Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 260: Không ai hỏi thăm sao

Ngự Dụng Cuồng Thần

05/07/2021

Mọi người xem giới thiệu Biệt thự giữa hồ trên màn hình lớn, mỗi một người đều trợn mắt há hốc mồm, quả thật là sự kết hợp hoàn hảo giữa sang trọng và tiện nghi, nhìn lại những biệt thự bình thường trước đó lập tức cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Người trong hội trường xem náo nhiệt, người trong phòng riêng đều rất bất đắc dĩ, giờ phút này phát ra đủ loại âm thanh.

“Ôi, thiệt cho tôi còn chuẩn bị sáu trăm tỷ để liều mạng một chút đây.”

“Thật sự là không nói được gì, trời mới biết sao nhà họTưởng của Thiên Hải lại nhúng tay vào, đúng là điên.”

“Chỉ có thể nhìn một chút, chắc chắn là không dám ra giá, thật đáng tiếc.”

Họ đều nhận được lời cảnh cáo của Tưởng Thanh Khôn, đương nhiên không dám làm như không thấy, nói gì cũng không dám ra giá.

Theo họ nghĩ, hôm nay Biệt thự giữa hồ rất có thể sẽ lấy giá thấp nhất để giao dịch thành công, tạo nên giá bán thấp nhất trong lịch sử của các Biệt thự giữa hồ.

Tình huống như thế này xưa nay hoàn toàn chưa từng xảy ra qua, dù sao những gia tộc lớn tương tự như Thiên Hải và Vân Kinh sao tự dưng lại đến mua nhà ở thành phố nhỏ, mua chờ tăng giá sao? Làm sao có thể? Người ta thiếu chút tiền này sao? Cho nên càng không thể nghĩ ra lý do được.

Giới thiệu xong xuôi, người bán đấu giá hít sâu một hơi, anh ta không biết chuyện gì xảy ra trong phòng VIP, trong mắt có chút kích động, vô cùng chờ mong giá cuối cùng của Biệt thự giữa hồ.

Đối với người bán đấu giá mà nói, vật phẩm trong tay có giá càng cao thì đó đương nhiên là một vinh dự tối cao.

“Như vậy tiếp theo tiến hành đấu giá Biệt thự giữa hồ, giá khởi điểm ba trăm tỷ, mỗi lần tăng giá không được dưới mười lăm tỷ, xin mời bắt đầu đi.”

Lời nói vừa dứt chính là sự im lặng kéo dài, thế mà không ai báo giá.

Tình cảnh quái dị như vậy khiến những người trong hội trường chuẩn bị xem náo nhiệt cũng trợn tròn mắt, ầm ĩ ngẩng đầu nhìn về phía phòng VIP ở lầu hai.

Họ không có tư cách ra giá nhưng phòng VIP đều có tư cách mà, vì sao không có bất kỳ âm thanh gì chứ?

Đối với điều này Tưởng Thanh Khôn ở phòng riêng số một rất hài lòng, ông lão ở bên cạnh cũng xu nịnh nói.

“Cậu chủ, không cần chờ, danh tiếng của nhà họ Tưởng thì những gia tộc ở Tỉnh Thành này ai dám không theo, chẳng qua là sau này cậu vẫn phải lên tiếng chào hỏi các lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Vân Vụ, dù sao thực lực của Tập đoàn Vân Vụ cũng không kém, giá giao dịch cuối cùng thấp như vậy rất có thể họ sẽ âm thầm triển khai điều tra.”

Tưởng Thanh Khôn cười một tiếng.

“Chuyện nhỏ, chờ tôi mua xong sẽ bảo ba tôi gọi điện thoại cho Chủ tịch Tập đoàn Vân Vụ, tin là thể diện này có lẽ ông ta vẫn sẽ cho ba tôi.”

Nói xong, Tưởng Thanh Khôn khoát tay, lúc này ông cụ lập tức nói vào míc.

“Ba trăm tỷ.”

Rốt cuộc cũng có người ra giá, coi như làm cho tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, tim gan nhỏ bé của người bán đấu giá cũng thở phù phù, nghĩ rằng Biệt thự giữa hồ được săn đón như vậy, làm vật phẩm đấu giá then chốt, thế mà lại không bán được.



Nhưng khoảnh khắc tiếp theo anh ta và mọi người trong hội trường đều hơi trợn tròn mắt, bởi vì sau khi phòng riêng số một mở miệng thì không còn có chuyện làm ăn khác nữa.

Sửng sốt một chút, người bán đấu giá không thể không lên tiếng khơi dậy bầu không khí, đồng thời cũng vô cùng sầu não, mặt hàng bán chạy như thế này theo lý mà nói thì không cần người bán đấu giá như họ hướng dẫn.

“Vị khách ở phòng VIP số một ra giá ba trăm tỷ, còn có giá cao hơn không?”

Lời nói vừa phát ra, phòng riêng số một truyền ra giọng nói của Tưởng Thanh Khôn.

“Đếm ngược gõ búa đi, không có ai ra giá nữa đâu.”

Điên rồ! Cái gì gọi là điên rồ? Đây chính là điên rồ tột cùng, có thể vào phòng thì đều không phải nhân vật đơn giản, mà người ở phòng VIP số một lại dám dõng dạc nói ra những lời này, giống như không ai dám đấu giá với anh ta.

Nhưng mà dường như sự thật chính là như vậy, trong giây lát đúng là có chút vắng vẻ, đúng thật là không có ai ra giá nữa.

Trong phòng số hai, sắc mặt

Phương Cao Hải xấu đến mức không tả nổi.

“Chết tiệt! Rốt cuộc ai ngồi ở phòng số một vậy? Vì sao người khác không dám ra giá?”

Nếu lần này biệt thự giữa hồ thật sự được giao dịch thành công với giá ba trăm tỷ đồng thì Tập đoàn Vân Vụ mất hết thể diện, Phương Cao Hải anh ta làm nhân viên giám sát cũng chắc chắn không thoát khỏi tội lỗi, thậm chí có thể bị sa thải trực tiếp.

Anh ta tới đây chính là phòng ngừa chuyện tương tự xảy ra.

“Tôi đi xem một chút!”

Đang muốn đứng dậy thì Sở Vĩnh Du lại kéo tay Phương Cao Hải.

“Đừng đi, tự dưng đắc tội với người ta, họ không ra giá không có nghĩa là tôi cũng sẽ không.”

Nói xong Lục Côn trực tiếp nói vào míc.

“Sáu trăm tỷ.”

Giọng nói này vang lên, toàn bộ phòng đấu giá đều hoàn toàn yên tĩnh, tất cả âm thanh đều biến mất.

Nhưng họ cảm thấy như vậy mới là hợp tình hợp lý, dù sao đây chính là Biệt thự giữa hồ, vua của biệt thự Vân Vụ Chi Hải, sao có thể không có ai cạnh tranh?

Vẻ mặt của người bán đấu giá cũng tươi cười, anh ta thật sự còn tưởng mình sẽ xong đời.

Mà trong phòng VIP số 1, Tưởng Thanh Khôn hoàn toàn choáng váng, tiếp theo chính là cực kì tức giận.



“Mẹ nó! Ai ở phòng số 2? Lại dám không để ý đến lời cảnh cáo của tôi. Ông đi xem một chút.”

Ông lão gật đầu, ý lạnh trong mắt bắn ra bốn phía, chỉ là Tỉnh Thành nho nhỏ, lại có thể có người dám khiêu khích sự uy nghiêm của nhà họ Tưởng, khác gì bọ ngựa đấu xe.

“Vị khách ở phòng số 2 ra giá sáu trăm tỷ, còn có giá cao hơn không?”

Người bán đấu giá phấn khởi, cửa phòng số hai lại bị gõ, Phương Cao Hải nhận được ý của Sở Vĩnh Du, mở cửa phòng ra, lúc này xuất hiện một bóng dáng ông già.

“Có chuyện gì sao?”

Sở Vĩnh Du mở miệng, ông già đột nhiên hiểu được người làm chủ ở đây.

“Cậu nhóc, tôi ở phòng số 1, cậu chủ nhà tôi chính là Tưởng Thanh Khôn nhà họ Tưởng ở Thiên Hải, căn Biệt thự giữa hồ này cậu ấy coi trọng, cậu chắc phải biết làm thế nào chứ?”

Khẽ gật đầu, Sở Vĩnh Du bình thản nói.

“Đương nhiên, đấu giá đấu giá, đương nhiên là người trả giá cao hơn được, ông có thể đi.”

Hả? Đôi mắt ông lão hơi híp lại.

“Nhóc con, không biết trời cao đất rộng, cho dù cậu có thể lấy được biệt thự giữa hồ, nói không chừng sẽ có tiền mua nhưng không có mạng để ở.”

Nói xong, ông lão liền đi, lời đã đưa tới nếu như còn không thức thời vậy thì cũng đừng trách cậu chủ nhà ông ta không khách khí.

Sở dĩ Sở Vĩnh Du muốn gặp một chút là vì suy nghĩ cho Phương Cao Hải, nếu không sao anh mở cửa.

“WOW! Thế mà là nhà họ Tưởng của Thiên Hải, hơn nữa còn là hỗn thế tiểu ma vương Tưởng Thanh Khôn, Vĩnh Du, cậu đừng cãi cọ, nếu không thật sự xảy ra chết người.”

Vẻ mặt đờ đẫn, Phương Cao Hải hoảng sợ có chút mất hồn mất vía, anh ta đang làm việc tại Tổng công ty của Tập đoàn Vân Vụ trụ sở ở Thiên Hải, sao anh ta lại không biết sự tồn tại của nhà họ Tưởng là như thế nào? Sự tồn tại của những người như họ đối với người ta mà nói thì thật sự chính là con sâu cái kiến, có thể bóp chết mấy con.

“Không sao, cạnh tranh công bằng, cái khác sau này hãy nói.”

“Thế nhưng...”

Phương Cao Hải cũng không nói chuyện, bởi vì Sở Vĩnh Du rõ ràng vô cùng cố chấp, chỉ là trong lòng vô cùng thương xót thôi.

Có thể nhìn ra hiện tại địa vị của Sở Vĩnh Du rất không tầm thường, cũng có rất nhiều tiền nhưng so với sự khổng lồ của nhà họ Tưởng ở Thiên Hải thì chung quy cấp bậc kém hơn cũng không phải chỉ một chút, chỉ tiếc là Sở Vĩnh Du quá mức tự tin u mê.

Cùng lúc đó giọng nói của Tưởng Thanh Khôn lại lần nữa vang lên.

“Chín trăm tỷ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bản Lĩnh Ngông Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook