Bàn Long

Quyển 12 - Chương 28: Đại vu sư đích di vật

Ngã Cật Tây Hồng Thị

27/02/2013

Khi Đại vu sư chết, không đơn giản là Da Lỗ khôi phục tự do, ngay cả hai đai thương hội khác tại Ngọc Lan đại lục là 'Tuyết Đảo Thương hội' và 'Cách Nhĩ Thương hội' cũng khôi phục tự do, bọn họ cũng biết sáu năm qua bọn họ đã làm cái chuyện hồ đồ gì.

"Đại vu sư đã chết! Ha ha, hắn rốt cục đã chết!"

Tại một nơi hoang dã, hai người ngân bào cười điên cuồng.

"Đã bao nhiêu năm, rốt cục đã thoát ly khỏi sự khống chế của ác ma này" Hai người ngân bào không hẹn mà cùng đem trên ngân bào trên người "Phụp…" một tiếng xé rách ra, ngân bào hóa thành vô số mảnh tung bay chung quanh "ngân bào này ta thấy đã có cảm giác ghê tởm" Hai người này đều thay đổi y phục.

Hai người kích động thân thể khẽ phát run.

Hai người ngân bào này, một người là loài người, người kia là báo nhân.

"Rốt cục đã khôi phục tự do, khôi phục tự do!" Hai người trong mắt cũng ngân ngấn nước mắt, kích động khó có thể khống chế, nhiều năm qua như vậy, bị Đại vu sư khống chế phải làm những chuyện gì, bọn họ đều nhớ rõ.

Đại vu sư không chết, bọn họ vĩnh viễn không được tự do.

"Ai giết chết Đại vu sư? Thật sự phải cảm tạ hắn" Báo nhân kia đến lúc này, vẫn còn kích động.

"Tại sao, Duy Căn? Ngươi còn muốn đi cảm kích người khác?" Người kia châm chọc.

Báo nhân cười cười, lắc đầu nói: "Đương nhiên không, năm tháng lâu như vậy bị người khác khống chế, ta đã chịu đủ rồi. Người nọ giết chết Đại vu sư, cũng không phải vì chúng ta. Lạp Cách Mạn, còn người thì tính sao?"

"Đây là quê quán của ta" Người kia nhìn ra xung quanh, thở dài nói "Ngọc Lan đại lục, ta đã tám ngàn năm chưa có trở lại, tám ngàn năm, từ khi tại Qua Ba Đạt vị diện giam ngục, gặp phải Đại vu sư, bị Đại vu sư khống chế, thực lực của ta chưa có tiến bộ một chút nào. Ta chuẩn bị đi dạo một vòng trên đại lục, rồi sau đó tìm một chỗ, chuyên chú tu luyện".

"Duy Căn, ngươi muốn đi Chúng thần mộ địa?" Người kia nhìn về phía báo nhân.

"Chúng thần mộ địa? Ngọc Lan đại lục…"

Báo nhân tự giễu cười nói "Năm đó ta theo gia chủ của ta tới Ngọc Lan đại lục, hy vọng tìm được bảo vật tại Chúng thần mộ địa, chỉ là không ngờ Tử huyết Ác ma nọ cũng ở đó, năm đó người chết thì chết, bị bắt thì bắt, đối với Ngọc Lan đại lục ta đã không dám có hy vọng xa vời".

"Không có tự do. Cuộc sống làm tay sai cho người khác ta đã chịu đủ rồi, ta chuẩn bị tìm một chỗ, yên ổn sống một đoạn thời gian" Báo nhân tự giễu cười "Ngọc Lan đại lục ngày nay, thực lực chúng ta chỉ là thánh vực cực hạn, cũng phải tăng cường lên một chút".

Người kia gật đầu.

Lập tức, hai ngoời này tách ra, ẩn thân tại Ngọc Lan đại lục.

Không bị 'Hồn chủng' khống chế, thật là một cảm giác khó mà tưởng tượng được. Một khi bị hồn chủng khống chế. Người này phải trung thành với chủ nhân tận sâu trong linh hồn, chủ nhân ra lệnh là hắn phải làm, chủ nhân ra lệnh một tiếng, giết chết cha mẹ, giết chết thân nhân bằng hữu, hắn cũng không thể kháng cự.

Khi bị khống chế, hắn không có cảm giác.

Nhưng một khi tỉnh lại, trí nhớ bị khống chế theo năm tháng, làm hắn muốn nổi điên.

"Ta. Ta đã làm gì?" Da Lỗ trong lòng cực kỳ thống khổ.

Sau khi bị Đại vu sư khống chế. Da Lỗ liền bắt đầu tiến hành thủ đoạn tanh máu tàn nhẫn, đem phần lớn nô đãi giết chết. Sưu tập linh hồn hiến cho Đại vu sư. Quá trình này, Đạo Sâm thương hội cũng có những người gây trở ngại cho Da Lỗ, người gây trở ngại hắn. Hắn có thể áp chế thì áp chế, không thể áp chế thì trực tiếp dùng thủ đoạn tanh máu giết chết.

Trong đó, có không ít người trong tộc!

Loại thủ đoạn tanh máu này, đặc biệt còn có người ngân bào đến trợ giúp Da Lỗ, điều này ngược lại khiến cho Da Lỗ tại Đạo Sâm thương hội có quyền lực tối cao, con đường quyền lực này là do máu tươi mà thành.

"Mọi người đều trở về đi thôi" Da Lỗ nhìn đám người chung quanh nói.

"Hội trưởng đại nhân, có cần an bài người tại đây không?" một vị lão giả tóc bạc bên cạnh nói.

"Không cần, Ngả Ba Tỳ thúc thúc" Da Lỗ chân thành nói.

Ngả Ba Tỳ nhất thời ngây cả người, từ sáu năm trước Da Lỗ sau khi trở nên lãnh khốc tàn nhẫn, tại Đạo Sâm thương hội thi hành chính sách bàn tay sắt, cho tới bây giờ chưa từng xưng hô với lão một tiếng 'Ngả Ba Tỳ thúc Thúc'. Nghe một câu nói như thế, Ngả Ba Tỳ cũng có chút hoảng hốt, nhớ lại chuyện năm đó.

"Ngả Ba Tỳ thúc thúc, sáu năm nay, xin lỗi" Da Lỗ thấp giọng nói.

"Hội trưởng… Da Lỗ thiếu gia" Ngả Ba Tỳ trên mặt cũng có trứ áp lực mạnh mẽ kích động, Da Lỗ đã trở lại, Da Lỗ sáu năm trước đã trở lại!



"Được rồi, mọi người cũng trở về đi thôi, nghỉ ngơi cho tốt" Ngả Ba Tỳ quay lại lớn tiếng nói với những người chung quanh, trong sáu năm qua thanh âm của lão lúc này là to nhất, tràn đầy sức mạnh nhất.

"Ta nợ của mọi người nhiều lắm" Da Lỗ biết sáu năm qua, đã làm không ít điều sai lầm.

"Còn lão Tam" Da Lỗ nhìn về phía Lâm Lôi giờ phút này đang thống khổ ngồi trên mặt đất.

Giờ phút này Lâm Lôi trạng thái phi thường không tốt, linh hồn đã bị kịch liệt chấn động, phải biết rằng, linh hồn bình thường bị trùng kích như thế sẽ trực tiếp tiêu tán, là thần cấp, kinh hồn của Lâm Lôi đương nhiên tương đối lợi hại, những vẫn rất khó chịu, cả người đều cảm thấy ngơ ngơ ngác ngác.

Lâm Lôi cố gắng mở mắt, nhìn Da Lỗ trước mắt.

Thấy ánh mắt quan tâm của Da Lỗ, Lâm Lôi trong lòng nhất thời cảm thấy nhẹ đi.

Bản thân liều mạng, cuối cùng đã làm cho Da Lỗ lão Đại trở về.

"Lão Tam" Da Lỗ quỳ gối trước mặt Lâm Lôi, đỡ Lâm Lôi dậy "Lão Tam, ngươi không sao chứ?" Da Lỗ trong lòng tràn ngập sự ăn năn vô tận.

"Da Lỗ, ta không có việc gì, người chờ một chút".

Lâm Lôi sau khi miễn cưỡng nói ra những lời này thì khoanh chân ngồi xuống, trong Bàn Long giới chỉ linh hồn tinh hoa hóa thành 'kim sắc dịch thể' đang không ngừng phóng ra một màn sương mù màu vàng chui vào không gian linh hồn của Lâm Lôi, bị linh hồn của Lâm Lôi phảng phất như uống nước không ngừng hút đi sạch sẽ.

Lúc đầu hai ngàn vạn linh hồn tinh hoa “kim sắc dịch thể” của Đại vu sư đột nhiên biến mất, chính là bị Lâm Lôi sử dụng Bàn Long giới chỉ trực tiếp đoạt lấy.

Đối với Đại vu sư mà nói, muốn đem linh hồn tinh hoa “kim sắc dịch thể” này luyện chế thành 'Linh Hồn Kim Châu', thì mới có thể hấp thu tốt được.

Nhưng nhờ có Bàn Long giới chỉ, Lâm Lôi lại có thể dễ dàng hấp thu phần lớn linh hồn tinh hoa, theo đó linh hồn hình kiếm không ngừng hấp thu.

Linh hồn hình kiếm trên thân ánh sáng càng thêm chói mắt, đồng thời thể tích cũng hơi lớn lên một chút.

"Thật thoải mái" Lâm Lôi trong lòng sảng khoái.

Nỗi thống khổ do linh hồn bị chấn động đã không còn. Mà giờ phút này cảm giác linh hồn phát triển, lại làm cho Lâm Lôi rất là thoải mái, hấp thu linh hồn tinh hoa, căn bản không cần ngưng thần khống chế, Lâm Lôi bất cứ lúc nào cùng với người khác nói chuyện hoặc ngưng thần tu luyện, đều có thể đồng thời hấp thu linh hồn tinh hoa.

Lâm Lôi lúc này mới mở mắt.

"Lão Tam. Ngươi, ngươi bây giờ thấy thế nào?" Da Lỗ vẫn ở bên cạnh Lâm Lôi, trong lòng hắn tràn ngập sự sợ hãi.

"Ta không sao, bất quá Da Lỗ lão Đại, người sẽ không lại dùng độc tửu đáng sợ nọ cho ta uống nữa chứ" Lâm Lôi cười nói chế nhạo.

Nghe Lâm Lôi nói như vậy, Da Lỗ ngược lại trong lòng thấy nhẹ đi.

"Lão Tam, cảm ơn" Da Lỗ trong mắt cũng ngân ngấn nước mắt.

Chuyện sử dụng Hồn ti độc dịch độc sát Lâm Lôi, Da Lỗ trong lòng cũng phi thường rõ ràng.

Mặc dù đó không phải là ý nguyện của hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy hối hận. bây giờ Lâm Lôi nói như vậy, Da Lỗ lại cảm giác được… Huynh đệ Lâm Lôi cũng không để ý.

"Cảm ơn cái gì?" Lâm Lôi vừa nói vừa đứng lên. Da Lỗ cũng đứng lên theo.

"Xin lỗi, đã đem chỗ của ngươi làm cho nát bét thế này" Lâm Lôi nhìn kiến trúc bị đổ nát cách đó không xa, cười nói với Da Lỗ. Lâm Lôi giờ phút này tâm tình rất tốt, lần này nhất quyết sinh tử với kẻ mạnh thần cấp, Lâm Lôi đã có tâm tư liều chết

May là, thành công.

"Lâm Lôi, đừng nói lời xin lỗi, ta chịu không được" Da Lỗ trịnh trọng nói.

Da Lỗ cảm thấy bản thân thiếu của] Lâm Lôi nhiều lắm.

"Cũng không thể trách ngươi được, là tên thần cấp kia khống chế ngươi" Lâm Lôi cảm khái nói.

"Đại vu sư là thần cấp?" Da Lỗ có chút khiếp sợ. Hắn mặc dù bị Đại vu sư khống chế, nhưng Da Lỗ cũng biết Đại vu sư rất lợi hại, nhưng hắn cũng không cách nào phán đoán Đại vu sư này là thần cấp.



"Đúng, nếu không, ta sẽ không khó khăn như vậy mới giết chết được hắn?" Lâm Lôi cũng cảm thấy may mắn.

Nếu như không có các mô phòng ngự linh hồn chống lại sự tàn phá, nếu như không phải…

Lâm Lôi cúi đầu nhìn thoáng qua Bàn Long giới chỉ, trước đây Lâm Lôi chưa có chân chính khống chế được Bàn Long giới chỉ, không cách nào biết được bên trong Bàn Long giới chỉ có cái gì. Mà bây giờ Lâm Lôi đã rõ. Vừa rồi lúc nguy hiểm nhất, hắn rõ ràng cảm giác được, trong Bàn Long giới chỉ có ba giọt nước màu xanh. Trong đó một giọt xuất ra một đạo năng lượng. Mới khiến cho linh hồn của bản thân mặt ngoài thanh quang bao phủ.

"Thì ra, trước đây linh hồn của ta xuất hiện vầng sáng màu xanh bao bọc. là công hiệu của giọt nước màu xanh thần bí này" Lâm Lôi cảm thán nói.

"Không đúng".

Lâm Lôi nghĩ tới một điểm "Dựa theo sách vở của Ba Lỗ Khắc gia tộc ta ghi lại, linh hồn xuất hiện vầng sáng màu xanh bao phủ, chỉ có Long Huyết chiến sĩ mới có. Nếu như là kẻ mạnh thánh vực bình thường sẽ không có. Tại sao giọt nước màu xanh này, có thể khiến cho linh hồn ta xuất hiện vầng sáng màu xanh bao phủ? Rồi lại có một giọt máu màu vàng, tại sao có thể khiến cho thân thể ta thuế biến thành Long Huyết chiến sĩ?"

