Chương 39: Người ngồi cùng bàn
Ngự Dụng Cuồng Thần
11/04/2021
Nhà hàng Trúc Vận, Đồng Hiểu Tiêm đi ra khỏi phòng, bên cạnh còn có năm người đi theo, có cả nam lẫn nữ, đều là bạn học của cô ta.
"Hiểu Tiêm, được đấy chứ, xem ra điều kiện nhà cậu được cải thiện rồi, vừa chạy xe Mercedes, lại còn mời ăn cơm."
"Còn không phải sao, tớ học năm ba đại học rồi mà còn chưa từng ăn bữa tiệc lớn xa hoa như này đâu."
"Các cậu đó, chỉ biết ăn thôi, Hiểu Tiêm mời chúng ta uống rượu đỏ, chính là Lafite, một chai ba mươi triệu đấy, tớ xem thực đơn, bữa ăn này phải ít nhất ba trăm triệu."
Nghe các bạn học khen ngợi, trong lòng Đồng Hiểu Tâm dần lâng lâng.
"Ha ha, chút lòng thành, anh rể của tớ đã cứu mạng ông chủ Trúc Vận, chỉ một bữa ăn ba trăm triệu thì tính cái gì, về sau chúng ta đến ăn thường xuyên hơn."
Lúc đi ngang qua bàn thu ngân, nhóm người bị nhân viên phục vụ ngăn lại.
"Xin lỗi, ai sẽ thanh toán hóa đơn."
Tính tiền? Cả đám bạn ngẩn ra, Đồng Hiểu Tiêm lại có chút bực bội.
"Anh dám ngăn cản tôi? Ông chủ Liên Sâm của các người không gọi điện thoại à?"
Nhân viên phục vụ lắc đầu.
"Không có."
Không có? Đồng Hiểu Tiêm tức giận, lập tức gửi một đoạn tin nhắn thoại cho Liên Sâm, nhưng lập tức bị xóa đi, lại gửi, nhưng vẫn bị xóa đi.
Cuối cùng, cô ta có hơi sợ hãi.
"Tôi... Tôi thật sự quen ông chủ Liên Sâm của mấy người, đây là messenger của anh ta, nếu không biết thì tôi cũng không thể có messenger của anh ta, đúng không?"
Nụ cười trên mặt nhân viên phục vụ dần biến mất.
"Nếu không tính tiền thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
Người quen biết ông chủ có rất nhiều, nếu hóa đơn ba trăm triệu mà miễn phí thì ông chủ chúng tôi còn kiếm được đồng nào.
Tuy rằng những bạn học khác không nói gì nhưng sự khinh bỉ trong ánh mắt lại khó che dấu, làm cho Đồng Hiểu Tiêm phẫn nộ tột độ, cô ta thở phì phì lấy thẻ ngân hàng ra.
"Quẹt thẻ!"
Tấm thẻ này cô ta vừa mới xét duyệt thẻ bạch kim thành công, vừa vặn có số dư ba trăm triệu, lần này phải tiêu hết ra ngoài.
Về phần Sở Vĩnh Du, lúc này anh đang ở ngã tư đường, có phần không nói nên lời.
Chính mình, thế mà lại bị tông vào đuôi xe.
Xuống xem kiểm tra, vấn đề thật ra cũng không lớn.
Ngay lập tức, trên chiếc BMW mini phía sau, một người đẹp bước xuống, mặc một chiếc váy bó sát mông, sau khi xuống xe, cô ta vô thức kéo làn váy.
"Xin lỗi... Tôi không cần thận nên đụng phải, là do tôi cả, tôi sẽ gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm ngay."
Lúc nói chuyện, người phụ nữ này đều không dám nhìn Sở Vĩnh Du, dường như cực kỳ khẩn trương, không ngừng bấm điện thoại trên tay.
"Ngu Thư Di?"
Nghe gọi tên này, người phụ nữ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Sở Vĩnh Du một hồi, sau đó đột nhiên che miệng lại.
"Trời ạ! Sở Vĩnh Du? Thật là cậu à?"
Sở Vĩnh Du cũng vui vẻ, đuôi xe bị đụng phải cũng có thể gặp được bạn học cấp ba của mình? Lại còn là Ngu Thư Di, bạn ngồi cùng bàn suốt một năm rưỡi, phải biết rằng ở thời điểm kia, anh còn từng đơn phương cô gái này đấy.
"Thật trùng hợp, chúng ta lái xe ra chỗ khác trước đi.". Tiên Hiệp Hay
Hai xe đỗ vào ven đường, Ngu Thư Di cũng gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm, trong khoảng thời gian chờ đợi, Ngu Thư Di còn đánh giá Sở Vĩnh Du.
"Nha! Đã bảy tám năm chưa gặp mặt rồi nhỉ, sao cậu lại trở nên đẹp trai như vậy."
Ngu Thư Di có khuôn mặt tròn, nhưng thẳng ở ngũ quan rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, cũng có thể xem như một mỹ nhân.
"Đúng là bảy tám năm rồi, cậu cũng từ bánh bao thịt biến thành một người đẹp, không phải đi phẫu thuật thẩm mỹ đấy chứ."
Nắm chặt nắm tay một chút, Ngu Thư Di bĩu môi nói.
"Thôi đi! Có hối hận không? Hối hận năm đó không tỏ tình bắt lấy tớ, hiện tại cũng không muộn đâu, tớ vẫn còn độc thân, năm trước mới quan về Thành phố Ninh phát triển, nói thật, đi nhiều quá mệt mỏi."
Có lẽ, chỉ có lúc này, Sở Vĩnh Du gặp được người bạn cùng bàn tốt bụng khiêm tốn Ngu Thư Di thì thân phận chiến thần của anh mới dần rút đi, ngoài người nhà ra, có lẽ cũng chỉ có sót lại trân đầu ngón tay, Ngu Thư Di chính là một trong số đó.
"Trở về là tốt, chỗ nào cũng không tốt bằng ở nhà, nói cho cậu một tin tức vô cùng đáng tiếc."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Sở Vĩnh Du, Ngu Thư Di cũng rút vẻ cợt nhả đi, ngập ngừng:
"Sao... Làm sao vậy?"
"Tớ đã sớm kết hôn, còn có một con gái nữa."
Phụt!
Ngu Thư Di nở nụ cười.
"Cậu đó, hoàn toàn không thay đổi gì so với thời học cấp ba, thật là bảnh chọe."
Không thay đổi gì sao? Có lẽ là như vậy.
Công ty bảo hiểm kiểm tra xong, anh bắt tay với Ngu Thư Di một cái rồi để lại số điện thoại, hẹn khi nào có thời gian sẽ cùng ăn một bữa cơm thì rời đi.
Về đến nhà, vốn tâm trạng Sở Vĩnh Du đang vui vẻ vì gặp được bạn cùng bàn, nhưng lúc này lập tức trở nên u ám, bởi vì nhìn thấy Đồng Hiểu Tiêm đang ngồi trong phòng khách, bên cạnh là Tư Phu cùng Đồng Ý Yên.
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du đi vào, Đồng Hiểu Tiêm lập tức đứng dậy, tay phải chỉ thẳng.
"Sở Vĩnh Du! Rốt cuộc anh có ý gì, tôi mời bạn học ăn một bữa, để Liên Sâm miễn phí bữa ăn thì sao vậy? Anh dám nói không làm Liên Sâm từ chối tôi không?"
Lời nói vừa ra, Tư Phu cũng lên tiếng hát đệm.
"Đúng vậy, tôi nói Sở Vĩnh Du cậu, ăn một bữa cơm mà thôi, ông chủ người ta lại không thiếu chút tiền ấy, cậu làm cho Hiểu Tiêm mất mặt trước mặt bàn bè, con bé vừa mới khóc một hồi đấy."
"Mẹ! Mẹ luôn chiều nó! Chính nó cũng có tiền, ăn cơm còn đòi miễn phí, nó làm như vậy còn không phải do mẹ chiều nó à."
Đồng Ý Yên rất không vui, nếu không phải do mẹ chiều quá thì cô em gái này sao có thể biến thành như vậy.
"Mẹ, có lẽ Đồng Hiểu Tiêm chưa nói cho mẹ biết bữa cơm này hết bao nhiêu tiền đúng không."
Sở Vĩnh Du hỏi lại, Tư Phu cũng không quan tâm.
"Có thể hết bao nhiêu tiền, một đám sinh viên ăn một bữa cơm, uống hai chén rượu thì hết mấy triệu là cùng."
Sở Vĩnh Du lập tức nở nụ cười, anh khẽ lắc đầu.
"Con thấy Đồng Hiểu Tiêm cũng không nói rõ, nó ăn cơm hết ba trăm triệu, gọi sáu chai rượu đỏ giá ba mươi triệu một chai, mẹ muốn để Liên Sâm miễn phí? Tiền của người ta cũng không phải gió thổi tới?"
Cái gì!
Tư Phu nhìn Đồng Hiểu Tiêm với ánh mắt không thể tin nổi.
"Con... Con hết ba trăm triệu?"
Thấy chuyện bị lộ, Đồng Hiểu Tiêm hừ lạnh một tiếng.
"Đúng! Làm sao vậy? Chỉ là ba trăm triệu, ông chủ lớn như Liên Sâm sẽ quan tâm sao? Thôi đi, con nhìn rõ mấy người, càng nhìn rõ anh rể vắt chày ra nước, sau này con sẽ cố gắng không thường xuyên về nhà, con biết nhà này không hoan nghênh con."
Nói xong, Đồng Hiểu Tiêm bước đi ra ngoài, làm cho Tư Phu cảm thấy xấu hổ.
"Vĩnh Du, ông chủ Liên không tức giận chứ?"
Sở Vĩnh Du lười để ý, anh bỏ lại một câu rồi đi lên tầng.
"Mẹ nói xem?"
Đi lên tầng, nằm một bên nhìn con gái Hữu Hữu ngủ say, tâm trạng Sở Vĩnh Du mới hòa hoãn xuống.
Không bao lâu, Đồng Ý Yên cũng đi đến, do dự mãi mới mở lời.
"Vĩnh Du, cho tôi chút thời gian, tôi tin tưởng có thể dạy dỗ lại Đồng Hiểu Tiêm, tôi biết anh rất tức giận."
Khoát tay áo, Sở Vĩnh Du ngăn lại lời nói của vợ, cô em vợ này, anh thật sự không muốn nhiều lời, dứt khoát đi đến phòng làm việc, tính toán tìm sách đọc xem nên ở chung với con gái như thế nào.
Ngay tại lúc Đồng Ý Yên định đóng cửa phòng ngủ, Sở Vĩnh Du lại trở về hỏi.
"Vợ, cái túi anh để trong phòng làm việc đâu rồi?"
Nhìn Sở Vĩnh Du khoa tay múa chân, Đồng Ý Yên hơi suy nghĩ.
"Chính là cái túi lần trước anh mang đến đây ạ? Tôi nhớ hình như hôm qua nhìn thấy Đồng Hiểu Tiêm đi lên tầng, sau đó cầm cái túi đó ra ngoài, làm sao vậy?"
Sắc mặt Sở Vĩnh Du lập tức xanh mét.
"Làm sao vậy? Trong túi kia có sáu trăm triệu tiền mặt, em gái của em thật đúng là đủ 'lo cho gia đình' đấy."
Cái gì? Trong lúc nhất thời, Đồng Ý Yên giật mình đúng tại chỗ, không biết nên nói gì.
"Hiểu Tiêm, được đấy chứ, xem ra điều kiện nhà cậu được cải thiện rồi, vừa chạy xe Mercedes, lại còn mời ăn cơm."
"Còn không phải sao, tớ học năm ba đại học rồi mà còn chưa từng ăn bữa tiệc lớn xa hoa như này đâu."
"Các cậu đó, chỉ biết ăn thôi, Hiểu Tiêm mời chúng ta uống rượu đỏ, chính là Lafite, một chai ba mươi triệu đấy, tớ xem thực đơn, bữa ăn này phải ít nhất ba trăm triệu."
Nghe các bạn học khen ngợi, trong lòng Đồng Hiểu Tâm dần lâng lâng.
"Ha ha, chút lòng thành, anh rể của tớ đã cứu mạng ông chủ Trúc Vận, chỉ một bữa ăn ba trăm triệu thì tính cái gì, về sau chúng ta đến ăn thường xuyên hơn."
Lúc đi ngang qua bàn thu ngân, nhóm người bị nhân viên phục vụ ngăn lại.
"Xin lỗi, ai sẽ thanh toán hóa đơn."
Tính tiền? Cả đám bạn ngẩn ra, Đồng Hiểu Tiêm lại có chút bực bội.
"Anh dám ngăn cản tôi? Ông chủ Liên Sâm của các người không gọi điện thoại à?"
Nhân viên phục vụ lắc đầu.
"Không có."
Không có? Đồng Hiểu Tiêm tức giận, lập tức gửi một đoạn tin nhắn thoại cho Liên Sâm, nhưng lập tức bị xóa đi, lại gửi, nhưng vẫn bị xóa đi.
Cuối cùng, cô ta có hơi sợ hãi.
"Tôi... Tôi thật sự quen ông chủ Liên Sâm của mấy người, đây là messenger của anh ta, nếu không biết thì tôi cũng không thể có messenger của anh ta, đúng không?"
Nụ cười trên mặt nhân viên phục vụ dần biến mất.
"Nếu không tính tiền thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
Người quen biết ông chủ có rất nhiều, nếu hóa đơn ba trăm triệu mà miễn phí thì ông chủ chúng tôi còn kiếm được đồng nào.
Tuy rằng những bạn học khác không nói gì nhưng sự khinh bỉ trong ánh mắt lại khó che dấu, làm cho Đồng Hiểu Tiêm phẫn nộ tột độ, cô ta thở phì phì lấy thẻ ngân hàng ra.
"Quẹt thẻ!"
Tấm thẻ này cô ta vừa mới xét duyệt thẻ bạch kim thành công, vừa vặn có số dư ba trăm triệu, lần này phải tiêu hết ra ngoài.
Về phần Sở Vĩnh Du, lúc này anh đang ở ngã tư đường, có phần không nói nên lời.
Chính mình, thế mà lại bị tông vào đuôi xe.
Xuống xem kiểm tra, vấn đề thật ra cũng không lớn.
Ngay lập tức, trên chiếc BMW mini phía sau, một người đẹp bước xuống, mặc một chiếc váy bó sát mông, sau khi xuống xe, cô ta vô thức kéo làn váy.
"Xin lỗi... Tôi không cần thận nên đụng phải, là do tôi cả, tôi sẽ gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm ngay."
Lúc nói chuyện, người phụ nữ này đều không dám nhìn Sở Vĩnh Du, dường như cực kỳ khẩn trương, không ngừng bấm điện thoại trên tay.
"Ngu Thư Di?"
Nghe gọi tên này, người phụ nữ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Sở Vĩnh Du một hồi, sau đó đột nhiên che miệng lại.
"Trời ạ! Sở Vĩnh Du? Thật là cậu à?"
Sở Vĩnh Du cũng vui vẻ, đuôi xe bị đụng phải cũng có thể gặp được bạn học cấp ba của mình? Lại còn là Ngu Thư Di, bạn ngồi cùng bàn suốt một năm rưỡi, phải biết rằng ở thời điểm kia, anh còn từng đơn phương cô gái này đấy.
"Thật trùng hợp, chúng ta lái xe ra chỗ khác trước đi.". Tiên Hiệp Hay
Hai xe đỗ vào ven đường, Ngu Thư Di cũng gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm, trong khoảng thời gian chờ đợi, Ngu Thư Di còn đánh giá Sở Vĩnh Du.
"Nha! Đã bảy tám năm chưa gặp mặt rồi nhỉ, sao cậu lại trở nên đẹp trai như vậy."
Ngu Thư Di có khuôn mặt tròn, nhưng thẳng ở ngũ quan rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, cũng có thể xem như một mỹ nhân.
"Đúng là bảy tám năm rồi, cậu cũng từ bánh bao thịt biến thành một người đẹp, không phải đi phẫu thuật thẩm mỹ đấy chứ."
Nắm chặt nắm tay một chút, Ngu Thư Di bĩu môi nói.
"Thôi đi! Có hối hận không? Hối hận năm đó không tỏ tình bắt lấy tớ, hiện tại cũng không muộn đâu, tớ vẫn còn độc thân, năm trước mới quan về Thành phố Ninh phát triển, nói thật, đi nhiều quá mệt mỏi."
Có lẽ, chỉ có lúc này, Sở Vĩnh Du gặp được người bạn cùng bàn tốt bụng khiêm tốn Ngu Thư Di thì thân phận chiến thần của anh mới dần rút đi, ngoài người nhà ra, có lẽ cũng chỉ có sót lại trân đầu ngón tay, Ngu Thư Di chính là một trong số đó.
"Trở về là tốt, chỗ nào cũng không tốt bằng ở nhà, nói cho cậu một tin tức vô cùng đáng tiếc."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Sở Vĩnh Du, Ngu Thư Di cũng rút vẻ cợt nhả đi, ngập ngừng:
"Sao... Làm sao vậy?"
"Tớ đã sớm kết hôn, còn có một con gái nữa."
Phụt!
Ngu Thư Di nở nụ cười.
"Cậu đó, hoàn toàn không thay đổi gì so với thời học cấp ba, thật là bảnh chọe."
Không thay đổi gì sao? Có lẽ là như vậy.
Công ty bảo hiểm kiểm tra xong, anh bắt tay với Ngu Thư Di một cái rồi để lại số điện thoại, hẹn khi nào có thời gian sẽ cùng ăn một bữa cơm thì rời đi.
Về đến nhà, vốn tâm trạng Sở Vĩnh Du đang vui vẻ vì gặp được bạn cùng bàn, nhưng lúc này lập tức trở nên u ám, bởi vì nhìn thấy Đồng Hiểu Tiêm đang ngồi trong phòng khách, bên cạnh là Tư Phu cùng Đồng Ý Yên.
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du đi vào, Đồng Hiểu Tiêm lập tức đứng dậy, tay phải chỉ thẳng.
"Sở Vĩnh Du! Rốt cuộc anh có ý gì, tôi mời bạn học ăn một bữa, để Liên Sâm miễn phí bữa ăn thì sao vậy? Anh dám nói không làm Liên Sâm từ chối tôi không?"
Lời nói vừa ra, Tư Phu cũng lên tiếng hát đệm.
"Đúng vậy, tôi nói Sở Vĩnh Du cậu, ăn một bữa cơm mà thôi, ông chủ người ta lại không thiếu chút tiền ấy, cậu làm cho Hiểu Tiêm mất mặt trước mặt bàn bè, con bé vừa mới khóc một hồi đấy."
"Mẹ! Mẹ luôn chiều nó! Chính nó cũng có tiền, ăn cơm còn đòi miễn phí, nó làm như vậy còn không phải do mẹ chiều nó à."
Đồng Ý Yên rất không vui, nếu không phải do mẹ chiều quá thì cô em gái này sao có thể biến thành như vậy.
"Mẹ, có lẽ Đồng Hiểu Tiêm chưa nói cho mẹ biết bữa cơm này hết bao nhiêu tiền đúng không."
Sở Vĩnh Du hỏi lại, Tư Phu cũng không quan tâm.
"Có thể hết bao nhiêu tiền, một đám sinh viên ăn một bữa cơm, uống hai chén rượu thì hết mấy triệu là cùng."
Sở Vĩnh Du lập tức nở nụ cười, anh khẽ lắc đầu.
"Con thấy Đồng Hiểu Tiêm cũng không nói rõ, nó ăn cơm hết ba trăm triệu, gọi sáu chai rượu đỏ giá ba mươi triệu một chai, mẹ muốn để Liên Sâm miễn phí? Tiền của người ta cũng không phải gió thổi tới?"
Cái gì!
Tư Phu nhìn Đồng Hiểu Tiêm với ánh mắt không thể tin nổi.
"Con... Con hết ba trăm triệu?"
Thấy chuyện bị lộ, Đồng Hiểu Tiêm hừ lạnh một tiếng.
"Đúng! Làm sao vậy? Chỉ là ba trăm triệu, ông chủ lớn như Liên Sâm sẽ quan tâm sao? Thôi đi, con nhìn rõ mấy người, càng nhìn rõ anh rể vắt chày ra nước, sau này con sẽ cố gắng không thường xuyên về nhà, con biết nhà này không hoan nghênh con."
Nói xong, Đồng Hiểu Tiêm bước đi ra ngoài, làm cho Tư Phu cảm thấy xấu hổ.
"Vĩnh Du, ông chủ Liên không tức giận chứ?"
Sở Vĩnh Du lười để ý, anh bỏ lại một câu rồi đi lên tầng.
"Mẹ nói xem?"
Đi lên tầng, nằm một bên nhìn con gái Hữu Hữu ngủ say, tâm trạng Sở Vĩnh Du mới hòa hoãn xuống.
Không bao lâu, Đồng Ý Yên cũng đi đến, do dự mãi mới mở lời.
"Vĩnh Du, cho tôi chút thời gian, tôi tin tưởng có thể dạy dỗ lại Đồng Hiểu Tiêm, tôi biết anh rất tức giận."
Khoát tay áo, Sở Vĩnh Du ngăn lại lời nói của vợ, cô em vợ này, anh thật sự không muốn nhiều lời, dứt khoát đi đến phòng làm việc, tính toán tìm sách đọc xem nên ở chung với con gái như thế nào.
Ngay tại lúc Đồng Ý Yên định đóng cửa phòng ngủ, Sở Vĩnh Du lại trở về hỏi.
"Vợ, cái túi anh để trong phòng làm việc đâu rồi?"
Nhìn Sở Vĩnh Du khoa tay múa chân, Đồng Ý Yên hơi suy nghĩ.
"Chính là cái túi lần trước anh mang đến đây ạ? Tôi nhớ hình như hôm qua nhìn thấy Đồng Hiểu Tiêm đi lên tầng, sau đó cầm cái túi đó ra ngoài, làm sao vậy?"
Sắc mặt Sở Vĩnh Du lập tức xanh mét.
"Làm sao vậy? Trong túi kia có sáu trăm triệu tiền mặt, em gái của em thật đúng là đủ 'lo cho gia đình' đấy."
Cái gì? Trong lúc nhất thời, Đồng Ý Yên giật mình đúng tại chỗ, không biết nên nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.