Chương 655: Ai dám tranh
Ngự Dụng Cuồng Thần
11/12/2021
Xoạt!
Sững người, ngoài hai ba con nhà họ Ung ra, tất cả mọi người đều đứng dậy.
“Anh Sở.”
“Cậu Sở.”
Mặc kệ gọi là gì, đám người Ngô Tiêu Tiêu đều lập tức bày tỏ sự tôn trọng đối với Sở Vĩnh Du, đồng thời trong lòng cũng run rẩy một trận, may mà nhịn được sự cám dỗ của việc phân chia nhà họ Tân, nếu không thì phiền phức rồi.
Sở Vĩnh Du biến mất mười mấy ngày, thật sự có người ngu ngốc rục rịch, nhưng cuối cùng vẫn nhịn, bây giờ nhìn thấy Sở Vĩnh Du dẫn theo Tân Tằng xuất hiện, thật sự là cảm thấy may mắn.
“Các người là ai? Ai cho các ngươi vào?”
Tuy Ung Chí Văn đối với tình huống này cũng có hơi sốc, dù sao người mà ba anh ta mời đều là nhân vật có thể đi ngang ở Tỉnh Thành, nhưng không ngăn được việc anh ta đi chất vấn.
“Ông là Ung Cường nhỉ?”
Lúc này, Sở Vĩnh Du mở miệng, căn bản không có liếc nhìn Ung Chí Văn, trực tiếp ném một chiếc thẻ ngân hàng qua.
“Trong chiếc thẻ này có 300 tỷ, là số tiền các ông thu mua tất cả sản nghiệp của nhà họ Tân, bây giờ cầm lấy tiền, trả lại tất cả sản nghiệp, có vấn đề gì không?”
Sau khi Sở Vĩnh Du dứt lời, mười mấy người mặc vest đi vào, để từng bản hợp đồng lên trên bàn.
Nhìn thấy một màn này, Ung Chí Văn còn muốn lên tiếng thì Ung Cường từ từ đứng dậy, trên mặt nở nụ cười.
“Ha ha, rất lâu không có ai dám nói chuyện với tôi như vậy, nếu như đoán không sai, cậu chính là Sở Vĩnh Du trong lời bọn họ rồi, vị bên cạnh là Tân Tằng người may mắn còn sống duy nhất của nhà họ Tân.”
Tân Tằng lạnh giọng mở miệng.
“Không sai, Ung Cường, ông thật là đủ hào phóng, 300 tỷ thì mua đứt tập đoàn của nhà họ Tân tôi, ông không cảm thấy nực cười sao?”
Tập đoàn của nhà họ Tân, dưới trướng có mấy công ty đã lên sàn, đừng nói 300 tỷ, 3000 tỷ cũng là cách nghĩ cực kỳ nực cười.
Chẳng trách, chẳng trách những nhân vật lớn của Tỉnh Thành, vừa nhắc đến Sở Vĩnh Du đều sợ giống như chuột vậy, bây giờ ông ta cuối cùng cũng trải nghiệm rồi, người đàn ông này, vậy mà ngay cả gia tộc của nhà họ Ung ở thành phố Chấn Thâm cũng có thể đả động, ông ta...
“Ba, sao vậy?”
Ung Chí Văn ở một bên không hiểu, anh cả chính là con trai cả của ông nội lớn, anh ta đương nhiên gọi là bác cả, gia chủ của nhà họ Ung hiện nay, người nói một không nói hai, tại sao nghe xong điện thoại thì biến thành như này?
Không có để ý đến con trai của mình, Ung Cường mỉm cười vội vàng cầm lấy chiếc thẻ ngân hàng, cung kính đưa hai tay đến trước mặt Sở Vĩnh Du.
“Cậu Sở, thật sự xin lỗi, chuyện lần này, quả thật là tôi làm sai, 300 tỷ này coi như là quà xin lỗi, cậu xem được không?”
Ung Cường thật biết làm người, biết Sở Vĩnh Du chắc chắn sẽ không nhận, chỉ là làm màu thôi, sau đó để trên bàn, lập tức bắt đầu ký tên trên các bản hợp đồng.
Một màn này, đám người Ngô Tiêu Tiêu có cảm giác rất hiển nhiên, nhưng con trai Ung Chí Văn của ông ta lại ngây dại.
Ung Chí Văn tuy kiêu ngạo, xem thường người khác, nhưng anh ta không ngốc, liên tưởng đến cuộc gọi của bác cả thì lập tức xâu chuỗi lại, sau đó đi đến đằng sau ba anh ta, cực kỳ cẩn thận, trên mặt nở nụ cười, một chữ cũng không dám nói nhiều.
Rất nhanh, Ung Cường ký xong tên, kéo con trai Ung Chí Văn cúi người trước Sở Vĩnh Du, sau đó rời đi luôn.
Mãi khi ra khỏi phòng bao, ông ta mới phát hiện, sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ngay cả anh cả cũng nói như vậy, nghĩ nếu vừa rồi Sở Vĩnh Du có chút không hài lòng, hoặc túm chuyện này không buông, vậy thì ông ta gặp phiền phức lớn rồi, may mà chuyện này là gia tộc tác động, nếu không nếu như tự ông ta chủ trương thu mua những sản nghiệp của nhà họ Tân, vậy đoán chắc sẽ lập tức bị gia tộc vứt bỏ.
“Ba, Sở Vĩnh Du này rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Tới lúc này, Ung Chí Văn mới dám mở miệng hỏi, trong mắt tràn ngập sự tò mò, đồng thời cũng phát hiện trên trán ba mình thế mà toát mồ hôi hột.
Chẳng trách, chẳng trách những nhân vật lớn của Tỉnh Thành, vừa nhắc đến Sở Vĩnh Du đều sợ giống như chuột vậy, bây giờ ông ta cuối cùng cũng trải nghiệm rồi, người đàn ông này, vậy mà ngay cả gia tộc của nhà họ Ung ở thành phố Chấn Thâm cũng có thể đả động, ông ta...
“Ba, sao vậy?”
Ung Chí Văn ở một bên không hiểu, anh cả chính là con trai cả của ông nội lớn, anh ta đương nhiên gọi là bác cả, gia chủ của nhà họ Ung hiện nay, người nói một không nói hai, tại sao nghe xong điện thoại thì biến thành như này?
Không có để ý đến con trai của mình, Ung Cường mỉm cười vội vàng cầm lấy chiếc thẻ ngân hàng, cung kính đưa hai tay đến trước mặt Sở Vĩnh Du.
“Cậu Sở, thật sự xin lỗi, chuyện lần này, quả thật là tôi làm sai, 300 tỷ này coi như là quà xin lỗi, cậu xem được không?”
Ung Cường thật biết làm người, biết Sở Vĩnh Du chắc chắn sẽ không nhận, chỉ là làm màu thôi, sau đó để trên bàn, lập tức bắt đầu ký tên trên các bản hợp đồng.
Một màn này, đám người Ngô Tiêu Tiêu có cảm giác rất hiển nhiên, nhưng con trai Ung Chí Văn của ông ta lại ngây dại.
Ung Chí Văn tuy kiêu ngạo, xem thường người khác, nhưng anh ta không ngốc, liên tưởng đến cuộc gọi của bác cả thì lập tức xâu chuỗi lại, sau đó đi đến đằng sau ba anh ta, cực kỳ cẩn thận, trên mặt nở nụ cười, một chữ cũng không dám nói nhiều.
Rất nhanh, Ung Cường ký xong tên, kéo con trai Ung Chí Văn cúi người trước Sở Vĩnh Du, sau đó rời đi luôn.
Mãi khi ra khỏi phòng bao, ông ta mới phát hiện, sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ngay cả anh cả cũng nói như vậy, nghĩ nếu vừa rồi Sở Vĩnh Du có chút không hài lòng, hoặc túm chuyện này không buông, vậy thì ông ta gặp phiền phức lớn rồi, may mà chuyện này là gia tộc tác động, nếu không nếu như tự ông ta chủ trương thu mua những sản nghiệp của nhà họ Tân, vậy đoán chắc sẽ lập tức bị gia tộc vứt bỏ.
“Ba, Sở Vĩnh Du này rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Tới lúc này, Ung Chí Văn mới dám mở miệng hỏi, trong mắt tràn ngập sự tò mò, đồng thời cũng phát hiện trên trán ba mình thế mà toát mồ hôi hột.
“Không biết, nhưng theo như cách nói của bác cả con, là nhân vật lớn mà gia tộc không chọc nổi, mặc kệ là bản thân Sở Vĩnh Du hay là nhân vật đằng sau Sở Vĩnh Du, lần này chúng ta có thể rút lui an toàn, thật sự đã là điều may mắn trong bất hạnh rồi, sau này Tỉnh Thành chính là khu cấm, ba cũng không thể tới nữa. Sau nay, tinh thành là cấm khu, mình chắc chắn sẽ không đến đây nữa.”
Trong phòng bao, Sở Vĩnh Du ngồi ở ghế chủ vị, nhìn thấy đám người Ngô Tiêu Tiêu vẫn đứng, khoát tay.
“Ngồi cả đi.”
Đám người Ngô Tiêu Tiêu vội vàng ngồi xuống một cách khách sáo, Sở Vĩnh Du lúc này mới nói tiếp.
“Tân Tằng có ý muốn bán hết tất cả sản nghiệp của nhà họ Tân, mọi người cũng tới đủ hết rồi, có ý muốn thì đều có thể ra giá.”
Hả? Một đám nhân vật lớn của Tỉnh Thành đều sốc, quả thật có hơi khó tin, đây đều là sản nghiệp cực kỳ phát triển, mua là sẽ kiếm được, đặc biệt rất nhiều người trong số bọn họ sớm đã để ý đến công ty và dự án trong đó.
“Anh Sở, anh... anh nói thật sao?”
Ngô Tiêu Tiêu cực rất ngạc nhiên, nếu như là thật, nhà họ Ngô bọn họ mua được một ít cái bọn họ muốn, vậy thì từ nay về sau, cái ghế đệ nhất hào môn của Tỉnh Thành coi như hoàn toàn ngồi vững rồi.
“Là thật, các người có nửa tiếng thương lượng và điều động tiền với người trong nhà.”
Thấy vậy, người nào người nấy đều chạy ra khỏi phòng bao, mỗi người tìm một chỗ gọi điện thoại, Ngô Tiêu Tiêu chạy nhanh nhất, nửa tiếng, ba anh ta chắc có thể tới, phi vụ này bắt buộc phải làm.
Trong phòng bao, Sở Vĩnh Du rút điện thoại ra, là vợ xã Đồng Ý Yên gọi tới.
“Vợ.”
“Vĩnh Du, em phải mở cuộc họp gấp trong đêm, hai công ty dưới trướng nhà họ Tân nếu như có thể lấy được, đối với công ty bất động sản Hoa Thiên tuyệt đối có sự giúp đỡ rất lớn, chỉ lượng tiền cũng phải khoảng 15 nghìn tỷ.”
Sở Vĩnh Du khẽ mỉm cười.
“Giao cho anh đi, chồng của em đâu chỉ biết võ công, tiền anh cũng có.”
Tuy đến bây giờ không biết thân phận thật sự của Sở Vĩnh Du là gì, nhưng Đồng Ý Yên biết, Sở Vĩnh Du trước giờ sẽ không làm chuyện không nắm chắc, giữa hai vợ chồng thật sự không cần nói gì nhiều.
“Ừ, nếu anh mua được, tối em có bộ đồ có thể mặc.”
Xịt!
Sở Vĩnh Du hít một ngụm khí lạnh, trong mắt thậm chí tỏa ra sát khí.
