Quyển 18 - Chương 30: Không có năng lực
Ngã Cật Tây Hồng Thị
27/02/2013
Lâm Lôi trong đầu trong nháy mắt hoàn toàn hiểu được, vì sao ở khu vực sương mù màu xám chỉ một gốc cây U Minh Quả lại dễ dàng đối phó được Lâm Lôi, Bối Bối. Hơn nữa, Bối Bối thi triển thiên phú thần thông phệ thần cũng căn bản không cảm ứng thấy thần cách của cây U Minh Quả. Bây giờ, xem ra, gốc cây Cây U Minh Quả lúc trước, vốn cùng với Cây U Minh Quả trước mắt, một là bổn tôn một là phân chi. Phân chi của Chủ thần có thực lực như vậy, cũng không kỳ quái.
Cây U Minh Quả trong khu vực sương xám cùng cây U Minh Quả trước mắt quan hệ. Giống như lục xà cùng linh xà có quan hệ. Lục xà không linh hồn, vậy Cây U Minh Quả lúc trước tự nhiên không linh hồn.
"Chủ thần!" Lâm Lôi lập tức vội vàng hô, đồng thời trực tiếp quỳ xuống.
Kim sắc đại xà cùng Ngân sắc cửu đầu xà mắt phẫn nộ nhìn Lâm Lôi cùng Bối Bối. Rồi sau đó, Kim sắc đại xà thỉnh cầu nói:”Chủ thần, hai người này hại chết nữ nhi của ta, chuyện xảy ra, chủ thần ngài cũng đã biết rõ, chủ thần …… ngài nhất định báo thù cho ta nữ nhi của ta!" Kim sắc đại xà với cái đầu khổng lồ cúi sắt trên mặt đất.
"Bồng!" Bối Bối cũng lập tức quỳ xuống, vội la lên: ”Chủ thần, không trách được chúng ta. Lúc ấy chúng ta cũng không biết.” Bối Bối lo lắng chủ thần ra tay đối phó Lâm Lôi.
"Hừ.” Chín lục xà, Kim Ngân song xà đều căm giận nhìn Bối Bối, Lâm Lôi hai người.
Lâm Lôi không ngắt lời, mà vẫn quỳ và chờ chủ thần lên tiếng.
"Tốt lắm.” Đôi mắt của khuôn mặt trên cành cây U Minh Quả chủ lóe ra quang mang bích lục. Đôi mắt đảo qua đám người, phàm ánh mắt đảo qua ai, vô luận trong lòng bực bội, hay là phẫn nộ, trong nháy mắt đều im lặng: “Kim, chuyện này bọn họ có tội nhưng không đáng chết …… dù sao bọn họ cũng không biết chân tướng.”
Phân chi của chủ thần đã nhìn rõ tình huống xảy ra lúc trước.
Lúc ấy, hắn cũng cứu linh xà nhưng năng lực của phân chi không cách nào ngăn cản thiên phú thần thông của Bối Bối.”
Ngân sắc cửu đầu xà lập tức nhìn thoáng qua Kim sắc đại xà.
Nàng biết trượng phu của cùng cây U Minh Quả chủ thần có quan hệ rất tốt.
Kim sắc đại xà lập tức khẩn thiết nói:”Chủ thần, nữ nhi Đề Na của ta, ngài đã tận mắt nhìn nó lớn lên, chẳng lẽ ngài thực sự để mặc Đề Na chết mà không báo thù sao?" Người khác không dám cùng chủ thần nói như vậy, nhưng hắn dám! Bởi vì hắn đã cùng sinh trưởng với cây U Minh Quả cho tới bây giờ.
"Kim!" Khuôn mặt lớn trên cây U Minh Quả nhướng mày: ”Hãy dừng tay đi.”
Vừa nghe xong, chín lục xà, Ngân sắc cửu đầu xà và Kim sắc đại xà đều không dám nói gì nữa. Chủ thần đã nói như vậy, tiếp tục dây dưa cũng không phải chuyện tốt.
"Lâm Lôi, các ngươi đi đi.” Khuôn mặt lớn không chút thay đổi nói.
"Chủ thần!" Lâm Lôi vừa quỳ, vừa khẩn cầu nói: “Ta lúc từ Địa Ngục tới Minh Giới là muốn cầu kiến chủ thần. Ta có một thỉnh cầu, hy vọng..." Lâm Lôi còn chưa nói xong thì ở bên cạnh Kim sắc đại xà, Ngân sắc cửu đầu xà nhất thời đều phẫn nộ, mũi nhăn lại hết giận tức.
"Nằm mơ!" Kim sắc đại xà rít gào nói: “Chủ thần không giết ngươi, đã là ân đức rồi. Ngươi nằm mơ, để cho chủ thần giúp ngươi sao? Cút! Cút nhanh!"
"Cút nhanh!" Chín lục xà lập tức rít gào nói.
Ngân sắc cửu đầu xà phẫn nộ, vảy rắn đều dựng đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Lôi: “Bây giờ ngươi nhanh đi đi, hai vợ chồng ta tha cho ngươi. Nếu ngươi còn đây, hi vọng chủ thần giúp ngươi. Duẫn Na Uy ta, hôm nay liều chết cũng muốn giết ngươi!"
Bọn họ không lập tức giết Lâm Lôi, Bối Bối vì: một là thực lực Lâm Lôi bọn họ, hai là chủ thần đã ra lệnh.
Lâm Lôi còn muốn nhờ chủ thần hỗ trợ nên vẫn nhẫn nhịn trước khẩu khí của bọn họ.
"Chủ thần cũng chưa nói, các ngươi chõ mõm vào làm gì?" Bối Bối giận dữ mà gào lên.
Trước mặt chủ thần mà tự tiện nói là không lễ phép, nhưng Bối Bối hiển nhiên không biết linh xà và cây U Minh Quả quan hệ thân thiết. Trên cây U Minh Quả, đôi mắt to liếc mắt nhìn qua mọi người: “Đều im lặng đi, trước hết hãy nghe Lâm Lôi muốn nói gì.”
"Chủ thần.” Kim sắc đại xà kinh dị nhìn về phía cây U Minh Quả.
Trên cây U Minh Quả, đôi mắt liếc nhin hắn một cái. Kim sắc đại xà liền im lặng.
Lâm Lôi cảm kích nói: “Chủ thần, ta đến đây để cầu kiến chủ thần ngài, hy vọng chủ thần ngài có thể hỗ trợ …… giúp ta tìm được thân nhân, huynh đệ của ta tại Minh Giới đã thành vong linh. Để cho bọn họ khôi phục trí nhớ kiếp trước! Ta biết, chủ thần ngài có thể làm được. Hy vọng chủ thần giúp đỡ.” Lâm Lôi dập mạnh đầu chạm mặt đất.
Bối Bối thấy cành này, mắt không khỏi ướt át.
Lâm Lôi đã làm như thế bao giờ đâu?
"Hy vọng chủ thần giúp đỡ.” Bối Bối cũng quỳ xuống, đầu ép sát mặt đất.
Lâm Lôi, Bối Bối thỉnh cầu, mà Cây U Minh Quả cũng là có chút trầm mặc. Vừa quỳ, trong lòng Lâm Lôi vừa bất an. Đi một quãng đường dài đến đây, mục đích là thuyết phục chủ thần. Bây giờ Lâm Lôi lo sợ nhất, là - chủ thần cự tuyệt. Tim của Lâm Lôi đập không ngừng, chờ đợi!
"Các ngươi đi đi.” Âm thanh hùng hậu vang lên.
Thân thể Lâm Lôi không khỏi run lên.
Bối Bối khó có thể tin, ngẩng đầu nhìn về phía Cây U Minh Quả.
"Chủ thần, ngươi không thể hỗ trợ được sao?" Bối Bối hô lên.
Lâm Lôi cũng ngẩng đầu nhìn chủ thần, trong đôi mắt có nước mắt, khẩn cầu nói:”Chủ thần...”
"Được rồi. Chuyện nay, ta cũng không có năng lực.” Âm thanh hùng hậu vang lên.
"Không có năng lực?" Lâm Lôi ngẩng đầu nhìn Cây U Minh Quả. Trên Cây U Minh Quả, khuôn mặt không có chút tình cảm ba động, Lâm Lôi vội vàng nói.”Tại sao lại không có năng lực? Ta biết, Minh Giới chủ thần đều có thể tìm được vong linh, khôi phục trí nhớ của bọn họ.”
"Hừ.” Bên cạnh Ngân sắc cửu đầu xà hừ lạnh, Kim sắc đại xà, chín đại xà lục xà đều lạnh lẽo nhìn Lâm Lôi hai người.
"Các ngươi làm khó chủ thần rồi.” Kim sắc đại xà cười giễu nói.
Lâm Lôi cùng Bối Bối ngẩn người ra.
Trên cây U Minh Quả trên truyền đến âm thanh hùng hậu: “Chuyện này, ta đích xác không giúp được các ngươi. Bởi vì …… ta không phải Minh Giới chủ thần, mà là Tánh Mạng chủ thần.”
Lâm Lôi, Bối Bối nghe xong. Chủ thần ở U Minh sơn, không phải Minh Giới chủ thần?
"Các ngươi tới U Minh Sơn, nếu muốn tìm Minh Giới chủ thần. Cũng rất đơn giản …… tiếp tục đi tiếp, ra khỏi khu vực sương mù màu tím, tới cung điện chủ thần chờ đợi đi. Bất quá, ta nhắc nhở các ngươi một câu …… Tính tình Tử Vong chủ thần không tốt như ta đâu. Tử Vong chủ thần có lẽ vì Đề Na chết mà trực tiếp giết chết các ngươi đó.” Cây U Minh Quả nói.
Lâm Lôi, Bối Bối nhìn nhau.
Nguyên lai ở U Minh Sơn, có hai chủ thần!
Một là Tánh Mạng chủ thần, một là Minh Giới Tử Vong chủ thần!
Lâm Lôi có thể giải thích được tính tình của Cây U Minh Quả. Cây U Minh Quả trải ức ngàn năm ở đây, đồng thời tu luyện tánh mạng quy tắc. Tính tình bình thường rất tốt. Còn Tử Vong chủ thần lại tu luyện tử vong quy tắc. Lâm Lôi ở Địa Ngục vị diện, Minh Giới gặp rất nhiều người tu luyện tử vong quy tắc nhưng không có mấy người có tính tình tốt.
Phần lớn giết chóc rất quyết đoán!
"Lão Đại, chúng ta có đi gặp không?" Bối Bối truyền âm nói.
"Đương nhiên đi rồi.” Lâm Lôi không do dự.
Bối Bối lập tức truyền âm nói:”Ngươi không có nghe Tánh Mạng chủ thần nói sao. Vị Tử Vong chủ thần tính tình không tốt. Nếu vì linh xà chết mà giết chết chúng ta. Vậy thì rất oan uổng, ta thấy rằng Minh Giới có tới bảy chủ thần. Nếu không, chúng ta tới địa phương khác xem sao.” Lâm Lôi nhướng mày.
Vì cứu cha bọn họ, Lâm Lôi đã có chuẩn bị. Lúc này đã gần trong gang tấc, nhất định phải đi thử. Nhưng nếu như vậy, Bối Bối có khả năng gặp nạn ……
"Bối Bối" Lâm Lôi nhìn về phía Bối Bối, truyền âm nói,”Ngươi đừng đi gặp Tử Vong chủ thần. Một mình ta đi là được rồi.”
"Lão Đại.” Bối Bối nhìn chằm chằm Lâm Lôi.
"Ngươi đừng tới.” Lâm Lôi truyền âm với ngữ khí ra.”Ta còn có hỏa hệ thần phân nhưng ngươi không có thần phân thân nếu ngươi chết thì sẽ chết luôn.”
Bối Bối nói:”Lão Đại ngươi đừng nói vậy, nếu Tử Vong chủ thần thật sự muốn giết ta. Dù là bây giờ ta chạy ra U Minh Sơn, chủ thần cũng có thể dễ dàng tìm được ta và giết chết ta. Ta thấy rằng ta không chạy trốn là tốt nhất. Dù sao này chuyện cũng không thể trách ta hoàn toàn. Linh xà muốn giết ta. Chẳng lẽ không cho phép ta phản kháng sao? Ta muốn gặp Tử Vong chủ thần để nói đạo lý.”
Lâm Lôi bất đắc dĩ:”Bối Bối, chủ thần cùng ngươi nói đạo lý sao?"
"Chúng ta còn có lệnh bài Huyết Phong chủ thần. Tử Vong chủ thần sẽ nể mặt Huyết Phong chủ thần, chắc là sẽ không giết chúng ta đâu.” Bối Bối lại nói:”Hơn nữa, nếu thật muốn giết ta, bây giờ ta trốn cũng vô dụng.”
Lâm Lôi có chút gật đầu.
Đích xác chủ thần muốn giết, thì sẽ không chạy thoát được.
"Các ngươi còn dám đi gặp Tử Vong chủ thần sao?" Ngân sắc cửu đầu xà cười giễu nói.
Lâm Lôi cùng Bối Bối quỳ trước mặt Cây U Minh Quả: “Cám ơn chủ thần đã chỉ điểm. Không biết chúng ta đi làm thế nào để ra khỏi khu vực sương mù màu tím?"
"Trực tiếp đi là có thể ra được.” Âm thanh hùng hậu từ cây U Minh Quả vang lên, lập tức cành cây chấn động, nhất thời sương mù mầu tím phía trước bắt đầu ép về hai bên tạo thành một con đường không có sương mù “Dọc theo đường này, trực tiếp đi sẽ tới được.”
Cây U Minh Quả lúc trước đã khuyên bảo hơn một lần.
Mặc dù tính tình hắn tốt, cũng không khuyên bảo nhiều.
"Tạ ơn chủ thần.” Lâm Lôi, Bối Bối thành khẩn nói.
Thân cây to lớn của cây U Minh Quả có chút vừa động, toàn thân hóa thành sương mù, che chắn thanh quang, rồi sau đó tiêu tản. Cây U Minh Quả chiếm cứ phương viên vạn thước, tự nhiên biến mất. Lâm Lôi, Bối Bối đứng lên, lập tức đi theo con đường vừa rồi.
Kim sắc đại xà cùng Ngân sắc cửu đầu xà đều cười lạnh.
"Ngươi hthật sự là vô dụng.” Ngân sắc cửu đầu xà cười giễu nói: ”Ở cùng chủ thần nhiều năm như vậy, cũng khuyên bảo không được.”
"Ai, tính cách chủ thần tốt quá mà.” Kim sắc đại xà bất đắc dĩ nói,
"Hãy xem ta đi.” Ngân sắc cửu đầu xà cười lạnh nhìn theo bóng lưng của Lâm Lôi hai người: “Với tính tình của chủ nhân, chỉ cần ta nói …… hai người kia nhất định sẽ chết!"
Kim sắc đại xà cùng Cây U Minh Quả quan hệ rất tốt. Còn Ngân sắc cửu đầu xà cùng Tử Vong chủ thần quan hệ rất thân cận.
Bay dọc theo con đường, tốc độ cực nhanh, hơn nữa trên đường cũng không có gặp phải nguy hiểm gì. Trong chốc lát Lâm Lôi liền thấy một địa phương trống trải, hoàn toàn không có sương mù. Lâm Lôi cùng Bối Bối lập tức gia tốc, hóa thành lưỡng đạo ảo ảnh, sương mù che đi hai đạo ảo ảnh, trực tiếp bay ra khu vực sương mù màu tím!
"Rốt cục đã đến rồi.” Bối Bối hoan hô.
Lâm Lôi nhìn lại.
Trước mắt là một mảnh đất trống trải, bằng phẳng, đầy hoa cỏ.
"Nhìn trước mặt!" Lâm Lôi không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bầu trời một cung điện màu đen đích cung điện ở giữa không trung. Cung điện màu đen cao chừng vài trăm thước, giống như một tòa núi nhỏ. Cung điện màu đen có tháp nhọn cao, trên tháp nhọn còn lại là quả cầu lớn.
Quả cầu lóe ra trứ vô tận lôi điện.
Từ quả cầu, rất nhiều lôi điện tỏa liên phát ra tán loạn ra, hướng bốn phương tám hướng tản ra, giống như một màn nước hạ xuộng.
"Nguyên lai đây là nguồn của thiên địa tỏa liên.” Mắt Bối Bối tỏa sáng.
"Xem ra đây là cung điện chủ thần.” Lâm Lôi hít sâu một hơi.
Trước cung điện chủ, bay ra hai thân ảnh, Lâm Lôi liếc mắt một cái, liền nhận ra ngay là A Sắt Tư cùng Bá Lặc Lôi. Hai người thấy Lâm Lôi lập mặc bay lại đây.
"Lâm Lôi, các ngươi thực sự đã tới!" Bá Lặc Lôi kinh ngạc nói.
A Sắt Tư cũng khó tin nói:”Duẫn Na Uy cùng trượng phu, hai đại xà không xuống tay với các ngươi sao?" A Sắt Tư biết rõ thực lực của vợ chồng hai người, dù là hắn cũng khó đối phó.
“Đương nhiên có xuống tay nhưng thực lực bọn họ không đủ, không làm gì được chúng ta.” Bối Bối hừ nói.
A Sắt Tư cùng Bá Lặc Lôi không khỏi kinh ngạc.
" A Sắt Tư , Bá Lặc Lôi, chủ thần ở đây -" Lâm Lôi cương mở miệng.
"Hừ!" Một nói tiếng hừ lạnh vang lên.
Lâm Lôi, Bối Bối hai người không khỏi quay đầu hướng phía sau nhìn lại. A Sắt Tư, Bá Lặc Lôi cũng nhìn lại. Chỉ thấy hai đôi nam nữ thân hình gầy cao. Nam tử lãnh khốc trên người mặc trường bào màu vàng, và nữ tử còn lại là mặc trường bào màu bạc. Phía sau bọn họ, còn có chín thanh niên nam nữ, tất cả đều mặc trường bào màu xanh biếc.
"Chúng ta là không thế làm gì được bọn họ.” Ngân bào hắc đồng nữ tử cười giễu nói: “Bất quá, …… lát nữa, bọn họ sẽ chết.”
Cây U Minh Quả trong khu vực sương xám cùng cây U Minh Quả trước mắt quan hệ. Giống như lục xà cùng linh xà có quan hệ. Lục xà không linh hồn, vậy Cây U Minh Quả lúc trước tự nhiên không linh hồn.
"Chủ thần!" Lâm Lôi lập tức vội vàng hô, đồng thời trực tiếp quỳ xuống.
Kim sắc đại xà cùng Ngân sắc cửu đầu xà mắt phẫn nộ nhìn Lâm Lôi cùng Bối Bối. Rồi sau đó, Kim sắc đại xà thỉnh cầu nói:”Chủ thần, hai người này hại chết nữ nhi của ta, chuyện xảy ra, chủ thần ngài cũng đã biết rõ, chủ thần …… ngài nhất định báo thù cho ta nữ nhi của ta!" Kim sắc đại xà với cái đầu khổng lồ cúi sắt trên mặt đất.
"Bồng!" Bối Bối cũng lập tức quỳ xuống, vội la lên: ”Chủ thần, không trách được chúng ta. Lúc ấy chúng ta cũng không biết.” Bối Bối lo lắng chủ thần ra tay đối phó Lâm Lôi.
"Hừ.” Chín lục xà, Kim Ngân song xà đều căm giận nhìn Bối Bối, Lâm Lôi hai người.
Lâm Lôi không ngắt lời, mà vẫn quỳ và chờ chủ thần lên tiếng.
"Tốt lắm.” Đôi mắt của khuôn mặt trên cành cây U Minh Quả chủ lóe ra quang mang bích lục. Đôi mắt đảo qua đám người, phàm ánh mắt đảo qua ai, vô luận trong lòng bực bội, hay là phẫn nộ, trong nháy mắt đều im lặng: “Kim, chuyện này bọn họ có tội nhưng không đáng chết …… dù sao bọn họ cũng không biết chân tướng.”
Phân chi của chủ thần đã nhìn rõ tình huống xảy ra lúc trước.
Lúc ấy, hắn cũng cứu linh xà nhưng năng lực của phân chi không cách nào ngăn cản thiên phú thần thông của Bối Bối.”
Ngân sắc cửu đầu xà lập tức nhìn thoáng qua Kim sắc đại xà.
Nàng biết trượng phu của cùng cây U Minh Quả chủ thần có quan hệ rất tốt.
Kim sắc đại xà lập tức khẩn thiết nói:”Chủ thần, nữ nhi Đề Na của ta, ngài đã tận mắt nhìn nó lớn lên, chẳng lẽ ngài thực sự để mặc Đề Na chết mà không báo thù sao?" Người khác không dám cùng chủ thần nói như vậy, nhưng hắn dám! Bởi vì hắn đã cùng sinh trưởng với cây U Minh Quả cho tới bây giờ.
"Kim!" Khuôn mặt lớn trên cây U Minh Quả nhướng mày: ”Hãy dừng tay đi.”
Vừa nghe xong, chín lục xà, Ngân sắc cửu đầu xà và Kim sắc đại xà đều không dám nói gì nữa. Chủ thần đã nói như vậy, tiếp tục dây dưa cũng không phải chuyện tốt.
"Lâm Lôi, các ngươi đi đi.” Khuôn mặt lớn không chút thay đổi nói.
"Chủ thần!" Lâm Lôi vừa quỳ, vừa khẩn cầu nói: “Ta lúc từ Địa Ngục tới Minh Giới là muốn cầu kiến chủ thần. Ta có một thỉnh cầu, hy vọng..." Lâm Lôi còn chưa nói xong thì ở bên cạnh Kim sắc đại xà, Ngân sắc cửu đầu xà nhất thời đều phẫn nộ, mũi nhăn lại hết giận tức.
"Nằm mơ!" Kim sắc đại xà rít gào nói: “Chủ thần không giết ngươi, đã là ân đức rồi. Ngươi nằm mơ, để cho chủ thần giúp ngươi sao? Cút! Cút nhanh!"
"Cút nhanh!" Chín lục xà lập tức rít gào nói.
Ngân sắc cửu đầu xà phẫn nộ, vảy rắn đều dựng đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Lôi: “Bây giờ ngươi nhanh đi đi, hai vợ chồng ta tha cho ngươi. Nếu ngươi còn đây, hi vọng chủ thần giúp ngươi. Duẫn Na Uy ta, hôm nay liều chết cũng muốn giết ngươi!"
Bọn họ không lập tức giết Lâm Lôi, Bối Bối vì: một là thực lực Lâm Lôi bọn họ, hai là chủ thần đã ra lệnh.
Lâm Lôi còn muốn nhờ chủ thần hỗ trợ nên vẫn nhẫn nhịn trước khẩu khí của bọn họ.
"Chủ thần cũng chưa nói, các ngươi chõ mõm vào làm gì?" Bối Bối giận dữ mà gào lên.
Trước mặt chủ thần mà tự tiện nói là không lễ phép, nhưng Bối Bối hiển nhiên không biết linh xà và cây U Minh Quả quan hệ thân thiết. Trên cây U Minh Quả, đôi mắt to liếc mắt nhìn qua mọi người: “Đều im lặng đi, trước hết hãy nghe Lâm Lôi muốn nói gì.”
"Chủ thần.” Kim sắc đại xà kinh dị nhìn về phía cây U Minh Quả.
Trên cây U Minh Quả, đôi mắt liếc nhin hắn một cái. Kim sắc đại xà liền im lặng.
Lâm Lôi cảm kích nói: “Chủ thần, ta đến đây để cầu kiến chủ thần ngài, hy vọng chủ thần ngài có thể hỗ trợ …… giúp ta tìm được thân nhân, huynh đệ của ta tại Minh Giới đã thành vong linh. Để cho bọn họ khôi phục trí nhớ kiếp trước! Ta biết, chủ thần ngài có thể làm được. Hy vọng chủ thần giúp đỡ.” Lâm Lôi dập mạnh đầu chạm mặt đất.
Bối Bối thấy cành này, mắt không khỏi ướt át.
Lâm Lôi đã làm như thế bao giờ đâu?
"Hy vọng chủ thần giúp đỡ.” Bối Bối cũng quỳ xuống, đầu ép sát mặt đất.
Lâm Lôi, Bối Bối thỉnh cầu, mà Cây U Minh Quả cũng là có chút trầm mặc. Vừa quỳ, trong lòng Lâm Lôi vừa bất an. Đi một quãng đường dài đến đây, mục đích là thuyết phục chủ thần. Bây giờ Lâm Lôi lo sợ nhất, là - chủ thần cự tuyệt. Tim của Lâm Lôi đập không ngừng, chờ đợi!
"Các ngươi đi đi.” Âm thanh hùng hậu vang lên.
Thân thể Lâm Lôi không khỏi run lên.
Bối Bối khó có thể tin, ngẩng đầu nhìn về phía Cây U Minh Quả.
"Chủ thần, ngươi không thể hỗ trợ được sao?" Bối Bối hô lên.
Lâm Lôi cũng ngẩng đầu nhìn chủ thần, trong đôi mắt có nước mắt, khẩn cầu nói:”Chủ thần...”
"Được rồi. Chuyện nay, ta cũng không có năng lực.” Âm thanh hùng hậu vang lên.
"Không có năng lực?" Lâm Lôi ngẩng đầu nhìn Cây U Minh Quả. Trên Cây U Minh Quả, khuôn mặt không có chút tình cảm ba động, Lâm Lôi vội vàng nói.”Tại sao lại không có năng lực? Ta biết, Minh Giới chủ thần đều có thể tìm được vong linh, khôi phục trí nhớ của bọn họ.”
"Hừ.” Bên cạnh Ngân sắc cửu đầu xà hừ lạnh, Kim sắc đại xà, chín đại xà lục xà đều lạnh lẽo nhìn Lâm Lôi hai người.
"Các ngươi làm khó chủ thần rồi.” Kim sắc đại xà cười giễu nói.
Lâm Lôi cùng Bối Bối ngẩn người ra.
Trên cây U Minh Quả trên truyền đến âm thanh hùng hậu: “Chuyện này, ta đích xác không giúp được các ngươi. Bởi vì …… ta không phải Minh Giới chủ thần, mà là Tánh Mạng chủ thần.”
Lâm Lôi, Bối Bối nghe xong. Chủ thần ở U Minh sơn, không phải Minh Giới chủ thần?
"Các ngươi tới U Minh Sơn, nếu muốn tìm Minh Giới chủ thần. Cũng rất đơn giản …… tiếp tục đi tiếp, ra khỏi khu vực sương mù màu tím, tới cung điện chủ thần chờ đợi đi. Bất quá, ta nhắc nhở các ngươi một câu …… Tính tình Tử Vong chủ thần không tốt như ta đâu. Tử Vong chủ thần có lẽ vì Đề Na chết mà trực tiếp giết chết các ngươi đó.” Cây U Minh Quả nói.
Lâm Lôi, Bối Bối nhìn nhau.
Nguyên lai ở U Minh Sơn, có hai chủ thần!
Một là Tánh Mạng chủ thần, một là Minh Giới Tử Vong chủ thần!
Lâm Lôi có thể giải thích được tính tình của Cây U Minh Quả. Cây U Minh Quả trải ức ngàn năm ở đây, đồng thời tu luyện tánh mạng quy tắc. Tính tình bình thường rất tốt. Còn Tử Vong chủ thần lại tu luyện tử vong quy tắc. Lâm Lôi ở Địa Ngục vị diện, Minh Giới gặp rất nhiều người tu luyện tử vong quy tắc nhưng không có mấy người có tính tình tốt.
Phần lớn giết chóc rất quyết đoán!
"Lão Đại, chúng ta có đi gặp không?" Bối Bối truyền âm nói.
"Đương nhiên đi rồi.” Lâm Lôi không do dự.
Bối Bối lập tức truyền âm nói:”Ngươi không có nghe Tánh Mạng chủ thần nói sao. Vị Tử Vong chủ thần tính tình không tốt. Nếu vì linh xà chết mà giết chết chúng ta. Vậy thì rất oan uổng, ta thấy rằng Minh Giới có tới bảy chủ thần. Nếu không, chúng ta tới địa phương khác xem sao.” Lâm Lôi nhướng mày.
Vì cứu cha bọn họ, Lâm Lôi đã có chuẩn bị. Lúc này đã gần trong gang tấc, nhất định phải đi thử. Nhưng nếu như vậy, Bối Bối có khả năng gặp nạn ……
"Bối Bối" Lâm Lôi nhìn về phía Bối Bối, truyền âm nói,”Ngươi đừng đi gặp Tử Vong chủ thần. Một mình ta đi là được rồi.”
"Lão Đại.” Bối Bối nhìn chằm chằm Lâm Lôi.
"Ngươi đừng tới.” Lâm Lôi truyền âm với ngữ khí ra.”Ta còn có hỏa hệ thần phân nhưng ngươi không có thần phân thân nếu ngươi chết thì sẽ chết luôn.”
Bối Bối nói:”Lão Đại ngươi đừng nói vậy, nếu Tử Vong chủ thần thật sự muốn giết ta. Dù là bây giờ ta chạy ra U Minh Sơn, chủ thần cũng có thể dễ dàng tìm được ta và giết chết ta. Ta thấy rằng ta không chạy trốn là tốt nhất. Dù sao này chuyện cũng không thể trách ta hoàn toàn. Linh xà muốn giết ta. Chẳng lẽ không cho phép ta phản kháng sao? Ta muốn gặp Tử Vong chủ thần để nói đạo lý.”
Lâm Lôi bất đắc dĩ:”Bối Bối, chủ thần cùng ngươi nói đạo lý sao?"
"Chúng ta còn có lệnh bài Huyết Phong chủ thần. Tử Vong chủ thần sẽ nể mặt Huyết Phong chủ thần, chắc là sẽ không giết chúng ta đâu.” Bối Bối lại nói:”Hơn nữa, nếu thật muốn giết ta, bây giờ ta trốn cũng vô dụng.”
Lâm Lôi có chút gật đầu.
Đích xác chủ thần muốn giết, thì sẽ không chạy thoát được.
"Các ngươi còn dám đi gặp Tử Vong chủ thần sao?" Ngân sắc cửu đầu xà cười giễu nói.
Lâm Lôi cùng Bối Bối quỳ trước mặt Cây U Minh Quả: “Cám ơn chủ thần đã chỉ điểm. Không biết chúng ta đi làm thế nào để ra khỏi khu vực sương mù màu tím?"
"Trực tiếp đi là có thể ra được.” Âm thanh hùng hậu từ cây U Minh Quả vang lên, lập tức cành cây chấn động, nhất thời sương mù mầu tím phía trước bắt đầu ép về hai bên tạo thành một con đường không có sương mù “Dọc theo đường này, trực tiếp đi sẽ tới được.”
Cây U Minh Quả lúc trước đã khuyên bảo hơn một lần.
Mặc dù tính tình hắn tốt, cũng không khuyên bảo nhiều.
"Tạ ơn chủ thần.” Lâm Lôi, Bối Bối thành khẩn nói.
Thân cây to lớn của cây U Minh Quả có chút vừa động, toàn thân hóa thành sương mù, che chắn thanh quang, rồi sau đó tiêu tản. Cây U Minh Quả chiếm cứ phương viên vạn thước, tự nhiên biến mất. Lâm Lôi, Bối Bối đứng lên, lập tức đi theo con đường vừa rồi.
Kim sắc đại xà cùng Ngân sắc cửu đầu xà đều cười lạnh.
"Ngươi hthật sự là vô dụng.” Ngân sắc cửu đầu xà cười giễu nói: ”Ở cùng chủ thần nhiều năm như vậy, cũng khuyên bảo không được.”
"Ai, tính cách chủ thần tốt quá mà.” Kim sắc đại xà bất đắc dĩ nói,
"Hãy xem ta đi.” Ngân sắc cửu đầu xà cười lạnh nhìn theo bóng lưng của Lâm Lôi hai người: “Với tính tình của chủ nhân, chỉ cần ta nói …… hai người kia nhất định sẽ chết!"
Kim sắc đại xà cùng Cây U Minh Quả quan hệ rất tốt. Còn Ngân sắc cửu đầu xà cùng Tử Vong chủ thần quan hệ rất thân cận.
Bay dọc theo con đường, tốc độ cực nhanh, hơn nữa trên đường cũng không có gặp phải nguy hiểm gì. Trong chốc lát Lâm Lôi liền thấy một địa phương trống trải, hoàn toàn không có sương mù. Lâm Lôi cùng Bối Bối lập tức gia tốc, hóa thành lưỡng đạo ảo ảnh, sương mù che đi hai đạo ảo ảnh, trực tiếp bay ra khu vực sương mù màu tím!
"Rốt cục đã đến rồi.” Bối Bối hoan hô.
Lâm Lôi nhìn lại.
Trước mắt là một mảnh đất trống trải, bằng phẳng, đầy hoa cỏ.
"Nhìn trước mặt!" Lâm Lôi không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bầu trời một cung điện màu đen đích cung điện ở giữa không trung. Cung điện màu đen cao chừng vài trăm thước, giống như một tòa núi nhỏ. Cung điện màu đen có tháp nhọn cao, trên tháp nhọn còn lại là quả cầu lớn.
Quả cầu lóe ra trứ vô tận lôi điện.
Từ quả cầu, rất nhiều lôi điện tỏa liên phát ra tán loạn ra, hướng bốn phương tám hướng tản ra, giống như một màn nước hạ xuộng.
"Nguyên lai đây là nguồn của thiên địa tỏa liên.” Mắt Bối Bối tỏa sáng.
"Xem ra đây là cung điện chủ thần.” Lâm Lôi hít sâu một hơi.
Trước cung điện chủ, bay ra hai thân ảnh, Lâm Lôi liếc mắt một cái, liền nhận ra ngay là A Sắt Tư cùng Bá Lặc Lôi. Hai người thấy Lâm Lôi lập mặc bay lại đây.
"Lâm Lôi, các ngươi thực sự đã tới!" Bá Lặc Lôi kinh ngạc nói.
A Sắt Tư cũng khó tin nói:”Duẫn Na Uy cùng trượng phu, hai đại xà không xuống tay với các ngươi sao?" A Sắt Tư biết rõ thực lực của vợ chồng hai người, dù là hắn cũng khó đối phó.
“Đương nhiên có xuống tay nhưng thực lực bọn họ không đủ, không làm gì được chúng ta.” Bối Bối hừ nói.
A Sắt Tư cùng Bá Lặc Lôi không khỏi kinh ngạc.
" A Sắt Tư , Bá Lặc Lôi, chủ thần ở đây -" Lâm Lôi cương mở miệng.
"Hừ!" Một nói tiếng hừ lạnh vang lên.
Lâm Lôi, Bối Bối hai người không khỏi quay đầu hướng phía sau nhìn lại. A Sắt Tư, Bá Lặc Lôi cũng nhìn lại. Chỉ thấy hai đôi nam nữ thân hình gầy cao. Nam tử lãnh khốc trên người mặc trường bào màu vàng, và nữ tử còn lại là mặc trường bào màu bạc. Phía sau bọn họ, còn có chín thanh niên nam nữ, tất cả đều mặc trường bào màu xanh biếc.
"Chúng ta là không thế làm gì được bọn họ.” Ngân bào hắc đồng nữ tử cười giễu nói: “Bất quá, …… lát nữa, bọn họ sẽ chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.