Bàn Long

Quyển 7 - Chương 14: Hách Tư Thành

Ngã Cật Tây Hồng Thị

23/02/2013

Đức Lâm Kha Ốc Đặc bị Lâm Lôi hỏi vậy thì không biết trả lời thế nào.

"Lâm Lôi, ta nói cho ngươi hay, trong một món vũ khí chỉ cần pha tạp một chút mảnh vỡ của Hắc ngọc, thì độ cứng rắn của vũ khí đó sẽ tăng lên đến một mức rất cao. Nếu một món đồ vũ khí tất cả đều là Hắc Ngọc luyện chế mà thành thì dù cho ngươi đưa cho Thánh vực cao thủ đập thì cũng không có khả năng phá hủy nó."

Đức Lâm Kha Ốc Đặc thật sự rất không biết nói thế nào.

Rất hiển nhiên là Lâm Lôi không biết rõ được là Hắc Ngọc trân quý thế nào.

"Thế vậy thì, Đức Lâm gia gia, ta có thể dùng Hắc Ngọc này luyện chế thành một Trọng kiếm được không?" Từ lần đầu được nghe Đức Lâm Kha Ốc Đặc nói tới lợi ích của Trọng kiếm, Lâm Lôi cũng rất muốn có được một thanh trọng kiếm. Vốn Lâm Lôi chuẩn bị mua một thanh trọng kiếm tốt để sử dụng, lúc này có được Hắc Ngọc thạch này tự nhiên muốn sử dụng vào việc đó.

Bây giờ Lâm Lôi, căn bản là không thiếu kim tiền.

"Dùng Hắc Ngọc thạch luyện chế? Một thanh trọng kiếm thể tích khá lớn, nên sử dụng Hắc Ngọc thạch cùng với một ít khoáng thạch vật liệu khác phối hợp lại. Đương nhiên, ta với việc luyện khí cụ cũng không hiểu. Nhưng mà ta nghe nói, muốn sử dụng Hắc Ngọc thạch luyện chế vũ khí không phải là một vấn đề đơn giản. Hắc Ngọc thạch là cứng rắn nhất, muốn nấu chảy nó, luyện thành vũ khí thì ngay cả đại sư bình thường thì làm không được." Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười nói.

Lâm Lôi trong lòng cũng âm thầm đồng ý.

Hắc Ngọc thạch, là vật chất mà ngay cả Thần cấp cao thủ cũng khó có thể phá hủy, nhưng mà từ Hắc Ngọc thạch có thể bị luyện chế thành vũ khí, khẳng định phải có phương pháp luyện chế. Chỉ là phương pháp này cực kỳ khó khăn mà thôi.

"Ta hiểu rõ rồi." Lâm Lôi gật đầu.

o0o

Lâm Lôi cùng đoàn người nhị vương tử Sa Khắc không ngừng hướng phương Bắc đi tới. Càng về phía Bắc ma thú lại càng ít, đặc biệt là hôm nay Lâm Lôi bọn họ đã đi khoảng chừng ba bốn trăm dặm rồi, thế nhưng một con ma thú cũng không thấy, có một ít thành trì, thôn trang ở nơi này cũng không có người chết.

Tuy vậy trên đường bọn họ cũng gặp không ít những thàh trì, thôn làng bị tàn phá, xác chết cũng không ít.

"Ha ha, rất tốt, Hách Tư vương quốc này không bị thất thủ." Sa Khắc cười to nói, "Đã mấy ngày nay rồi, cuối cùng cũng có thể tạm nghỉ được ."

Sa Khắc nói xong nhìn về phía Lâm Lôi.

Lâm Lôi đang ngồi ở trên tuấn mã, như một cái cây già đã mọc rễ sâu, không có lay động một chút nào, cả người rất vững vàng. Khuôn mặt Lâm Lôi lãnh đạm không có nói tiếng nào, cũng tự nhiên có một loại khí chất điềm tĩnh. Đối với Lâm Lôi, Sa Khắc có một chút kính sợ. Mặc dù hắn so với Lâm Lôi còn hơn vài tuổi, thế nhưng luôn cung kính xưng hô với Lâm Lôi là Lâm Lôi đại nhân.

"Lâm Lôi đại nhân, nhìn kìa, phía trước có quân doanh đó." Sa Khắc cưỡi ngựa song song với Lâm Lôi rồi nói.

Lâm Lôi gật đầu.

Tòa thánh Quang Minh này hiển nhiên quyết định tại biên giới Hách Tư vương quốc lập ra phòng tuyến, nhìn trận địa quân doanh liên miên không dứt đó đã biết, binh lính nơi này nhiều thế nào.

"Hai đại vương quốc, năm đại công quốc, gần đến một phần ba lãnh thổ Thần Thánh đồng minh đã bị mất. Ta Tin tưởng rằng Tòa thánh Quang Minh không muốn nhượng bộ nữa." Lâm Lôi lãnh đạm cười nói, đoàn người Lâm Lôi đến lúc đi tới trạm kiểm tra, rất dễ dàng được cho phép qua.

Trạm kiểm tra này, nhất định cẩn thận với đàn ma thú, còn đối với loài người, lại không chút nào cản trở.

"Nhị vương tử, chúng ta dừng lại nghỉ ở đâu?" Lâm Lôi biểu hiện vẫn rất yên bình.

"Hách Tư thành, ta cùng phụ vương đã xác định một chỗ ở trong đó, nơi này cách Hách Tư thành chỉ còn hơn ba trăm dặm, nếu nhanh lên một chút, đến trong đêm hôm nay chúng ta có thể đuổi tới được." Sa Khắc không có dấu diếm trả lời hết.

"Hách Tư thành!"

Lâm Lôi đáy lòng nhớ kỹ cái tên này: "Khắc Lai Đức, Hách Tư thành nhất định là chỗ ngươi phải chết."

Chạy nhanh theo con đường, Lâm Lôi, Sa Khắc và hơn ba mươi người điều khiển tuấn mã, để lại phía sau một con đường bụi mù. Lúc Lâm Lôi và đám người Sa Khắc thấy Hách Tư thành, mặt trời còn chưa có hoàn toàn xuống núi. Ánh sáng buổi chiều chiếu rọi xuống làm toàn bộ mặt đất nhuốm một màu đỏ.

"Hách Tư thành, vương đô Hách Tư vương quốc, so với Phân Lai thành chỉ nhỏ hơn một chút mà thôi." Lâm Lôi nhìn thành tường thật lớn của Hách Tư thành, đáy lòng cũng hơi rung động.

Có thể kiến tạo thành trì thật lớn như thế, sẽ hao phí biết bao nhiêu sức người sức của?

"Dừng lại kiểm tra…"

Đám người Lâm Lôi bị chặn tại lối vào Hách Tư thành.

"Xuống ngựa." Bảo vệ Hách Tư thành lớn tiếng trách ra lệnh.



"Tại sao phải xuống ngựa?" Sa Khắc tức giận quát một tiếng.

Bảo vệ thành nhìn đám người Sa Khắc lai lịch không bình thường, liền trả lời: "Bệ hạ có lệnh, bên trong Hách Tư thành bây giờ không được phép cưỡi ngựa. Chư vị, bây giờ Hách Tư thành bên trong đã chật người chạy loạn, nên căn bản không còn đủ chỗ để cưỡi ngựa, chư vị nên xuống ngựa là tốt nhất."

"Xuống ngựa thôi." Lâm Lôi hướng Sa Khắc cười nói.

Sa Khắc gật đầu.

Lâm Lôi cùng đám người Sa Khắc cũng có thể tưởng tượng ra được rằng rất nhiều người từ hai đại vương quốc và năm đại công quốc chạy trốn đến, ngoài ra còn có cả người sống xung quanh Hách Tư thành cũng vào đây lánh nạn.

Hai đại vương quốc, năm đại công quốc dân cư kể ra cũng vài trăm triệu. Cho dù đã chết chín chín phần trăm, cũng còn có đến mấy trăm vạn người còn sống. Vả lại, trong phạm vi mấy trăm dặm gần với Hách Tư vương quốc cơ hồ còn chưa có ma thú. Cư dân nơi đó phần lớn không chết.

"Thật là quá nhiều người."

Đi vào Hách Tư thành, Lâm Lôi, Sa Khắc và đám người không khỏi kinh ngạc. Cả Hách Tư thành nhiều nhất chỉ dung nạp được khoảng trăm vạn dân cư. Lâm Lôi dự đoán, dân số của Hách Tư thành lúc này ít nhất cũng phải tới mấy trăm vạn. Bởi vì bây giờ trên đường đông nghịt. Ở Phân Lai thành, Lâm Lôi từ trước đến giờ chưa có gặp qua loại tình huống này.

"Trước hết phải tìm một khách điếm để nghỉ đã, ngươi đi tìm ngay cho ta." Sa Khắc ngay tức khắc cho thủ hạ đi tìm phòng trọ.

"Lâm Lôi đại nhân, chúng ta đi ăn cơm tối trước đã." Sa Khắc cười nói, Lâm Lôi đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Sa Khắc ngay tức khắc cùng Lâm Lôi và đám người bước vào tửu điếm bên cạnh, tửu điếm này tầng dưới cũng hết sạch chỗ, ở tầng trên vẫn còn lại ba chỗ.

"Còn ba chỗ." Sa Khắc đặc biệt phấn khởi nói.

Khi đám người đã ngồi xuống, Sa Khắc xem giá cả từng món, mắt liền trợn tròn. Sa Khắc một tay túm lấy tên hầu ở bên cạnh: "Ngươi cho ta là kẻ ngu sao? Theo giá cả của các ngươi, ta gọi ra một bàn thức ăn không phải sẽ tốn đến mấy ngàn kim tệ sao? Ngươi là chủ quán hả?"

Tửu điếm này cấp bậc tuy cao, nhưng Sa Khắc là người có thân phận, đi vào một tửu điếm cao cấp cũng là tự nhiên.

Loại tửu điếm cao cấp này, một bàn tổn hao một trăm kim tệ cũng rất đúng.

"Đại nhân, người không ăn, có thể rời đi." Kẻ hầu đó rất thành thực: "Bây giờ bên trong Hách Tư thành kín người chạy loạn, làm cho vật giá tăng cao, cũng do người của các đại gia tộc trốn chạy đến đây. Tất cả họ đều muốn tiêu dùng những hàng tốt."

Lời này liền tức khắc khiến Sa Khắc sửng sốt.

Đúng vậy, hai đại vương quốc, năm đại công quốc chạy trối chết tới đây, phần lớn cũng là cường giả có thực lực, hoặc là đại gia tộc có đoàn đội hộ vệ tinh anh. Những đại gia tộc này, tự nhiên cũng không sợ tốn kém.

"Hừ."

Sa Khắc hừ một tiếng, cuối cùng cũng phải gọi món ăn, khi Sa Khắc, Lâm Lôi và đám người đã ăn được một lúc…

"Nhị vương tử điện hạ." Kẻ sai đi tìm phòng trọ đã trở lại.

"Thế nào? Đã tìm được chỗ rồi sao?" Sa Khắc dò hỏi.

Gã hộ vệ đó lắc đầu nói: "Bây giờ phòng các đại tửu điếm đều bị người ta đặt hết rồi, thần mặc dù đã đi hỏi năm tòa đại khách điếm, những cũng không tìm được phòng. Người đặt phòng nhiều lắm. Điện hạ, chúng ta đến Hách Tư thành quá muộn rồi, năm đại công quốc, cùng một số đại gia tộc Hán Mục vương quốc so với chúng ta tốc độ nhanh hơn."

Sa Khắc gật đầu.

"Ngươi ngồi xuống, ăn cơm đi." Sa Khắc nhìn về một gã hộ vệ tóc ngắn màu xanh ở phía ngoài: "Ăn no chưa? Ngươi giúp ta đi tìm một tòa phủ đệ, mua trực tiếp luôn. Ta dự đoán bây giờ phủ đệ ở Hách Tư thành giá cả cũng rất cao, nhưng mà cho dù là cao, cũng phải mua một tòa. Nhớ kỹ… không nên mua cái nào quá nổi bật hay quá lớn. Tòa phủ đệ này. Chỉ là chỗ để ta cùng phụ vương ở tạm thời mà thôi."

"Vâng, Điện hạ." Gã hộ vệ đó ngay tức khắc tuân mệnh, bắt đầu đi tìm kiếm phủ đệ cho Sa Khắc.

Lâm Lôi tại một bên lẳng lặng uống rượu, chỉ dửng dưng nhìn xung quanh.

"Phủ đệ? Nếu kiếm được một tòa phủ đệ ở lại thì khi Khắc Lai Đức đến, nhất định sẽ cùng ở đó." Biết rõ Khắc Lai Đức sau này sẽ ở đâu, chỉ cần ôm cây đợi thỏ chờ lão đến tự tìm chết.

o0o

Một tòa phủ đệ bình thường trên Khắc Viêm nhai trong Hách Tư thành.

Thật sự rất bình thường, một tòa phủ đệ không ở khu trung tâm của Hách Tư thành như vậy, thông thường giá cả vào khoảng hai mươi ba mươi vạn kim tệ. Thế nhưng Sa Khắc vương tử mua tòa phủ đệ này đã tốn mất một trăm vạn kim tệ. Hàng loạt phú hào quý tộc ùn ùn vào Hách Tư thành, cũng khiến cho giá cả ở đây tăng mạnh.

Màn đêm buông xuống.



Lâm Lôi cũng ở tại trong tòa phủ đệ này.

"Gã Khắc Lai Đức đó, dù sao cũng phải ở một trong hai ba gian này." Lâm Lôi đi ở trong phủ đệ, cẩn thận nhìn xem bố cục, để chuẩn bị cho tương lai tới giết Khắc Lai Đức.

Gió đêm lạnh lẽo, Lâm Lôi cũng cẩn thận xem xét mọi ngóc ngách của phủ đệ này.

"Lâm Lôi đại nhân, đã muộn như vậy mà sao còn chưa đi nghỉ?" Nàng Vương phi xinh đẹp đó, đứng ở cửa phòng hướng Lâm Lôi nhẹ giọng nói.

"Ở trong phòng oi bức, ta ra bên ngoài hít thở chút thôi." Lâm Lôi tùy ý trả lời.

"Ta cũng thấy có chút phần oi bức." Vương phi đó ra khỏi phòng đi về phía Lâm Lôi. Mị nhãn của nàng khiến cho Lâm Lôi thầm lo lắng, ngay tức khắc nói: "Vậy Vương phi ở lại hít thở cho thoải mái, ta về phòng nghỉ ngơi trước." Lâm Lôi nói xong liền rất nhanh rời đi.

Vương phi đó nhìn Lâm Lôi rời đi, không khỏi bất mãn hừ một tiếng.

o0o

Sáng sớm ngày thứ hai.

"Nhị vương tử, Vương phi, Công chúa, ta còn có chuyện, phải đi trước đã." Lâm Lôi chào từ biệt.

"Lâm Lôi đại nhân, sao lại sốt ruột đi đâu vậy? Chờ đến lúc phụ vương ta đến rồi hãy đi." Sa Khắc ngay tức khắc giữ lại.

Lâm Lôi thầm cười lạnh: "Chờ phụ vương ngươi? Nếu nhường Khắc Lai Đức đã thấy ta tại các ngươi địa chỗ ở, ta sợ rằng chỉ có thể công khai giết hắn. Công khai giết được hắn có thể làm được, nhưng không bằng âm thầm giết hắn." Lâm Lôi đã nếm qua vài lần thất bại.

Lần này Lâm Lôi đã quyết định biện pháp.

"Lúc này nhất định phải nhẫn nại, chờ lúc Khắc Lai Đức và Khải Tát không cùng một chỗ. Đợi đến lúc Khắc Lai Đức ở một mình, việc giết hắn có khả năng thành công cao hơn." Lâm Lôi hiểu rõ rằng, nếu có Khải Tát ở cùng, thì không thể nhanh chóng giết được Khắc Lai Đức.

Còn nếu không có Khải Tát ở cùng, nhất định là với năng lực của hắn sẽ thành công.

"Chẳng biết Lâm Lôi đại nhân định đi đâu vậy?" Sa Khắc dò hỏi.

"Ta chuẩn bị rời khỏi Hách Tư thành, tiếp tục đi về hướng Bắc. Cũng chưa có địa điểm nào nhất định." Lâm Lôi trả lời nói: "Được rồi. Nhị vương tử, Vương phi. Công chúa, ta đi trước đây."

Cúi người một cái hành lễ, Lâm Lôi liền mang theo Bối Bối nhanh chóng rời khỏi phủ đệ.

Đêm đó, Lâm Lôi lại ở tại một tòa tiểu đình viện ở phía trước Khắc Viêm nhai. Sa Khắc mua tòa phủ đệ đó có diện tích khá lớn, hơn ba mươi người ở lại cũng không hề chật chội. Còn Lâm Lôi mua một tiểu viện tử, trên thực tế cũng chỉ có thể ở được ba bốn người mà thôi.

Tất cả tiểu đình viện này, Lâm Lôi cũng đã tốn hao đến năm vạn kim tệ mới mua được. Bình thường loại tiểu đình viện này, kể ra vài ngàn kim tệ là đủ rồi.

"A đại, a nhị, đã nhìn thấy người tiến vào tòa phủ đệ đó chưa?" Lâm Lôi ngồi ở trên bàn ăn, hướng về hai người nam tử dò hỏi.

"Chưa có."

Hai người nam tử này là hôm nay Lâm Lôi tại trên đường cái tùy tiện thuê đến làm. Trong lúc chạy trối chết đến Hách Tư thành, ngoài quý tộc còn có rất nhiều bình dân. Những người này chạy trốn tới Hách Tư thành không có cái ăn không có chỗ ở, chỉ có thể ăn xin hoặc làm những công việc nặng nhọc, Lâm Lôi rất dễ dàng tùy tiện thuê được người. Tiền lương một ngày hai kim tệ, còn bao ăn bao ở, cái này khiến cho một đám người chạy nạn tranh cướp cái nhiệm vụ này.

Lâm Lôi nhìn hai huynh đệ này là những người tương đối chân thật, liền tuyển chọn hai người này.

"Buổi tối các ngươi có thể ngủ, nhưng mà ban ngày các ngươi phải trông coi kỹ cho ta. Chỉ cần phủ đệ đó có người lạ đi vào, đặc biệt là có nhiều người, nhất định phải cho ta biết. Chú ý quan sát một người không có tay." Lâm Lôi lại nhắc nhở.

Buổi tối không cần giam sát, bởi vì buổi tối cửa thành Hách Tư thành không có mở.

Lâm Lôi tin tưởng rằng, có hai người này cả ngày chăm chú quan sát, chỉ cần người Khắc Lai Đức đến, nhất định mình có thể phát hiện ra. Đám người Sa Khắc vương tử đó tưởng rằng Lâm Lôi đã rời khỏi Hách Tư thành, thật sự không biết Lâm Lôi đang ở lại trong một tòa phủ đệ cách bọn họ không xa.

"Khắc Lai Đức, ta sẽ ở đây đợi ngươi, xem ngươi lúc nào sẽ đến." Lâm Lôi ánh mắt lạnh lẽo.

Hai huynh đệ đó nhìn vẻ mặt Lâm Lôi như thế, tâm trạng không khỏi phát run.

"Lui đi." Lâm Lôi phân phó.

"Vâng, đại nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bàn Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook