Chương 66: Anh nói có vấn đề thì đúng là có vấn đề
Ngự Dụng Cuồng Thần
11/04/2021
Vào lúc hoàng hôn, trong phòng vui chơi giải trí, hai tên bảo vệ mặc đồ đen không khỏi nhìn ông chủ của mình.
“Muốn cười thì cười đi, nhịn không vất vả à?”
Liên Sâm ngồi trên bấp bênh cảm thấy hơi bất đắc dĩ, mặc dù mình đã bốn mươi tuổi rồi, thế nhưng còn chưa kết hôn, không ngờ lại được trải nghiệm công việc trông trẻ trước.
Vệ sĩ nào dám cười, chỉ cố gắng nín nhịn, đồng thời nhìn Hữu Hữu đang chơi bời vui vẻ ở phía còn lại, ai nấy cũng cảm thấy thật đáng yêu.”
“Chú Liên nhanh lên, chúng ta vào phòng xông hơi đi, cháu sẽ day cho chú cách đánh trận.”
Liên Sâm: “…”
Trong phòng ăn nào đó ở gần đây, Đồng Ý Yên nhìn bốn người đàn ông và một người phụ nữ ở phía đối diện với vẻ căng thẳng.
“Chủ tịch Đồng, ông chủ Liên đâu?”
“Có người không nhịn nổi nữa, thức ăn đều đã mang lên đầy đủ rồi mà Liên Sâm vẫn còn chưa đến.”
“Các vị, ông chủ Liên sẽ không đến đâu, hôm nay người mời các vị là tôi.”
Cái gì? Nghe thấy thế, sắc mặt ai nấy cũng sa sầm, bọn họ trích thời gian đến ăn một bữa cơm là vì nể mặt Liên Sâm, không ngờ lại bị đùa bỡn thế này.”
Một người đàn ông trung niên cao to lực lưỡng lập tức đứng rồi nói sỗ sàng.
“Ông chủ Liên không có ở đây thì chẳng còn gì để bàn với nhau cả.”
“Ngồi xuống.”
Vào lúc này, Sở Vĩnh Du đột ngột lên tiếng, người đàn ông trung niên ấy nhìn ánh mắt của anh mà rùng mình, không ngờ ông ta lại ngồi xuống thật, không biết vì sao, ông ta cảm thấy thanh niên này thật đáng sợ, dường như nếu mình không ngồi xuống thì có một chuyện gì đáng sợ lắm sẽ xảy ra vậy.
Có lẽ thấy hơi mất mặt, người đàn ông trung niên ấy nói một cách tùy tiện.
“Được rồi, cho cô vài phút.”
Đồng Ý Yên sắp xếp từ ngữ rồi mới lên tiếng.
“Các vị, mặc dù tôi vừa mới tiếp nhận công ty bất động sản Thiên Nguyên, mặc dù tôi vẫn còn trẻ, thế nhưng tôi tin rằng mình có thể dẫn dắt được đội ngũ này, mọi người cũng biết đấy, tôi và ông chủ Liên khá thân thiết với nhau, ông ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, chắc chắn về tiền vốn và các phương diện khác đều có thể đáp ứng, các vị có thể tiếp tục hợp tác với Thiên Nguyên hay không?”
Sở Vĩnh Du sờ cằm, biết ngay là vợ mình sẽ ăn nói nhạt nhẽo như vậy mà.
“Chủ tịch Đồng, không phải là chúng tôi không nể mặt cô mà là vì Thiên Nguyên của các người kiêu ngạo quá, một chuyện lớn như thay đổi chủ tịch hội đồng quản trị mà cũng không nói cho chúng tôi biết tiếng nào, sao hả? Xem thường công ty nhỏ như chúng tôi ư?”
Người phụ nữ duy nhất lên tiếng, những người khác đều tỏ vẻ khinh thường.
Mới tí tuổi đầu thôi, cho dù không đắc tội với bất động sản Thiên Nguyên, sợ rằng cũng không điều hành Thiên Nguyên được bao lâu nữa.
“Với lại chủ tịch Đồng này, cô cần phải hiểu một chuyện, tuy ông chủ Liên là ông lớn trong ngành thực phẩm, thế nhưng ông ấy cũng không thể nào can thiệp được vào lĩnh vực khác, bất động sản có quy tắc của bất động sản, cô từ từ học cách hiểu mấy thứ này đi.”
Sau khi nói dứt lời, bọn họ tiếp tục đứng dậy toan bỏ đi, vào lúc này, Đồng Ý Yên bối rối, giọng nói của Sở Vĩnh Du đã vang lên.
“Nếu như các vị thay đổi suy nghĩ, Thiên Nguyên của chúng tôi có thể đảm bảo lợi nhuận hàng năm sau này của các vị sẽ tăng lên gấp mấy lần, nhưng nếu như rời khỏi đây, sau này mà muốn nhúng tay vào, ký hợp đồng với chúng tôi thì lợi ích sẽ không được như thế.”
Mọi người đều cười lạnh khi nghe thấy thế, thậm chí còn lười chẳng muốn nói thêm gì, lục tục bỏ đi.
“Vĩnh Du, có phải tôi vô dụng lắm không?”
Đồng Ý Yên đã trưởng thành rồi, cô không khóc, chỉ cảm thấy hơi phiền muộn.
“Vợ à, đừng có tự ti như thế chứ, chỉ có thể nói là thế giới này phức tạp quá, sau này từ từ em sẽ hiểu rõ, nhất định chúng ta sẽ vượt qua ải khó này thôi.
Vào lúc này, cánh cửa phòng riêng lại mở ra, một người đàn ông tầm năm mươi tuổi lại quay về.
“Chủ tịch Đồng, tôi xem trọng cô, điều kiện mà chồng cô đã nói nhớ tính phần tôi, có điều chúng ta phải ký hợp đồng riêng với nhau, không được để cho bọn họ biết, chứ bằng không trong giới có quy tắc ngầm của mình, cô biết mà.”
Đồng Ý Yên đứng dậy ngay.
“Cảm ơn Ôn tổng, cảm ơn!”
Sở Vĩnh Du nhìn Ôn tổng rồi bật cười, cho dù Ôn tổng có mục đích gì thì lần này cũng kiếm được hời rồi.
Một tiếng đồng hồ sau, những người lúc nãy lại đến một nhà hàng khác trong thành phố Ninh, thái độ của bọn họ khác hẳn ban nãy, bây giờ ai nấy cũng cười tươi roi rói.
“Đồng tổng, Đồng Ý Yên ấy, mới tí tuổi đầu mà đã muốn làm chủ tịch rồi, tưởng rằng đây là gia sản của gia tộc chỉ cần thừa kế thì xong à, đúng là nực cười.”
“Chẳng phải thế hay sao, chúng tôi và Đồng tổng đã quen nhau bao nhiêu lâu rồi, không ngờ một đứa con nít như cô ta lại phản bội người thân, phải dạy dỗ cô t một bài học mới được.”
Mỗi người tôi một câu anh một câu, ai nấy cũng nâng ly kính rượu Đồng Tinh Minh.
“Ha ha, tôi phải cảm ơn quý vị rồi, khu chung cư công viên Đại Linh sắp sửa khởi động, còn phải nhờ cậy vào các vị đấy.”
Người phụ nữ ban nãy vội vàng nịnh nọt.
“Với sự nhạy cảm và mạng lưới của Đồng tổng, trường học tiểu học nổi tiếng Thiên Hải xây dựng chi nhánh trong thành phố Ninh chúng ta, không ngờ ông lại mua miếng đất gần trường, những miếng đất khác đều bị khống chế không bán được, nghe nói các công ty mua bán nhà đều sốt ruột hết rồi, chỉ đợi khu chung cư công viên Đại Linh bắt đầu mở bán.”
Đương nhiên Đồng Tinh Minh cũng rất vui vẻ, ban đầu mua miếng đất này, ai mà ngờ lại ở gần trường tiểu học nổi tiếng Thiên Hải kia chứ, đây cũng là lý do vì sao ông ta vội vàng xây dựng khu chung cư, chắc chắn lợi nhuận thu lại được sẽ vượt quá tưởng tượng của mọi người.
