Quyển 6 - Chương 6: Ma Pháp Thư Tịch
Ngã Cật Tây Hồng Thị
22/02/2013
Cho dù là kiến trúc hay bài trí, tòa phủ đệ đều nhất quán đến mức tinh tế. Đặc biệt là một nơi trong hậu viện gọi là “Tuyền Thuỷ Viên”, càng khiến Lâm Lôi vô cùng thích thú.
“Tuyền Thuỷ Viên” chính là nơi mà Khắc Lai Đức Bệ hạ từng tu luyện. Khắc Lai Đức là một vị Cửu cấp Cường Giả, muốn trở thành một vị Cửu cấp Cường Giả đương nhiên không thể chỉ trông vào khả năng thiên phú mà còn phải thường xuyên khổ luyện.
Nửa bên phải Tuyền Thủy Viên là một thảm cỏ rất rộng, bên cạnh bày sẵn các loại khí cụ để rèn luyện cơ thể. Nửa bên trái đặt một đám giả sơn, còn có một hồ nước suối nóng. Ôn tuyền của hồ nước nóng này bắt nguồn sâu trong đất, sau khi tu luyện khổ nhọc mà được trầm mình vào làn nước ấm nóng không ngừng tuần hoàn của hồ này, đích xác là một hưởng thụ mỹ diệu.
Lâm lôi ngâm mình trong hồ, để cho dòng nước ấm nóng cuồn cuộn ôm ấp thân thể mình, cảm giác dễ chịu đến kỳ diệu đó khiến hắn khoan khoái nhắm mắt lại.
“Lão đại, lúc nào thì mới giết tên Bạc Đức Sâm đó? Yến tiệc tối qua ta đã định giúp huynh ra tay rồi!” Bối Bối ngoi lên từ đáy nước, lông mao ướt sũng nhưng trông cực kỳ hưng phấn.
“Đừng sốt ruột!” Lâm Lôi lắc đầu, bước ra khỏi hồ nước, thay trang phục luyện công rồi bước sang thảm cỏ bên phải, bắt đầu niệm thầm Ma Pháp Chú Ngữ. Vừa qua mấy đoạn, Địa Hệ Nguyên Tố tụ tập lại dần xung quanh hắn, hào quang Thổ Hoàng Sắc lan ra khắp vùng đất dưới chân...
Địa Hệ Ma Pháp, Trọng Lực Thuật...
Lâm Lôi nhảy lên chúc đầu xuống đất, cố định trong tư thế đầu dưới chân trên, dùng hai cánh tay chống đỡ toàn thân, sau đó rút đi đến lúc chỉ còn một ngón. Trái phải mỗi bên một ngón, trong sự bao phủ của Trọng Lực Thuật, Lâm Lôi bắt đầu co duỗi cơ thể.
“Một, hai, ba…” hắn đếm thầm, đến một nghìn thì chuyển sang ngón tay khác.
Sự tu luyện của một chiến binh, quan trọng nhất vẫn là độ dẻo dai của cơ thể. Cơ thể càng dẻo dai, càng có khả năng tiếp nhận các loại Đấu lực khác nhau, chỉ như vậy mới có thể tiến bộ nhanh chóng! Cho dù là Long Huyết Chiến Binh thì nguyên tắc cũng không có gì khác.
Luyện tập đã nửa canh giờ, Lâm Lôi chợt nhún mính đứng thẳng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người thị nữ đang bước vào. Trên tay thị nữ bưng một chiếc mâm, trên mâm là một ấm trà và một chút trái cây.
“Đại... đại nhân, đây là nước trà và trái cây cho ngài...” Thị nữ bị cái nhìn chăm chú của Lâm Lôi làm lắp bắp nói không ra lời.
“Ai bảo cô tới đây?” Giọng Lâm Lôi lạnh như băng.
Thị nữ lặng người, lại lắp bắp: “Đại... đại nhân, tiểu tì lo... lo đại nhân khát nước...”
“Khát nước?” mặt Lâm Lôi vẫn không có chút biểu cảm, chợt quát: “Người đâu?”
Lập tức từ bên ngoài bốn chiến binh cao lớn chạy vào, những chiến binh này không phải của Vương quốc mà đều là người của Quang Minh Giáo Đình. Quang Minh Giáo Đình đã phái đến một tiểu đội hơn trăm kỵ sĩ chuyên bảo vệ sự an toàn cho Lâm Lôi.
“Đại nhân tha mạng!” Thị nữ sợ hãi quỳ sụp xuống.
Trong Ngọc Lan Đại Lục, địa vị quý tộc cao hơn thường dân rất nhiều. Bất kể quý tộc tước nào đều có thể giết người thường mà không bị truy cứu, chỉ cần có một lý do nào đó. Còn Lâm Lôi đã là tàng lớp quý tộc cao cấp nhất, ngay cả Quốc vương Khắc Lai Đức cũng không lấy thân phận ra để làm khó hắn.
Lâm Lôi nhìn thị nữ, gằn giọng: “Nhớ cho kỹ, khi ta đang ở Tuyền Thủy Viên không ai được phép vào, kẻ nào trái lệnh phạt hai mươi quân côn!”
“Hai mươi quân côn?” mặt thị nữ tức thì trắng bệch.
Quân côn là hình phạt bằng roi nặng nhất, một chiến binh cường tráng bị hai mươi quân côn thì mười ngày nửa tháng cũng chưa dậy nổi, còn thân thể nữ nhân chắc hẳn sẽ khó bảo toàn được tính mạng.
“Đại nhân tha mạng, Đại nhân tha mạng!” thị nữ run lẩy bẩy, luôn miệng cầu xin.
Lâm Lôi hừ nhạt: “Niệm tình người phạm tội lần đầu, phạt hai mươi roi mây. Lần sau còn tái phạm thì ta quyết không nương tay!”
“Tạ đại nhân, tạ ơn đại nhân!” thị nữ đó thầm thở phào thoát nạn. Nói về đau đớn thì roi mây còn gây đau hơn quân côn nhiều, nhưng roi mây chỉ làm tổn thương da thịt chứ không phạm vào lục phủ ngũ tạng, không đến mức làm mất mạng.
“Lôi ra!” Lâm Lôi quát bốn chiến binh.
“Tuân lệnh!” hai chiến binh bước lên phía trước, xốc thị nữ lôi đi, khay trà và trái cây vẫn để trên mặt đất.
Lâm Lôi hất đầu cho hai chiến binh kia lui, lại quay về chỗ thảm cỏ.
Tử Huyết Thần Kiếm là binh khí bí mật của hắn. Khi sử dụng Lâm Lôi thường để thẳng, thỉnh thoảng hắn cũng có thể bẻ cong thay đổi hình dạng. Lâm Lôi không muốn bất cứ ai biết được bí mật về thanh thần kiếm này. Bản thân đang tu luyện, lại càng không muốn để người khác nhìn thấy.
Tay phải Lâm Lôi đưa ngang thắt lưng, lập tức lóe lên tia sáng màu đỏ sẫm lạnh lẽo, một cây trường kiếm kỳ dị xuât hiện trên tay...
“Xoẹt”
Tuyền Thuỷ Viên tràn ngập những vệt sáng màu đỏ thẫm, bóng Lâm Lôi chuyển động không ngừng, hệt như du long hí thủy. Ma Pháp bổ trợ Phong hệ “Cực tốc” hoàn toàn hợp lực với bản thân, tốc độ di chuyển của hắn không những hét sức nhanh mà còn vô cùng linh hoạt.
Tu luyện Long Huyết Mật Điển, khổ luyện thân thể, khi nghỉ ngơi thì lại thực hành điêu khắc để luyện tập Tinh Thần Lực, tiến hành suy tưởng nâng cao Tinh Thần Lực trong làn nước hồ ôn tuyền.
Sự tu luyện của Lâm Lôi có thể nói là liên tục từng giây phút.
Lâm Lôi chưa tìm ra thời cơ tốt để đối phó với Bạc Đức Sâm. Nói cho cùng, sự qua lại giữa hai người chưa có gì gọi là gần gũi. Nếu Lâm Lôi trực tiếp đến phủ Bạc Đức Sâm hoặc giả Bạc Đức Sâm qua chỗ hắn, hễ sau đó mà Bạc Đức Sâm bị giết thì e rằng chưa đầy nửa ngày sau Khắc Lai Đức bệ hạ đã biết chuyện rồi.
Cho dù tiềm lực hay ý nghĩa của Lâm Lôi có lớn đến cỡ nào, nếu giết thân đệ của Khắc Lai Đức thì ông ta cũng không thể nương tay...
Trong phòng khách, Lâm Lôi đang thong thả ăn trưa.
Ăn trưa xong, hắn lại nghĩ đến Bạc Đức Sâm. “Bạc Đức Sâm này mấy hôm nay không đến tìm ta, xem ra ta phải đích thân ra tay vậy!” Lâm Lôi quyết định không ôm cây đợi thỏ nữa mà trực tiếp đi tìm con mồi...
“Đại nhân...” Một thị nữ đi tới bẩm báo: “Hồng Y Đại Chủ Giáo Quang Minh Giáo Đình Cát Nhĩ Mặc Đại nhân đến!”
“Cát Nhĩ Mặc?” Lâm Lôi thoáng trầm ngâm, sau đó bước nhanh ra cổng đích thân nghênh đón khách.
Hai người yên vị trong khách sảnh, Cát Nhĩ mặc cười ha hả: “Lâm Lôi, nghe nói cuộc sống của ngươi rất nhàn tản. Lức không tu luyện thì ngâm nước suối nóng, thỉnh thoảng lại Thạch Điêu điêu khắc, cuộc sống đó thật khiến người ta ao ước nha!”
Lâm Lôi gật đầu cười phụ họa.
“Nhưng Lâm Lôi...” Cát Nhĩ Mặc trở lại nghiêm túc: “Ta phải nhắc nhở ngươi, Thạch Điêu của ngươi quả thực rất đáng giá, nhưng điều quyết định địa vị của ngươi chính là thực lực bản thân! Ví như gia tộc Đức Bố Ân ở gần đây đó, họ có nhiều tiền không? Rất nhiều, nhưng nói đến địa vị thì vẫn không thể sánh với ngươi được!”
Trong lòng Lâm Lôi cũng hiểu chân lý đó.
Tiền bạc, quả thực rất hữu dụng, nhưng khi thực lực đã đạt đến cực điểm thì tiền bạc cũng trở nên chuyện thứ yếu. Đối với một vị Thánh Vực Cường Giả chẳng hạn, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân mà thôi. Đây cũng là lý do tại sao Đạo Sâm Thương Hội chịu bỏ ra một trăm triệu tiền vàng để Lâm Lôi chịu gia nhập.
Đối với những hội đoàn như Đạo Sâm Thương Hội, có một Siêu cấp Cường Giả làm thành viên là vô cùng quan trọng.
“Đa tạ Đại nhân đã nhắc nhở!” Lâm Lôi mỉm cười gật đầu.
Lâm Lôi vốn không hề nói ra, Thạch Điêu điêu khắc mới chính là nguyên nhân thực sự khiến hắn mới mười bảy tuổi đã trở thành một Thất cấp Song Hệ Ma Pháp Sư.
“Ta cũng muốn nói, rốt cuộc ngươi nên nghỉ ngơi một chút...” Cát Nhĩ Mặc quay nhìn người chủ tế phía sau. Chủ tế đó liền mở chiếc túi nhỏ trên lưng, lấy ra một chiếc hộp đá.
Chủ tế tiến lên đặt chiếc hộp đá giữa Cát Nhĩ Mặc và Lâm Lôi.
“Cát Nhĩ Mặc đại nhân, đây là...?” Trong lòng Lâm Lôi đã có một dự đoán.
Cát Nhĩ Mặc cười nhẹ: “Lâm Lôi, tự mở ra đi!”
Lâm Lôi cẩn thận mở hộp, lớp vải phủ dưới nắp hộp tách ra, bên trong là hai cuốn thư tịch làm bằng tơ tằm, cùng một màu vàng kim tôi tối.
“Đây là...?” Lâm Lôi nhìn Cát Nhĩ Mặc.
“Lâm Lôi, không phải ta đã từng nói sao? Ta sẽ giao cho ngươi những thư tịch về Ma Pháp Chú Ngữ của Địa hệ và Phong hệ. Chính là hai cuốn sách này đây!” Cát Nhĩ Mặc cười nói.
Lâm Lôi không khỏi vui mừng.
Ma Pháp Chú Ngữ và những phương pháp để thi triển Ma Pháp, quả thực là vô cùng quan trọng. Không có bảo bối này, cho dù Tinh Thần hay Ma Pháp Lực bản thân có cao đến cỡ nào, cũng không thể thi triển Ma Pháp mạnh mẽ hơn.
Lâm Lôi lập tức mở một cuốn sách. “Phong Hệ!” lật trang đầu tiên, nguyên lai là khái quát sơ lược cả cuốn sách.
Các trang tiếp theo lần lượt miêu tả từng loại Ma Pháp trong Phong Hệ, cuốn sách viết rất tỉ mỉ, không những phương pháp thực hiện mà những điểm quan trọng cần chú ý trong từng loại Ma pháp cũng được ghi chép rất rõ ràng.
