Chương 496: Hi vọng
Ngự Dụng Cuồng Thần
14/10/2021
Xuyên qua tám chỗ đậu xe, bóng dáng Sở Vĩnh Du lóe lên rồi biến mất, lúc này nhìn thấy một người đàn ông trung niên có râu quai nón đang tựa vào mui xe Porsche Cayenne gọi điện thoại.
Không chút do dự, Sở Vĩnh Du đi tới, cúi đầu, lúc đi tới gần đó, dưới chân vấp một cái, trực tiếp đâm vào người tên râu quai nón.
"Xin lỗi xin lỗi."
Mặc dù Sở Vĩnh Du đã xin lỗi, nhưng tên râu quai nón vẫn che điện thoại lại hùng hùng hổ hổ nói.
"Mẹ mày, đi đường không có mắt à? Mẹ kiếp!"
Có thể do nhân vật ở đầu bên kia điện thoại quan trọng hơn nên tên râu quai nón cũng không nói gì thêm nữa, sau đó lại nói câu gì vào điện thoại.
Còn Sở Vĩnh Du, cũng đã đi về phía chiếc Lexus 570, ấn sát khí đã lưu trên người tên râu quai nón, còn lại, chính là chờ tới đêm khi Đồng Ý Yên đã ngủ say sẽ đi thăm dò xem thế nào, hi vọng có thể thu hoạch được chút gì đó.
"Đường Xung, lên đường thôi."
Sau khi lên xe, Sở Vĩnh Du nói xong, Đường Xung đáp lại.
"Ngài Sở, bây giờ đã đến giờ ăn cơm, vì từ đây đi đến vùng núi phải mất hơn ba tiếng cho nên tôi có thể sắp xếp cho ngài và phu nhân ăn cơm trước được không?"
"Được."
Theo yêu cầu của Sở Vĩnh Du, mấy người chỉ ăn một tô mì với rau dưa đơn giản sau đó nhanh chóng lên đường, bởi vì anh biết, lòng vợ anh vẫn đang nghĩ về vùng núi kia, chắc chắn phải đến đó rồi mới có thể yên tâm được.
Sau đó, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được tại sao phải mất hơn ba tiếng đi xe, đi mất hai tiếng, sau đó còn đi thêm một tiếng đường núi, vòng vèo liên tục nên chắc chắn không thể đi nhanh được.
"Trước kia ở đây đều là đường đất, bây giờ nhờ có chính sách của nhà nước, được trải đường nhựa nếu không còn khó đi hơn nữa cơ."
Đường Xung lái xe nói, Đồng Ý Yên đột nhiên hỏi.
"Anh Đường, xin hỏi một chút, lúc công ty của chúng tôi liên hệ, bọn họ nói mỗi một thôn ở vùng núi này đều có một công ty tài trợ, là thật sao?"
Do đã được ông chủ dặn dò trước, Đường Xung cũng là một cấp dưới thông minh, đương nhiên cũng đã rõ ràng hết mọi chuyện, lúc này mới có thể đối đáp trôi chảy.
"Đúng vậy, thôn nào cũng có, bởi vì ở đây mỗi t`##ºòù#J%_ÆîùÏXÖæÑpò« h°:ÊI×)eRÈ|5]êM`ÎJ9À$ºÝZ<¿K$ÚÏJ¶ôrçµÃ?ûÿèÊKí _:@Y^ó,îíùKvqf`³Y>p<ÌDzô-Rrt-B-^(ömÒoû¨ HVZqÊá E¨1lÙ?_Oºßq7§®ß©AÓ½ºtyô@ÆD`гJ®ÆxÜ[email protected]ºJJ)f¶cFßg¾ïQyÛª2íù}(hdì6DÿJÊzÃÓpßBÉz[MæÜÁÃDÔcñdíQQ1þÇ>@é©j×ñ$ÿuKÉxpÉ·^ÄëN(D¥åDb_¼÷3&B⾦D<Þ#&z÷:W´9)>¥À©8Ý §Ð °?BWðÎ;aJ0 ÉÔ °Éïx¤Ò±` OÚh«[Ŭ £p5óYðè!!'Ùº/}í) »¬25åÝ$¯l÷×{ :ÒÑ®RÀÜÁµ;jZöÇ/Næh¿°s%uô>dÏøR_Öz¡¶ätIïÏ-ÌUvIE½ 2äoR ¹b»ß6Bó~Ñ®»Ò2Æn`âÔø _iÎpTøì{{àß){8[x£ÃHxí¨¶ËÐJLsðQö¬Ôë]M6V!+|ö=pÒ¤×|M)|w9wF[rÊìì±Û÷~ ÅÏîpÉå@pS£XbBHD}Ò +8 35ÇDG6 (n`G"Û¸ÀªÓR9ûuGRÒØyH[X©w&ÿ¬M?¥ùè¢z6°=£ß¼þiH¸%â§[email protected]¾tÌA-ú ¥&½<[l0dëÏÑlÖ<¿Ö ÑDèÍ1bô:åplBMçæøz£jÊ5é:u:Ùs_ ÍGV1Ú_å«[¦qq MÖlTý;$ù-ÌBê "ôVoö; )¿5ä0|T6b!u¹½³pwIA3wm7íiÕî.+«0Ðêª:1h*.çusá¡!ßØF$¯ÓħèLËçù±sØ%ê JTcÛfЦC«µ|êÞæõ4Û¥îÕ´$tX³%S#i6Q/ w8:¼&Wü.ïl¹÷ý¢ÓÊâ25é,ORÚ>ªi§6Èmó¬uu¸;s öÒ|"c³ ]qK¯fÏ3µó]½ãú±¬q7 :#ég§!¸¾ 3¥Ó³ý²¶ÈÌظ×0h½aÝ99½¯c{IôÔú¥È¨c¸«ú3¼"µï~dÛNÅn¬ãr1ì9nn"?·H k)Ál é¡¥}í&º½!·Pw¡=ñXòÞÝý¡èû'®«®N¼º¾RÂ-#oèówIõËËP9Üð(ì¯àØ<1ÅᲤI6;6l5 PÖñP°®azÔüôñáGÀC ÛÑlæbIÀ G'Å_öu¸C?À_bB_ä®÷§5"±ì#r"ØñµYA·'ÓÂÂÂ#à`G«»Ó ÞZ¥ÿ£ÞÁZìzlf/M¹$["_U8Pqlr~d÷X!õôðð/ÿêP±s[email protected]§ªSÕ:yw¡/So?Ù ï ,N^Î+¢Dݲe=µR°·X8·R.u ½eEr+ÇókVÍ¿{´þUd9püü0¹v}ogsB¥üxy;UÅaQ(ûW[ÑHÙRyØÖ wíÄl²Dñ¤ygÀõÆQxù *ÉV¿ºkÊ`eå]3/{¬)U5àðÎ Øô1)Z%`þÓÍÚ[;¶¼â/.ÑÌÄHô©D5eTÔséÆ«¿1ËYx¤ð䨩˧ÉÊvh{uü*ÜÎ:¹2èÖ ±zÅ¡û¦ñRÆ`ÏÎûRãwBÛÜøò¥ä/·eͦBÑ,¬^Ý¡ì9k< ¾2ÒƲ&¡â¯µÿ]©©Od~h]û°Ûè/H*Ïø2£w} -Øß#høÕsbÿ6äX:Gwý_L ´ÎâxÑþ:Na6.qV!êѯWì`ØGѪ¡:¼>Ì$WjrI ¦z6`5àÀÊ_£}@²¤~T ¼0Mð5÷öýJ¢m±Yw¸§ÍBûíj]Xð(é]Lw½.«DçÒGäÙt`³ô ¨D¦ìÆjzòóòÈ`ô+â)øä@lk=5':[Ô£HY`rÅÓxñùO##¤.Õ®®½ õÐ+û$NÍ5B¥X=w2Y9®[¾Î±T·ù@<L Ñ¡ÞÉôHÂ<ïWw5æõúÆçti}: Ù}åxÏl×gV%É üôv=ù#Ê1<CÊ_ÿ4/¸sw¬ÃÕJNES¯1ÈëÉ·P]íåu¥çn^3 ==i,p÷·_éóPÊÓáogNìÞñ&Ïp¸´¥³»è'¼´¶±«ñÜòVâeμ«°°F~Lé>åÏLè{ÂïëÌÏCMY|ü+s{¬;$Æ.
Sá» VÄ©nh Du cÅ©ng cÆ°á»i và bắt tay cùng thôn trÆ°á»ng và mấy ngÆ°á»i kia, bá»n há» thấy Äá»ng à Yên không há» là m cao nên cÅ©ng dần dần bá»t cÄng thẳng.
"Trong chiếc xe nà y là chút Äá» chÆ¡i và Äá» dùng hà ng ngà y cho bá»n trẻ trong thôn."
Nghe nói nhÆ° thế, thôn trÆ°á»ng vá»i và ng cảm Æ¡n, sau Äó nói vá»i ngÆ°á»i trung niên bên cạnh.
"Cẩu Äản, Äi gá»i hết bá»n trẻ ra Äây Äi, nhanh lên!"
Nói xong, thôn trÆ°á»ng nhìn vá» phÃa Äá»ng à Yên, trong mắt rÆ¡m rá»m nÆ°á»c mắt.
"Tháºt sá»± rất cảm Æ¡n tấm lòng tá»t bụng của chủ tá»ch Äá»ng, bây giá» ÄÆ°á»ng thôn cÅ©ng Äược sá»a chữa, trÆ°á»ng tiá»u há»c cuÌng Äã Äược xây dá»±ng lại, nói tháºt, mong muá»n lá»n nhất của chúng tôi chÃnh là bá»n trẻ, chá» cần bá»n trẻ có thá» há»c Äược tri thức, có thá» Äi ra khá»i núi, chúng tôi cÅ©ng an lòng rá»i."
Sá» VÄ©nh Du cảm khái, rá»i khá»i thà nh phá» á»n à o náo Äá»ng, Äến nÆ¡i nà y tất cả cảm nháºn Äược cÅ©ng chá» có bình yên, trên mặt má»i ngÆ°á»i Äá»u hiá»n lên vẻ chất phác.
Rất nhanh Äã có hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i Äứa trẻ chạy tá»i, Sá» VÄ©nh Du và ÄÆ°Æ¡Ìng Xung má» cá»a sau của toa hà ng ra, sau Äó Äá»ng à Yên Äứng á» phÃa dÆ°á»i, ÄÃch thân phát cho bá»n trẻ.
"Các em, ai cÅ©ng có phần cả, má»i ngÆ°á»i xếp thà nh hà ng Äi, Äược không nà o?"
"Äược ạ!"
Lúc Äầu hai mÆ°Æ¡i mấy Äứa trẻ rất há»n loạn, không ngá» rằng chá» trong chá»p mắt Äã xếp thà nh hà ng ngay ngắn, mặc dù ánh mắt ai cÅ©ng tò mò nhìn và o trong xe, nhÆ°ng thá»±c sá»± không có ai quấy rá»i.
Sau khi tất cả má»i ngÆ°á»i Äá»u Äã lấy Äược phâÌn Äá» của riêng miÌnh, ai cÅ©ng vui vẻ ra mặt.
"Oa! Cặp sách má»i của em Äẹp quá."
"Hắc hắc, cuá»i cùng thì em cÅ©ng có bút vẽ rá»i, em muá»n cô LyÌ dạy em vẽ tranh."
"Bóng Äá, hu hu, em muá»n chÆ¡i bóng rá», bóng Äá chÆ¡i khó lắm."
Giá» phút nà y má»t sá» phụ nữ và Äà n ông trong thôn Äá»u Äi tá»i Äây, thấy em bé nhà mình vui vẻ nhÆ° váºy, trong ánh mắt má»i ngÆ°á»i Äá»u vô cùng cảm kÃch.
"Còn không nhanh cảm Æ¡n cô chú Äi."
Thôn trÆ°á»ng má» miá»ng nói, hai mÆ°Æ¡i mấy Äứa trẻ Äang lÃu rÃu vá»i và ng cúi Äầu cảm Æ¡n Äá»ng à Yên và Sá» VÄ©nh Du.
"Chúng cháu cảm Æ¡n cô chú ạ, chúng cháu sẽ há»c táºp tháºt giá»i Äá» Äá»n Äáp tá» quá»c ạ."
Mặc dù lá»i nói non ná»t, nhÆ°ng lại trà n ngáºp sá»± má»c mạc dân tá»c, quả tháºt là , thiếu niên mạnh thì nÆ°á»c mạnh.
"Chủ tá»ch Äá»ng, ngà i Sá», tôi dẫn hai ngÆ°á»i Äi thÄm trÆ°á»ng tiá»u há»c má»i Äược sá»a sang lại của chúng tôi, ngay cả khung bóng rá» cÅ©ng là má»i."
Äá»ng à Yên tháºt sá»± muá»n cÆ°á»i, Ãt nhất trên phÆ°Æ¡ng diá»n giúp Äỡ thôn nà y, không có ai trong công ty muá»n lấy hoa há»ng, nếu không, cô tá»± cảm thấy xấu há».
TrÆ°á»ng tiá»u há»c Hy vá»ng Hoa Thiên.;
Không chút do dự, Sở Vĩnh Du đi tới, cúi đầu, lúc đi tới gần đó, dưới chân vấp một cái, trực tiếp đâm vào người tên râu quai nón.
"Xin lỗi xin lỗi."
Mặc dù Sở Vĩnh Du đã xin lỗi, nhưng tên râu quai nón vẫn che điện thoại lại hùng hùng hổ hổ nói.
"Mẹ mày, đi đường không có mắt à? Mẹ kiếp!"
Có thể do nhân vật ở đầu bên kia điện thoại quan trọng hơn nên tên râu quai nón cũng không nói gì thêm nữa, sau đó lại nói câu gì vào điện thoại.
Còn Sở Vĩnh Du, cũng đã đi về phía chiếc Lexus 570, ấn sát khí đã lưu trên người tên râu quai nón, còn lại, chính là chờ tới đêm khi Đồng Ý Yên đã ngủ say sẽ đi thăm dò xem thế nào, hi vọng có thể thu hoạch được chút gì đó.
"Đường Xung, lên đường thôi."
Sau khi lên xe, Sở Vĩnh Du nói xong, Đường Xung đáp lại.
"Ngài Sở, bây giờ đã đến giờ ăn cơm, vì từ đây đi đến vùng núi phải mất hơn ba tiếng cho nên tôi có thể sắp xếp cho ngài và phu nhân ăn cơm trước được không?"
"Được."
Theo yêu cầu của Sở Vĩnh Du, mấy người chỉ ăn một tô mì với rau dưa đơn giản sau đó nhanh chóng lên đường, bởi vì anh biết, lòng vợ anh vẫn đang nghĩ về vùng núi kia, chắc chắn phải đến đó rồi mới có thể yên tâm được.
Sau đó, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được tại sao phải mất hơn ba tiếng đi xe, đi mất hai tiếng, sau đó còn đi thêm một tiếng đường núi, vòng vèo liên tục nên chắc chắn không thể đi nhanh được.
"Trước kia ở đây đều là đường đất, bây giờ nhờ có chính sách của nhà nước, được trải đường nhựa nếu không còn khó đi hơn nữa cơ."
Đường Xung lái xe nói, Đồng Ý Yên đột nhiên hỏi.
"Anh Đường, xin hỏi một chút, lúc công ty của chúng tôi liên hệ, bọn họ nói mỗi một thôn ở vùng núi này đều có một công ty tài trợ, là thật sao?"
Do đã được ông chủ dặn dò trước, Đường Xung cũng là một cấp dưới thông minh, đương nhiên cũng đã rõ ràng hết mọi chuyện, lúc này mới có thể đối đáp trôi chảy.
"Đúng vậy, thôn nào cũng có, bởi vì ở đây mỗi t`##ºòù#J%_ÆîùÏXÖæÑpò« h°:ÊI×)eRÈ|5]êM`ÎJ9À$ºÝZ<¿K$ÚÏJ¶ôrçµÃ?ûÿèÊKí _:@Y^ó,îíùKvqf`³Y>p<ÌDzô-Rrt-B-^(ömÒoû¨ HVZqÊá E¨1lÙ?_Oºßq7§®ß©AÓ½ºtyô@ÆD`гJ®ÆxÜ[email protected]ºJJ)f¶cFßg¾ïQyÛª2íù}(hdì6DÿJÊzÃÓpßBÉz[MæÜÁÃDÔcñdíQQ1þÇ>@é©j×ñ$ÿuKÉxpÉ·^ÄëN(D¥åDb_¼÷3&B⾦D<Þ#&z÷:W´9)>¥À©8Ý §Ð °?BWðÎ;aJ0 ÉÔ °Éïx¤Ò±` OÚh«[Ŭ £p5óYðè!!'Ùº/}í) »¬25åÝ$¯l÷×{ :ÒÑ®RÀÜÁµ;jZöÇ/Næh¿°s%uô>dÏøR_Öz¡¶ätIïÏ-ÌUvIE½ 2äoR ¹b»ß6Bó~Ñ®»Ò2Æn`âÔø _iÎpTøì{{àß){8[x£ÃHxí¨¶ËÐJLsðQö¬Ôë]M6V!+|ö=pÒ¤×|M)|w9wF[rÊìì±Û÷~ ÅÏîpÉå@pS£XbBHD}Ò +8 35ÇDG6 (n`G"Û¸ÀªÓR9ûuGRÒØyH[X©w&ÿ¬M?¥ùè¢z6°=£ß¼þiH¸%â§[email protected]¾tÌA-ú ¥&½<[l0dëÏÑlÖ<¿Ö ÑDèÍ1bô:åplBMçæøz£jÊ5é:u:Ùs_ ÍGV1Ú_å«[¦qq MÖlTý;$ù-ÌBê "ôVoö; )¿5ä0|T6b!u¹½³pwIA3wm7íiÕî.+«0Ðêª:1h*.çusá¡!ßØF$¯ÓħèLËçù±sØ%ê JTcÛfЦC«µ|êÞæõ4Û¥îÕ´$tX³%S#i6Q/ w8:¼&Wü.ïl¹÷ý¢ÓÊâ25é,ORÚ>ªi§6Èmó¬uu¸;s öÒ|"c³ ]qK¯fÏ3µó]½ãú±¬q7 :#ég§!¸¾ 3¥Ó³ý²¶ÈÌظ×0h½aÝ99½¯c{IôÔú¥È¨c¸«ú3¼"µï~dÛNÅn¬ãr1ì9nn"?·H k)Ál é¡¥}í&º½!·Pw¡=ñXòÞÝý¡èû'®«®N¼º¾RÂ-#oèówIõËËP9Üð(ì¯àØ<1ÅᲤI6;6l5 PÖñP°®azÔüôñáGÀC ÛÑlæbIÀ G'Å_öu¸C?À_bB_ä®÷§5"±ì#r"ØñµYA·'ÓÂÂÂ#à`G«»Ó ÞZ¥ÿ£ÞÁZìzlf/M¹$["_U8Pqlr~d÷X!õôðð/ÿêP±s[email protected]§ªSÕ:yw¡/So?Ù ï ,N^Î+¢Dݲe=µR°·X8·R.u ½eEr+ÇókVÍ¿{´þUd9püü0¹v}ogsB¥üxy;UÅaQ(ûW[ÑHÙRyØÖ wíÄl²Dñ¤ygÀõÆQxù *ÉV¿ºkÊ`eå]3/{¬)U5àðÎ Øô1)Z%`þÓÍÚ[;¶¼â/.ÑÌÄHô©D5eTÔséÆ«¿1ËYx¤ð䨩˧ÉÊvh{uü*ÜÎ:¹2èÖ ±zÅ¡û¦ñRÆ`ÏÎûRãwBÛÜøò¥ä/·eͦBÑ,¬^Ý¡ì9k< ¾2ÒƲ&¡â¯µÿ]©©Od~h]û°Ûè/H*Ïø2£w} -Øß#høÕsbÿ6äX:Gwý_L ´ÎâxÑþ:Na6.qV!êѯWì`ØGѪ¡:¼>Ì$WjrI ¦z6`5àÀÊ_£}@²¤~T ¼0Mð5÷öýJ¢m±Yw¸§ÍBûíj]Xð(é]Lw½.«DçÒGäÙt`³ô ¨D¦ìÆjzòóòÈ`ô+â)øä@lk=5':[Ô£HY`rÅÓxñùO##¤.Õ®®½ õÐ+û$NÍ5B¥X=w2Y9®[¾Î±T·ù@<L Ñ¡ÞÉôHÂ<ïWw5æõúÆçti}: Ù}åxÏl×gV%É üôv=ù#Ê1<CÊ_ÿ4/¸sw¬ÃÕJNES¯1ÈëÉ·P]íåu¥çn^3 ==i,p÷·_éóPÊÓáogNìÞñ&Ïp¸´¥³»è'¼´¶±«ñÜòVâeμ«°°F~Lé>åÏLè{ÂïëÌÏCMY|ü+s{¬;
Sá» VÄ©nh Du cÅ©ng cÆ°á»i và bắt tay cùng thôn trÆ°á»ng và mấy ngÆ°á»i kia, bá»n há» thấy Äá»ng à Yên không há» là m cao nên cÅ©ng dần dần bá»t cÄng thẳng.
"Trong chiếc xe nà y là chút Äá» chÆ¡i và Äá» dùng hà ng ngà y cho bá»n trẻ trong thôn."
Nghe nói nhÆ° thế, thôn trÆ°á»ng vá»i và ng cảm Æ¡n, sau Äó nói vá»i ngÆ°á»i trung niên bên cạnh.
"Cẩu Äản, Äi gá»i hết bá»n trẻ ra Äây Äi, nhanh lên!"
Nói xong, thôn trÆ°á»ng nhìn vá» phÃa Äá»ng à Yên, trong mắt rÆ¡m rá»m nÆ°á»c mắt.
"Tháºt sá»± rất cảm Æ¡n tấm lòng tá»t bụng của chủ tá»ch Äá»ng, bây giá» ÄÆ°á»ng thôn cÅ©ng Äược sá»a chữa, trÆ°á»ng tiá»u há»c cuÌng Äã Äược xây dá»±ng lại, nói tháºt, mong muá»n lá»n nhất của chúng tôi chÃnh là bá»n trẻ, chá» cần bá»n trẻ có thá» há»c Äược tri thức, có thá» Äi ra khá»i núi, chúng tôi cÅ©ng an lòng rá»i."
Sá» VÄ©nh Du cảm khái, rá»i khá»i thà nh phá» á»n à o náo Äá»ng, Äến nÆ¡i nà y tất cả cảm nháºn Äược cÅ©ng chá» có bình yên, trên mặt má»i ngÆ°á»i Äá»u hiá»n lên vẻ chất phác.
Rất nhanh Äã có hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i Äứa trẻ chạy tá»i, Sá» VÄ©nh Du và ÄÆ°Æ¡Ìng Xung má» cá»a sau của toa hà ng ra, sau Äó Äá»ng à Yên Äứng á» phÃa dÆ°á»i, ÄÃch thân phát cho bá»n trẻ.
"Các em, ai cÅ©ng có phần cả, má»i ngÆ°á»i xếp thà nh hà ng Äi, Äược không nà o?"
"Äược ạ!"
Lúc Äầu hai mÆ°Æ¡i mấy Äứa trẻ rất há»n loạn, không ngá» rằng chá» trong chá»p mắt Äã xếp thà nh hà ng ngay ngắn, mặc dù ánh mắt ai cÅ©ng tò mò nhìn và o trong xe, nhÆ°ng thá»±c sá»± không có ai quấy rá»i.
Sau khi tất cả má»i ngÆ°á»i Äá»u Äã lấy Äược phâÌn Äá» của riêng miÌnh, ai cÅ©ng vui vẻ ra mặt.
"Oa! Cặp sách má»i của em Äẹp quá."
"Hắc hắc, cuá»i cùng thì em cÅ©ng có bút vẽ rá»i, em muá»n cô LyÌ dạy em vẽ tranh."
"Bóng Äá, hu hu, em muá»n chÆ¡i bóng rá», bóng Äá chÆ¡i khó lắm."
Giá» phút nà y má»t sá» phụ nữ và Äà n ông trong thôn Äá»u Äi tá»i Äây, thấy em bé nhà mình vui vẻ nhÆ° váºy, trong ánh mắt má»i ngÆ°á»i Äá»u vô cùng cảm kÃch.
"Còn không nhanh cảm Æ¡n cô chú Äi."
Thôn trÆ°á»ng má» miá»ng nói, hai mÆ°Æ¡i mấy Äứa trẻ Äang lÃu rÃu vá»i và ng cúi Äầu cảm Æ¡n Äá»ng à Yên và Sá» VÄ©nh Du.
"Chúng cháu cảm Æ¡n cô chú ạ, chúng cháu sẽ há»c táºp tháºt giá»i Äá» Äá»n Äáp tá» quá»c ạ."
Mặc dù lá»i nói non ná»t, nhÆ°ng lại trà n ngáºp sá»± má»c mạc dân tá»c, quả tháºt là , thiếu niên mạnh thì nÆ°á»c mạnh.
"Chủ tá»ch Äá»ng, ngà i Sá», tôi dẫn hai ngÆ°á»i Äi thÄm trÆ°á»ng tiá»u há»c má»i Äược sá»a sang lại của chúng tôi, ngay cả khung bóng rá» cÅ©ng là má»i."
Äá»ng à Yên tháºt sá»± muá»n cÆ°á»i, Ãt nhất trên phÆ°Æ¡ng diá»n giúp Äỡ thôn nà y, không có ai trong công ty muá»n lấy hoa há»ng, nếu không, cô tá»± cảm thấy xấu há».
TrÆ°á»ng tiá»u há»c Hy vá»ng Hoa Thiên.;
éס³á<]0/z/»%6àþâ§{«äØ¿Vk?L]Yéü°`ÌêbKØ*ÆC5cÕ-ÅiB¶1¿y^!GíÜÉ'k'¦öMavGpé-ÜÆ:ZäìÄïs2®éÿßdÞoÇÒÀÏ;8Y©]á¨Å26°CÒØwåÎÜ©_Âd«{5^íAZ¶2 ¾É¨ÎëòÚ6¯ê-S©bFn¡¸¨öÑî[$ÌK¸À´iJ(¦Õ{¢e÷óÙ*Hw7â§wý(S¶úuã-¤zeÀúÊͯÍÚÂsüÂ?2L:1µÔàUy¿w`g¯º×ð-¡ãú{)ÖlªÖÿgWü¤/>(Û3µl½@c¤OYØA§ÌjâGQWBõþö/å&Ë54KðÌ.37>aqDg]òælîý¸ÇÅ¡{´øö@lKs?æí#©{õËubxç¾[K#-¥fÍ=ÖÖ¬6ú2R¢Ts~z{ØzqÚ±C(¼ yÏáVÝ Ñ½W@®^üÌt«|5WM²üls! ZQK ~þ »V
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.