Đùa chứ, vợ đã nói câu này rồi, hai công ty này, ai dám tranh!
Sững người, ngoài hai ba con nhà họ Ung ra, tất cả mọi người đều đứng dậy.
“Anh Sở.”
“Cậu Sở.”
Mặc kệ gọi là gì, đám người Ngô Tiêu Tiêu đều lập tức bày tỏ sự tôn trọng đối với Sở Vĩnh Du, đồng thời trong lòng cũng run rẩy một trận, may mà nhịn được sự cám dỗ của việc phân chia nhà họ Tân, nếu không thì phiền phức rồi.
Sở Vĩnh Du biến mất mười mấy ngày, thật sự có người ngu ngốc rục rịch, nhưng cuối cùng vẫn nhịn, bây giờ nhìn thấy Sở Vĩnh Du dẫn theo Tân Tằng xuất hiện, thật sự là cảm thấy may mắn.
“Các người là ai? Ai cho các ngươi vào?”
Tuy Ung Chí Văn đối với tình huống này cũng có hơi sốc, dù sao người mà ba anh ta mời đều là nhân vật có thể đi ngang ở Tỉnh Thành, nhưng không ngăn được việc anh ta đi chất vấn.
“Ông là Ung Cường nhỉ?”
Lúc này, Sở Vĩnh Du mở miệng, căn bản không có liếc nhìn Ung Chí Văn, trực tiếp ném một chiếc thẻ ngân hàng qua.
“Trong chiếc thẻ này có 300 tỷ, là số tiền các ông thu mua tất cả sản nghiệp của nhà họ Tân, bây giờ cầm lấy tiền, trả lại tất cả sản nghiệp, có vấn đề gì không?”
Sau khi Sở Vĩnh Du dứt lời, mười mấy người mặc vest đi vào, để từng bản hợp đồng lên trên bàn.
Nhìn thấy một màn này, Ung Chí Văn còn muốn lên tiếng thì Ung Cường từ từ đứng dậy, trên mặt nở nụ cười.
“Ha ha, rất lâu không có ai dám nói chuyện với tôi như vậy, nếu như đoán không sai, cậu chính là Sở Vĩnh Du trong lời bọn họ rồi, vị bên cạnh là Tân Tằng người may mắn còn sống duy nhất của nhà họ Tân.”
Tân Tằng lạnh giọng mở miệng.
“Không sai, Ung Cường, ông thật là đủ hào phóng, 300 tỷ thì mua đứt tập đoàn của nhà họ Tân tôi, ông không cảm thấy nực cười sao?”
Tập đoàn của nhà họ Tân, dưới trướng có mấy công ty đã lên sàn, đừng nói 300 tỷ, 3000 tỷ cũng là cách nghĩ cực kỳ nực cười.
Chẳng trách, chẳng trách những nhân vật lớn của Tỉnh Thành, vừa nhắc đến Sở Vĩnh Du đều sợ giống như chuột vậy, bây giờ ông ta cuối cùng cũng trải nghiệm rồi, người đàn ông này, vậy mà ngay cả gia tộc của nhà họ Ung ở thành phố Chấn Thâm cũng có thể đả động, ông ta...
“Ba, sao vậy?”
Ung Chí Văn ở một bên không hiểu, anh cả chính là con trai cả của ông nội lớn, anh ta đương nhiên gọi là bác cả, gia chủ của nhà họ Ung hiện nay, người nói một không nói hai, tại sao nghe xong điện thoại thì biến thành như này?
Không có để ý đến con trai của mình, Ung Cường mỉm cười vội vàng cầm lấy chiếc thẻ ngân hàng, cung kính đưa hai tay đến trước mặt Sở Vĩnh Du.
“Cậu Sở, thật sự xin lỗi, chuyện lần này, quả thật là tôi làm sai, 300 tỷ này coi như là quà xin lỗi, cậu xem được không?”
Ung Cường thật biết làm người, biết Sở Vĩnh Du chắc chắn sẽ không nhận, chỉ là làm màu thôi, sau đó để trên bàn, lập tức bắt đầu ký tên trên các bản hợp đồng.
Một màn này, đám người Ngô Tiêu Tiêu có cảm giác rất hiển nhiên, nhưng con trai Ung Chí Văn của ông ta lại ngây dại.
Ung Chí Văn tuy kiêu ngạo, xem thường người khác, nhưng anh ta không ngốc, liên tưởng đến cuộc gọi của bác cả thì lập tức xâu chuỗi lại, sau đó đi đến đằng sau ba anh ta, cực kỳ cẩn thận, trên mặt nở nụ cười, một chữ cũng không dám nói nhiều.
Rất nhanh, Ung Cường ký xong tên, kéo con trai Ung Chí Văn cúi người trước Sở Vĩnh Du, sau đó rời đi luôn.
Mãi khi ra khỏi phòng bao, ông ta mới phát hiện, sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ngay cả anh cả cũng nói như vậy, nghĩ nếu vừa rồi Sở Vĩnh Du có chút không hài lòng, hoặc túm chuyện này không buông, vậy thì ông ta gặp phiền phức lớn rồi, may mà chuyện này là gia tộc tác động, nếu không nếu như tự ông ta chủ trương thu mua những sản nghiệp của nhà họ Tân, vậy đoán chắc sẽ lập tức bị gia tộc vứt bỏ.
“Ba, Sở Vĩnh Du này rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Tới lúc này, Ung Chí Văn mới dám mở miệng hỏi, trong mắt tràn ngập sự tò mò, đồng thời cũng phát hiện trên trán ba mình thế mà toát mồ hôi hột.
Chẳng trách, chẳng trách những nhân vật lớn của Tỉnh Thành, vừa nhắc đến Sở Vĩnh Du đều sợ giống như chuột vậy, bây giờ ông ta cuối cùng cũng trải nghiệm rồi, người đàn ông này, vậy mà ngay cả gia tộc của nhà họ Ung ở thành phố Chấn Thâm cũng có thể đả động, ông ta...
“Ba, sao vậy?”
Ung Chí Văn ở một bên không hiểu, anh cả chính là con trai cả của ông nội lớn, anh ta đương nhiên gọi là bác cả, gia chủ của nhà họ Ung hiện nay, người nói một không nói hai, tại sao nghe xong điện thoại thì biến thành như này?
Không có để ý đến con trai của mình, Ung Cường mỉm cười vội vàng cầm lấy chiếc thẻ ngân hàng, cung kính đưa hai tay đến trước mặt Sở Vĩnh Du.
“Cậu Sở, thật sự xin lỗi, chuyện lần này, quả thật là tôi làm sai, 300 tỷ này coi như là quà xin lỗi, cậu xem được không?”
Ung Cường thật biết làm người, biết Sở Vĩnh Du chắc chắn sẽ không nhận, chỉ là làm màu thôi, sau đó để trên bàn, lập tức bắt đầu ký tên trên các bản hợp đồng.
Một màn này, đám người Ngô Tiêu Tiêu có cảm giác rất hiển nhiên, nhưng con trai Ung Chí Văn của ông ta lại ngây dại.
Ung Chí Văn tuy kiêu ngạo, xem thường người khác, nhưng anh ta không ngốc, liên tưởng đến cuộc gọi của bác cả thì lập tức xâu chuỗi lại, sau đó đi đến đằng sau ba anh ta, cực kỳ cẩn thận, trên mặt nở nụ cười, một chữ cũng không dám nói nhiều.
Rất nhanh, Ung Cường ký xong tên, kéo con trai Ung Chí Văn cúi người trước Sở Vĩnh Du, sau đó rời đi luôn.
Mãi khi ra khỏi phòng bao, ông ta mới phát hiện, sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ngay cả anh cả cũng nói như vậy, nghĩ nếu vừa rồi Sở Vĩnh Du có chút không hài lòng, hoặc túm chuyện này không buông, vậy thì ông ta gặp phiền phức lớn rồi, may mà chuyện này là gia tộc tác động, nếu không nếu như tự ông ta chủ trương thu mua những sản nghiệp của nhà họ Tân, vậy đoán chắc sẽ lập tức bị gia tộc vứt bỏ.
“Ba, Sở Vĩnh Du này rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Tới lúc này, Ung Chí Văn mới dám mở miệng hỏi, trong mắt tràn ngập sự tò mò, đồng thời cũng phát hiện trên trán ba mình thế mà toát mồ hôi hột.
“Không biết, nhưng theo như cách nói của bác cả con, là nhân vật lớn mà gia tộc không chọc nổi, mặc kệ là bản thân Sở Vĩnh Du hay là nhân vật đằng sau Sở Vĩnh Du, lần này chúng ta có thể rút lui an toàn, thật sự đã là điều may mắn trong bất hạnh rồi, sau này Tỉnh Thành chính là khu cấm, ba cũng không thể tới nữa. Sau nay, tinh thành là cấm khu, mình chắc chắn sẽ không đến đây nữa.”
Trong phòng bao, Sở Vĩnh Du ngồi ở ghế chủ vị, nhìn thấy đám người Ngô Tiêu Tiêu vẫn đứng, khoát tay.
“Ngồi cả đi.”
Đám người Ngô Tiêu Tiêu vội vàng ngồi xuống một cách khách sáo, Sở Vĩnh Du lúc này mới nói tiếp.
“Tân Tằng có ý muốn bán hết tất cả sản nghiệp của nhà họ Tân, mọi người cũng tới đủ hết rồi, có ý muốn thì đều có thể ra giá.”
Hả? Một đám nhân vật lớn của Tỉnh Thành đều sốc, quả thật có hơi khó tin, đây đều là sản nghiệp cực kỳ phát triển, mua là sẽ kiếm được, đặc biệt rất nhiều người trong số bọn họ sớm đã để ý đến công ty và dự án trong đó.
“Anh Sở, anh... anh nói thật sao?”
Ngô Tiêu Tiêu cực rất ngạc nhiên, nếu như là thật, nhà họ Ngô bọn họ mua được một ít cái bọn họ muốn, vậy thì từ nay về sau, cái ghế đệ nhất hào môn của Tỉnh Thành coi như hoàn toàn ngồi vững rồi.
“Là thật, các người có nửa tiếng thương lượng và điều động tiền với người trong nhà.”
Thấy vậy, người nào người nấy đều chạy ra khỏi phòng bao, mỗi người tìm một chỗ gọi điện thoại, Ngô Tiêu Tiêu chạy nhanh nhất, nửa tiếng, ba anh ta chắc có thể tới, phi vụ này bắt buộc phải làm.
Trong phòng bao, Sở Vĩnh Du rút điện thoại ra, là vợ xã Đồng Ý Yên gọi tới.
“Vợ.”
“Vĩnh Du, em phải mở cuộc họp gấp trong đêm, hai công ty dưới trướng nhà họ Tân nếu như có thể lấy được, đối với công ty bất động sản Hoa Thiên tuyệt đối có sự giúp đỡ rất lớn, chỉ lượng tiền cũng phải khoảng 15 nghìn tỷ.”
Sở Vĩnh Du khẽ mỉm cười.
“Giao cho anh đi, chồng của em đâu chỉ biết võ công, tiền anh cũng có.”
Tuy đến bây giờ không biết thân phận thật sự của Sở Vĩnh Du là gì, nhưng Đồng Ý Yên biết, Sở Vĩnh Du trước giờ sẽ không làm chuyện không nắm chắc, giữa hai vợ chồng thật sự không cần nói gì nhiều.
“Ừ, nếu anh mua được, tối em có bộ đồ có thể mặc.”
Xịt!
Sở Vĩnh Du hít một ngụm khí lạnh, trong mắt thậm chí tỏa ra sát khí.
Đùa chứ, vợ đã nói câu này rồi, hai công ty này, ai dám tranh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.