Cùng lúc đó, ba người Sở Vĩnh Du bắt đầu lái xe về bãi đỗ xe của nhà hàng, gần như vừa bước xuống xe đã thấy một người đi lại.
“Đồng Ý Yên, lâu rồi không gặp.”
Người ấy chính là Đồng Hiểu Kiệt, đương nhiên Đồng Ý Yên không hề tỏ thái độ thân thiện với anh ta, chỉ hừ lạnh rồi ôm Hữu Hữu đi.
“Đừng có đi gấp như vậy chứ, Đồng Tử Họa còn chưa đến kia mà, bởi thế mới kêu tôi đi thay, cho cô coi cái này, cô không muốn vì vì sao bất động sản Thiên Nguyên lại lâm vào cảnh khó khăn như vậy hay sao?”
Sau khi nói dứt lời, anh ta mở một đoạn video clip lên, mà người ở đầu bên kia lại chính là Đồng Tử Họa, anh ta đang nằm trên giường, vì không tài nào nói lớn tiếng được nên cầm tờ giấy, nhìn thấy câu chữ trên tờ giấy ấy, Đồng Ý Yên tức muốn điên.
Đồng Ý Yên, Sở Vĩnh Du, hai người mà cũng muốn mở công ty bất động sản à? Ăn cớt đi, ba tôi đã ra lệnh rồi thì còn ai sẽ hợp tác với hai người nữa kia chứ, ha ha, đó cũng là vì thằng chồng ngu ngốc của chị dám chống đối với bọn tôi đấy.
“Cậu!”
Vốn dĩ cô còn muốn nói thêm nữa, nhưng Hữu Hữu nằm trong lòng, cô chỉ đành nhẫn nhịn, chỉ quay lưng bỏ đi, Sở Vĩnh Du cũng nối gót theo sau.
“Đúng rồi đó, mau cút đi, trông chừng thằng chồng vô dụng của cô cho chặt, cẩn thận nó đi bán mông, à phải, còn có đứa con hoang trong lòng cô cũng cần phải canh chừng cho kỹ, chứ bằng không có thể sẽ xuất hiện trong buổi đấu giá nào đó đấy.”
Đồng Ý Yên đứng lại, cô không thể chịu nổi nữa, thế nhưng Sở Vĩnh Du lại vỗ vỗ vai cô.
“Em dẫn con đi trước đi.”
Đồng Ý Yên nhìn vào mắt Sở Vĩnh Du rồi gật gật đầu.
“Đừng nương tay.”
Hiếm lắm mới có lúc Đồng Ý Yên nói ra ba chữ này, Sở Vĩnh Du xoay lưng đi về phía Đồng Hiểu Kiệt.
“Ê? Sao hả? Anh muốn đánh tôi à? Anh tưởng tôi chính là cái thằng Đồng Tử Họa ngu si đó hay sao? Đừng quên năm ấy tôi đã dạy anh một bài học như thế nào? Mặt tôi đây, anh đánh đi, anh dám đánh tôi xem!”
Bốp!
Một bạt tai đáp lên gương mặt anh ta, răng của Đồng Hiểu Kiệt lập tức bay ra ngoài vài chiếc.
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy yêu cầu hạ tiện như thế, với lại giọng nói của anh cũng nên thay đổi chút đi, không phải ai cũng có thể sỉ nhục con gái của tôi đâu.”
Sau khi nói dứt lời, anh giơ tay đá vào hạ bộ của Đồng Hiểu Kiệt, anh ta gào rú thảm thiết, Sở Vĩnh Du quay lưng bỏ đi, tiện thể còn gọi điện cho Mã Trạch.
“Đại nhân.”
“Tôi cho rằng cách chọn địa chỉ của Thiên Hải Lục Tiểu có vấn đề, nên chọn lại, anh nghĩ sao?”
Mã Trạch lập tức hiểu ý anh ngay, anh ta đanh giọng mà đáp lại.
“Anh cảm thấy có vấn đề thì tất nhiên nên lựa chọn địa điểm lại rồi.”
“Muốn cười thì cười đi, nhịn không vất vả à?”
Liên Sâm ngồi trên bấp bênh cảm thấy hơi bất đắc dĩ, mặc dù mình đã bốn mươi tuổi rồi, thế nhưng còn chưa kết hôn, không ngờ lại được trải nghiệm công việc trông trẻ trước.
Vệ sĩ nào dám cười, chỉ cố gắng nín nhịn, đồng thời nhìn Hữu Hữu đang chơi bời vui vẻ ở phía còn lại, ai nấy cũng cảm thấy thật đáng yêu.”
“Chú Liên nhanh lên, chúng ta vào phòng xông hơi đi, cháu sẽ day cho chú cách đánh trận.”
Liên Sâm: “…”
Trong phòng ăn nào đó ở gần đây, Đồng Ý Yên nhìn bốn người đàn ông và một người phụ nữ ở phía đối diện với vẻ căng thẳng.
“Chủ tịch Đồng, ông chủ Liên đâu?”
“Có người không nhịn nổi nữa, thức ăn đều đã mang lên đầy đủ rồi mà Liên Sâm vẫn còn chưa đến.”
“Các vị, ông chủ Liên sẽ không đến đâu, hôm nay người mời các vị là tôi.”
Cái gì? Nghe thấy thế, sắc mặt ai nấy cũng sa sầm, bọn họ trích thời gian đến ăn một bữa cơm là vì nể mặt Liên Sâm, không ngờ lại bị đùa bỡn thế này.”
Một người đàn ông trung niên cao to lực lưỡng lập tức đứng rồi nói sỗ sàng.
“Ông chủ Liên không có ở đây thì chẳng còn gì để bàn với nhau cả.”
“Ngồi xuống.”
Vào lúc này, Sở Vĩnh Du đột ngột lên tiếng, người đàn ông trung niên ấy nhìn ánh mắt của anh mà rùng mình, không ngờ ông ta lại ngồi xuống thật, không biết vì sao, ông ta cảm thấy thanh niên này thật đáng sợ, dường như nếu mình không ngồi xuống thì có một chuyện gì đáng sợ lắm sẽ xảy ra vậy.
Có lẽ thấy hơi mất mặt, người đàn ông trung niên ấy nói một cách tùy tiện.
“Được rồi, cho cô vài phút.”
Đồng Ý Yên sắp xếp từ ngữ rồi mới lên tiếng.
“Các vị, mặc dù tôi vừa mới tiếp nhận công ty bất động sản Thiên Nguyên, mặc dù tôi vẫn còn trẻ, thế nhưng tôi tin rằng mình có thể dẫn dắt được đội ngũ này, mọi người cũng biết đấy, tôi và ông chủ Liên khá thân thiết với nhau, ông ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, chắc chắn về tiền vốn và các phương diện khác đều có thể đáp ứng, các vị có thể tiếp tục hợp tác với Thiên Nguyên hay không?”
Sở Vĩnh Du sờ cằm, biết ngay là vợ mình sẽ ăn nói nhạt nhẽo như vậy mà.
“Chủ tịch Đồng, không phải là chúng tôi không nể mặt cô mà là vì Thiên Nguyên của các người kiêu ngạo quá, một chuyện lớn như thay đổi chủ tịch hội đồng quản trị mà cũng không nói cho chúng tôi biết tiếng nào, sao hả? Xem thường công ty nhỏ như chúng tôi ư?”
Người phụ nữ duy nhất lên tiếng, những người khác đều tỏ vẻ khinh thường.
Mới tí tuổi đầu thôi, cho dù không đắc tội với bất động sản Thiên Nguyên, sợ rằng cũng không điều hành Thiên Nguyên được bao lâu nữa.
“Với lại chủ tịch Đồng này, cô cần phải hiểu một chuyện, tuy ông chủ Liên là ông lớn trong ngành thực phẩm, thế nhưng ông ấy cũng không thể nào can thiệp được vào lĩnh vực khác, bất động sản có quy tắc của bất động sản, cô từ từ học cách hiểu mấy thứ này đi.”
Sau khi nói dứt lời, bọn họ tiếp tục đứng dậy toan bỏ đi, vào lúc này, Đồng Ý Yên bối rối, giọng nói của Sở Vĩnh Du đã vang lên.
“Nếu như các vị thay đổi suy nghĩ, Thiên Nguyên của chúng tôi có thể đảm bảo lợi nhuận hàng năm sau này của các vị sẽ tăng lên gấp mấy lần, nhưng nếu như rời khỏi đây, sau này mà muốn nhúng tay vào, ký hợp đồng với chúng tôi thì lợi ích sẽ không được như thế.”
Mọi người đều cười lạnh khi nghe thấy thế, thậm chí còn lười chẳng muốn nói thêm gì, lục tục bỏ đi.
“Vĩnh Du, có phải tôi vô dụng lắm không?”
Đồng Ý Yên đã trưởng thành rồi, cô không khóc, chỉ cảm thấy hơi phiền muộn.
“Vợ à, đừng có tự ti như thế chứ, chỉ có thể nói là thế giới này phức tạp quá, sau này từ từ em sẽ hiểu rõ, nhất định chúng ta sẽ vượt qua ải khó này thôi.
Vào lúc này, cánh cửa phòng riêng lại mở ra, một người đàn ông tầm năm mươi tuổi lại quay về.
“Chủ tịch Đồng, tôi xem trọng cô, điều kiện mà chồng cô đã nói nhớ tính phần tôi, có điều chúng ta phải ký hợp đồng riêng với nhau, không được để cho bọn họ biết, chứ bằng không trong giới có quy tắc ngầm của mình, cô biết mà.”
Đồng Ý Yên đứng dậy ngay.
“Cảm ơn Ôn tổng, cảm ơn!”
Sở Vĩnh Du nhìn Ôn tổng rồi bật cười, cho dù Ôn tổng có mục đích gì thì lần này cũng kiếm được hời rồi.
Một tiếng đồng hồ sau, những người lúc nãy lại đến một nhà hàng khác trong thành phố Ninh, thái độ của bọn họ khác hẳn ban nãy, bây giờ ai nấy cũng cười tươi roi rói.
“Đồng tổng, Đồng Ý Yên ấy, mới tí tuổi đầu mà đã muốn làm chủ tịch rồi, tưởng rằng đây là gia sản của gia tộc chỉ cần thừa kế thì xong à, đúng là nực cười.”
“Chẳng phải thế hay sao, chúng tôi và Đồng tổng đã quen nhau bao nhiêu lâu rồi, không ngờ một đứa con nít như cô ta lại phản bội người thân, phải dạy dỗ cô t một bài học mới được.”
Mỗi người tôi một câu anh một câu, ai nấy cũng nâng ly kính rượu Đồng Tinh Minh.
“Ha ha, tôi phải cảm ơn quý vị rồi, khu chung cư công viên Đại Linh sắp sửa khởi động, còn phải nhờ cậy vào các vị đấy.”
Người phụ nữ ban nãy vội vàng nịnh nọt.
“Với sự nhạy cảm và mạng lưới của Đồng tổng, trường học tiểu học nổi tiếng Thiên Hải xây dựng chi nhánh trong thành phố Ninh chúng ta, không ngờ ông lại mua miếng đất gần trường, những miếng đất khác đều bị khống chế không bán được, nghe nói các công ty mua bán nhà đều sốt ruột hết rồi, chỉ đợi khu chung cư công viên Đại Linh bắt đầu mở bán.”
Đương nhiên Đồng Tinh Minh cũng rất vui vẻ, ban đầu mua miếng đất này, ai mà ngờ lại ở gần trường tiểu học nổi tiếng Thiên Hải kia chứ, đây cũng là lý do vì sao ông ta vội vàng xây dựng khu chung cư, chắc chắn lợi nhuận thu lại được sẽ vượt quá tưởng tượng của mọi người.
Cùng lúc đó, ba người Sở Vĩnh Du bắt đầu lái xe về bãi đỗ xe của nhà hàng, gần như vừa bước xuống xe đã thấy một người đi lại.
“Đồng Ý Yên, lâu rồi không gặp.”
Người ấy chính là Đồng Hiểu Kiệt, đương nhiên Đồng Ý Yên không hề tỏ thái độ thân thiện với anh ta, chỉ hừ lạnh rồi ôm Hữu Hữu đi.
“Đừng có đi gấp như vậy chứ, Đồng Tử Họa còn chưa đến kia mà, bởi thế mới kêu tôi đi thay, cho cô coi cái này, cô không muốn vì vì sao bất động sản Thiên Nguyên lại lâm vào cảnh khó khăn như vậy hay sao?”
Sau khi nói dứt lời, anh ta mở một đoạn video clip lên, mà người ở đầu bên kia lại chính là Đồng Tử Họa, anh ta đang nằm trên giường, vì không tài nào nói lớn tiếng được nên cầm tờ giấy, nhìn thấy câu chữ trên tờ giấy ấy, Đồng Ý Yên tức muốn điên.
Đồng Ý Yên, Sở Vĩnh Du, hai người mà cũng muốn mở công ty bất động sản à? Ăn cớt đi, ba tôi đã ra lệnh rồi thì còn ai sẽ hợp tác với hai người nữa kia chứ, ha ha, đó cũng là vì thằng chồng ngu ngốc của chị dám chống đối với bọn tôi đấy.
“Cậu!”
Vốn dĩ cô còn muốn nói thêm nữa, nhưng Hữu Hữu nằm trong lòng, cô chỉ đành nhẫn nhịn, chỉ quay lưng bỏ đi, Sở Vĩnh Du cũng nối gót theo sau.
“Đúng rồi đó, mau cút đi, trông chừng thằng chồng vô dụng của cô cho chặt, cẩn thận nó đi bán mông, à phải, còn có đứa con hoang trong lòng cô cũng cần phải canh chừng cho kỹ, chứ bằng không có thể sẽ xuất hiện trong buổi đấu giá nào đó đấy.”
Đồng Ý Yên đứng lại, cô không thể chịu nổi nữa, thế nhưng Sở Vĩnh Du lại vỗ vỗ vai cô.
“Em dẫn con đi trước đi.”
Đồng Ý Yên nhìn vào mắt Sở Vĩnh Du rồi gật gật đầu.
“Đừng nương tay.”
Hiếm lắm mới có lúc Đồng Ý Yên nói ra ba chữ này, Sở Vĩnh Du xoay lưng đi về phía Đồng Hiểu Kiệt.
“Ê? Sao hả? Anh muốn đánh tôi à? Anh tưởng tôi chính là cái thằng Đồng Tử Họa ngu si đó hay sao? Đừng quên năm ấy tôi đã dạy anh một bài học như thế nào? Mặt tôi đây, anh đánh đi, anh dám đánh tôi xem!”
Bốp!
Một bạt tai đáp lên gương mặt anh ta, răng của Đồng Hiểu Kiệt lập tức bay ra ngoài vài chiếc.
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy yêu cầu hạ tiện như thế, với lại giọng nói của anh cũng nên thay đổi chút đi, không phải ai cũng có thể sỉ nhục con gái của tôi đâu.”
Sau khi nói dứt lời, anh giơ tay đá vào hạ bộ của Đồng Hiểu Kiệt, anh ta gào rú thảm thiết, Sở Vĩnh Du quay lưng bỏ đi, tiện thể còn gọi điện cho Mã Trạch.
“Đại nhân.”
“Tôi cho rằng cách chọn địa chỉ của Thiên Hải Lục Tiểu có vấn đề, nên chọn lại, anh nghĩ sao?”
Mã Trạch lập tức hiểu ý anh ngay, anh ta đanh giọng mà đáp lại.
“Anh cảm thấy có vấn đề thì tất nhiên nên lựa chọn địa điểm lại rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.