Chương 681: Mất hết can đảm
Ngự Dụng Cuồng Thần
24/12/2021
Tây Lân là một khu quản chế rất nghiêm ngặt, bất cứ máy bay nào, cho dù là máy bay chiến đấu thì cũng không cho phép bay ngang qua, nếu không sẽ bị hệ thống phòng không được bố trí ở mặt đất trực tiếp đánh rơi.
Buổi trưa, có một chiếc máy bay tư nhân đáp cánh ở sân bay Nghĩa Thành, máy bay vừa mới dừng hẳn, phía dưới đã có mấy chiếc suv cờ đỏ chờ ở đó.
Cửa khoang mở ra, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên cùng xuất hiện, người kia ôm Hữu Hữu một mặt ngơ ngác, mà Mặc Lục cũng đi theo cùng, nó đang nằm ở trên vai của Sở Vĩnh Du.
Có thể là bởi vì tình huống của Hữu Hữu, cho nên trông nó rất ủ rũ.
“Thưa ngài.”
Đứng ở phía dưới là một người đàn ông trung niên, trực tiếp hành lễ với Sở Vĩnh Du, là người do lão Tần đã sắp xếp. Nếu không, cho dù Sở Vĩnh Du có được danh xưng chiến phần nước R, có muốn đến Tây Lân thì cũng là chuyện tuyệt đối không thể.
“Được, đi thôi.”
Lên xe, Sở Vĩnh Du có hơi không dám nhìn Hữu Hữu, có vẻ như là tâm trạng của anh vô cùng không bình thường, đến bây giờ anh với Đồng Ý Yên vẫn không gục ngã là bởi vì ở Tây Lân có sư phụ của anh, vẫn còn có chút hy vọng sống sót.
Về phần Đồng Thế Tân và Tư Phu, Đồng Ý Yên đã nói dối với bọn họ là muốn đưa Hữu Hữu đi du lịch một đoạn thời gian, làm sao dám nói cho bọn họ sự thật. Hai người lớn tuổi rồi, căn bản không có cách nào chấp nhận đả kích như thế.
“Vĩnh Du..."
Nhỏ giọng gọi một tiếng, tay của Đồng Ý Yên cầm lấy tay Sở Vĩnh Du, giống như là làm vậy thì cô mới có thể yên tâm được một chút.
“Bà xã, anh tin là Hữu Hữu chắc chắn có thể khôi phục.”
An ủi vợ mình một câu, Sở Vĩnh Du đặt hết hi vọng và niềm tin lên trên người sư phụ mình.
Xe không ngừng chuyển động, dần dần chỉ còn lại sa mạc mênh mông vô bờ.
Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, bên trong sa mạc lại xuất hiện rất nhiều công trình, giống như là một khu căn cứ, lại giống như là một thị trấn.
“Thưa ngài, đây chính là căn cứ của chúng tôi, bởi vì bí mật cho nên vợ của ngài chỉ có thể đợi ở đây, không có cách nào đến chỗ của ngài Phong Thánh được.”
Chiếc xe dừng lại, người đàn ông trung niên ngồi bên ghế lái phụ mở miệng nói, Đồng Ý Yên vội vàng bắt lấy cánh tay Sở Vĩnh Du.
Chỉ nhìn thấy ở chính giữa khu vực được bức tường cao bao phủ có xuất hiện một cái hố đen với đường kính khoảng hai mươi mét, ở phía trong đen kịt một mảnh, thỉnh thoảng còn có màu tím xuất hiện.
Nhất là màu đen khiến cho người khác hoa mắt, nhưng mà mắt thường lại có thể nhìn rõ sự chuyển động của nó, cực kỳ quỷ dị.
Ở miệng trùng động có năm người đang ngồi, giống như là chóp của một ngôi sao năm cánh.
Mà người đang đối diện với trùng động vỏn vẹn chỉ có một bóng lưng, Sở Vĩnh Du biết đó chính là Phong Thánh Vô Phong Tử, người mà anh ngày đêm mong nhớ.
Trong bốn người còn lại, còn có lần trước Sở Vĩnh Du đến Bàn Thiên môn, sư phụ chân lùn của Vương Minh Minh quyết định số người cuối cùng đến Tây Lân.
Nhìn từ góc độ này, bốn người bọn họ như đang nhắm mắt trầm tư, thật ra thì Sở Vĩnh Du có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh trong cơ thể của bọn họ đều đang liên tục không ngừng chảy xuôi, có lẽ chính là trận pháp mà lão Tần đã nói.
Đối với trận pháp, Sở Vĩnh Du cũng rất mông lung, cái đó chính là đồ vật trong truyền thuyết, võ giả cũng có thể ngược về thời cổ đại, cũng coi như là được truyền lại, nhưng mà trận pháp... thật sự có chút mông lung.
Lúc anh muốn cất bước đi lên phía trước, đột nhiên cái trùng động rõ ràng không có gì thay đổi lại có mười mấy người, đếm sơ sơ một hồi, vậy mà lại có hơn mười sáu người.
Từ khí thế tản ra quanh người bọn họ, bọn họ là Võ Vương.
Nhưng mà một khắc sau, mười mấy người này còn chưa kịp động thủ thì giống như bị một nguồn lực vô hình nào đó tấn công, thân thể đồng loạt vỡ ra, biến thành đống cát tản mát trên mặt đất.
Sở Vĩnh Du nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, đây chính là cái được gọi là trận pháp đó à? Thật sự đáng sợ và quỷ dị, mười mấy Võ Vương trong chớp mắt liền bị tiêu diệt hết tất cả.
Càng khiến cho người ta khó hiểu đó chính là tại sao những người này giống như lão Tần đã nói, những người có gương mặt như người nước R giống anh, không phải là máu me văng khắp nơi, mà là biến thành đất cát vàng.
“Đồ nhi, đã đến rồi, còn không nhanh qua đây?”
Chỉ nhìn thấy ở chính giữa khu vực được bức tường cao bao phủ có xuất hiện một cái hố đen với đường kính khoảng hai mươi mét, ở phía trong đen kịt một mảnh, thỉnh thoảng còn có màu tím xuất hiện.
Nhất là màu đen khiến cho người khác hoa mắt, nhưng mà mắt thường lại có thể nhìn rõ sự chuyển động của nó, cực kỳ quỷ dị.
Ở miệng trùng động có năm người đang ngồi, giống như là chóp của một ngôi sao năm cánh.
Mà người đang đối diện với trùng động vỏn vẹn chỉ có một bóng lưng, Sở Vĩnh Du biết đó chính là Phong Thánh Vô Phong Tử, người mà anh ngày đêm mong nhớ.
Trong bốn người còn lại, còn có lần trước Sở Vĩnh Du đến Bàn Thiên môn, sư phụ chân lùn của Vương Minh Minh quyết định số người cuối cùng đến Tây Lân.
Nhìn từ góc độ này, bốn người bọn họ như đang nhắm mắt trầm tư, thật ra thì Sở Vĩnh Du có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh trong cơ thể của bọn họ đều đang liên tục không ngừng chảy xuôi, có lẽ chính là trận pháp mà lão Tần đã nói.
Đối với trận pháp, Sở Vĩnh Du cũng rất mông lung, cái đó chính là đồ vật trong truyền thuyết, võ giả cũng có thể ngược về thời cổ đại, cũng coi như là được truyền lại, nhưng mà trận pháp... thật sự có chút mông lung.
Lúc anh muốn cất bước đi lên phía trước, đột nhiên cái trùng động rõ ràng không có gì thay đổi lại có mười mấy người, đếm sơ sơ một hồi, vậy mà lại có hơn mười sáu người.
Từ khí thế tản ra quanh người bọn họ, bọn họ là Võ Vương.
Nhưng mà một khắc sau, mười mấy người này còn chưa kịp động thủ thì giống như bị một nguồn lực vô hình nào đó tấn công, thân thể đồng loạt vỡ ra, biến thành đống cát tản mát trên mặt đất.
Sở Vĩnh Du nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, đây chính là cái được gọi là trận pháp đó à? Thật sự đáng sợ và quỷ dị, mười mấy Võ Vương trong chớp mắt liền bị tiêu diệt hết tất cả.
Càng khiến cho người ta khó hiểu đó chính là tại sao những người này giống như lão Tần đã nói, những người có gương mặt như người nước R giống anh, không phải là máu me văng khắp nơi, mà là biến thành đất cát vàng.
“Đồ nhi, đã đến rồi, còn không nhanh qua đây?”
Tây Lân là một khu quản chế rất nghiêm ngặt, bất cứ máy bay nào, cho dù là máy bay chiến đấu thì cũng không cho phép bay ngang qua, nếu không sẽ bị hệ thống phòng không được bố trí ở mặt đất trực tiếp đánh rơi.
Buổi trưa, có một chiếc máy bay tư nhân đáp cánh ở sân bay Nghĩa Thành, máy bay vừa mới dừng hẳn, phía dưới đã có mấy chiếc suv cờ đỏ chờ ở đó.
Cửa khoang mở ra, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên cùng xuất hiện, người kia ôm Hữu Hữu một mặt ngơ ngác, mà Mặc Lục cũng đi theo cùng, nó đang nằm ở trên vai của Sở Vĩnh Du.
Có thể là bởi vì tình huống của Hữu Hữu, cho nên trông nó rất ủ rũ.
“Thưa ngài.”
Đứng ở phía dưới là một người đàn ông trung niên, trực tiếp hành lễ với Sở Vĩnh Du, là người do lão Tần đã sắp xếp. Nếu không, cho dù Sở Vĩnh Du có được danh xưng chiến phần nước R, có muốn đến Tây Lân thì cũng là chuyện tuyệt đối không thể.
“Được, đi thôi.”
Lên xe, Sở Vĩnh Du có hơi không dám nhìn Hữu Hữu, có vẻ như là tâm trạng của anh vô cùng không bình thường, đến bây giờ anh với Đồng Ý Yên vẫn không gục ngã là bởi vì ở Tây Lân có sư phụ của anh, vẫn còn có chút hy vọng sống sót.
Về phần Đồng Thế Tân và Tư Phu, Đồng Ý Yên đã nói dối với bọn họ là muốn đưa Hữu Hữu đi du lịch một đoạn thời gian, làm sao dám nói cho bọn họ sự thật. Hai người lớn tuổi rồi, căn bản không có cách nào chấp nhận đả kích như thế.
“Vĩnh Du..."
Nhỏ giọng gọi một tiếng, tay của Đồng Ý Yên cầm lấy tay Sở Vĩnh Du, giống như là làm vậy thì cô mới có thể yên tâm được một chút.
“Bà xã, anh tin là Hữu Hữu chắc chắn có thể khôi phục.”
An ủi vợ mình một câu, Sở Vĩnh Du đặt hết hi vọng và niềm tin lên trên người sư phụ mình.
Xe không ngừng chuyển động, dần dần chỉ còn lại sa mạc mênh mông vô bờ.
Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, bên trong sa mạc lại xuất hiện rất nhiều công trình, giống như là một khu căn cứ, lại giống như là một thị trấn.
“Thưa ngài, đây chính là căn cứ của chúng tôi, bởi vì bí mật cho nên vợ của ngài chỉ có thể đợi ở đây, không có cách nào đến chỗ của ngài Phong Thánh được.”
Chiếc xe dừng lại, người đàn ông trung niên ngồi bên ghế lái phụ mở miệng nói, Đồng Ý Yên vội vàng bắt lấy cánh tay Sở Vĩnh Du.
Buổi trưa, có một chiếc máy bay tư nhân đáp cánh ở sân bay Nghĩa Thành, máy bay vừa mới dừng hẳn, phía dưới đã có mấy chiếc suv cờ đỏ chờ ở đó.
Cửa khoang mở ra, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên cùng xuất hiện, người kia ôm Hữu Hữu một mặt ngơ ngác, mà Mặc Lục cũng đi theo cùng, nó đang nằm ở trên vai của Sở Vĩnh Du.
Có thể là bởi vì tình huống của Hữu Hữu, cho nên trông nó rất ủ rũ.
“Thưa ngài.”
Đứng ở phía dưới là một người đàn ông trung niên, trực tiếp hành lễ với Sở Vĩnh Du, là người do lão Tần đã sắp xếp. Nếu không, cho dù Sở Vĩnh Du có được danh xưng chiến phần nước R, có muốn đến Tây Lân thì cũng là chuyện tuyệt đối không thể.
“Được, đi thôi.”
Lên xe, Sở Vĩnh Du có hơi không dám nhìn Hữu Hữu, có vẻ như là tâm trạng của anh vô cùng không bình thường, đến bây giờ anh với Đồng Ý Yên vẫn không gục ngã là bởi vì ở Tây Lân có sư phụ của anh, vẫn còn có chút hy vọng sống sót.
Về phần Đồng Thế Tân và Tư Phu, Đồng Ý Yên đã nói dối với bọn họ là muốn đưa Hữu Hữu đi du lịch một đoạn thời gian, làm sao dám nói cho bọn họ sự thật. Hai người lớn tuổi rồi, căn bản không có cách nào chấp nhận đả kích như thế.
“Vĩnh Du..."
Nhỏ giọng gọi một tiếng, tay của Đồng Ý Yên cầm lấy tay Sở Vĩnh Du, giống như là làm vậy thì cô mới có thể yên tâm được một chút.
“Bà xã, anh tin là Hữu Hữu chắc chắn có thể khôi phục.”
An ủi vợ mình một câu, Sở Vĩnh Du đặt hết hi vọng và niềm tin lên trên người sư phụ mình.
Xe không ngừng chuyển động, dần dần chỉ còn lại sa mạc mênh mông vô bờ.
Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, bên trong sa mạc lại xuất hiện rất nhiều công trình, giống như là một khu căn cứ, lại giống như là một thị trấn.
“Thưa ngài, đây chính là căn cứ của chúng tôi, bởi vì bí mật cho nên vợ của ngài chỉ có thể đợi ở đây, không có cách nào đến chỗ của ngài Phong Thánh được.”
Chiếc xe dừng lại, người đàn ông trung niên ngồi bên ghế lái phụ mở miệng nói, Đồng Ý Yên vội vàng bắt lấy cánh tay Sở Vĩnh Du.
Chỉ nhìn thấy ở chính giữa khu vực được bức tường cao bao phủ có xuất hiện một cái hố đen với đường kính khoảng hai mươi mét, ở phía trong đen kịt một mảnh, thỉnh thoảng còn có màu tím xuất hiện.
Nhất là màu đen khiến cho người khác hoa mắt, nhưng mà mắt thường lại có thể nhìn rõ sự chuyển động của nó, cực kỳ quỷ dị.
Ở miệng trùng động có năm người đang ngồi, giống như là chóp của một ngôi sao năm cánh.
Mà người đang đối diện với trùng động vỏn vẹn chỉ có một bóng lưng, Sở Vĩnh Du biết đó chính là Phong Thánh Vô Phong Tử, người mà anh ngày đêm mong nhớ.
Trong bốn người còn lại, còn có lần trước Sở Vĩnh Du đến Bàn Thiên môn, sư phụ chân lùn của Vương Minh Minh quyết định số người cuối cùng đến Tây Lân.
Nhìn từ góc độ này, bốn người bọn họ như đang nhắm mắt trầm tư, thật ra thì Sở Vĩnh Du có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh trong cơ thể của bọn họ đều đang liên tục không ngừng chảy xuôi, có lẽ chính là trận pháp mà lão Tần đã nói.
Đối với trận pháp, Sở Vĩnh Du cũng rất mông lung, cái đó chính là đồ vật trong truyền thuyết, võ giả cũng có thể ngược về thời cổ đại, cũng coi như là được truyền lại, nhưng mà trận pháp... thật sự có chút mông lung.
Lúc anh muốn cất bước đi lên phía trước, đột nhiên cái trùng động rõ ràng không có gì thay đổi lại có mười mấy người, đếm sơ sơ một hồi, vậy mà lại có hơn mười sáu người.
Từ khí thế tản ra quanh người bọn họ, bọn họ là Võ Vương.
Nhưng mà một khắc sau, mười mấy người này còn chưa kịp động thủ thì giống như bị một nguồn lực vô hình nào đó tấn công, thân thể đồng loạt vỡ ra, biến thành đống cát tản mát trên mặt đất.
Sở Vĩnh Du nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, đây chính là cái được gọi là trận pháp đó à? Thật sự đáng sợ và quỷ dị, mười mấy Võ Vương trong chớp mắt liền bị tiêu diệt hết tất cả.
Càng khiến cho người ta khó hiểu đó chính là tại sao những người này giống như lão Tần đã nói, những người có gương mặt như người nước R giống anh, không phải là máu me văng khắp nơi, mà là biến thành đất cát vàng.
“Đồ nhi, đã đến rồi, còn không nhanh qua đây?”
Chỉ nhìn thấy ở chính giữa khu vực được bức tường cao bao phủ có xuất hiện một cái hố đen với đường kính khoảng hai mươi mét, ở phía trong đen kịt một mảnh, thỉnh thoảng còn có màu tím xuất hiện.
Nhất là màu đen khiến cho người khác hoa mắt, nhưng mà mắt thường lại có thể nhìn rõ sự chuyển động của nó, cực kỳ quỷ dị.
Ở miệng trùng động có năm người đang ngồi, giống như là chóp của một ngôi sao năm cánh.
Mà người đang đối diện với trùng động vỏn vẹn chỉ có một bóng lưng, Sở Vĩnh Du biết đó chính là Phong Thánh Vô Phong Tử, người mà anh ngày đêm mong nhớ.
Trong bốn người còn lại, còn có lần trước Sở Vĩnh Du đến Bàn Thiên môn, sư phụ chân lùn của Vương Minh Minh quyết định số người cuối cùng đến Tây Lân.
Nhìn từ góc độ này, bốn người bọn họ như đang nhắm mắt trầm tư, thật ra thì Sở Vĩnh Du có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh trong cơ thể của bọn họ đều đang liên tục không ngừng chảy xuôi, có lẽ chính là trận pháp mà lão Tần đã nói.
Đối với trận pháp, Sở Vĩnh Du cũng rất mông lung, cái đó chính là đồ vật trong truyền thuyết, võ giả cũng có thể ngược về thời cổ đại, cũng coi như là được truyền lại, nhưng mà trận pháp... thật sự có chút mông lung.
Lúc anh muốn cất bước đi lên phía trước, đột nhiên cái trùng động rõ ràng không có gì thay đổi lại có mười mấy người, đếm sơ sơ một hồi, vậy mà lại có hơn mười sáu người.
Từ khí thế tản ra quanh người bọn họ, bọn họ là Võ Vương.
Nhưng mà một khắc sau, mười mấy người này còn chưa kịp động thủ thì giống như bị một nguồn lực vô hình nào đó tấn công, thân thể đồng loạt vỡ ra, biến thành đống cát tản mát trên mặt đất.
Sở Vĩnh Du nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, đây chính là cái được gọi là trận pháp đó à? Thật sự đáng sợ và quỷ dị, mười mấy Võ Vương trong chớp mắt liền bị tiêu diệt hết tất cả.
Càng khiến cho người ta khó hiểu đó chính là tại sao những người này giống như lão Tần đã nói, những người có gương mặt như người nước R giống anh, không phải là máu me văng khắp nơi, mà là biến thành đất cát vàng.
“Đồ nhi, đã đến rồi, còn không nhanh qua đây?”
Tây Lân là một khu quản chế rất nghiêm ngặt, bất cứ máy bay nào, cho dù là máy bay chiến đấu thì cũng không cho phép bay ngang qua, nếu không sẽ bị hệ thống phòng không được bố trí ở mặt đất trực tiếp đánh rơi.
Buổi trưa, có một chiếc máy bay tư nhân đáp cánh ở sân bay Nghĩa Thành, máy bay vừa mới dừng hẳn, phía dưới đã có mấy chiếc suv cờ đỏ chờ ở đó.
Cửa khoang mở ra, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên cùng xuất hiện, người kia ôm Hữu Hữu một mặt ngơ ngác, mà Mặc Lục cũng đi theo cùng, nó đang nằm ở trên vai của Sở Vĩnh Du.
Có thể là bởi vì tình huống của Hữu Hữu, cho nên trông nó rất ủ rũ.
“Thưa ngài.”
Đứng ở phía dưới là một người đàn ông trung niên, trực tiếp hành lễ với Sở Vĩnh Du, là người do lão Tần đã sắp xếp. Nếu không, cho dù Sở Vĩnh Du có được danh xưng chiến phần nước R, có muốn đến Tây Lân thì cũng là chuyện tuyệt đối không thể.
“Được, đi thôi.”
Lên xe, Sở Vĩnh Du có hơi không dám nhìn Hữu Hữu, có vẻ như là tâm trạng của anh vô cùng không bình thường, đến bây giờ anh với Đồng Ý Yên vẫn không gục ngã là bởi vì ở Tây Lân có sư phụ của anh, vẫn còn có chút hy vọng sống sót.
Về phần Đồng Thế Tân và Tư Phu, Đồng Ý Yên đã nói dối với bọn họ là muốn đưa Hữu Hữu đi du lịch một đoạn thời gian, làm sao dám nói cho bọn họ sự thật. Hai người lớn tuổi rồi, căn bản không có cách nào chấp nhận đả kích như thế.
“Vĩnh Du..."
Nhỏ giọng gọi một tiếng, tay của Đồng Ý Yên cầm lấy tay Sở Vĩnh Du, giống như là làm vậy thì cô mới có thể yên tâm được một chút.
“Bà xã, anh tin là Hữu Hữu chắc chắn có thể khôi phục.”
An ủi vợ mình một câu, Sở Vĩnh Du đặt hết hi vọng và niềm tin lên trên người sư phụ mình.
Xe không ngừng chuyển động, dần dần chỉ còn lại sa mạc mênh mông vô bờ.
Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, bên trong sa mạc lại xuất hiện rất nhiều công trình, giống như là một khu căn cứ, lại giống như là một thị trấn.
“Thưa ngài, đây chính là căn cứ của chúng tôi, bởi vì bí mật cho nên vợ của ngài chỉ có thể đợi ở đây, không có cách nào đến chỗ của ngài Phong Thánh được.”
Chiếc xe dừng lại, người đàn ông trung niên ngồi bên ghế lái phụ mở miệng nói, Đồng Ý Yên vội vàng bắt lấy cánh tay Sở Vĩnh Du.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.