Lâm Lôi giở ngay đến phần tầng thứ cao hơn Thất cấp. Những Ma Pháp diệu kỳ, uy lực kinh người khiến hắn phải kinh ngạc. Lâm Lôi không thể không thừa nhận, vị tiền bối viết ra cuốn sách này quả thực là nhân tài vô song.
“Cửu cấp Ma Pháp, Ma Ảnh Thuật, nguyên lý là kết hợp bổ trợ hai ma pháp Cực Tốc và Phong Chi Tưởng Dực, hiệu quả kỳ diệu như đôi cánh của thần tiên, tốc độ cực nhanh, di chuyển linh hoạt”
Vô cùng hoàn hảo… xem những giải thích từ thấp lên cao của Phong Hệ, Lâm Lôi khôn giấu nổi vui mừng.
Một thế giới mới mẻ đang mở ra trước mắt hắn.
Nếu như sau này bản thân thành thục Phong Địa Lưỡng Pháp, lại thêm công lực của Long Huyết Chiến Binh thì sức tấn công chắc hẳn phải kinh người.
Thấy Lâm Lôi hoàn toàn chìm đắm vào trong cuốn Ma Pháp, Cát Nhĩ Mặc không những không lấy làm phiền mà còn gật đầu vẻ hài lòng, im lặng đứng dậy ra về.
…...........
Trong Tuyền Thủy Viên.
Lâm Lôi xếp bằng tròn trên bãi cỏ, toàn thân lại bắt đầu chấn động, năng lực đặc biệt của Huyết Mạch Long Huyết Chiến Binh không ngừng xâm nhập vào từng ngóc ngách trên cơ thể, khiến tốc độ mà cơ thể hắn cảm nhận là không ngừng tăng lên.
“Lão đại, tối nay Bạc Đức Sâm tới, huynh vẫn còn tâm trạng tu luyện sao?” Bối Bối bò trên vai Lâm Lôi, nhắc nhở.
Lâm Lôi mở trừng mắt, nhìn sang Bối Bối.
“Có tâm trạng tu luyện?”
Lâm Lôi bỗng thấy trong lòng đắng ngắt. Buổi sáng Bạc Đức Sâm cho người đến thông báo, tối nay y sẽ một mình tới vấn an Lâm Lôi. Là Tài Vụ Đại Thần, Bạc Đức Sâm đương nhiên muốn tạo mối giao hảo với những quý tộc khác. Chỉ vì mấy ngày nay bận lo vụ buôn lậu Thủy ngọc khoáng thạch nên không có thời gian cho cuộc viếng thăm Lâm Lôi.
“Ta không có tâm trạng nhưng vẫn phải tiếp tục tu luyện. Chỉ có thực lực mạnh mẽ thì mới nắm chắc phần thắng!” Lâm Lôi thầm nhủ.
Kế hoạch của hắn...
Trong vòng nửa năm phải giết được Bạc Đức Sâm và nắm được tin tức về kẻ đứng sau lưng y. Sau khi tìm ra được người đó thì trước ngày giỗ của phụ thân năm sau sẽ dò được tin tức của mẫu thân, hoặc giết chết kẻ giật dây Bạc Đức Sâm.
“Aaaaaaaaaa!”
Bên ngoài Tuyền Thuỷ Viên bỗng vang lên một tiếng hét kinh hoàng.
Lâm Lôi giật mình, nhún chân bay lên đứng trên hòn giả sơn. Từ vị trí đó hắn nhìn thấy rất rõ ràng, mười chiến binh Quang Minh Giáo Đình canh cửa, toàn thân đã bắt đầu phân hủy, kêu gào không ngớt, máu chảy lênh láng trên mặt đất.
Cùng lúc đó, một làn sương mù đen dày đặc từ bốn phía đang lao về Tuyền Thủy Viên. Đám sương mù ấy đi đến đâu, dù là người hay động vật đều bị rữa ra mà chết.
Lâm Lôi ngửa mặt nhìn lên. Bầu trời đã hoàn toàn bị che phủ, từ cả bốn phía, sương mù đen kịt đang nhanh chóng kéo tới.
“Có người...!” Lâm Lôi thậm chí cảm thấy được mấy bóng người màu đen xông ra từ đám mây mù, xuyên thẳng qua người hắn.
Không còn đường nào để chạy nữa...
“Vù” Lâm Lôi nhảy khỏi hòn giả sơn, đoạn thoắt như một con cá lặn xuống hồ Tuyền Thủy...
Từ chương 2 đến chương 10 là mụi dịch. Các winh để mụi tự post lên nha.
“Tuyền Thuỷ Viên” chính là nơi mà Khắc Lai Đức Bệ hạ từng tu luyện. Khắc Lai Đức là một vị Cửu cấp Cường Giả, muốn trở thành một vị Cửu cấp Cường Giả đương nhiên không thể chỉ trông vào khả năng thiên phú mà còn phải thường xuyên khổ luyện.
Nửa bên phải Tuyền Thủy Viên là một thảm cỏ rất rộng, bên cạnh bày sẵn các loại khí cụ để rèn luyện cơ thể. Nửa bên trái đặt một đám giả sơn, còn có một hồ nước suối nóng. Ôn tuyền của hồ nước nóng này bắt nguồn sâu trong đất, sau khi tu luyện khổ nhọc mà được trầm mình vào làn nước ấm nóng không ngừng tuần hoàn của hồ này, đích xác là một hưởng thụ mỹ diệu.
Lâm lôi ngâm mình trong hồ, để cho dòng nước ấm nóng cuồn cuộn ôm ấp thân thể mình, cảm giác dễ chịu đến kỳ diệu đó khiến hắn khoan khoái nhắm mắt lại.
“Lão đại, lúc nào thì mới giết tên Bạc Đức Sâm đó? Yến tiệc tối qua ta đã định giúp huynh ra tay rồi!” Bối Bối ngoi lên từ đáy nước, lông mao ướt sũng nhưng trông cực kỳ hưng phấn.
“Đừng sốt ruột!” Lâm Lôi lắc đầu, bước ra khỏi hồ nước, thay trang phục luyện công rồi bước sang thảm cỏ bên phải, bắt đầu niệm thầm Ma Pháp Chú Ngữ. Vừa qua mấy đoạn, Địa Hệ Nguyên Tố tụ tập lại dần xung quanh hắn, hào quang Thổ Hoàng Sắc lan ra khắp vùng đất dưới chân...
Địa Hệ Ma Pháp, Trọng Lực Thuật...
Lâm Lôi nhảy lên chúc đầu xuống đất, cố định trong tư thế đầu dưới chân trên, dùng hai cánh tay chống đỡ toàn thân, sau đó rút đi đến lúc chỉ còn một ngón. Trái phải mỗi bên một ngón, trong sự bao phủ của Trọng Lực Thuật, Lâm Lôi bắt đầu co duỗi cơ thể.
“Một, hai, ba…” hắn đếm thầm, đến một nghìn thì chuyển sang ngón tay khác.
Sự tu luyện của một chiến binh, quan trọng nhất vẫn là độ dẻo dai của cơ thể. Cơ thể càng dẻo dai, càng có khả năng tiếp nhận các loại Đấu lực khác nhau, chỉ như vậy mới có thể tiến bộ nhanh chóng! Cho dù là Long Huyết Chiến Binh thì nguyên tắc cũng không có gì khác.
Luyện tập đã nửa canh giờ, Lâm Lôi chợt nhún mính đứng thẳng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người thị nữ đang bước vào. Trên tay thị nữ bưng một chiếc mâm, trên mâm là một ấm trà và một chút trái cây.
“Đại... đại nhân, đây là nước trà và trái cây cho ngài...” Thị nữ bị cái nhìn chăm chú của Lâm Lôi làm lắp bắp nói không ra lời.
“Ai bảo cô tới đây?” Giọng Lâm Lôi lạnh như băng.
Thị nữ lặng người, lại lắp bắp: “Đại... đại nhân, tiểu tì lo... lo đại nhân khát nước...”
“Khát nước?” mặt Lâm Lôi vẫn không có chút biểu cảm, chợt quát: “Người đâu?”
Lập tức từ bên ngoài bốn chiến binh cao lớn chạy vào, những chiến binh này không phải của Vương quốc mà đều là người của Quang Minh Giáo Đình. Quang Minh Giáo Đình đã phái đến một tiểu đội hơn trăm kỵ sĩ chuyên bảo vệ sự an toàn cho Lâm Lôi.
“Đại nhân tha mạng!” Thị nữ sợ hãi quỳ sụp xuống.
Trong Ngọc Lan Đại Lục, địa vị quý tộc cao hơn thường dân rất nhiều. Bất kể quý tộc tước nào đều có thể giết người thường mà không bị truy cứu, chỉ cần có một lý do nào đó. Còn Lâm Lôi đã là tàng lớp quý tộc cao cấp nhất, ngay cả Quốc vương Khắc Lai Đức cũng không lấy thân phận ra để làm khó hắn.
Lâm Lôi nhìn thị nữ, gằn giọng: “Nhớ cho kỹ, khi ta đang ở Tuyền Thủy Viên không ai được phép vào, kẻ nào trái lệnh phạt hai mươi quân côn!”
“Hai mươi quân côn?” mặt thị nữ tức thì trắng bệch.
Quân côn là hình phạt bằng roi nặng nhất, một chiến binh cường tráng bị hai mươi quân côn thì mười ngày nửa tháng cũng chưa dậy nổi, còn thân thể nữ nhân chắc hẳn sẽ khó bảo toàn được tính mạng.
“Đại nhân tha mạng, Đại nhân tha mạng!” thị nữ run lẩy bẩy, luôn miệng cầu xin.
Lâm Lôi hừ nhạt: “Niệm tình người phạm tội lần đầu, phạt hai mươi roi mây. Lần sau còn tái phạm thì ta quyết không nương tay!”
“Tạ đại nhân, tạ ơn đại nhân!” thị nữ đó thầm thở phào thoát nạn. Nói về đau đớn thì roi mây còn gây đau hơn quân côn nhiều, nhưng roi mây chỉ làm tổn thương da thịt chứ không phạm vào lục phủ ngũ tạng, không đến mức làm mất mạng.
“Lôi ra!” Lâm Lôi quát bốn chiến binh.
“Tuân lệnh!” hai chiến binh bước lên phía trước, xốc thị nữ lôi đi, khay trà và trái cây vẫn để trên mặt đất.
Lâm Lôi hất đầu cho hai chiến binh kia lui, lại quay về chỗ thảm cỏ.
Tử Huyết Thần Kiếm là binh khí bí mật của hắn. Khi sử dụng Lâm Lôi thường để thẳng, thỉnh thoảng hắn cũng có thể bẻ cong thay đổi hình dạng. Lâm Lôi không muốn bất cứ ai biết được bí mật về thanh thần kiếm này. Bản thân đang tu luyện, lại càng không muốn để người khác nhìn thấy.
Tay phải Lâm Lôi đưa ngang thắt lưng, lập tức lóe lên tia sáng màu đỏ sẫm lạnh lẽo, một cây trường kiếm kỳ dị xuât hiện trên tay...
“Xoẹt”
Tuyền Thuỷ Viên tràn ngập những vệt sáng màu đỏ thẫm, bóng Lâm Lôi chuyển động không ngừng, hệt như du long hí thủy. Ma Pháp bổ trợ Phong hệ “Cực tốc” hoàn toàn hợp lực với bản thân, tốc độ di chuyển của hắn không những hét sức nhanh mà còn vô cùng linh hoạt.
Tu luyện Long Huyết Mật Điển, khổ luyện thân thể, khi nghỉ ngơi thì lại thực hành điêu khắc để luyện tập Tinh Thần Lực, tiến hành suy tưởng nâng cao Tinh Thần Lực trong làn nước hồ ôn tuyền.
Sự tu luyện của Lâm Lôi có thể nói là liên tục từng giây phút.
Lâm Lôi chưa tìm ra thời cơ tốt để đối phó với Bạc Đức Sâm. Nói cho cùng, sự qua lại giữa hai người chưa có gì gọi là gần gũi. Nếu Lâm Lôi trực tiếp đến phủ Bạc Đức Sâm hoặc giả Bạc Đức Sâm qua chỗ hắn, hễ sau đó mà Bạc Đức Sâm bị giết thì e rằng chưa đầy nửa ngày sau Khắc Lai Đức bệ hạ đã biết chuyện rồi.
Cho dù tiềm lực hay ý nghĩa của Lâm Lôi có lớn đến cỡ nào, nếu giết thân đệ của Khắc Lai Đức thì ông ta cũng không thể nương tay...
Trong phòng khách, Lâm Lôi đang thong thả ăn trưa.
Ăn trưa xong, hắn lại nghĩ đến Bạc Đức Sâm. “Bạc Đức Sâm này mấy hôm nay không đến tìm ta, xem ra ta phải đích thân ra tay vậy!” Lâm Lôi quyết định không ôm cây đợi thỏ nữa mà trực tiếp đi tìm con mồi...
“Đại nhân...” Một thị nữ đi tới bẩm báo: “Hồng Y Đại Chủ Giáo Quang Minh Giáo Đình Cát Nhĩ Mặc Đại nhân đến!”
“Cát Nhĩ Mặc?” Lâm Lôi thoáng trầm ngâm, sau đó bước nhanh ra cổng đích thân nghênh đón khách.
Hai người yên vị trong khách sảnh, Cát Nhĩ mặc cười ha hả: “Lâm Lôi, nghe nói cuộc sống của ngươi rất nhàn tản. Lức không tu luyện thì ngâm nước suối nóng, thỉnh thoảng lại Thạch Điêu điêu khắc, cuộc sống đó thật khiến người ta ao ước nha!”
Lâm Lôi gật đầu cười phụ họa.
“Nhưng Lâm Lôi...” Cát Nhĩ Mặc trở lại nghiêm túc: “Ta phải nhắc nhở ngươi, Thạch Điêu của ngươi quả thực rất đáng giá, nhưng điều quyết định địa vị của ngươi chính là thực lực bản thân! Ví như gia tộc Đức Bố Ân ở gần đây đó, họ có nhiều tiền không? Rất nhiều, nhưng nói đến địa vị thì vẫn không thể sánh với ngươi được!”
Trong lòng Lâm Lôi cũng hiểu chân lý đó.
Tiền bạc, quả thực rất hữu dụng, nhưng khi thực lực đã đạt đến cực điểm thì tiền bạc cũng trở nên chuyện thứ yếu. Đối với một vị Thánh Vực Cường Giả chẳng hạn, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân mà thôi. Đây cũng là lý do tại sao Đạo Sâm Thương Hội chịu bỏ ra một trăm triệu tiền vàng để Lâm Lôi chịu gia nhập.
Đối với những hội đoàn như Đạo Sâm Thương Hội, có một Siêu cấp Cường Giả làm thành viên là vô cùng quan trọng.
“Đa tạ Đại nhân đã nhắc nhở!” Lâm Lôi mỉm cười gật đầu.
Lâm Lôi vốn không hề nói ra, Thạch Điêu điêu khắc mới chính là nguyên nhân thực sự khiến hắn mới mười bảy tuổi đã trở thành một Thất cấp Song Hệ Ma Pháp Sư.
“Ta cũng muốn nói, rốt cuộc ngươi nên nghỉ ngơi một chút...” Cát Nhĩ Mặc quay nhìn người chủ tế phía sau. Chủ tế đó liền mở chiếc túi nhỏ trên lưng, lấy ra một chiếc hộp đá.
Chủ tế tiến lên đặt chiếc hộp đá giữa Cát Nhĩ Mặc và Lâm Lôi.
“Cát Nhĩ Mặc đại nhân, đây là...?” Trong lòng Lâm Lôi đã có một dự đoán.
Cát Nhĩ Mặc cười nhẹ: “Lâm Lôi, tự mở ra đi!”
Lâm Lôi cẩn thận mở hộp, lớp vải phủ dưới nắp hộp tách ra, bên trong là hai cuốn thư tịch làm bằng tơ tằm, cùng một màu vàng kim tôi tối.
“Đây là...?” Lâm Lôi nhìn Cát Nhĩ Mặc.
“Lâm Lôi, không phải ta đã từng nói sao? Ta sẽ giao cho ngươi những thư tịch về Ma Pháp Chú Ngữ của Địa hệ và Phong hệ. Chính là hai cuốn sách này đây!” Cát Nhĩ Mặc cười nói.
Lâm Lôi không khỏi vui mừng.
Ma Pháp Chú Ngữ và những phương pháp để thi triển Ma Pháp, quả thực là vô cùng quan trọng. Không có bảo bối này, cho dù Tinh Thần hay Ma Pháp Lực bản thân có cao đến cỡ nào, cũng không thể thi triển Ma Pháp mạnh mẽ hơn.
Lâm Lôi lập tức mở một cuốn sách. “Phong Hệ!” lật trang đầu tiên, nguyên lai là khái quát sơ lược cả cuốn sách.
Các trang tiếp theo lần lượt miêu tả từng loại Ma Pháp trong Phong Hệ, cuốn sách viết rất tỉ mỉ, không những phương pháp thực hiện mà những điểm quan trọng cần chú ý trong từng loại Ma pháp cũng được ghi chép rất rõ ràng.
Lâm Lôi giở ngay đến phần tầng thứ cao hơn Thất cấp. Những Ma Pháp diệu kỳ, uy lực kinh người khiến hắn phải kinh ngạc. Lâm Lôi không thể không thừa nhận, vị tiền bối viết ra cuốn sách này quả thực là nhân tài vô song.
“Cửu cấp Ma Pháp, Ma Ảnh Thuật, nguyên lý là kết hợp bổ trợ hai ma pháp Cực Tốc và Phong Chi Tưởng Dực, hiệu quả kỳ diệu như đôi cánh của thần tiên, tốc độ cực nhanh, di chuyển linh hoạt”
Vô cùng hoàn hảo… xem những giải thích từ thấp lên cao của Phong Hệ, Lâm Lôi khôn giấu nổi vui mừng.
Một thế giới mới mẻ đang mở ra trước mắt hắn.
Nếu như sau này bản thân thành thục Phong Địa Lưỡng Pháp, lại thêm công lực của Long Huyết Chiến Binh thì sức tấn công chắc hẳn phải kinh người.
Thấy Lâm Lôi hoàn toàn chìm đắm vào trong cuốn Ma Pháp, Cát Nhĩ Mặc không những không lấy làm phiền mà còn gật đầu vẻ hài lòng, im lặng đứng dậy ra về.
…...........
Trong Tuyền Thủy Viên.
Lâm Lôi xếp bằng tròn trên bãi cỏ, toàn thân lại bắt đầu chấn động, năng lực đặc biệt của Huyết Mạch Long Huyết Chiến Binh không ngừng xâm nhập vào từng ngóc ngách trên cơ thể, khiến tốc độ mà cơ thể hắn cảm nhận là không ngừng tăng lên.
“Lão đại, tối nay Bạc Đức Sâm tới, huynh vẫn còn tâm trạng tu luyện sao?” Bối Bối bò trên vai Lâm Lôi, nhắc nhở.
Lâm Lôi mở trừng mắt, nhìn sang Bối Bối.
“Có tâm trạng tu luyện?”
Lâm Lôi bỗng thấy trong lòng đắng ngắt. Buổi sáng Bạc Đức Sâm cho người đến thông báo, tối nay y sẽ một mình tới vấn an Lâm Lôi. Là Tài Vụ Đại Thần, Bạc Đức Sâm đương nhiên muốn tạo mối giao hảo với những quý tộc khác. Chỉ vì mấy ngày nay bận lo vụ buôn lậu Thủy ngọc khoáng thạch nên không có thời gian cho cuộc viếng thăm Lâm Lôi.
“Ta không có tâm trạng nhưng vẫn phải tiếp tục tu luyện. Chỉ có thực lực mạnh mẽ thì mới nắm chắc phần thắng!” Lâm Lôi thầm nhủ.
Kế hoạch của hắn...
Trong vòng nửa năm phải giết được Bạc Đức Sâm và nắm được tin tức về kẻ đứng sau lưng y. Sau khi tìm ra được người đó thì trước ngày giỗ của phụ thân năm sau sẽ dò được tin tức của mẫu thân, hoặc giết chết kẻ giật dây Bạc Đức Sâm.
“Aaaaaaaaaa!”
Bên ngoài Tuyền Thuỷ Viên bỗng vang lên một tiếng hét kinh hoàng.
Lâm Lôi giật mình, nhún chân bay lên đứng trên hòn giả sơn. Từ vị trí đó hắn nhìn thấy rất rõ ràng, mười chiến binh Quang Minh Giáo Đình canh cửa, toàn thân đã bắt đầu phân hủy, kêu gào không ngớt, máu chảy lênh láng trên mặt đất.
Cùng lúc đó, một làn sương mù đen dày đặc từ bốn phía đang lao về Tuyền Thủy Viên. Đám sương mù ấy đi đến đâu, dù là người hay động vật đều bị rữa ra mà chết.
Lâm Lôi ngửa mặt nhìn lên. Bầu trời đã hoàn toàn bị che phủ, từ cả bốn phía, sương mù đen kịt đang nhanh chóng kéo tới.
“Có người...!” Lâm Lôi thậm chí cảm thấy được mấy bóng người màu đen xông ra từ đám mây mù, xuyên thẳng qua người hắn.
Không còn đường nào để chạy nữa...
“Vù” Lâm Lôi nhảy khỏi hòn giả sơn, đoạn thoắt như một con cá lặn xuống hồ Tuyền Thủy...
Từ chương 2 đến chương 10 là mụi dịch. Các winh để mụi tự post lên nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.