Chương 612: Rất biết giả vờ
Ngự Dụng Cuồng Thần
22/11/2021
Nhìn thấy chuyện vẫn còn có thể thay đổi, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Nói nghe một chút thử xem.”
“Tôi có thể giới thiệu anh cho một trưởng lão có mối quan hệ rất tốt với gia tộc của tôi, Long Môn được tạo ra từ chín vị trưởng lão, bọn họ là những người cầm quyền tối cao, nếu như vị trưởng lão kia đồng ý, việc anh có tên trong chiến lực võ giả cửu phẩm đỉnh tiêm tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.”
Ít nhất thì hiện tại Sở Vĩnh Du không có lựa chọn.
“Được rồi, đến lúc đó gặp mặt một lần đi.”
Nhìn Sở Vĩnh Du, Văn Khả Hân cảm thán nói.
“Thật ra nếu như thân phận chiến thần nước R của anh vẫn còn, để đăng ký một cái, chỉ là chuyện của một câu nói mà thôi.”
Lời nói này hoàn toàn không sai, Cửu Long Thành có lợi hại hơn nữa, địa vị có cao siêu thế nào đi nữa, cuối cùng cũng không có khả năng áp đảo quốc gia.
Nhưng mà hiện tại Sở Vĩnh Du không phải là chiến thần.
“Không sao, đến lúc đó thử một chút.”
Nếu như không thành công, đương nhiên anh phải trả cho Vưu Quốc Chương một trăm hạt Long Mễ, chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi.
Nói chuyện với Văn Khả Hân một hồi, Sở Vĩnh Du liền đi khỏi.
Lần trước không để lại phương thức liên lạc, anh chỉ có thể tự mình đến nông gia nhạc một chuyến.
Buổi trưa, Vưu Quốc Chương lái xe vào nông gia nhạc, ngày hôm nay có một nhóm khách vào ở, có tám người trẻ tuổi, lúc này đang dùng lò nướng nướng đồ ở trong sân.
“Người đẹp, không có gia vị, lấy chút gia vị tới đây đi.”
Có người lên tiến, Vưu Hân Diễm bước ra từ trong một căn phòng, cười nói.
“Chờ tôi một lát.”
Nếu như cẩn thận xem xét thì sẽ phát hiện nụ cười này ít nhiều gì cũng có chút miễn cưỡng.
Bởi vì tám người đàn ông trẻ tuổi này, mỗi lần nhìn cô ta, ánh mắt đều không hề che giấu chút nào, chính là một loại xúc động nguyên thủy nhất, làm cho cô ta cảm thấy không thoải mái.
Nếu như không phải ông nội đã đưa ra quy định, trừ phi gặp phải chuyện nguy hiểm tính mạng, nếu không thì không thể làm lộ công phu ở trước mặt của người khác thì cô ta đã dạy dỗ mấy người này một trận rồi.
Cầm gia vị qua, vừa mới bỏ xuống, đôi mi thành tú của Vưu Hân Diễm đột nhiên nhíu chặt lại, thân thể nghiêng qua một bên, làm cho bàn tay mập mập đặt ở sau mông của cô ta không đạt được ý đồ.
“Anh muốn làm gì vậy?”
Biểu cảm của Vưu Hân Diễm lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi có thân hình tròn trịa ở phía sau, lên tiếng hỏi.
“Làm gì hả, đâu có làm gì đâu?”
Vưu Hân Diễm hừ lạnh một tiếng, lại bước vào trong phòng tám người trẻ tuổi đang nhỏ giọng thảo luận.
“Tiểu Ngũ, cậu như vậy là không được nha, đứng gần như thế mà không sờ được?”
“Lần sau đổi lại tôi cho, đừng có tranh giành nữa, cô gái này thật sự rất thơm luôn đó, lúc đi tới gần tôi còn có thể nghe thấy mùi hương cơ thể phát ra từ trên người của cô ta, đúng là làm cho người ta lưu luyến quên cả lối về.”
“Đúng là cái bảng hiệu này không lừa gạt chúng ta, mặc dù nông gia nhạc có hơi xa xôi, nhưng mà cô gái này trông không tệ đó, tôi dám chắc chắn cô ta vẫn là gái còn trinh.”
Ở bên này đang nghị luận, trong căn phòng ở bên kia, Vưu Hân Diễm tức muốn bùng nổ.
“Ông nội, ông nhìn những người này đi, cả đám đều là loại người gì vậy, chúng ta không mở cửa nữa, có thể đuổi bọn họ ra ngoài được không?”
Vưu Quốc Chương vẫn hút thuốc, cười nói.
“Sao vậy? Như thế này đã không chấp nhận được rồi? Cháu phải biết có đôi khi nhẫn nhịn mới có thể cứu cháu một cái mạng, ông nội đã nói với cháu từ lâu rồi, đây cũng là một loại kỹ xảo để sinh tồn, cháu nhất định phải nắm giữ.”
Cô ta biết là ông nội chỉ có thể nói như vậy, Vưu Hân Diễm thở phì phò ngồi xuống ghế, chẳng những không dọa người, ngược lại còn vô cùng đáng yêu.
“Người đẹp, không có than.”
Lúc này, ở bên ngoài lại có âm thanh truyền tới, Vưu Hân Diễm bất đắc dĩ chỉ có thể ra ngoài một lần nữa, sau đó đi xách một hộp than tới.
Lúc quay người muốn đi vào trong nhà, lại bị hai người trẻ tuổi ngăn cản.
“Người đẹp, nếm thử thịt nướng của chúng tôi làm đi, hương vị cực kì ngon luôn.”
Chỉ thấy trong tay của hai người đang cầm xiên nướng đen thui, đừng có nói là ăn, vừa nhìn liền thấy không muốn ăn rồi.
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Đương nhiên là Vưu Hân Diễm từ chối, nhưng mà hình như hai người đó không có ý định bỏ qua.
“Cô chê bọn tôi nướng không ngon hả, nếu không thì cô tự tay mình dạy chúng tôi nướng đi, nào nào, tôi đeo bao tay vào cho cô.”
Nói xong, một người trẻ tuổi trong số đó muốn kéo tay của Vưu Hân Diễm lại, đương nhiên là bị né tránh.
“Xin các người tôn trọng người khác một chút.”
Mấy người bọn họ bật cười thành tiếng, dường như cảm thấy Vưu Hân Diễm càng như vậy thì bọn họ càng thấy kích thích.
“Chúng tôi đâu có không tôn trọng đâu, nông gia nhạc của các người ở một nơi xa xôi như thế này, chắc chắn bình thường kinh doanh cũng không tốt có đúng không? Nếu không thì như thế này đi, cô chỉ cần có thể hầu hạ chúng tôi vui vẻ, sau này chúng tôi chẳng những xác định vị trí tụ hội ở đây mà còn sẽ giới thiệu cho bạn bè của mình nữa, có được không?”
Vưu Hân Diễm vô cùng tức giận, đang muốn mở miệng, đột nhiên lại có một âm thanh vang lên ở trong sân.
“Vưu Hân Diễm.”
Ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết từ lúc nào Sở Vĩnh Du đã đi đến, thừa dịp lúc mấy người kia cũng nhìn sang, Vưu Hân Diễm lách người chạy tới.
Lúc này, một người trong nhóm tám người đó đứng phắt dậy, khẩn trương nói.
“Anh Sở.”
Sở Vĩnh Du không để ý tới, mà là nhìn về phía Vưu Hân Diễm rồi nói.
“Ngày mai xuất phát, gửi số điện thoại cho tôi đi, ngày mai tôi sẽ thông báo cho cô.”
Ngày mai xuất phát rồi hả, Vưu Hân Diễm cũng kinh ngạc.
“Ông nội của tôi đang ở trong phòng, anh có muốn đi vào đó ngồi một chút không?”
Đối với Sở Vĩnh Du, Vưu Hân Diễm nói không được mình có cảm giác gì, nói tóm lại là ở độ tuổi này mà đã có thể đạt đến Võ Vương, đúng là một chuyện rất đáng sợ. Chuyện một trăm hạt Long Mễ đã được ông nội hứa sẽ biến thành đưa vào Cửu Long Thành, đương nhiên cô ta cũng không còn tâm lý hận thù gì nữa.
“Không cần đâu.”
Đang muốn đi, người trẻ tuổi lúc nãy vừa mới lên tiếng gọi anh là anh Sở lại chạy tới, mặt mũi tràn đầy e ngại.
“Anh Sở, em..."
“Cậu làm cái gì tôi không quan tâm, cũng không xen vào, nhưng mà lại chơi cùng với cái đám có mấy hành động lưu manh, tôi không cảm thấy đây là chuyện tốt.”
Người trẻ tuổi này chính là Quan Phấn, sở dĩ anh ta khẩn trương là bởi vì anh ta cảm nhận được chắc chắn là Sở Vĩnh Du đã nhìn thấy một màn lúc nãy.
“Con mẹ nó chứ, anh là ai, sao lại có thành kiến với lưu manh? Nếu như không phải anh với Quan Phấn quen biết nhau, chỉ dựa vào lời nói lúc nãy của anh, anh đã không có khả năng hoàn hảo mà bước ra ngoài.”
“Không sai, đúng là rừng lớn thì chim gì cũng có.”
“Chúng tôi rõ ràng đều là người tốt, cái gì mà gọi là hành động lưu manh chứ, đùa giỡn với người đẹp một chút cũng không được nữa hả?”
Mấy người bọn họ nhao nhao, Quan Phấn thì điên rồi.
“Tất cả ngậm miệng lại!”
Đợi đến lúc anh ta quay đầu lại thì đã không thấy Sở Vĩnh Du đâu, trong lòng của Quan Phấn hồi hộp, là anh Sở khinh thường phải chấp nhặt với bọn người này, hay là tức giận rồi?
“Quan Phấn, mẹ nó đây là ai vậy? Có thể giả vờ ghê.”
Có người mở miệng nói, mặt của Quan Phấn đen lại.
“Anh ấy chính là Sở Vĩnh Du, tôi đi trước đây, mấy người tự cầu phúc đi, tôi đã nói với các người rồi, sửa đổi hành vi đó đi, các người lại không chịu nghe, bây giờ gây ra chuyện rồi đó.”
Những người này đều là bạn của anh ta, mối quan hệ cũng không tệ, bình thường không có thói hư tật xấu gì, chính là thích đùa giỡn với mấy cô gái xinh đẹp xa lạ. Anh ta đã khuyên rồi, nhưng mà không có tác dụng.
Quan Phấn đã đi, bảy người trẻ tuổi còn lại thì trợn mắt há hốc mồm, đồ vật đang cầm ở trong tay đều rơi xuống đất.
Không phải bởi vì cái gì, bởi vì người mà lúc nãy bọn họ mắng lại tên là Sở Vĩnh Du.
Cái này chẳng phải là cắt sai dây dẫn của quả bom, tuyệt đối sẽ bị nổ.
“Nói nghe một chút thử xem.”
“Tôi có thể giới thiệu anh cho một trưởng lão có mối quan hệ rất tốt với gia tộc của tôi, Long Môn được tạo ra từ chín vị trưởng lão, bọn họ là những người cầm quyền tối cao, nếu như vị trưởng lão kia đồng ý, việc anh có tên trong chiến lực võ giả cửu phẩm đỉnh tiêm tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.”
Ít nhất thì hiện tại Sở Vĩnh Du không có lựa chọn.
“Được rồi, đến lúc đó gặp mặt một lần đi.”
Nhìn Sở Vĩnh Du, Văn Khả Hân cảm thán nói.
“Thật ra nếu như thân phận chiến thần nước R của anh vẫn còn, để đăng ký một cái, chỉ là chuyện của một câu nói mà thôi.”
Lời nói này hoàn toàn không sai, Cửu Long Thành có lợi hại hơn nữa, địa vị có cao siêu thế nào đi nữa, cuối cùng cũng không có khả năng áp đảo quốc gia.
Nhưng mà hiện tại Sở Vĩnh Du không phải là chiến thần.
“Không sao, đến lúc đó thử một chút.”
Nếu như không thành công, đương nhiên anh phải trả cho Vưu Quốc Chương một trăm hạt Long Mễ, chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi.
Nói chuyện với Văn Khả Hân một hồi, Sở Vĩnh Du liền đi khỏi.
Lần trước không để lại phương thức liên lạc, anh chỉ có thể tự mình đến nông gia nhạc một chuyến.
Buổi trưa, Vưu Quốc Chương lái xe vào nông gia nhạc, ngày hôm nay có một nhóm khách vào ở, có tám người trẻ tuổi, lúc này đang dùng lò nướng nướng đồ ở trong sân.
“Người đẹp, không có gia vị, lấy chút gia vị tới đây đi.”
Có người lên tiến, Vưu Hân Diễm bước ra từ trong một căn phòng, cười nói.
“Chờ tôi một lát.”
Nếu như cẩn thận xem xét thì sẽ phát hiện nụ cười này ít nhiều gì cũng có chút miễn cưỡng.
Bởi vì tám người đàn ông trẻ tuổi này, mỗi lần nhìn cô ta, ánh mắt đều không hề che giấu chút nào, chính là một loại xúc động nguyên thủy nhất, làm cho cô ta cảm thấy không thoải mái.
Nếu như không phải ông nội đã đưa ra quy định, trừ phi gặp phải chuyện nguy hiểm tính mạng, nếu không thì không thể làm lộ công phu ở trước mặt của người khác thì cô ta đã dạy dỗ mấy người này một trận rồi.
Cầm gia vị qua, vừa mới bỏ xuống, đôi mi thành tú của Vưu Hân Diễm đột nhiên nhíu chặt lại, thân thể nghiêng qua một bên, làm cho bàn tay mập mập đặt ở sau mông của cô ta không đạt được ý đồ.
“Anh muốn làm gì vậy?”
Biểu cảm của Vưu Hân Diễm lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi có thân hình tròn trịa ở phía sau, lên tiếng hỏi.
“Làm gì hả, đâu có làm gì đâu?”
Vưu Hân Diễm hừ lạnh một tiếng, lại bước vào trong phòng tám người trẻ tuổi đang nhỏ giọng thảo luận.
“Tiểu Ngũ, cậu như vậy là không được nha, đứng gần như thế mà không sờ được?”
“Lần sau đổi lại tôi cho, đừng có tranh giành nữa, cô gái này thật sự rất thơm luôn đó, lúc đi tới gần tôi còn có thể nghe thấy mùi hương cơ thể phát ra từ trên người của cô ta, đúng là làm cho người ta lưu luyến quên cả lối về.”
“Đúng là cái bảng hiệu này không lừa gạt chúng ta, mặc dù nông gia nhạc có hơi xa xôi, nhưng mà cô gái này trông không tệ đó, tôi dám chắc chắn cô ta vẫn là gái còn trinh.”
Ở bên này đang nghị luận, trong căn phòng ở bên kia, Vưu Hân Diễm tức muốn bùng nổ.
“Ông nội, ông nhìn những người này đi, cả đám đều là loại người gì vậy, chúng ta không mở cửa nữa, có thể đuổi bọn họ ra ngoài được không?”
Vưu Quốc Chương vẫn hút thuốc, cười nói.
“Sao vậy? Như thế này đã không chấp nhận được rồi? Cháu phải biết có đôi khi nhẫn nhịn mới có thể cứu cháu một cái mạng, ông nội đã nói với cháu từ lâu rồi, đây cũng là một loại kỹ xảo để sinh tồn, cháu nhất định phải nắm giữ.”
Cô ta biết là ông nội chỉ có thể nói như vậy, Vưu Hân Diễm thở phì phò ngồi xuống ghế, chẳng những không dọa người, ngược lại còn vô cùng đáng yêu.
“Người đẹp, không có than.”
Lúc này, ở bên ngoài lại có âm thanh truyền tới, Vưu Hân Diễm bất đắc dĩ chỉ có thể ra ngoài một lần nữa, sau đó đi xách một hộp than tới.
Lúc quay người muốn đi vào trong nhà, lại bị hai người trẻ tuổi ngăn cản.
“Người đẹp, nếm thử thịt nướng của chúng tôi làm đi, hương vị cực kì ngon luôn.”
Chỉ thấy trong tay của hai người đang cầm xiên nướng đen thui, đừng có nói là ăn, vừa nhìn liền thấy không muốn ăn rồi.
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Đương nhiên là Vưu Hân Diễm từ chối, nhưng mà hình như hai người đó không có ý định bỏ qua.
“Cô chê bọn tôi nướng không ngon hả, nếu không thì cô tự tay mình dạy chúng tôi nướng đi, nào nào, tôi đeo bao tay vào cho cô.”
Nói xong, một người trẻ tuổi trong số đó muốn kéo tay của Vưu Hân Diễm lại, đương nhiên là bị né tránh.
“Xin các người tôn trọng người khác một chút.”
Mấy người bọn họ bật cười thành tiếng, dường như cảm thấy Vưu Hân Diễm càng như vậy thì bọn họ càng thấy kích thích.
“Chúng tôi đâu có không tôn trọng đâu, nông gia nhạc của các người ở một nơi xa xôi như thế này, chắc chắn bình thường kinh doanh cũng không tốt có đúng không? Nếu không thì như thế này đi, cô chỉ cần có thể hầu hạ chúng tôi vui vẻ, sau này chúng tôi chẳng những xác định vị trí tụ hội ở đây mà còn sẽ giới thiệu cho bạn bè của mình nữa, có được không?”
Vưu Hân Diễm vô cùng tức giận, đang muốn mở miệng, đột nhiên lại có một âm thanh vang lên ở trong sân.
“Vưu Hân Diễm.”
Ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết từ lúc nào Sở Vĩnh Du đã đi đến, thừa dịp lúc mấy người kia cũng nhìn sang, Vưu Hân Diễm lách người chạy tới.
Lúc này, một người trong nhóm tám người đó đứng phắt dậy, khẩn trương nói.
“Anh Sở.”
Sở Vĩnh Du không để ý tới, mà là nhìn về phía Vưu Hân Diễm rồi nói.
“Ngày mai xuất phát, gửi số điện thoại cho tôi đi, ngày mai tôi sẽ thông báo cho cô.”
Ngày mai xuất phát rồi hả, Vưu Hân Diễm cũng kinh ngạc.
“Ông nội của tôi đang ở trong phòng, anh có muốn đi vào đó ngồi một chút không?”
Đối với Sở Vĩnh Du, Vưu Hân Diễm nói không được mình có cảm giác gì, nói tóm lại là ở độ tuổi này mà đã có thể đạt đến Võ Vương, đúng là một chuyện rất đáng sợ. Chuyện một trăm hạt Long Mễ đã được ông nội hứa sẽ biến thành đưa vào Cửu Long Thành, đương nhiên cô ta cũng không còn tâm lý hận thù gì nữa.
“Không cần đâu.”
Đang muốn đi, người trẻ tuổi lúc nãy vừa mới lên tiếng gọi anh là anh Sở lại chạy tới, mặt mũi tràn đầy e ngại.
“Anh Sở, em..."
“Cậu làm cái gì tôi không quan tâm, cũng không xen vào, nhưng mà lại chơi cùng với cái đám có mấy hành động lưu manh, tôi không cảm thấy đây là chuyện tốt.”
Người trẻ tuổi này chính là Quan Phấn, sở dĩ anh ta khẩn trương là bởi vì anh ta cảm nhận được chắc chắn là Sở Vĩnh Du đã nhìn thấy một màn lúc nãy.
“Con mẹ nó chứ, anh là ai, sao lại có thành kiến với lưu manh? Nếu như không phải anh với Quan Phấn quen biết nhau, chỉ dựa vào lời nói lúc nãy của anh, anh đã không có khả năng hoàn hảo mà bước ra ngoài.”
“Không sai, đúng là rừng lớn thì chim gì cũng có.”
“Chúng tôi rõ ràng đều là người tốt, cái gì mà gọi là hành động lưu manh chứ, đùa giỡn với người đẹp một chút cũng không được nữa hả?”
Mấy người bọn họ nhao nhao, Quan Phấn thì điên rồi.
“Tất cả ngậm miệng lại!”
Đợi đến lúc anh ta quay đầu lại thì đã không thấy Sở Vĩnh Du đâu, trong lòng của Quan Phấn hồi hộp, là anh Sở khinh thường phải chấp nhặt với bọn người này, hay là tức giận rồi?
“Quan Phấn, mẹ nó đây là ai vậy? Có thể giả vờ ghê.”
Có người mở miệng nói, mặt của Quan Phấn đen lại.
“Anh ấy chính là Sở Vĩnh Du, tôi đi trước đây, mấy người tự cầu phúc đi, tôi đã nói với các người rồi, sửa đổi hành vi đó đi, các người lại không chịu nghe, bây giờ gây ra chuyện rồi đó.”
Những người này đều là bạn của anh ta, mối quan hệ cũng không tệ, bình thường không có thói hư tật xấu gì, chính là thích đùa giỡn với mấy cô gái xinh đẹp xa lạ. Anh ta đã khuyên rồi, nhưng mà không có tác dụng.
Quan Phấn đã đi, bảy người trẻ tuổi còn lại thì trợn mắt há hốc mồm, đồ vật đang cầm ở trong tay đều rơi xuống đất.
Không phải bởi vì cái gì, bởi vì người mà lúc nãy bọn họ mắng lại tên là Sở Vĩnh Du.
Cái này chẳng phải là cắt sai dây dẫn của quả bom, tuyệt đối sẽ bị nổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.