Chương 23: Thực sự đã trả
Ngự Dụng Cuồng Thần
11/04/2021
Lúc đến xưởng gạch đã là 4 giờ 40 phút đêm, là do Sở Vĩnh Du chạy như bay suốt dọc đường mới tới nhanh được như thế.
Vừa vào sân đã nhìn thấy chính giữa có ba thi thể phủ vải trắng, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi cũng chào hỏi Sở Vĩnh Du.
"Là Vĩnh Du phải không"
Khỏi phải nói, đây chính là chú Hồng, sau lưng còn có mấy người, chắc là công nhân xưởng gạch.
Sở Vĩnh Du biết rằng sau khi hợp đồng được khôi phục, vì khu làm việc mới sắp khởi công, nên xưởng đều đang làm việc hết công suất.
"113 đã tới chưa?"
Chú Hồng nghe thấy thì gật đầu.
"Họ đã tới và thông báo nạn nhân đã chết. Bảo chúng tôi hãy gọi cảnh sát và chờ kết quả giám định pháp y. Bác sĩ đi cùng xe nói rằng nhận định sơ bộ là bệnh tim tái phát".
Nói đến đây, sắc mặt chú Hồng có chút kỳ quái.
"Ba thanh niên cường tráng tái phát bệnh tim cùng một lúc, điều này còn hiếm hơn cả xác suất trúng số."
Sở Vĩnh Du đã ngồi xổm xuống vén tấm vải trắng lên bắt đầu kiểm tra, không trả lời gì.
Chú Hồng và một vài nhân viên cũ đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều hiểu thấu sự bất lực trong lòng người kia.
Đồng Thế Tân là ông chủ xưởng gạch, bọn họ chẳng lẽ còn không biết Sở Vĩnh Du, chàng con rể trốn quân ngũ trở về.
Hôm nay, nhìn thấy chuyện quan trọng như vậy lại do Sở Vĩnh Du xử lý, tất cả mọi người đều thấy dở khóc dở cười.
Nói một cách khó nghe, loại vô tích sự này có thể giải quyết được công việc gì chứ, chưa biết bò đã lo học chạy ư?
"Đã thông báo cho gia đình chưa?"
"Tôi đã thông báo rồi, gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Đồng xong là tôi thông báo ngay, Vĩnh Du, cậu...hay là cậu về trước đi, nếu không lát nữa người nhà của ba người này đến, có khi cậu sẽ bị bọn họ đánh chết mất."
Mấy nhân viên cũ bên cạnh cũng hùa theo, lời nói cũng khó nghe hơn hẳn.
"Anh Hồng nói đúng, cậu nên trốn trước đi, chuyện này phải do Tổng giám đốc Đồng đứng ra giải quyết, cậu ư, không được."
"Cậu tên là Sở Vĩnh Du đúng không? Đừng trách tôi ăn nói khó nghe. Đây là chuyện nghiêm trọng liên quan tới tính mạng con người, hơn nữa còn có ba người chết. Cậu nghĩ mình xử lý được sao?"
Bọn họ biết địa vị của kẻ ở rể không bằng con chó nên mới dám nói như vậy, thực ra xuất phát điểm cũng là có ý tốt, sợ là nhà máy phải đóng cửa vì sự cố này, thì họ sẽ lại phải đi tìm việc làm.
Lúc này, Sở Vĩnh Du cũng từ từ đứng thẳng người lên, chẳng mảy may quan tâm đến những lời này mà quay qua nói với chú Hồng.
"Chú Hồng, phiền chú mang laptop qua đây và tiện thể in vài tờ giấy đảm bảo."
Ngẩn người ra một lúc, chú Hồng vẫy tay ra hiệu cho mấy người sau lưng nhanh chóng rời đi.
Thấy vậy, một nhân viên lớn tuổi tỏ ra vô cùng bất bình, ném chai nước khoáng trong tay xuống đất.
"Sở Vĩnh Du! Cậu xem lời tôi nói như gió thoảng qua tai à? Chuyện lớn như vậy mà người chẳng có tí quyền cán gì như cậu có thể xử lý được hay sao? Lập tức gọi ngay cho Tổng giám đốc Đồng, cậu nghe rõ chưa?" Xưởng đang làm việc hết công suất, 6 tháng cuối năm các khoản tiền hoa hồng và tiền thưởng sẽ rất cao, nếu không xử lý tốt chuyện này thì sẽ phải đóng cửa. Cậu còn ở đây không biết tự lượng sức mình. Sĩ diện như vậy mà lại đi ở rể, như thế này là muốn tôi chết phải không?
Lời nói cay nghiệt như vậy, chú Hồng cũng thay đổi sắc mặt, tuy người ta là con rể ở nhờ nhà vợ nhưng như vậy cũng làm mất mặt cậu ta quá rồi.
Sở Vĩnh Du xua tay ngăn chú Hồng đang định cất tiếng, anh cũng hiểu được, có lẽ cả nhà già trẻ lớn bé đều trông chờ vào một người.
Vừa định nói gì đó, đột nhiên một chiếc xe hơi Huyndai chạy vào sân, hai người đàn ông bước xuống xe, liếc nhìn một cái rồi ôm chầm lấy một trong những tử thi.
"Con ơi! Tỉnh lại đi con! Con ơi!"
"Anh ơi! Anh nói gì đi chứ."
Ngay sau đó, lại có thêm hai chiếc ô tô chạy tới, một chiếc có năm người, một chiếc có bốn người, chẳng mấy chốc trong sân đã vang lên tiếng gào thét khóc lóc ầm ĩ.
Lúc này, Sở Vĩnh Du đã lấy được máy tính xách tay như thể vừa mới đăng nhập vào đâu đó, những người thân nạn nhân đang khóc ở đó vội kéo tới vây quanh.
"Ông chủ của các anh đâu?"
"Ông chủ đâu? Con trai tôi vì sao lại chết?Con trai tôi mới ba mươi tuổi, còn chưa lập gia đình!"
"Trả lại con trai cho tôi, trời ơi, các người trả con trai cho tôi!"
Nhìn đám người đang hừng hực tức giận này, chú Hồng và những người khác vội vàng tránh đi chỗ khác, lúc này bất kì thứ ngôn ngữ nào cũng là vô nghĩa, dù có tài ăn nói tới đâu cũng phải có người chịu lắng nghe mới được.
Thế nhưng Sở Vĩnh Du vẫn đứng hiên ngang, sắc mặt không thay đổi, chậm rãi nói.
"Con trai của các vị, cả ba đều chết vì bệnh tim. Tin hay không thì tùy, chuyện đã xảy ra rồi."
Không hiểu vì sao, lời nói của Sở Thiên Kiêu dường như có ma lực, những người này thực sự đã im miệng.
"Bây giờ không phải lúc để nói về trách nhiệm. Nếu trong xưởng đã xảy ra chuyện thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm. Phương án xử lý của tôi là mỗi gia đình có thể nhận được 3 tỷ tiền bồi thường. Nếu đồng ý, bây giờ có thể đưa thẻ ngân hàng ra. Sau khi nhận được tiền thì ký tên vào giấy cam kết. "
“Cái gì? 3 tỷ? Cả ba gia đình đều im lặng.
"Tôi không muốn 3 tỷ gì hết, tôi chỉ muốn con trai của tôi, các người trả con lại cho tôi!”
Một người phụ nữ gào thét lên, bà đã rơi vào sự tuyệt vọng và đau thương.
Chú Hồng và những người đứng đằng kia đờ người ra, bồi thường cho mỗi người 3 tỷ? Tiêu chuẩn bồi thường này cao quá thì phải, theo như họ biết thì Đồng Thế Tân là người nghèo nhất trong nhà họ Đồng, lấy gì mà bồi thường.
"Sở Vĩnh Du không chỉ là thằng con rể vô dụng, mà còn là một kẻ ngốc nghếch. Nếu mọi chuyện có thể xử lý đơn giản như vậy, còn cần anh ta tới sao?”
"Không phải sao, giám đốc Đồng làm gì có 3 tỷ dư dả. Xưởng gạch này còn là sản nghiệp của nhà họ Đồng. Trừ tiền lương và những thứ cần thiết kia ra, tiền trong sổ sách không được phép dùng tới. Có lẽ Sở Vĩnh Du thực sự là một kẻ ngốc. "
Mấy người nhân viên này cười nhạo sau lưng, nhưng Sở Vĩnh Du vẫn cố gắng dịu giọng.
"Cô ơi, mọi chuyện đã xảy ra rồi. Người đã chết không thể sống lại. Điều chúng ta có thể làm bây giờ là giúp gia đình mọi người có cuộc sống tốt hơn. Nếu như đưa nhau ra tòa, tin cháu đi. Mọi người chưa chắc đã có được 1 tỷ rưỡi. Thậm chí còn ít hơn. Suy cho cùng họ chết vì bệnh tim đột nhiên tái phát. Không liên quan gì đến hoạt động của nhà máy hay bất cứ điều gì khác. "
Nghe đến đây, những người đàn ông trụ cột của ba gia đình im lặng, mặc dù họ nghĩ rằng con trai mình sẽ không bao giờ bị bệnh tim, nhưng nếu đó là sự thật thì sao? Số tiền có thể nhận được quả thực là đã ít lại càng ít.
Lúc này, người đàn ông trung niên tới đây đầu tiên lấy thẻ ngân hàng ra, bước tới trước mặt Sở Vĩnh Du, lạnh lùng nói.
"Tôi có thể ký giấy cam kết, nhưng nếu pháp y kết luận con trai tôi không chết vì bệnh tim, tôi sẽ trả lại tiền cho anh, sau đó sẽ tống anh vào tù. Cho dù không có một xu, tôi cũng phải đòi lại công bằng cho con trai tôi! "
"Được thôi, đây là quyền của ông."
Nhìn lướt qua mã số thẻ, nhập vào, nhấp chuột, người đàn ông trung niên lấy điện thoại di động ra xem, không thể tin được.
"Thực sự đã trả đủ 3 tỷ”
Khi hai gia đình còn lại thấy vậy, trong tức thì cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải rút thẻ ngân hàng của mình ra, ngay sau đó, tiền đã được chuyển đến tài khoản của họ.
Trong giây lát, chú Hồng và mấy nhân viên cũ đều há hốc mồm ra.
"9 tỷ, thật là... đã trả? Vấn đề là, Sở Vĩnh Du lấy tiền ở đâu ra."
Vừa vào sân đã nhìn thấy chính giữa có ba thi thể phủ vải trắng, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi cũng chào hỏi Sở Vĩnh Du.
"Là Vĩnh Du phải không"
Khỏi phải nói, đây chính là chú Hồng, sau lưng còn có mấy người, chắc là công nhân xưởng gạch.
Sở Vĩnh Du biết rằng sau khi hợp đồng được khôi phục, vì khu làm việc mới sắp khởi công, nên xưởng đều đang làm việc hết công suất.
"113 đã tới chưa?"
Chú Hồng nghe thấy thì gật đầu.
"Họ đã tới và thông báo nạn nhân đã chết. Bảo chúng tôi hãy gọi cảnh sát và chờ kết quả giám định pháp y. Bác sĩ đi cùng xe nói rằng nhận định sơ bộ là bệnh tim tái phát".
Nói đến đây, sắc mặt chú Hồng có chút kỳ quái.
"Ba thanh niên cường tráng tái phát bệnh tim cùng một lúc, điều này còn hiếm hơn cả xác suất trúng số."
Sở Vĩnh Du đã ngồi xổm xuống vén tấm vải trắng lên bắt đầu kiểm tra, không trả lời gì.
Chú Hồng và một vài nhân viên cũ đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều hiểu thấu sự bất lực trong lòng người kia.
Đồng Thế Tân là ông chủ xưởng gạch, bọn họ chẳng lẽ còn không biết Sở Vĩnh Du, chàng con rể trốn quân ngũ trở về.
Hôm nay, nhìn thấy chuyện quan trọng như vậy lại do Sở Vĩnh Du xử lý, tất cả mọi người đều thấy dở khóc dở cười.
Nói một cách khó nghe, loại vô tích sự này có thể giải quyết được công việc gì chứ, chưa biết bò đã lo học chạy ư?
"Đã thông báo cho gia đình chưa?"
"Tôi đã thông báo rồi, gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Đồng xong là tôi thông báo ngay, Vĩnh Du, cậu...hay là cậu về trước đi, nếu không lát nữa người nhà của ba người này đến, có khi cậu sẽ bị bọn họ đánh chết mất."
Mấy nhân viên cũ bên cạnh cũng hùa theo, lời nói cũng khó nghe hơn hẳn.
"Anh Hồng nói đúng, cậu nên trốn trước đi, chuyện này phải do Tổng giám đốc Đồng đứng ra giải quyết, cậu ư, không được."
"Cậu tên là Sở Vĩnh Du đúng không? Đừng trách tôi ăn nói khó nghe. Đây là chuyện nghiêm trọng liên quan tới tính mạng con người, hơn nữa còn có ba người chết. Cậu nghĩ mình xử lý được sao?"
Bọn họ biết địa vị của kẻ ở rể không bằng con chó nên mới dám nói như vậy, thực ra xuất phát điểm cũng là có ý tốt, sợ là nhà máy phải đóng cửa vì sự cố này, thì họ sẽ lại phải đi tìm việc làm.
Lúc này, Sở Vĩnh Du cũng từ từ đứng thẳng người lên, chẳng mảy may quan tâm đến những lời này mà quay qua nói với chú Hồng.
"Chú Hồng, phiền chú mang laptop qua đây và tiện thể in vài tờ giấy đảm bảo."
Ngẩn người ra một lúc, chú Hồng vẫy tay ra hiệu cho mấy người sau lưng nhanh chóng rời đi.
Thấy vậy, một nhân viên lớn tuổi tỏ ra vô cùng bất bình, ném chai nước khoáng trong tay xuống đất.
"Sở Vĩnh Du! Cậu xem lời tôi nói như gió thoảng qua tai à? Chuyện lớn như vậy mà người chẳng có tí quyền cán gì như cậu có thể xử lý được hay sao? Lập tức gọi ngay cho Tổng giám đốc Đồng, cậu nghe rõ chưa?" Xưởng đang làm việc hết công suất, 6 tháng cuối năm các khoản tiền hoa hồng và tiền thưởng sẽ rất cao, nếu không xử lý tốt chuyện này thì sẽ phải đóng cửa. Cậu còn ở đây không biết tự lượng sức mình. Sĩ diện như vậy mà lại đi ở rể, như thế này là muốn tôi chết phải không?
Lời nói cay nghiệt như vậy, chú Hồng cũng thay đổi sắc mặt, tuy người ta là con rể ở nhờ nhà vợ nhưng như vậy cũng làm mất mặt cậu ta quá rồi.
Sở Vĩnh Du xua tay ngăn chú Hồng đang định cất tiếng, anh cũng hiểu được, có lẽ cả nhà già trẻ lớn bé đều trông chờ vào một người.
Vừa định nói gì đó, đột nhiên một chiếc xe hơi Huyndai chạy vào sân, hai người đàn ông bước xuống xe, liếc nhìn một cái rồi ôm chầm lấy một trong những tử thi.
"Con ơi! Tỉnh lại đi con! Con ơi!"
"Anh ơi! Anh nói gì đi chứ."
Ngay sau đó, lại có thêm hai chiếc ô tô chạy tới, một chiếc có năm người, một chiếc có bốn người, chẳng mấy chốc trong sân đã vang lên tiếng gào thét khóc lóc ầm ĩ.
Lúc này, Sở Vĩnh Du đã lấy được máy tính xách tay như thể vừa mới đăng nhập vào đâu đó, những người thân nạn nhân đang khóc ở đó vội kéo tới vây quanh.
"Ông chủ của các anh đâu?"
"Ông chủ đâu? Con trai tôi vì sao lại chết?Con trai tôi mới ba mươi tuổi, còn chưa lập gia đình!"
"Trả lại con trai cho tôi, trời ơi, các người trả con trai cho tôi!"
Nhìn đám người đang hừng hực tức giận này, chú Hồng và những người khác vội vàng tránh đi chỗ khác, lúc này bất kì thứ ngôn ngữ nào cũng là vô nghĩa, dù có tài ăn nói tới đâu cũng phải có người chịu lắng nghe mới được.
Thế nhưng Sở Vĩnh Du vẫn đứng hiên ngang, sắc mặt không thay đổi, chậm rãi nói.
"Con trai của các vị, cả ba đều chết vì bệnh tim. Tin hay không thì tùy, chuyện đã xảy ra rồi."
Không hiểu vì sao, lời nói của Sở Thiên Kiêu dường như có ma lực, những người này thực sự đã im miệng.
"Bây giờ không phải lúc để nói về trách nhiệm. Nếu trong xưởng đã xảy ra chuyện thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm. Phương án xử lý của tôi là mỗi gia đình có thể nhận được 3 tỷ tiền bồi thường. Nếu đồng ý, bây giờ có thể đưa thẻ ngân hàng ra. Sau khi nhận được tiền thì ký tên vào giấy cam kết. "
“Cái gì? 3 tỷ? Cả ba gia đình đều im lặng.
"Tôi không muốn 3 tỷ gì hết, tôi chỉ muốn con trai của tôi, các người trả con lại cho tôi!”
Một người phụ nữ gào thét lên, bà đã rơi vào sự tuyệt vọng và đau thương.
Chú Hồng và những người đứng đằng kia đờ người ra, bồi thường cho mỗi người 3 tỷ? Tiêu chuẩn bồi thường này cao quá thì phải, theo như họ biết thì Đồng Thế Tân là người nghèo nhất trong nhà họ Đồng, lấy gì mà bồi thường.
"Sở Vĩnh Du không chỉ là thằng con rể vô dụng, mà còn là một kẻ ngốc nghếch. Nếu mọi chuyện có thể xử lý đơn giản như vậy, còn cần anh ta tới sao?”
"Không phải sao, giám đốc Đồng làm gì có 3 tỷ dư dả. Xưởng gạch này còn là sản nghiệp của nhà họ Đồng. Trừ tiền lương và những thứ cần thiết kia ra, tiền trong sổ sách không được phép dùng tới. Có lẽ Sở Vĩnh Du thực sự là một kẻ ngốc. "
Mấy người nhân viên này cười nhạo sau lưng, nhưng Sở Vĩnh Du vẫn cố gắng dịu giọng.
"Cô ơi, mọi chuyện đã xảy ra rồi. Người đã chết không thể sống lại. Điều chúng ta có thể làm bây giờ là giúp gia đình mọi người có cuộc sống tốt hơn. Nếu như đưa nhau ra tòa, tin cháu đi. Mọi người chưa chắc đã có được 1 tỷ rưỡi. Thậm chí còn ít hơn. Suy cho cùng họ chết vì bệnh tim đột nhiên tái phát. Không liên quan gì đến hoạt động của nhà máy hay bất cứ điều gì khác. "
Nghe đến đây, những người đàn ông trụ cột của ba gia đình im lặng, mặc dù họ nghĩ rằng con trai mình sẽ không bao giờ bị bệnh tim, nhưng nếu đó là sự thật thì sao? Số tiền có thể nhận được quả thực là đã ít lại càng ít.
Lúc này, người đàn ông trung niên tới đây đầu tiên lấy thẻ ngân hàng ra, bước tới trước mặt Sở Vĩnh Du, lạnh lùng nói.
"Tôi có thể ký giấy cam kết, nhưng nếu pháp y kết luận con trai tôi không chết vì bệnh tim, tôi sẽ trả lại tiền cho anh, sau đó sẽ tống anh vào tù. Cho dù không có một xu, tôi cũng phải đòi lại công bằng cho con trai tôi! "
"Được thôi, đây là quyền của ông."
Nhìn lướt qua mã số thẻ, nhập vào, nhấp chuột, người đàn ông trung niên lấy điện thoại di động ra xem, không thể tin được.
"Thực sự đã trả đủ 3 tỷ”
Khi hai gia đình còn lại thấy vậy, trong tức thì cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải rút thẻ ngân hàng của mình ra, ngay sau đó, tiền đã được chuyển đến tài khoản của họ.
Trong giây lát, chú Hồng và mấy nhân viên cũ đều há hốc mồm ra.
"9 tỷ, thật là... đã trả? Vấn đề là, Sở Vĩnh Du lấy tiền ở đâu ra."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.