Lâm Lôi nhìn thoáng qua Bàn Long giới chỉ, nhìn hình rồng điêu khắc bên trên Bàn Long giới chỉ: "Chẳng lẻ, chủ nhân trước đây của Bàn Long giới này, và Long Huyết chiến sĩ có chút quan hệ?"

Lâm Lôi không thể không suy đoán như thế.

Dù sao, trùng hợp rất nhiều.

"Lâm Lôi, đang suy nghĩ cái gì vậy?" Da Lỗ thấy Lâm Lôi ngẩn ra, không khỏi mở miệng nói.

"Không có gì" Lâm Lôi không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa.

"Lão Tam, ta phải chúc mừng ngươi" Da Lỗ cười nói.

"Chúc mừng cái gì?" Lâm Lôi cười cười, Da Lỗ trừng mắt: "Lão Tam ngươi lần này giết một tên thần cấp, ta thấy lão Tam ngươi cũng phải đạt tới thần cấp rồi… Thần cấp, xa xôi cỡ nào, tồn tại cao đến cỡ nào. Lão Tam, lúc thiếu niên chúng ta ở cùng một chỗ, ta thật sự nghĩ không ra, huynh đệ ta có thể thành thần".

Thần!

Từ người lên thần, đó là tính mạng tăng lên một tầng.

Bất kể là chủng tộc gì, vô luận là ma thú, thú nhân, loài người, kim chúc sinh mạng, thực vật sinh mạng cùng các loại chủng tộc kỳ lạ khác, một khi đạt tới thần cấp, đều có thần thể, có thần cách. Bọn họ đều đwocj người ta gọi là - Thần!

Lâm Lôi thành thần!

Tại Ngọc Lan đại lục, loài người là xã hội cao nhất, tồn tại chí cao là Vũ thần, Đại Tế Ti.

Mà hôm nay, còn có thêm một người - Lâm Lôi!

"Ha ha…" Lâm Lôi cũng nở nụ cười "Năm đó ai có thể nghĩ tới chuyện như bây giờ. A, ta thiếu chút nữa quên một chuyện trọng yếu".

Lâm Lôi đột nhiên quay đầu, nhìn về phía vùng tối đen trên mặt đất xa xa. Giờ phút này là đêm khuya, trên mặt đất có cái gì cũng nhìn không rõ.

"Lão Tam, tìm cái gì chứ?" Da Lỗ có chút nghi hoặc.

"Bảo bối Đại vu sư kia lưu lại" Lâm Lôi vừa rồi chỉ là lấy thần cách, nhưng quên điều trọng yếu khác - thần khí cùng với không gian giới chỉ của Đại vu sư, Lâm Lôi cũng muốn biết, không gian giới chỉ của Đại vu sư này có cái gì.

Tinh thần lực phát ra, Lâm Lôi trong nháy mắt phát hiện thanh liêm đao màu đen và không gian giới chỉ.

Muốn mở không gian giới chỉ ra, phải lấy máu nhận chủ, Lâm Lôi cũng không vội mở ra, đem liêm đao màu đen và không gian giới chỉ trực tiếp thu lấy.

"Da Lỗ, ngươi bây giờ không sao ta cũng yên tâm rồi, ta thấy… sáu năm nay, ngươi đã làm nhiều chuyện hồ đồ như vậy, đương nhiên cũng không thể trách ngươi, nhưng phụ thân của ngươi, còn có những người khác trong thương hội không biết sẽ nghĩ sao? Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ đi, ta cũng không quấy rầy ngươi. Nói thật, ta cũng phải về Long Huyết thành. Còn có Địch Lỵ Á cùng đệ đệ ta bọn họ cũng rất lo lắng, bọn họ lo lắng ta lần này sẽ trở về không được" Lâm Lôi cười rất hào hiệp.

Da Lỗ trong lòng cũng rất cảm động.

Hắn biết Lâm Lôi không lâu trước đây vẫn còn là thánh vực, bây giờ chỉ mới vào thần vực. Vì Da Lỗ hắn, Lâm Lôi dưới tình huống không biết chi tiết về địch nhân đã tới đánh. Chuyện nguy hiểm như vậy, Lâm Lôi cũng vẫn làm, ngay cả khi Da Lỗ từng muốn độc chết hắn.

Da Lỗ tin tưởng, hắn cả đời sẽ không quên lần này.

"Cảm ơn" Da Lỗ không nói bất kỳ lời nào khác.

Lâm Lôi cười vỗ vỗ vai Da Lỗ: "Da Lỗ, ngươi vĩnh viễn là Da Lỗ lão Đại của chúng ta" Lâm Lôi trên mặt tươi cười sáng lạn, rồi Lâm Lôi liền trực tiếp rời đi, bởi vì tại Long Huyết thành, còn có người lo lắng về hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bàn Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook