Quyển 14 - Chương 1: Kính nguyệt nhai
Ngã Cật Tây Hồng Thị
22/02/2013
Một trong tứ đại chí cao vị diện, địa ngục!
Vầng trăng lạnh lẽo tựa như một cái lưỡi liềm màu tím giắt qua bầu trời đêm, tản ra ánh trăng màu tím yêu dị, bao trùm cả thế giới khôn cùng ở phía dưới.
"Oành đùng đùng sóng nước u ám đập liên hồi vào vách núi cao vạn thước, đã hàng ngàn tỷ năm rồi, vô luận sóng từ biển lớn đánh vào như thế nào, vách núi này cũng vẫn như ngàn tỷ năm trước, vẫn đứng ở đó.
Vách núi này, thẳng từ trên xuống dưới, như được dao cắt, mặt ngoài bóng loáng giống như kính. Tại địa ngục này được gọi là Kính Nguyệt nhai.
Tại nơi cao nhất của Kính Nguyệt nhai, có một tòa thành cổ kính làm từ quáng thạch trong suốt màu tím, tòa thành cổ kính phảng phất như đã tồn tại từ lâu lắm rồi, chỉ là bên trong tòa thành màu tím này luôn có ánh sáng mơ hồ mộng ảo chiếu ra.
Ở giữa tòa thành màu tím, trên mặt đất trống trải được lát bởi một loại đá cũ kỷ màu vàng, cực kỳ bằng phẳng.
Ở trên đó, có hai người đang đứng canh một cái ma pháp trận rất lớn khuôn viên cả trăm thước, ma pháp trận này so với bắc cực băng nguyên truyền tống ma pháp trận không biết mà còn lớn hơn bao nhiêu lần, ở hai bên ma pháp trận này, có hai gã đàn ông khỏe mạnh đang đứng.
Hai người này, bên trong mặc trang phục màu tím, bên ngoài khoác trường bào màu tím thêu chỉ vàng, trên trán cũng có ấn ký đặc thù màu tím.
"Tam ca cũng thật là, không bỏ lỡ một chút thời gian tu luyện nào" Gã tóc ngắn màu đen cười nói.
Gã nam tử tóc bạc bên cạnh cũng cười nói: "Tam ca tu luyện như vậy, phỏng chừng không bao lâu nữa, Tam ca có thể đảm nhiệm được chức đội trưởng rồi". Cách hai người không xa, có một thanh niên đầu bóng lưỡng đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, trang phục cũng giống như bọn họ.
"Ông…”
Trên mặt đất, ở bên trong ma pháp trận cực lớn đó lại một lần nữa tản mát ra sương mù che chắn ánh sáng, chợt có ba bóng người vặn vẹo xuất hiện ở giữa ma pháp trận. Đợi đến khi sương mù biến mất, mới thấy rõ trên mặt đất hiện ra ba người. Ở chính giữa là thanh niên mặc trường bào màu lam, hai bên là mỹ nữ tóc dài màu vàng cùng một vị thiếu niên thanh tú có vẻ rất tinh quái.
Ba người này cũng rất lạ lẫm nhìn ra bốn phía.
"Ồ!" Gã thanh niên tóc đen áo tím cười ha ha nói "Thật hiếm có. Lần này ba người đi đến địa ngục, lại đều đạt tới thần cấp. Hình như trong đó hai người đều là trung vị thần cấp bậc. Ba người bọn họ xem như tương đối thông minh, chưa đạt tới Thánh vực đã đến đây, ha ha…"
"Thánh vực thực lực đi tới địa ngục, đó là ngu ngốc" Nam tử tóc bạc cười nói.
Thanh niên đầu bóng lưỡng đang khoanh chân tu luyện đứng lên, người này có một đôi mắt màu bạc lạnh như băng. Hắn trực tiếp đi tới, lạnh nhạt nói: "Hoan nghênh các ngươi, đi tới thế giới của cường giả - địa ngục!" Âm thanh khàn khàn vang lên trong không trung.
Ba người vừa được truyền tới, chính là Lâm Lôi, Địch Lỵ Á và Bối Bối.
"Thật mạnh!" Lâm Lôi nhìn thấy ba người này, trong lòng không nhịn được cảnh giác "Thực lực ba người này đều vượt qua ta, phỏng chừng là trung vị thần, nhưng cũng có thể là thượng vị thần".
Bối Bối lúc này cũng là vui mừng lẫn sợ hãi hô lớn: "Oa, áo bào màu tím thật dể coi. Nơi này là địa ngục sao? Ô ô, khí tức nguyên tốc thật đậm đặc, còn có. Người mạnh cũng rất nhiều… Ha ha, xem mấy người,cái kia, lại có sinh vật có sáu cái sừng, ta lần đầu tiên được nhìn thấy".
Trên mặt đất trống, trừ ba người áo bào tím ra. Bên cạnh còn có hơn mười dạng sinh vật khác nhau. Gần một nửa là có bộ dáng con người. Còn đại đa số còn lại đều là bộ dáng kỳ dị, rất nhiều kiểu Lâm Lôi bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy.
Nam tử áo tím đầu bóng lưởng kia đưa đôi mắt lạnh như băng nhìn kỹ Bối Bối: "Câm miệng!"
Bối Bối không khỏi ngạc nhiên.
"Lời nói của ta. Chỉ nói một lần! Các ngươi nghe rõ rồi chứ, nếu không có bị giết chết cũng đừng trách người khác" Nam tử áo tím đầu bóng lưởng giọng khàn khàn tựa hồ chưa bao giờ dao động.
Bối Bối hiển nhiên có chút không bực bội, nhưng Lâm Lôi tay phải khoác lên trên vai Bối Bối, khẽ dùng sức ngăn chặn Bối Bối, đồng thời dùng linh hồn trao đổi nói: "Bối Bối, nơi này là địa ngục, chúng ta ở chốn này chưa quen, đưng có gây họa nữa. Bối Lỗ Đặc đại nhân thực lực mạnh như vậy, cũng không thể nào quản lý được địa ngục".
Bối Bối tận đáy lòng mặc dù tức giận, cũng thành thật không gây náo loạn nữa: "Lão Đại, ta biết".
"Ba người các ngươi đến từ vật chất, các ngươi phải làm bây giờ, chính là đứng ở bên kia!" Nam tử áo tím đầu bóng lưởng đưa ngón tay chỉ về phía khoảng đất trống bên cạnh, nơi đó đang có hơn mười sinh vật đang yên lặng đứng. Lâm Lôi không khỏi nhìn lại.
[Hơn mười sinh vật này một nửa giống với loài người, đó cũng là các chủng tộc khác.
"Trong hơn mười sinh vật này, chỉ có năm người là thần cấp, người khác đều là thánh vực" Lâm Lôi liếc mắt qua đã thấy rõ.
Nam tử áo tím đầu bóng lưởng tiếp tục lạnh lùng nói: "Ba người các ngươi phải làm không được trái, không cho phép phát ra bất cứ thanh âm nào, không cho phép chạy loạn, tất cả đều phải nghe lệnh của chúng ta. Nếu như vi phạm, vậy tính mạng của các ngươi cũng chỉ đến đó mới thôi".
Nam tử tóc đen bên cạnh ha ha cười nói: "Tam ca ta đã nói, các ngươi nên lắng tai mà nghe. Nếu không… ha ha".
Nam tử áo tím đầu bóng lưởng liếc nhìn nam tử tóc đen, người này chỉ có thể cười mà thôi, nam tử áo tím đầu bóng lưởng tiếp tục lạnh lùng nói: "Cũng nói cho các ngươi, chúng ta sẽ nói cho các ngươi. Các ngươi không cần mở miệng hỏi, đợi sáng ngày mai, chúng ta sẽ đưa các ngươi đi!"
Nói xong, nam tử áo tím đầu bóng lưởng liền trở lại góc vừa rồi ngồi xuống nhắm mắt khoanh chân.
Mặt khác hai nam tử áo tím còn lại nhìn nhau mà cười.
Lâm Lôi trong đáy lòng vừa động: "Rạng sáng ngày mai, chúng ta sẽ đi? Đi đến đâu?"
"Lâm Lôi, chúng ta vừa mới đi tới địa ngục, muốn biết rõ tình hình ở nơi này, bây giờ cứ để ba ngời kia cứ nói đi" Thanh âm Địch Lỵ Á vang lên trong đầu Lâm Lôi, nàng cũng nắm lấy tay Lâm Lôi, Lâm Lôi quay đầu lại nhìn Địch Lỵ Á cười, chợt cùng nhau dẫn theo Bối Bối đi bên cạnh tới chõo đất trống đó.
Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á chỉ là muốn xem một chút sinh vật bên cạnh.
"Đây đều là từ vật chất tới, chỉ là không ít chủng tộc, Ngọc Lan đại lục chúng ta cũng chưa từng có" Địch Lỵ Á có chút mới lạ cùng Lâm Lôi dùng thần thức nói chuyện với nhau. Lâm Lôi cũng khẽ gật đầu: "Ồ, Địch Lỵ Á, ngươi xem chỗ bên cạnh ngươi kìa".
Ở phái sau hơn nười người này có một người, hắn toàn thân có vảy rồng, cái trán cũng có sừng rồng, thoạt nhìn cùng Long Huyết chiến sĩ cực kỳ giống nhau.
"Lão Đại, người kia và người biến thân hình như" Bối Bối cũng dùn linh hồn truyền âm nói. "Đó có phải là long nhân trong truyền thuyết không?"
"Có thể là đúng" Lâm Lôi rất lấy làm lạ.
Đến gần khoảng đất trống. Lâm Lôi thấy có nhiều chủng tộc sinh vật, mặc dù gần một nửa có bộ dáng loài người. Nhưng đó cũng là những kẻ mạnh đạt được tới thần cấp. Bất kể là chủng tộc gì, một khi đạt tới thần cấp đều có thể biến thành hình người.
"Lâm Lôi, nghe ý của nam tử đầu bóng lưởng vừa rồi nói, tựa hồ hừng sáng sẽ đưa chúng ta đi, ta phỏng chừng. Bọn họ mỗi ngày đều đưa người đi" Địch Lỵ Á rất nhanh đại khái đoán “Tại các bề mặt vật chất này thật đúng là có lớp, gần một ngày đã có nhiều người như vậy tới địa ngục!"
Lâm Lôi cũng âm thầm gật đầu.
Tại bề mặt Ngọc Lan đại lục, bình thường gần cả trăm năm mới có một người tới được vùng tối cao. Bất quá bề mặt vật chất thật sự nhiều, cho dù là đến địa ngục, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến.
"Ngàn tỷ năm, trong địa ngục này rốt cuộc là có bao nhiêu cường giả" Lâm Lôi liếc nhìn ba gã nam tử áo tím, Lâm Lôi cảm giác được… ba gã nam tử áo tím này, tản ra một loại khí tức đặc thù, loại khí tức này cũng làm cho Lâm Lôi trong lòng kiêng kỵ.
Đó không phải là trang phục bình thường. Cũng không phải đơn giản dùng thần lực ngưng tụ thành trang phục.
"Còn có ấn ký kia nữa" Lâm Lôi tự nhiên chú ý tới tại mi tâm của ba người áo tím đều có ấn ký màu tím. Tống ma pháp trận lại một lần nữa tỏa ánh sáng như sương mù, lần này đây lại có hai vật thật lớn xuất hiện ở giữa ma pháp trận, hai người cao chừng mười thước. Toàn thân có lông màu vàng cùng loại với quái vật viên hầu.
Loại quái vật này cũng có vảy màu đen trên đầu.
"Con mẹ nó, biến nhỏ đi!" Nam tử áo tím tóc đen bất mãn phẫn nộ quát lên.
Hai kẻ kia cao như nhà lầu ba tầng, hiển nhiên cũng là người mạnh, bị đối phương quát mắng như thế, một kẻ trong đó đầu óc nóng lên. Dĩ nhiên bất mãn rống giận. Thậm chí còn vung cái đuôi quất mạnh về phía nam tử áo tím.
"Tìm chết!" Nam tử áo tím trừng mắt. Trong tay đột ngột xuất hiện một cây trượng màu đen, cây trượng nọ đột nhiên biến dài. Dài chừng mấy chục thước có màu đen như ảo ảnh rồi đột nhiên nện xuống. Một cổ khí tức hủy diệt tràn ngập, nhất thời làm cho hai quái vật kia sực tỉnh lại.
Chỉ là, đã muộn!
"Phụp!" Quái vật cao mười trượng kia trong nháy mắt bị đập nát như tương.
Quái vật còn lại lập tức thu nhỏ thể tích, biến thành chỉ còn cao cỡ hai thước, hoảng sợ đứng ở một bên, miệng nói: "Đại nhân, tha mạng!"
"Đi tới địa ngục, còn tưởng các ngươi đang ở nhà hay sao, thật sự là tìm chết" Nam tử áo tím kia hừ một tiếng nói, "Nghe cho rõ, ngươi bây giờ phải làm là đứng sang bên kia, ngươi không nên hỏi bất cứ vấn đề gì, cái gì nên nói, thì sẽ nói cho ngươi. Không nên nói, ngươi hỏi đó là tìm chết".
"Đơn giản mà nói, chính là không cho phép phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ nghe lệnh của chúng ta!"
Nam tử áo tím tóc đen tay lật ra, thanh trượng màu đen kia liền biến mất không thấy nữa: "Tốt lắm, ngoan ngoãn đi qua kia đi".
"Lão Lục, mặt đất chuẩn bị cho sạch sẽ" Nam tử đầu bóng lưỡng đang ngồi khoanh chân mở miệng nói.
"Ồ…" Nam tử áo tím tóc đen nhìn mặt đất nhuộm máu, thi thể đã bị đạp nát như tương kia, không khỏi chau mày, lập tức quay đầu nhìn về phía quái vật cùng chủng loại với viên hầu kia, "Ngươi, mau tới đây".
Quái vật kia không khỏi run lên, lập tức nghi hoặc chỉ vào mình, trong mắt cũng tràn đầy nghi hoặc.
Hắn không dám lên tiếng!
"Đúng, chính là gọi ngươi" Nam tử áo tím tóc đen gật đầu nói, quái vật kia lập tức nhu thuận nhanh chóng chạy tới, nam tử áo tím tóc đen ngón tay chỉ xuống mặt đất, "Ngươi bây giờ, nhanh chóng dọn trên mặt đất cho sạch sẽ. Nếu còn một vết máu, ngươi sẽ cùng chết với huynh đệ của ngươi".
Quái vật kia sợ hãi gật đầu lia lịa.
Mà Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối ba người ở bên cạnh cũng khiếp sợ tận đáy lòng.
"Lão Đại, xem ra bọn họ thật đúng là nói giết là giết, một chút do dự cũng không có" Bối Bối dùng linh hồn truyền âm nói. Lâm Lôi nhìn thoáng qua nam tử áo tím tóc đen nọ nói: "Là không chút quan tâm, mỗi ngày trong địa ngục đều có nhiều người như vậy đến. Ai quan tâm đến dân cư như vậy? Còn nữa, nam tử áo tím tóc đen kia thực lực rất mạnh!"
Địch Lỵ Á, Bối Bối cũng đồng ý.
Bọn họ đều cảm giác được, ba gã áo tím này thực lực ít nhất cũng là trung vị thần.
"Từ đó cho thấy, nam tử áo tím này tu luyện hủy diệt, một kích vừa rồi cũng đồng thời ẩn chứa công kích vật chất, công kích linh hồn. Xem ra, ít nhất dung hợp được hai loại huyền ảo này!" Lâm Lôi trong đáy lòng không khỏi khiếp sợ thực lực của những người áo tím này.
Hơn nữa Lâm Lôi cũng nhìn ra được trong ba người áo tím kia, thực lực cực mạnh hẳn là nam tử đầu bóng lưởng lạnh lùng kia.
"Địa ngục này sức hút so với các mặt vật chất khác lớn gấp trăm lần" Lâm Lôi cẩn thận cảm thụ nơi này, lực hút lớn như vậy, đối với kẻ mạnh thần cấp mà nói không coi là cái gì, "Lúc đầu khi ta đi chúng thần mộ địa, phạm vi tinh thần lực bị trói buộc không quá vạn lần. Nhưng là ở địa ngục này, phạm vi thần thức hình như càng nhở hơn nhiều!"
Mới tới địa ngục, Lâm Lôi cũng không dám tùy ý phát ra thần thức, xem thử bản thân có thể bao trùm bao xa.
Chỉ là Lâm Lôi cảm giác được, đối mặt với trói buộc thần thức tối cao này, còn vượt xa khi đối mặt với trói buộc thần thức tại chúng thần mộ địa.
Theo thời gian trôi qua, hoặc là loài người, hoặc là người thú, hoặc là ma thú… hoặc là bất kỳ loài vật nào có tính mạng lần lượt bị đưa đến địa ngục, đợi mặt trời mọc, chiếu rọi vào tòa thành tại Kính Nguyệt nhai này, các sinh vật ở các bề mặt vật chất bị đưa đến địa ngục, đã vượt qua trăm người.
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, tại một cánh cửa cách đó không xa, lại có một đám người áo tím đang nói cười lẫn nhau đi ra.
"Tam ca, để các người gác đêm, thật khổ cực" Những người áo tím đến đều mỉm cười chào hỏi, chỉ trong chốc lát đã có mấy trăm người áo tím xuất hiện, mỗi một người áo tím thực lực Lâm Lôi đều không thể điều tra. Đặc biệt trong đó có mấy người, chỉ đơn thuần là khí thế cũng đã làm cho Lâm Lôi sợ hãi. Cũng giống như A Đức Kim Tư lúc bình thường cũng là kẻ khác cảm thấy sợ hãi.
Vầng trăng lạnh lẽo tựa như một cái lưỡi liềm màu tím giắt qua bầu trời đêm, tản ra ánh trăng màu tím yêu dị, bao trùm cả thế giới khôn cùng ở phía dưới.
"Oành đùng đùng sóng nước u ám đập liên hồi vào vách núi cao vạn thước, đã hàng ngàn tỷ năm rồi, vô luận sóng từ biển lớn đánh vào như thế nào, vách núi này cũng vẫn như ngàn tỷ năm trước, vẫn đứng ở đó.
Vách núi này, thẳng từ trên xuống dưới, như được dao cắt, mặt ngoài bóng loáng giống như kính. Tại địa ngục này được gọi là Kính Nguyệt nhai.
Tại nơi cao nhất của Kính Nguyệt nhai, có một tòa thành cổ kính làm từ quáng thạch trong suốt màu tím, tòa thành cổ kính phảng phất như đã tồn tại từ lâu lắm rồi, chỉ là bên trong tòa thành màu tím này luôn có ánh sáng mơ hồ mộng ảo chiếu ra.
Ở giữa tòa thành màu tím, trên mặt đất trống trải được lát bởi một loại đá cũ kỷ màu vàng, cực kỳ bằng phẳng.
Ở trên đó, có hai người đang đứng canh một cái ma pháp trận rất lớn khuôn viên cả trăm thước, ma pháp trận này so với bắc cực băng nguyên truyền tống ma pháp trận không biết mà còn lớn hơn bao nhiêu lần, ở hai bên ma pháp trận này, có hai gã đàn ông khỏe mạnh đang đứng.
Hai người này, bên trong mặc trang phục màu tím, bên ngoài khoác trường bào màu tím thêu chỉ vàng, trên trán cũng có ấn ký đặc thù màu tím.
"Tam ca cũng thật là, không bỏ lỡ một chút thời gian tu luyện nào" Gã tóc ngắn màu đen cười nói.
Gã nam tử tóc bạc bên cạnh cũng cười nói: "Tam ca tu luyện như vậy, phỏng chừng không bao lâu nữa, Tam ca có thể đảm nhiệm được chức đội trưởng rồi". Cách hai người không xa, có một thanh niên đầu bóng lưỡng đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, trang phục cũng giống như bọn họ.
"Ông…”
Trên mặt đất, ở bên trong ma pháp trận cực lớn đó lại một lần nữa tản mát ra sương mù che chắn ánh sáng, chợt có ba bóng người vặn vẹo xuất hiện ở giữa ma pháp trận. Đợi đến khi sương mù biến mất, mới thấy rõ trên mặt đất hiện ra ba người. Ở chính giữa là thanh niên mặc trường bào màu lam, hai bên là mỹ nữ tóc dài màu vàng cùng một vị thiếu niên thanh tú có vẻ rất tinh quái.
Ba người này cũng rất lạ lẫm nhìn ra bốn phía.
"Ồ!" Gã thanh niên tóc đen áo tím cười ha ha nói "Thật hiếm có. Lần này ba người đi đến địa ngục, lại đều đạt tới thần cấp. Hình như trong đó hai người đều là trung vị thần cấp bậc. Ba người bọn họ xem như tương đối thông minh, chưa đạt tới Thánh vực đã đến đây, ha ha…"
"Thánh vực thực lực đi tới địa ngục, đó là ngu ngốc" Nam tử tóc bạc cười nói.
Thanh niên đầu bóng lưỡng đang khoanh chân tu luyện đứng lên, người này có một đôi mắt màu bạc lạnh như băng. Hắn trực tiếp đi tới, lạnh nhạt nói: "Hoan nghênh các ngươi, đi tới thế giới của cường giả - địa ngục!" Âm thanh khàn khàn vang lên trong không trung.
Ba người vừa được truyền tới, chính là Lâm Lôi, Địch Lỵ Á và Bối Bối.
"Thật mạnh!" Lâm Lôi nhìn thấy ba người này, trong lòng không nhịn được cảnh giác "Thực lực ba người này đều vượt qua ta, phỏng chừng là trung vị thần, nhưng cũng có thể là thượng vị thần".
Bối Bối lúc này cũng là vui mừng lẫn sợ hãi hô lớn: "Oa, áo bào màu tím thật dể coi. Nơi này là địa ngục sao? Ô ô, khí tức nguyên tốc thật đậm đặc, còn có. Người mạnh cũng rất nhiều… Ha ha, xem mấy người,cái kia, lại có sinh vật có sáu cái sừng, ta lần đầu tiên được nhìn thấy".
Trên mặt đất trống, trừ ba người áo bào tím ra. Bên cạnh còn có hơn mười dạng sinh vật khác nhau. Gần một nửa là có bộ dáng con người. Còn đại đa số còn lại đều là bộ dáng kỳ dị, rất nhiều kiểu Lâm Lôi bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy.
Nam tử áo tím đầu bóng lưởng kia đưa đôi mắt lạnh như băng nhìn kỹ Bối Bối: "Câm miệng!"
Bối Bối không khỏi ngạc nhiên.
"Lời nói của ta. Chỉ nói một lần! Các ngươi nghe rõ rồi chứ, nếu không có bị giết chết cũng đừng trách người khác" Nam tử áo tím đầu bóng lưởng giọng khàn khàn tựa hồ chưa bao giờ dao động.
Bối Bối hiển nhiên có chút không bực bội, nhưng Lâm Lôi tay phải khoác lên trên vai Bối Bối, khẽ dùng sức ngăn chặn Bối Bối, đồng thời dùng linh hồn trao đổi nói: "Bối Bối, nơi này là địa ngục, chúng ta ở chốn này chưa quen, đưng có gây họa nữa. Bối Lỗ Đặc đại nhân thực lực mạnh như vậy, cũng không thể nào quản lý được địa ngục".
Bối Bối tận đáy lòng mặc dù tức giận, cũng thành thật không gây náo loạn nữa: "Lão Đại, ta biết".
"Ba người các ngươi đến từ vật chất, các ngươi phải làm bây giờ, chính là đứng ở bên kia!" Nam tử áo tím đầu bóng lưởng đưa ngón tay chỉ về phía khoảng đất trống bên cạnh, nơi đó đang có hơn mười sinh vật đang yên lặng đứng. Lâm Lôi không khỏi nhìn lại.
[Hơn mười sinh vật này một nửa giống với loài người, đó cũng là các chủng tộc khác.
"Trong hơn mười sinh vật này, chỉ có năm người là thần cấp, người khác đều là thánh vực" Lâm Lôi liếc mắt qua đã thấy rõ.
Nam tử áo tím đầu bóng lưởng tiếp tục lạnh lùng nói: "Ba người các ngươi phải làm không được trái, không cho phép phát ra bất cứ thanh âm nào, không cho phép chạy loạn, tất cả đều phải nghe lệnh của chúng ta. Nếu như vi phạm, vậy tính mạng của các ngươi cũng chỉ đến đó mới thôi".
Nam tử tóc đen bên cạnh ha ha cười nói: "Tam ca ta đã nói, các ngươi nên lắng tai mà nghe. Nếu không… ha ha".
Nam tử áo tím đầu bóng lưởng liếc nhìn nam tử tóc đen, người này chỉ có thể cười mà thôi, nam tử áo tím đầu bóng lưởng tiếp tục lạnh lùng nói: "Cũng nói cho các ngươi, chúng ta sẽ nói cho các ngươi. Các ngươi không cần mở miệng hỏi, đợi sáng ngày mai, chúng ta sẽ đưa các ngươi đi!"
Nói xong, nam tử áo tím đầu bóng lưởng liền trở lại góc vừa rồi ngồi xuống nhắm mắt khoanh chân.
Mặt khác hai nam tử áo tím còn lại nhìn nhau mà cười.
Lâm Lôi trong đáy lòng vừa động: "Rạng sáng ngày mai, chúng ta sẽ đi? Đi đến đâu?"
"Lâm Lôi, chúng ta vừa mới đi tới địa ngục, muốn biết rõ tình hình ở nơi này, bây giờ cứ để ba ngời kia cứ nói đi" Thanh âm Địch Lỵ Á vang lên trong đầu Lâm Lôi, nàng cũng nắm lấy tay Lâm Lôi, Lâm Lôi quay đầu lại nhìn Địch Lỵ Á cười, chợt cùng nhau dẫn theo Bối Bối đi bên cạnh tới chõo đất trống đó.
Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á chỉ là muốn xem một chút sinh vật bên cạnh.
"Đây đều là từ vật chất tới, chỉ là không ít chủng tộc, Ngọc Lan đại lục chúng ta cũng chưa từng có" Địch Lỵ Á có chút mới lạ cùng Lâm Lôi dùng thần thức nói chuyện với nhau. Lâm Lôi cũng khẽ gật đầu: "Ồ, Địch Lỵ Á, ngươi xem chỗ bên cạnh ngươi kìa".
Ở phái sau hơn nười người này có một người, hắn toàn thân có vảy rồng, cái trán cũng có sừng rồng, thoạt nhìn cùng Long Huyết chiến sĩ cực kỳ giống nhau.
"Lão Đại, người kia và người biến thân hình như" Bối Bối cũng dùn linh hồn truyền âm nói. "Đó có phải là long nhân trong truyền thuyết không?"
"Có thể là đúng" Lâm Lôi rất lấy làm lạ.
Đến gần khoảng đất trống. Lâm Lôi thấy có nhiều chủng tộc sinh vật, mặc dù gần một nửa có bộ dáng loài người. Nhưng đó cũng là những kẻ mạnh đạt được tới thần cấp. Bất kể là chủng tộc gì, một khi đạt tới thần cấp đều có thể biến thành hình người.
"Lâm Lôi, nghe ý của nam tử đầu bóng lưởng vừa rồi nói, tựa hồ hừng sáng sẽ đưa chúng ta đi, ta phỏng chừng. Bọn họ mỗi ngày đều đưa người đi" Địch Lỵ Á rất nhanh đại khái đoán “Tại các bề mặt vật chất này thật đúng là có lớp, gần một ngày đã có nhiều người như vậy tới địa ngục!"
Lâm Lôi cũng âm thầm gật đầu.
Tại bề mặt Ngọc Lan đại lục, bình thường gần cả trăm năm mới có một người tới được vùng tối cao. Bất quá bề mặt vật chất thật sự nhiều, cho dù là đến địa ngục, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến.
"Ngàn tỷ năm, trong địa ngục này rốt cuộc là có bao nhiêu cường giả" Lâm Lôi liếc nhìn ba gã nam tử áo tím, Lâm Lôi cảm giác được… ba gã nam tử áo tím này, tản ra một loại khí tức đặc thù, loại khí tức này cũng làm cho Lâm Lôi trong lòng kiêng kỵ.
Đó không phải là trang phục bình thường. Cũng không phải đơn giản dùng thần lực ngưng tụ thành trang phục.
"Còn có ấn ký kia nữa" Lâm Lôi tự nhiên chú ý tới tại mi tâm của ba người áo tím đều có ấn ký màu tím. Tống ma pháp trận lại một lần nữa tỏa ánh sáng như sương mù, lần này đây lại có hai vật thật lớn xuất hiện ở giữa ma pháp trận, hai người cao chừng mười thước. Toàn thân có lông màu vàng cùng loại với quái vật viên hầu.
Loại quái vật này cũng có vảy màu đen trên đầu.
"Con mẹ nó, biến nhỏ đi!" Nam tử áo tím tóc đen bất mãn phẫn nộ quát lên.
Hai kẻ kia cao như nhà lầu ba tầng, hiển nhiên cũng là người mạnh, bị đối phương quát mắng như thế, một kẻ trong đó đầu óc nóng lên. Dĩ nhiên bất mãn rống giận. Thậm chí còn vung cái đuôi quất mạnh về phía nam tử áo tím.
"Tìm chết!" Nam tử áo tím trừng mắt. Trong tay đột ngột xuất hiện một cây trượng màu đen, cây trượng nọ đột nhiên biến dài. Dài chừng mấy chục thước có màu đen như ảo ảnh rồi đột nhiên nện xuống. Một cổ khí tức hủy diệt tràn ngập, nhất thời làm cho hai quái vật kia sực tỉnh lại.
Chỉ là, đã muộn!
"Phụp!" Quái vật cao mười trượng kia trong nháy mắt bị đập nát như tương.
Quái vật còn lại lập tức thu nhỏ thể tích, biến thành chỉ còn cao cỡ hai thước, hoảng sợ đứng ở một bên, miệng nói: "Đại nhân, tha mạng!"
"Đi tới địa ngục, còn tưởng các ngươi đang ở nhà hay sao, thật sự là tìm chết" Nam tử áo tím kia hừ một tiếng nói, "Nghe cho rõ, ngươi bây giờ phải làm là đứng sang bên kia, ngươi không nên hỏi bất cứ vấn đề gì, cái gì nên nói, thì sẽ nói cho ngươi. Không nên nói, ngươi hỏi đó là tìm chết".
"Đơn giản mà nói, chính là không cho phép phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ nghe lệnh của chúng ta!"
Nam tử áo tím tóc đen tay lật ra, thanh trượng màu đen kia liền biến mất không thấy nữa: "Tốt lắm, ngoan ngoãn đi qua kia đi".
"Lão Lục, mặt đất chuẩn bị cho sạch sẽ" Nam tử đầu bóng lưỡng đang ngồi khoanh chân mở miệng nói.
"Ồ…" Nam tử áo tím tóc đen nhìn mặt đất nhuộm máu, thi thể đã bị đạp nát như tương kia, không khỏi chau mày, lập tức quay đầu nhìn về phía quái vật cùng chủng loại với viên hầu kia, "Ngươi, mau tới đây".
Quái vật kia không khỏi run lên, lập tức nghi hoặc chỉ vào mình, trong mắt cũng tràn đầy nghi hoặc.
Hắn không dám lên tiếng!
"Đúng, chính là gọi ngươi" Nam tử áo tím tóc đen gật đầu nói, quái vật kia lập tức nhu thuận nhanh chóng chạy tới, nam tử áo tím tóc đen ngón tay chỉ xuống mặt đất, "Ngươi bây giờ, nhanh chóng dọn trên mặt đất cho sạch sẽ. Nếu còn một vết máu, ngươi sẽ cùng chết với huynh đệ của ngươi".
Quái vật kia sợ hãi gật đầu lia lịa.
Mà Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối ba người ở bên cạnh cũng khiếp sợ tận đáy lòng.
"Lão Đại, xem ra bọn họ thật đúng là nói giết là giết, một chút do dự cũng không có" Bối Bối dùng linh hồn truyền âm nói. Lâm Lôi nhìn thoáng qua nam tử áo tím tóc đen nọ nói: "Là không chút quan tâm, mỗi ngày trong địa ngục đều có nhiều người như vậy đến. Ai quan tâm đến dân cư như vậy? Còn nữa, nam tử áo tím tóc đen kia thực lực rất mạnh!"
Địch Lỵ Á, Bối Bối cũng đồng ý.
Bọn họ đều cảm giác được, ba gã áo tím này thực lực ít nhất cũng là trung vị thần.
"Từ đó cho thấy, nam tử áo tím này tu luyện hủy diệt, một kích vừa rồi cũng đồng thời ẩn chứa công kích vật chất, công kích linh hồn. Xem ra, ít nhất dung hợp được hai loại huyền ảo này!" Lâm Lôi trong đáy lòng không khỏi khiếp sợ thực lực của những người áo tím này.
Hơn nữa Lâm Lôi cũng nhìn ra được trong ba người áo tím kia, thực lực cực mạnh hẳn là nam tử đầu bóng lưởng lạnh lùng kia.
"Địa ngục này sức hút so với các mặt vật chất khác lớn gấp trăm lần" Lâm Lôi cẩn thận cảm thụ nơi này, lực hút lớn như vậy, đối với kẻ mạnh thần cấp mà nói không coi là cái gì, "Lúc đầu khi ta đi chúng thần mộ địa, phạm vi tinh thần lực bị trói buộc không quá vạn lần. Nhưng là ở địa ngục này, phạm vi thần thức hình như càng nhở hơn nhiều!"
Mới tới địa ngục, Lâm Lôi cũng không dám tùy ý phát ra thần thức, xem thử bản thân có thể bao trùm bao xa.
Chỉ là Lâm Lôi cảm giác được, đối mặt với trói buộc thần thức tối cao này, còn vượt xa khi đối mặt với trói buộc thần thức tại chúng thần mộ địa.
Theo thời gian trôi qua, hoặc là loài người, hoặc là người thú, hoặc là ma thú… hoặc là bất kỳ loài vật nào có tính mạng lần lượt bị đưa đến địa ngục, đợi mặt trời mọc, chiếu rọi vào tòa thành tại Kính Nguyệt nhai này, các sinh vật ở các bề mặt vật chất bị đưa đến địa ngục, đã vượt qua trăm người.
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, tại một cánh cửa cách đó không xa, lại có một đám người áo tím đang nói cười lẫn nhau đi ra.
"Tam ca, để các người gác đêm, thật khổ cực" Những người áo tím đến đều mỉm cười chào hỏi, chỉ trong chốc lát đã có mấy trăm người áo tím xuất hiện, mỗi một người áo tím thực lực Lâm Lôi đều không thể điều tra. Đặc biệt trong đó có mấy người, chỉ đơn thuần là khí thế cũng đã làm cho Lâm Lôi sợ hãi. Cũng giống như A Đức Kim Tư lúc bình thường cũng là kẻ khác cảm thấy sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.