Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 637: Phải phân sống chết

Ngự Dụng Cuồng Thần

02/12/2021

Thẩm Trung cũng được xem như là một Võ Vương có ý chí chiến đấu rất mạnh, trạng thái sững sờ của ông ta biến mất gần như trong nháy mắt, lúc muốn phản đòn mới cảm thấy được ở ngực truyền đến một cơn đau.

Cúi đầu xuống, nhìn thấy chẳng những Sở Vĩnh Du đã di chuyển đến đây, mà không biết từ lúc nào tay phải của anh đã đánh vào ngực mình.

“Cậu..."

Rầm!

Một tiếng nổ lớn phát ra, Thẩm Trung lùi lại khoảng bảy tám bước mới khó khăn dừng hẳn, trong mắt đầy vẻ không cam tâm, chậm rãi ngã trên mặt đất.

Đến lúc này, mọi người mới ngạc nhiên phát hiện ra lồng ngực của Thẩm Trung bị mở toạc ra thành một cái lỗ lớn, có thể nhìn thấy rõ nội tạng ở bên trong bị đánh nát.

“Lục đệ.”

Gia chủ Thẩm Tâm kinh ngạc đứng dậy, ánh mắt bàng hoàng, lục đệ của mình là một Tam bộ Võ Vương, cứ chết như thế?

Ngoại trừ nhà họ Văn, nhà họ Yến, còn có đại trưởng lão cùng với Hồng trưởng lão, những người còn lại gần như có biểu cảm y hệt ông ta.

Giết chết Tam bộ Võ Vương trong tích tắc, hơn nữa còn lấy thủ đoạn tàn nhẫn như thế, thật sự vượt qua phạm vi hiểu biết.

Người ngoài Sở Vĩnh Du tuổi còn trẻ, nhưng lại có thực lực như vậy, chẳng lẽ mấy năm nay Cửu Long Thành đã quá bảo thủ rồi?

“Sở Vĩnh Du, tôi giết cậu!”

Kịp phản ứng lại, hai mắt của Thẩm Tâm phun ra lửa, lục đệ Thẩm Trung là nhân tài xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Thẩm bọn họ, bây giờ lại chết, làm sao mà ông ta có thể không giận.

“Thẩm Tâm!"

Hồng trưởng lão lên tiếng, Thẩm Tâm lập tức bình tĩnh lại, không dám nói cái gì nữa, cũng bị dọa đổ mồ hôi lạnh cả người. Can thiệp vào quy tắc của đại chiến Thiên Tuyển, rất có thể là đại trưởng lão sẽ ra tay, đến lúc đó mình cũng phải chết.

“Nhặt xác.”

Lúc này, đại trưởng lão chỉ phun ra hai chữ, Thẩm Tâm mới dám đến đó bế thi thể của lục đệ mình lên, phẫn hận nhìn thoáng qua Sở Vĩnh Du, sau đó đi về phía thang máy.

Sở Vĩnh Du lắc đầu, nói với bóng lưng của Thẩm Tâm.

“Thẩm Tâm, mọi chuyện đều có nhân quả, nghiệt do nhà họ Thẩm các người tạo ra, một cái mạng mà ông cảm thấy là đã đủ rồi à? Quyền lựa chọn nằm ở ông.”

Cái gì? Bước chân của Thẩm Tâm dừng lại, lúc này mới tiếp tục bước về phía trước, cũng không biết câu nói này của Sở Vĩnh Du có lọt vào tai của ông ta không, hay là không nghe rõ.

Lúc này, biểu cảm của những gia tộc khác đều phức tạp, sự cường thế của Sở Vĩnh Du thật sự đáng kinh ngạc, có thể dễ dàng giết chết Tam bộ Võ Vương trong tích tắc, vậy ít nhất anh cũng là Lục bộ Võ vương, hơn nữa còn là người nổi bật trong đó, vậy thì có chút khoa trương rồi.



Bởi vì người tham gia đều là thế hệ trẻ tuổi, có thể đạt đến giới hạn Tam bộ Võ Vương, tiếp cận Lục bộ Võ vương là đã có thể đạt giải quán quân, biểu hiện hiện tại của Sở Vĩnh Du thật sự...

“Nhà họ Lỗ.”

Đại trưởng lão không quan tâm nhiều như vậy, hạ quyết tâm nhanh chóng kết thúc cuộc đối chiến nhàm chán này, đương nhiên sẽ không cho người khác có cơ hội thở dốc, dù sao thì ông ta cũng biết Sở Vĩnh Du không cần phải nghỉ ngơi.

Lúc lão tổ nhà họ Lỗ mang theo sắc mặt nặng nề không biết nên chọn ai bước ra, lão tổ nhà họ Lỗ đứng dậy.

“Đại trưởng lão, ngài thả mấy lão già bọn tôi ra ngoài có phải là bởi vì để nhằm vào Sở Vĩnh Du không? Nếu như vậy, thế thì người tham gia thi đấu của nhà họ Lỗ chúng tôi sẽ nhận thua.”

Người trong gia tộc khác cũng nhìn về phía đại trưởng lão, đúng là như vậy, nếu như thả lão tổ của bọn họ ra để nhằm vào Sở Vĩnh Du, vậy thì còn đánh cái rắm gì nữa.

Bọn họ không giống như là nhà họ Văn với nhà họ Yến, đều biết rõ đối tượng bị nhằm vào là ai.

Thông báo của đại trưởng lão chỉ là để bọn họ nhằm vào một người đến đại chiến Thiên Tuyển, ai đánh bại người đó thì có thể xem như là chiến thắng đại chiến Thiên Tuyển lần này, đây chính là điều kiện hậu đãi mà từ trước đến nay chưa từng có, ai mà không rung động được chứ.

Bây giờ nhìn lại, chỉ sợ là người bị nhắm lần này hết tám mươi phần trăm là Sở Vĩnh Du.

“Nhà họ Lỗ, ra trận.”

Nhưng mà đại trưởng lão căn bản không trả lời câu hỏi này, vẫn tuân theo quy tắc của cuộc chiến.

Lão tổ nhà họ Lỗ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn một người ở bên cạnh, lúc này, người kia mới đứng dậy, nói.

“Tôi nhận thua.”

Tam bộ Võ Vương mà có thể bị giết trong tích tắc, ông ta cũng là Tam bộ Võ Vương, đến đó cũng chỉ phí công mà thôi.

“Nhà họ Lý.”

“Tôi nhận thua.”

Sau đó, mỗi một gia tộc đều đưa ra quyết định sáng suốt, trên cơ bản đều là nhận thua, không có người nào muốn lấy mạng sống của mình ra làm trò đùa. Sở Vĩnh Du có thể giết chết Thẩm Trung, nói không chừng là một sát nhân cuồng ma, nếu như ra trận đánh thua thì không nói cái gì, nhưng mà nếu như bị giết thì sao? Chẳng phải là hoàn toàn không được còn bù mất.

Hỏi xong một lượt, đợi đến khi nhà họ Thẩm bọn họ vẫn còn có một người tham gia cuộc thi.

Mặc dù Thẩm Tâm không cam lòng, nhưng mà cuối cùng vẫn để con trai của trưởng lão khác nhận thua, dựa theo tác phong của Sở Vĩnh Du, chắc có lẽ bước lên cũng phải chết.

Biểu cảm của Văn Tông Miểu rất đặc sắc, đại chiến Thiên Tuyển lần này nhất định phải được ghi vào sử sách, chỉ là đánh một trận, tất cả mọi người đều nhận thua, đây là chuyện chưa từng xảy ra.

Càng như vậy, đương nhiên ông ta càng vui vẻ, Sở Vĩnh Du được xem như là người nhà họ Văn tham gia trận đấu.



Trước kia vì sự kiêu ngạo của gia tộc Cửu Long Thành, làm sao có thể ra ngoài tìm người đến tham gia, dù sao thì bọn họ vẫn luôn cho rằng mình chính là tiêu chuẩn trong võ giả, biểu tượng của sức chiến đấu mạnh nhất, nhưng mà ngày hôm nay Sở Vĩnh Du đã cho bọn họ một bài học.

Sau khi hỏi tất cả các gia tộc xong, đại trưởng lão mới khoác tay.

“Được rồi, còn lại chính là chuyện của các ông, ai lên trước? Nếu như không có ai, vậy thì Sở Vĩnh Du chính là người thắng trận đại chiến Thiên Tuyển cấp bậc Võ Vương lần này.”

Gần như là vừa mới nói dứt lời, lão tổ nhà họ Yến và lão tổ nhà họ Thẩm đều đứng dậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không phục.

Bọn họ đều có người nhà chết ở trên tay của Sở Vĩnh Du, làm sao có thể nén giận, nhất định phải lấy thể diện trở về, nếu không thì sau này thanh danh của bọn họ sẽ bị rớt xuống rất nhiều.

“Lão già, để tôi lên trước, ông không có ý kiến chứ?”

Lão tổ nhà họ Yến hừ lạnh một tiếng, lão tổ nhà họ Thẩm lắc đầu.

“Ông gấp cái gì chứ, trực hệ nhà họ Thẩm của tôi chết ở trong tay thằng nhóc này, đương nhiên phải là tôi tới trước.”

Giờ phút này, lão tổ nhà họ Yến hận thù nói không nên lời, bọn họ cũng đã mất đi hai Võ Vương, Yến Tử Lăng thì bị ba của mình đánh gần chết, bây giờ vẫn còn chưa bước xuống giường được.

“Hừ!”

Cuối cùng vẫn là đặt mông ngồi xuống, trong lòng mong đợi. Sở Vĩnh Du, cậu đừng có chết ở trong tay của lão già nhà họ Thẩm, chỉ có tôi mới có thể lấy mạng của cậu.

Lão tổ nhà họ Thẩm chậm rãi ra trận, nhìn Sở Vĩnh Du, sát khí tùy ý phun trào.

“Thằng nhóc kia, không biết trời cao đất rộng, cậu đúng là thiên tài, nhưng mà đã làm việc không nên làm, có mấy lão già chúng tôi ở đây, cậu muốn chiến thắng căn bản là người si nói mộng.”

Nói đến đây, lão tổ nhà họ Thẩm đột nhiên chắp tay lạy rồi nhìn về phía đại trưởng lão.

“Thỉnh cầu đại trưởng lão, tôi muốn tiến hành cuộc chiến sinh tử với thằng nhóc vô tri Sở Vĩnh Du, không phân sống chết, cuộc chiến vĩnh viễn không dừng.”

Giọng nói của đại trưởng lão bình thản, giống như là không có chuyện gì có thể làm ông ta đặc biệt quan tâm.

“Đây là tự do của các người, nếu như đều đồng ý, vậy thì có thể tiến hành. Nếu như một bên không đồng ý, vậy thì phải dựa theo quy tắc trước đó.”

Thấy như vậy, lão tổ nhà họ Thẩm nhìn Sở Vĩnh Du, khinh thường nói.

“Thằng nhóc kia, có dám không?”

Trong mắt của Sở Vĩnh Du cũng lộ ra ý chí chiến đấu, anh cũng muốn xem xem rốt cuộc là những lão già này mạnh đến cỡ nào, trong cuộc đọ sức ngắn ngủi với Văn Khải Tinh lúc trước cũng không thể nói cái gì.

“Nếu như ông đã muốn chết, tôi có gì mà không dám.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bản Lĩnh Ngông Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook