thể? Động tĩnh này cũng quá lớn rồi, Võ đạo Tông sư đột phá còn chưa tới mức đó".
"Chẳng lẽ là có bảo vật chuẩn bị xuất thế?".
Trong lòng những võ giả đó đột nhiên nảy ra ý nghĩ, thảo luận qua lại.
"Đúng thế, tên Lữ Đại Vĩ đó quá không biết xấu hổ, học trò mình làm sai mà còn chạy tới quấy rối nhà người ta, thật sự là vô pháp vô thiên".
"Còn có chuyện này nữa à? Rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Có ai biết không? Kể tí đi xem nào".
Xung quanh có người thì lớn tiếng hô lên với Trần Triệu Dương, cũng có một số không hiểu đầu đuôi thế nào, đang hỏi người bên cạnh. Đợi khi mọi người đều biết rõ ngọn nguồn mới hiểu vì sao Trần Triệu Dương lại giận dữ đề nghị quyết chiến như vậy.
Trần Triệu Dương không ngờ những người này thật sự hiểu biết chân tướng câu chuyện, nhưng mà dù cho biết cũng vô dụng, sự thật thường rất vô bổ, chỉ có thực lực tuyệt đối mới là chân lý.
Nếu hôm nay anh bại dưới tay Lữ Đại Vĩ, sợ là những người này sẽ lập tức chuyển hướng trách phạt anh ta.
Vì thế đối với bọn họ, anh hoàn toàn không thèm để ý.
Lúc này cả người Trần Triệu Dương lóe lên, đi thẳng đến giữa sân ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu điều hòa hơi thở.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy đã gần giữa trưa nhưng Lữ Đại Vĩ còn chưa xuất hiện, điều này làm cho mọi người trên đỉnh núi bắt đầu không nhịn được nữa.
Phải biết rằng có rất nhiều người từ bốn năm giờ sáng đã chạy đến đây, chờ đến giờ cũng đã được bảy, tám tiếng mà Lữ Đại Vĩ còn chưa chịu đến, đương nhiên bọn họ rất tức giận.
"Má nó, tên Lữ Đại Vĩ kia dù gì cũng là Võ đạo Tông sư, thậm chí ngay cả mấy trận quyết đấu thế này mà cũng lỡ hẹn cho được, thật là mất mặt cho. một võ đạo tông sư”.
"Hay là có chuyện gì xảy ra nên mới đến trễ".
"Có chuyện gì to lớn đến mức còn quan trọng hơn cả quyết đấu cơ chứ? Xem ra chính là sợ, không dám đến thì có”.
"Nhân phẩm của Lữ Đại Vĩ thì mọi người cũng biết đấy, nếu chắc ăn thì ông ta đã sớm xuất hiện. nhưng đến giờ này vẫn chưa có động tĩnh, tám phần là chuồn mất rồi".
"Chờ thêm tí đi, còn nửa tiếng nữa mới đến giữa trưa".
Người xung quanh dồn dập oán trách, hiển nhiên là hành động này của Lữ Đại Vĩ đã đắc tội rất nhiều người, dù sao cũng là bản thân ông ta yêu cầu quyết đấu, kết quả đến giờ vẫn chưa thấy có mặt,
không phải đang đùa bỡn người khác thì là gì.
Đối với việc Lữ Đại Vĩ chưa đến, Trần Triệu Dương vốn chẳng hề quan tâm, chân khí trong cơ thể anh đang vận chuyển không ngừng, hấp thu linh khí tinh khiết nhất của trời đất lúc này.
Hơn nữa, Nam Cung Yến cách anh rất gần, cường độ của linh khí lại càng nặng hơn.
Ngay lúc giữa trưa, dương khí của đất trời đã đạt đến đỉnh điểm.
"Mọi người mau nhìn xem, thế này là sao?", đúng lúc này có người bỗng nhiên hét lớn.
"Cậu cũng thấy vậy à? Linh khí bên trong trời đất đột nhiên trở nên hỗn loạn".
"Không phải là có người sắp đột phá đấy chứ?”
"Sao có thể? Động tĩnh này cũng quá lớn rồi, Võ đạo Tông sư đột phá còn chưa tới mức đó".
"Chẳng lẽ là có bảo vật chuẩn bị xuất thế?".
Trong lòng những võ giả đó đột nhiên nảy ra ý nghĩ, thảo luận qua lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.