Chương 274: Cái gì gọi là khủng bố
Ngự Dụng Cuồng Thần
16/07/2021
“Hừ! Sở Vĩnh Du, thật là nghé non không sợ hổ, sự cuồng vọng tự đại của cậu, đã đến mức hết thuốc chữa rồi, không nói hai vị tiền bối này, chỉ Lục Phú Minh tôi, chính là núi cao cậu không thể vượt qua rồi.”
Lục Phú Minh hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập sự vui sướng khi người khác gặp nạn, ông ta cũng là mới bước vào Tiên Thiên võ giả hơn một năm, đối chiến với Sở Vĩnh Du, ai thắng ai thua thật sự có rất nhiều biến số chưa biết.
Nhưng bây giờ, sự xuất hiện của hai vị cao thủ này ông ta đều không cảm nhận được một chút khí tức nào, Sở Vĩnh Du đã ắt phải chết rồi.
Điều đặt biệt khiến người ta cảm thấy nực cười là vậy mà ngông cuồng kêu ba người bọn họ cùng lên.
“Ba người đánh một mình cậu? Sở Vĩnh Du, cậu quá đánh giá cao bản thân cậu rồi, khi tôi trở thành Tiên Thiên võ giả, cậu còn mặc tã đó, như này đi, cho cậu một cơ hội, tự vẫn tại đây, nếu như không phải người kia bắt buộc phải mang đầu của cậu về, cậu có lẽ còn có thể được toàn thây.”
Trên mặt người đàn ông cao to là nụ cười lạnh, bao nhiêu năm rồi, Tiên Thiên võ giả ông ta từng gặp cũng không ít, nhưng ngông cuồng như Sở Vĩnh Du này, cũng là lần đầu thấy.
Mặc kệ võ giả nào, nếu như thật sự có một ngày có thể đặt chân vào khu vực của Tiên Thiên võ giả, quả thật nên kiêu ngạo, nên ngông cuồng, nhưng đó cũng là phải phân rõ địa điểm, tình huống, con người, vứt bỏ những khái niệm này tùy ý trêu ngươi người, vậy hậu quả đều sẽ rất thảm.
Sở Vĩnh Du từ từ nhìn sang người đàn ông cao to vừa mở miệng nói xong kia, sau khi phun ra một câu bóng người bắt đầu di chuyển, ông ta vốn không phải là một người nói nhiều trước khi chiến đấu.
“Người của Yêu Tà, thấy là phải giết.”
Xoẹt!
Khi Sở Vĩnh Du lao về phía người đàn ông cao to, ông lão mà Trương Thanh Lệ phái tới mỉm cười dẫn đầu, theo ông ta thấy, Sở Vĩnh Du đã là một người chết rồi, bởi vì cảm ứng của khí tức, thực lực của người đàn ông cao to kia, chắc không phân cao thấp với ông ta, có thể làm một mẻ khỏe suốt đời, đương nhiên động thủ mạnh hơn mình.
Không chỉ có ông ta nghĩ như vậy, Lục Phú Minh và người của nhà họ Lục đều như vậy, cho dù là người của nhà họ Phùng đã xem Sở Vĩnh Du trở thành cọng rơm cứu mạng, lúc này người nào người nấy đều kinh hãi trong lòng, ngay cả Phùng Diệu Dương cũng quên mất kế hoạch ban đầu, không có cho ra bất kỳ mệnh lệnh bắn giết gì.
Thật sự là lại xuất hiện hai Tiên Thiên võ giả, hoàn toàn làm loạn kế hoạch của ông ta.
“Ba, nhà chúng ta còn có hy vọng không?”
Phùng Dương cười khổ mở miệng, lại không có ai trả lời vấn đề này của anh ta.
Mà trên thảm cỏ tập trung ánh nhìn, những người bình thường như bọn họ, cho dù là chú Du, cũng không thể bắt kịp bóng người của Sở Vĩnh Du, chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông cao to kia chắp tay đứng đó, mặt mày rất khinh thường, giống như đối với công kích của Sở Vĩnh Du, căn bản không để vào trong mắt, ngay cả cách không công kích cũng lười dùng.
“Giỏi cho một thằng nhóc ngông cuồng, vậy mà dám cận thân đối chiến với tôi, uổng cho Yêu Tà còn đặc biệt vì cậu mà mở cuộc họp nội bộ, không ngờ chẳng qua vẫn là kẻ ngu xuẩn.”
Lời nói lần nữa cất lên, người đàn ông cao to đã động rồi, hai tay đưa ra, trong tầm mắt thấy Sở Vĩnh Du đã đến gần thân thể thì bỗng công kích lại.
Sự vũ động của đôi tay đó, mang theo từng trận tàn ảnh, cho dù chỉ là tàn ảnh, cũng chỉ có Lục Phú Minh và ông lão kia có thể nhìn thấy, những người khác, trong cảm ứng của thị giác lúc này, hai tay của người đàn ông cao to vẫn chắp ở đằng sau.
Xoạt!
Tuy nhiên ngay sau đó, không chỉ người đàn ông cao to sững ra, nụ cười trên mặt ông lão và Lục Phú Minh cũng lập tức biến mất.
Bởi vì Sở Vĩnh Du đối mặt với công kích cận thân của một cao thủ Tiên Thiên võ giả, vậy mà dễ dàng tránh được.
“Đây... là Quỷ Bộ! Sao có thể chứ!”
Người đàn ông cao to phản ứng lại, trong lòng đã dậy sóng lớn, nhưng dù sao là Tiên Thiên võ giả, phản ứng không cần bàn cãi.
Ông ta đã từng giao thủ với Vạn Quỷ, cho nên có kinh nghiệm nhất định, Quỷ Bộ của Vạn Quỷ, căn bản không thể phá giải, chỉ có ngưng tụ rồi dẫn bạo Tiên Thiên Chi Khí của mình ra, lợi dụng kình khí rung chấn ảnh hưởng đến thân hình của đối thủ, sau đó nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách.
Vù!
Khoảnh khắc Thiên Thiên Chi Khí bùng nổ, giống như vụ nổ không có ánh lửa, một làn xung kích mạnh mẽ từ trong cơ thể của người đàn ông cao to tỏa ra, đi tới đâu, thảm cỏ nhà họ Phùng tốn không ít tiền tu sửa, từng tấc đất bị bay ngược ra.
Những người đó của nhà họ Phùng, đã rời khỏi được một đoạn rồi, vẫn bị làn xung kích mạnh mẽ tỏa ra kia làm cho lảo đảo.
Còn người của nhà họ Lục, là có sự che chắn của Lục Phú Minh, hóa giải sóng xung kích lan tới, không có khó chịu gì cả, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng khủng bố như này, xung quanh người đàn ông cao to lúc này đã không có một ngọn cỏ xanh nào, toàn bộ đều chỉ còn đất, miệng há to tới mức đã có hơi không thể khép lại được.
Lại nhìn qua, Sở Vĩnh Du lần nữa xuất hiện ở vị trí cũ, sau đó nhả ra một câu.
“Địa vị của Tiên Thiên võ giả ở trong Yêu Tà chắc sẽ không thấp, giữ một mạng của ông, tôi có vài vấn đề muốn hỏi.”
Sau khi vứt lời, miệng của người đàn ông cao to hơi động đậy.
“Cậu...”
Chỉ nhả ra một chữ, đột nhiên một tiếng vang trầm thấp nối tiếp nhau phát ra, chỉ thấy hai cánh tay và hai cái chân của người đàn ông cao to, đột nhiên giống như bị súng máy bắn súng, bụp bụp bụp vỡ ra từng lỗ máu.
Máu tươi nhuộm đỏ đất, trong mắt của người đàn ông cao to mang theo vẻ khó tin mà ngã ra đất.
“Cậu và Vạn Quỷ có quan hệ gì? Vậy mà biết sử dụng Quỷ Bộ của ông ta?”
Ông lão đó mặt mày cũng hoàn toàn thay đổi rồi, không có dửng dưng và điềm nhiên như trước đó.
Từ từ quay đầu, Sở Vĩnh Du nhìn sang ông lão, trầm giọng nói.
“Trở về nói với Trương Thanh Lệ, cái chết của cháu trai bà ta, là tội đáng phải nhận, đây là thiện ý lần cuối cùng của tôi, nếu như không trân trọng, còn dám phái người đến quấy rầy tôi, cho dù bà ta là vợ của Nam Cung Vô Phong, Sở Vĩnh Du tôi vẫn sẽ không lương tay.”
“Cút!”
Ông lão há há miệng, giống như còn muốn nói lời gì có phí phách, nhưng cuối cùng vẫn không có nói ra, bởi vì ông ta nhìn hiểu ánh mắt lúc này của Sở Vĩnh Du, nếu như ông ta còn dám bức ép nữa, vậy cái chờ đợi ông ta, cũng chỉ còn cái chết.
Vừa rồi cái Sở Vĩnh Du sử dụng quả thật là Quỷ Bộ, nhưng sử dụng ra, tuyệt đối xuất thần nhập hóa hơn Vạn Quỷ.
Phản ứng của người đàn ông cao to đã tính là rất nhanh rồi, sự dẫn bạo của Tiên Thiên võ giả, cho dù là nhịp chân của Vạn Quỷ đẩy thêm tốc độ, đều bắt buộc phải lùi lại hoặc bị người đàn ông cao to tránh né được.
Nhưng bây giờ thì sao? Người đàn ông cao to chịu bao nhiêu chưởng từ lúc nào, ngay cả ông ta cũng không có thấy rõ.
Nghĩ rồi, khẽ xoay người, sau vài cái nhún người thì đã biến mất trong bóng tối.
Lúc này, cả hiện trường không có một âm thanh, ngay cả Lục Phú Minh cũng cẩn thận nuốt nước bọt, không dám nhúc nhích.
Hai cao thủ Tiên Thiên võ giả mà ông ta nhận là tiền bối trong lòng, trong nháy mắt, một người sống chết không rõ nằm trên đất, một người bị Sở Vĩnh Du dọa chạy mất, tên... tên Sở Vĩnh Du này, thật sự quá khủng bố rồi.
Nhìn Sở Vĩnh Du đi từng bước về phía người đàn ông cao to, người của nhà họ Lục không dám động đậy, nhưng trong lòng của người nhà họ Phùng lại vui vẻ hoan hô rồi.
Nhất là Phùng Đóa, sắc mặt ửng đỏ, lời nói tự tin lấy một đánh ba và khí thế của Sở Vĩnh Du vừa rồi, cùng kết quả mạnh mẽ vang bội của hiện nay, đối với một cô gái mà nói, đều là trí mạng.
Là ba của hai đứa con trai đã chết, Lục Hải thật sự không thể chịu đựng được kiểu bầu không khí này, nhỏ giọng hỏi ra một câu.
“Chú hai, chúng ta... chúng ta bây giờ phải làm sao?”
Lục Phú Minh hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập sự vui sướng khi người khác gặp nạn, ông ta cũng là mới bước vào Tiên Thiên võ giả hơn một năm, đối chiến với Sở Vĩnh Du, ai thắng ai thua thật sự có rất nhiều biến số chưa biết.
Nhưng bây giờ, sự xuất hiện của hai vị cao thủ này ông ta đều không cảm nhận được một chút khí tức nào, Sở Vĩnh Du đã ắt phải chết rồi.
Điều đặt biệt khiến người ta cảm thấy nực cười là vậy mà ngông cuồng kêu ba người bọn họ cùng lên.
“Ba người đánh một mình cậu? Sở Vĩnh Du, cậu quá đánh giá cao bản thân cậu rồi, khi tôi trở thành Tiên Thiên võ giả, cậu còn mặc tã đó, như này đi, cho cậu một cơ hội, tự vẫn tại đây, nếu như không phải người kia bắt buộc phải mang đầu của cậu về, cậu có lẽ còn có thể được toàn thây.”
Trên mặt người đàn ông cao to là nụ cười lạnh, bao nhiêu năm rồi, Tiên Thiên võ giả ông ta từng gặp cũng không ít, nhưng ngông cuồng như Sở Vĩnh Du này, cũng là lần đầu thấy.
Mặc kệ võ giả nào, nếu như thật sự có một ngày có thể đặt chân vào khu vực của Tiên Thiên võ giả, quả thật nên kiêu ngạo, nên ngông cuồng, nhưng đó cũng là phải phân rõ địa điểm, tình huống, con người, vứt bỏ những khái niệm này tùy ý trêu ngươi người, vậy hậu quả đều sẽ rất thảm.
Sở Vĩnh Du từ từ nhìn sang người đàn ông cao to vừa mở miệng nói xong kia, sau khi phun ra một câu bóng người bắt đầu di chuyển, ông ta vốn không phải là một người nói nhiều trước khi chiến đấu.
“Người của Yêu Tà, thấy là phải giết.”
Xoẹt!
Khi Sở Vĩnh Du lao về phía người đàn ông cao to, ông lão mà Trương Thanh Lệ phái tới mỉm cười dẫn đầu, theo ông ta thấy, Sở Vĩnh Du đã là một người chết rồi, bởi vì cảm ứng của khí tức, thực lực của người đàn ông cao to kia, chắc không phân cao thấp với ông ta, có thể làm một mẻ khỏe suốt đời, đương nhiên động thủ mạnh hơn mình.
Không chỉ có ông ta nghĩ như vậy, Lục Phú Minh và người của nhà họ Lục đều như vậy, cho dù là người của nhà họ Phùng đã xem Sở Vĩnh Du trở thành cọng rơm cứu mạng, lúc này người nào người nấy đều kinh hãi trong lòng, ngay cả Phùng Diệu Dương cũng quên mất kế hoạch ban đầu, không có cho ra bất kỳ mệnh lệnh bắn giết gì.
Thật sự là lại xuất hiện hai Tiên Thiên võ giả, hoàn toàn làm loạn kế hoạch của ông ta.
“Ba, nhà chúng ta còn có hy vọng không?”
Phùng Dương cười khổ mở miệng, lại không có ai trả lời vấn đề này của anh ta.
Mà trên thảm cỏ tập trung ánh nhìn, những người bình thường như bọn họ, cho dù là chú Du, cũng không thể bắt kịp bóng người của Sở Vĩnh Du, chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông cao to kia chắp tay đứng đó, mặt mày rất khinh thường, giống như đối với công kích của Sở Vĩnh Du, căn bản không để vào trong mắt, ngay cả cách không công kích cũng lười dùng.
“Giỏi cho một thằng nhóc ngông cuồng, vậy mà dám cận thân đối chiến với tôi, uổng cho Yêu Tà còn đặc biệt vì cậu mà mở cuộc họp nội bộ, không ngờ chẳng qua vẫn là kẻ ngu xuẩn.”
Lời nói lần nữa cất lên, người đàn ông cao to đã động rồi, hai tay đưa ra, trong tầm mắt thấy Sở Vĩnh Du đã đến gần thân thể thì bỗng công kích lại.
Sự vũ động của đôi tay đó, mang theo từng trận tàn ảnh, cho dù chỉ là tàn ảnh, cũng chỉ có Lục Phú Minh và ông lão kia có thể nhìn thấy, những người khác, trong cảm ứng của thị giác lúc này, hai tay của người đàn ông cao to vẫn chắp ở đằng sau.
Xoạt!
Tuy nhiên ngay sau đó, không chỉ người đàn ông cao to sững ra, nụ cười trên mặt ông lão và Lục Phú Minh cũng lập tức biến mất.
Bởi vì Sở Vĩnh Du đối mặt với công kích cận thân của một cao thủ Tiên Thiên võ giả, vậy mà dễ dàng tránh được.
“Đây... là Quỷ Bộ! Sao có thể chứ!”
Người đàn ông cao to phản ứng lại, trong lòng đã dậy sóng lớn, nhưng dù sao là Tiên Thiên võ giả, phản ứng không cần bàn cãi.
Ông ta đã từng giao thủ với Vạn Quỷ, cho nên có kinh nghiệm nhất định, Quỷ Bộ của Vạn Quỷ, căn bản không thể phá giải, chỉ có ngưng tụ rồi dẫn bạo Tiên Thiên Chi Khí của mình ra, lợi dụng kình khí rung chấn ảnh hưởng đến thân hình của đối thủ, sau đó nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách.
Vù!
Khoảnh khắc Thiên Thiên Chi Khí bùng nổ, giống như vụ nổ không có ánh lửa, một làn xung kích mạnh mẽ từ trong cơ thể của người đàn ông cao to tỏa ra, đi tới đâu, thảm cỏ nhà họ Phùng tốn không ít tiền tu sửa, từng tấc đất bị bay ngược ra.
Những người đó của nhà họ Phùng, đã rời khỏi được một đoạn rồi, vẫn bị làn xung kích mạnh mẽ tỏa ra kia làm cho lảo đảo.
Còn người của nhà họ Lục, là có sự che chắn của Lục Phú Minh, hóa giải sóng xung kích lan tới, không có khó chịu gì cả, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng khủng bố như này, xung quanh người đàn ông cao to lúc này đã không có một ngọn cỏ xanh nào, toàn bộ đều chỉ còn đất, miệng há to tới mức đã có hơi không thể khép lại được.
Lại nhìn qua, Sở Vĩnh Du lần nữa xuất hiện ở vị trí cũ, sau đó nhả ra một câu.
“Địa vị của Tiên Thiên võ giả ở trong Yêu Tà chắc sẽ không thấp, giữ một mạng của ông, tôi có vài vấn đề muốn hỏi.”
Sau khi vứt lời, miệng của người đàn ông cao to hơi động đậy.
“Cậu...”
Chỉ nhả ra một chữ, đột nhiên một tiếng vang trầm thấp nối tiếp nhau phát ra, chỉ thấy hai cánh tay và hai cái chân của người đàn ông cao to, đột nhiên giống như bị súng máy bắn súng, bụp bụp bụp vỡ ra từng lỗ máu.
Máu tươi nhuộm đỏ đất, trong mắt của người đàn ông cao to mang theo vẻ khó tin mà ngã ra đất.
“Cậu và Vạn Quỷ có quan hệ gì? Vậy mà biết sử dụng Quỷ Bộ của ông ta?”
Ông lão đó mặt mày cũng hoàn toàn thay đổi rồi, không có dửng dưng và điềm nhiên như trước đó.
Từ từ quay đầu, Sở Vĩnh Du nhìn sang ông lão, trầm giọng nói.
“Trở về nói với Trương Thanh Lệ, cái chết của cháu trai bà ta, là tội đáng phải nhận, đây là thiện ý lần cuối cùng của tôi, nếu như không trân trọng, còn dám phái người đến quấy rầy tôi, cho dù bà ta là vợ của Nam Cung Vô Phong, Sở Vĩnh Du tôi vẫn sẽ không lương tay.”
“Cút!”
Ông lão há há miệng, giống như còn muốn nói lời gì có phí phách, nhưng cuối cùng vẫn không có nói ra, bởi vì ông ta nhìn hiểu ánh mắt lúc này của Sở Vĩnh Du, nếu như ông ta còn dám bức ép nữa, vậy cái chờ đợi ông ta, cũng chỉ còn cái chết.
Vừa rồi cái Sở Vĩnh Du sử dụng quả thật là Quỷ Bộ, nhưng sử dụng ra, tuyệt đối xuất thần nhập hóa hơn Vạn Quỷ.
Phản ứng của người đàn ông cao to đã tính là rất nhanh rồi, sự dẫn bạo của Tiên Thiên võ giả, cho dù là nhịp chân của Vạn Quỷ đẩy thêm tốc độ, đều bắt buộc phải lùi lại hoặc bị người đàn ông cao to tránh né được.
Nhưng bây giờ thì sao? Người đàn ông cao to chịu bao nhiêu chưởng từ lúc nào, ngay cả ông ta cũng không có thấy rõ.
Nghĩ rồi, khẽ xoay người, sau vài cái nhún người thì đã biến mất trong bóng tối.
Lúc này, cả hiện trường không có một âm thanh, ngay cả Lục Phú Minh cũng cẩn thận nuốt nước bọt, không dám nhúc nhích.
Hai cao thủ Tiên Thiên võ giả mà ông ta nhận là tiền bối trong lòng, trong nháy mắt, một người sống chết không rõ nằm trên đất, một người bị Sở Vĩnh Du dọa chạy mất, tên... tên Sở Vĩnh Du này, thật sự quá khủng bố rồi.
Nhìn Sở Vĩnh Du đi từng bước về phía người đàn ông cao to, người của nhà họ Lục không dám động đậy, nhưng trong lòng của người nhà họ Phùng lại vui vẻ hoan hô rồi.
Nhất là Phùng Đóa, sắc mặt ửng đỏ, lời nói tự tin lấy một đánh ba và khí thế của Sở Vĩnh Du vừa rồi, cùng kết quả mạnh mẽ vang bội của hiện nay, đối với một cô gái mà nói, đều là trí mạng.
Là ba của hai đứa con trai đã chết, Lục Hải thật sự không thể chịu đựng được kiểu bầu không khí này, nhỏ giọng hỏi ra một câu.
“Chú hai, chúng ta... chúng ta bây giờ phải làm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.