Bàn Long

Quyển 17 - Chương 46: Một người không lưu

Ngã Cật Tây Hồng Thị

27/02/2013

Lâm Lôi cảm thấy trái tim trong nháy mắt vỡ vụn!

Ở cùng một chỗ với Địch Lỵ Á, Lâm Lôi tựa như con thuyền cô đơn tìm về bến cảng, con tim có sự trứ tĩnh chưa từng có. Nơi tâm linh sâu nhất của hai người đều đã ràng chặt lấy nhau. Ai cũng không rời xa ai!

"Không, không, sẽ không …" Lâm Lôi không thể chấp nhận.

Tình nguyện chết đi, Lâm Lôi cũng không muốn nhìn thấy cảnh này.

Đã bao nhiêu năm, năm đó lần đầu tiên biết tin tức cha đã chết, ngày đó trơ mắt nhìn Đức Lâm gia gia vì hắn mà hy sinh. Hai lần đó Lâm Lôi bi thống gần chết. Từ hai lần đó về sau, trong lòng Lâm Lôi liền tràn đầy cừu hận, trong lòng lạnh như băng.

Nhưng bởi vì Địch Lỵ Á …Lâm Lôi mới một lần có được cảm giác ấm áp có gia đình. Trước mặt Địch Lỵ Á, Lâm Lôi không phải giữ kẽ một chút gì, trái tim hoàn toàn tan vào Địch Lỵ Á, Lâm Lôi cảm thấy chính mình thực sự hạnh phúc. Ông trời đãi mình không tệ …

Bởi vì bản thân có Địch Lỵ Á, sinh mệnh có thêm một nửa khác!

Chính là hôm nay …

Cha chết đi, Đức Lâm gia gia chết đi … hai lần đả kích đó xém làm cho Lâm Lôi gục ngã, mà đả kích hôm nay đây so với hai lần trước càng mãnh liệt hơn. Địch Lỵ Á và Lâm Lôi sống cùng với nhau, thời gian đã rất dài!

Ngàn năm chia ngọt sẻ bùi cùng nhau. Tính mạng đã nối với nhau.

"Điều này…" Phổ Tư La cũng ngây người.

"Địch Lỵ Á!" Bối Bối ngây ngốc. Hắn và Lâm Lôi có linh hồn liên hệ. Hắn thậm chí cũng cảm nhận được nỗi đau chết chóc, bi tuyệt truyền tới từ linh hồn Lâm Lôi. Linh hồn Bối Bối thậm chí không khỏi run rẩy. Cái loại tuyệt vọng này là loại gì?

"Lão Đại!" Bối Bối đã khóc.

“Oanh long long!” Thản Phổ toàn thân bao phủ trong hắc quang, lại một lần nữa đột nhiên đánh lén về phía Lâm Lôi, mà Lâm Lôi hẵn còn ngây ngốc đứng ở giữa không trung.

"Đi chết đi." Thản Phổ hưng phấn đến mức run rẩy.

Một quyền toàn lực hướng đầu Lâm Lôi đập tới. Quyền đầu chưa tới, sóng gợn không gian chấn động đã xâm nhập vào trong đầu Lâm Lôi. Lâm Lôi có chút mờ mịt quay đầu nhìn lại. Đập vào mắt Lâm Lôi là quyền đầu mầu đen kia.

"A a a!” Lâm Lôi phảng phất giống như phát điên phát ra tiếng tru đáng sợ! Tay trái còn lành lặn vươn ra, trực tiếp bắt lấy quyền đầu đánh úp của đối phương, kéo về lồng ngực của mình. "Phốc xích!" Một quyền lăng lệ đó đánh rách chủ thần lực phòng ngự bên ngoài của Lâm Lôi, nện vào trong lồng ngực.

"Răng rắc!" tiếng xương ngực gãy. Lồng ngực Lâm Lôi lõm vào.

"Hả?" Thản Phổ hoàn toàn sửng sốt. Lâm Lôi định làm gì?

"Hô!" Long vĩ của Lâm Lôi đột ngột bay tới, trực tiếp đem Thản Phổ ghìm lại. Tay trái Lâm Lôi nắm chặt lấy tay phải đối phương, long vĩ trói đối phương lại, đem hai người cuộn thành một khối.

Thản Phổ giãy thoát không ra! Hai người mặt đối mặt, ở cùng một chỗ!

"A a a!” Lâm Lôi lại tựa như kẻ điên, mãnh liệt gục đầu, hung hăng đập trán vào đối phương. Chiếc sừng đáng sợ mầu vàng xanh có quang vựng thanh sắc lưu chuyển trên trán Lâm Lôi hung hăng đâm tới.

"Cút đi!" Thản Phổ giẫy dụa muốn thoát ra.

Chính là ngoài thân Lâm Lôi chủ thần lực mênh mông bao bọc. Thủy hệ chủ thần lực ... cường đại nhất chính là phòng ngự, đặc biệt thân thể Lâm Lôi vốn mạnh mẽ hơn so với hắn. Thản Phổ này muốn thoát ra. Thật khó a!

"Chết đi!" Lâm Lôi tru lên như kẻ điên! Chiếc đầu điên cuồng không ngừng đập vào đầu đối phương. Chiếc sừng đáng sợ lưu chuyển chủ thần lực trên trán không ngừng đâm tới!

Cứng rắn nhất, sắc bén nhất trên người Lâm Lôi là cái gì? Không phải nắm tay, không phải lân giáp, mà là chiếc sừng này! Giống như cức bối thiết giáp long kia, một kích mạnh nhất trước khi chết là bắn ra chiếc sừng như thế này. Sừng của cửu cấp ma thú cức bối thiết giáp long đủ để đâm thủng thân thể thánh vực ma thú, mà sừng này của Lâm Lôi đã trải qua quá trình cường hóa bằng Thanh Long tinh huyết và chủ thần lực. Độ sắc bén, cực kỳ đáng sợ.

Cùng Thản Phổ, đầu đập vào đầu… Thản Phổ thân thể vốn không bằng Lâm Lôi.

Khi phòng ngự chủ thần lực bị ba lần đâm liên tục bị phá tan, Thản Phổ chỉ kịp gào lên một tiếng, sau đó thanh âm của hắn biến mất.

"Bồng!" "Bồng!" "Bồng!" "Bồng!" "Bồng!"…

Trong nháy mắt công phu, không biết Lâm Lôi đập đầu vào đối phương bao nhiêu lần. Bối Bối, Phổ Tư La, Đặc Duy Lạp, thậm chí bốn gã trưởng lão của đối phương đều sửng sốt nhìn. Thản Phổ kia cả đầu đều bị đập nát vụn. Thần cách đã bị đập bay ra ngoài, Lâm Lôi vẫn không ngừng đập đầu xuống. Đập vỡ đầu, rồi lại đập nát thân!

Máu tươi bay loạn, thịt xương bay tán loạn, vô cùng thê thảm! Lâm Lôi hai mắt đỏ như máu, vô cùng điên cuồng.

"Lão Đại …" Bối Bối cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Lâm Lôi điên cuồng như vậy. Hắn thông qua linh hồn liên hệ, cảm nhận được Lâm Lôi đã hoàn toàn bị vây trong sự điên cuồng vô ý thức. Cái loại cuồng loạn này làm hắn phải run sợ.

"Điều này…" Bốn gã trưởng lão cũng sợ ngây người.

Thất tinh ác ma chiến đấu có dạng như vậy sao?

Lâm Lôi không ngờ không ngăn cản một quyền kia của Thản Phổ, ngược lại còn vây trụ Thản Phổ, dùng đầu đập nát sao? Nhìn thấy Lâm Lôi cụt tay, lồng ngực lõm sâu, trên mặt đầy máu tươi, bọn họ cảm thấy một trận run sợ trong tim.

"Lâm Lôi, dừng lại, dừng lại!" Phổ Tư La thần thức truyền âm hét lớn, "mau dừng lại!" Phổ Tư La xông tới hung hăng cấp cho Lâm Lôi một quyền. Thân thể Lâm Lôi không khỏi chấn động. Một quyền này làm Lâm Lôi bừng tỉnh.



"Ta đang làm gì?" Lâm Lôi cảm thấy tự kỷ hoàn toàn điên cuồng, liếc mắt nhìn thấy Địch Lỵ Á nằm trên mặt đất ở đằng xa kia, hai mắt Lâm Lôi không khỏi đỏ hồng lên, quay đầu nhìn về phía bốn gã trưởng lão còn lại. Bốn gã trưởng lão này, không có chủ thần lực! Bốn gã trưởng lão vừa rồi cũng bị sự điên cuồng vừa rồi của Lâm Lôi làm cho ngây ngốc, bây giờ mới giựt mình tỉnh lại.

"Tra Bố trưởng lão bọn họ đều đã chết, chúng ta ở đây cũng vô dụng. Lần này xuất hiện Phổ Tư La, thật là ra ngoài ý liệu. Chúng ta chạy mau." Bốn gã trưởng lão vội thần thức truyền âm, rồi lập tức hướng bốn phương tám hướng chạy trốn. Lâm Lôi lại gào lên một tiếng.

"Ông!”

Quang mang màu xanh tràn ngập tỏa ra, phúc tán khoảng cách hàng trăm thước, trực tiếp đem bốn gã trưởng lão đang chạy trốn vây bọc lại. Quang mang màu xanh lập tức hóa thành hình lập phương rộng lớn! Hắc thạch lao ngục! Hắc thạch lao ngục do chủ thần lực hình thành!

Thủy hệ chủ thần lực này, mặc dù không thuộc hệ đại địa, nhưng so với đại địa thần lực nguyên bổn của Lâm Lôi vẫn mạnh hơn nhiều, đặc biệt là phòng ngự rất mạnh, còn bốn gã trưởng lão đối phương lại không có chủ thần lực. Vây ở trong hắc thạch lao ngục, căn bản không thể trốn thoát.

"Lâm Lôi …" Phổ Tư La muốn xen vào.

"Phổ Tư La, Đặc Duy Lạp, các ngươi đừng nhúng tay vào. Các ngươi rời khỏi hắc thạch lao ngục trước đi. Bốn người bọn họ giao cho ta!" Thanh âm trầm thấp của Lâm Lôi vang lên, phía trên lao ngục trực tiếp mở ra một thông đạo đi ra ngoài, Phổ Tư La, Đặc Duy Lạp hai người thầm thở dài một hơi, cùng bay ra ngoài.

Bên trong hắc thạch lao ngục, Lâm Lôi có thể đấu từng người một. Hơn nữa đối phương không có chủ thần lực. Chiến đấu này căn bản không phải ở cùng cấp độ!

Trong hắc thạch lao ngục lập phương bọn bốn gã trưởng lão điên cuồng tấn công vách tường. Vách tường do chủ thần lực hình thành bọn hắn có khả năng phá vỡ sao? Ở một phòng bên trong đó.

"Hết rồi." Gã trưởng lão áo bào tro hoàn toàn tuyệt vọng.

"Hô!" Vách tường nứt ra, một bóng người đi vào.

Trưởng lão áo bào tro trong lòng run lên, nhìn Lâm Lôi toàn thân đầy máu trong long hóa trạng thái.

"Đều bởi vì các ngươi." Thanh âm khàn thấp vang lên.

"Hô!" Lâm Lôi trực tiếp xông tới. Vị trưởng lão áo bào tro định phản kháng, chính là một đạo linh hồn lực đã tỏa ra, đây là chiêu linh hồn hỗn loạn thi triển bằng chủ thần lực, trưởng lão áo bào tro trong nháy mắt lâm vào trạng thái ngây ngốc.

Lúc trước một mình Lâm Lôi chiến đấu với năm người Thản Phổ, thi triển chiêu này hoàn toàn làm cho bốn gã trưởng lão lâm vào trạng thái ngây ngốc. Chính là Thản Phổ trưởng lão linh hồn có chủ thần lực bảo hộ, Lâm Lôi căn bản không thể ảnh hưởng đến hắn. Thản Phổ tự nhiên có thể bảo vệ được bốn người này. Điều đó làm chiêu này của Lâm Lôi trở thành vô dụng. Nhưng bây giờ … trưởng lão áo bào tro trong linh hồn hỗn loạn căn bản chỉ là một cái bị thịt!

"Chào ngươi, Lâm Lôi, Ta gọi là Địch Lỵ Á …" Trong đầu Lâm Lôi nhớ lại thời điểm năm đó lần đầu tiên tại Ân Tư Đặc ma pháp Học viện, chương trình học phong hệ, gặp được Địch Lỵ Á. Khi đó Địch Lỵ Á hẵn là một tiểu cô nương đáng yêu.

"Bồng!" Quyền đầu bao trùm long lân của Lâm Lôi đập nát đầu trưởng lão áo bào tro.

Lâm Lôi thân hình vừa động, lại hướng tới phòng một vị trưởng lão khác đi đến.

"Lâm Lôi, trước khi ly khai, ta có thể ôm ngươi một cái không?" Năm đó cha Lâm Lôi chết đi, trong đêm tối ở ô sơn trấn tiểu trấn, Địch Lỵ Á trước khi ly khai nói muốn ôm Lâm Lôi một cái. Lần đó, Địch Lỵ Á cũng lại còn hôn Lâm Lôi.

"Bồng!" lại một áo trưởng lão áo bào tro bị giết.

Lâm Lôi mặt không biểu tình cất bước đi tới, vách tường trực tiếp nứt ra một thông đạo. “Đại nhân, bên ngoài có một người tên là Địch Lỵ Á nói là bạn học của người, muốn gặp người." Đó là lần gặp mặt đầu tiên sau khi chia tay mười năm. Lúc ấy Lâm Lôi đã là Lâm Lôi đại sư danh chấn thiên hạ, còn Địch Lỵ Á lại là sứ giả của ngọc lan đế quốc.

Không gian vỡ nát, lộ ra một lỗ thủng lớn, trưởng lão áo bào tro kia nửa người đã biến thành phấn.

Lâm Lôi lạnh lùng bước tiếp, dung nhập vào trong vách tường. "Khóc đây." Địch Lỵ Á vùi đầu vào ngực Lâm Lôi. "Thiếp bây giờ đúng là muốn khóc, nghĩ đến chàng và Ngả Lệ Tư kia ở cùng một chỗ, thiếp muốn khóc, nghĩ đến mười năm chờ chàng thiếp muốn khóc, hu hu…" Đêm vừa cưới đầu tiên, Địch Lỵ Á hẵn còn nũng nịu trong lòng ngực mình.

Sau đó, hắc thạch lao ngục biến mất. Một giọt chủ thần lực cũng hoàn toàn tiêu háo hầu như không còn.

"Địch Lỵ Á …" Lâm Lôi lẩm bẩm gọi. Nước mắt chảy xuống làm trôi máu huyết bám trên gò má Lâm Lôi. Những người khác đều không dám lên tiếng. Bọn họ đều cảm giác một loại áp ức tĩnh lặng chết chóc. Bọn họ cứ lặng yên nhìn Lâm Lôi bay tới chỗ Địch Lỵ Á.

"Oa!” Tiếng khóc của Uy Địch vang vọng trên mặt đất. Lâm Lôi nghe tiếng khóc của con, thân thể không khỏi run lên. Lâm Lôi yên lặng ngồi ở bên cạnh Địch Lỵ Á. Trên mặt Địch Lỵ Á còn vương nước mắt, đó là nước mắt lo lắng khi nhìn thấy tình hình chiến đấu bi thảm của Lâm Lôi. Lâm Lôi nhẹ nhàng đưa tay quệt đi, lúc này Địch Lỵ Á không còn một chút hơi thở nào.

"Oa!” Uy Địch không ngừng khóc.

Lâm Lôi đã trở về nhân loại hình thái, không khỏi vươn tay ra ôm lấy Uy Địch. Uy Địch trong lồng ngực của cha vẫn tiếp tục khóc như trước.

"Đừng khóc. Uy Địch." Lâm Lôi nhẹ giọng nói:

"Lão Đại, đều là tại ta." Bối Bối thống khổ.

"Lâm Lôi, Địch Lỵ Á nàng chưa chết!" một đạo thanh âm vang lên, Lâm Lôi thân thể chấn động, giật mình đứng lên, vội quay đầu nhìn về phía Phổ Tư La, khó tin hỏi: "Phổ Tư La, ngươi nói cái gì?"

Phổ Tư La trịnh trọng đáp: "Lâm Lôi, ta nói cho ngươi biết, Địch Lỵ Á chưa chết. Chẳng những nàng chưa chết, mà tất cả mọi người trúng phải một kích trước khi chết của trưởng lão tinh minh kia cũng đều chưa chết."

"Nhưng, nhưng mà…" Lâm Lôi căn bản không phát hiện thấy chút hơi thở nào của Địch Lỵ Á.

Phổ Tư La khẳng định đáp: "Một kích cuối cùng trước khi chết của trưởng lão kia tối thiểu có gần trăm vạn quang điểm lục sắc. Rất nhiều người chỉ trúng một quang điểm lục sắc đều ngã xuống, chẳng lẽ ngươi cho rằng một chiêu của trưởng lão này có thể giết trăm vạn thượng vị thần sao?"

Lâm Lôi bừng tỉnh. Đúng. Trưởng lão rất lệ hại một đòn có thể giết chết hơn trăm người, gần ngàn người, chính là muốn giết trăm vạn thượng vị thần, tuyệt đối không có khả năng!

Trên thực tế quang điểm lục sắc của trưởng lão tinh minh đó bắn ra, cho dù có gần trăm vạn khối, dù chung quanh dầy đặc người, bình thường đại bộ phận quang điểm lục sắc sẽ đều bị những người đứng ở phía đầu tiên cản lại. Có thể giết vạn người, đã là quá.



"Địch Lỵ Á nàng không chết. Nhưng mà nàng như thế nào một chút khí tức đều không có." Lâm Lôi quay đầu nhìn về Địch Lỵ Á, một đạo tinh thần lực lập tức chậm rãi tiến vào trong đầu Địch Lỵ Á.

Trong linh hồn hải dương của Địch Lỵ Á, khối thần cách vẫn còn ở đó nhưng Linh hồn hải dương lại không một tia ba động, một cảnh chết chóc, không chút sinh khí.

"Bất quá trưởng lão tinh minh kia chắc là cường giả thuộc Ai Đức Lý Khắc gia tộc di cư từ Sinh mệnh thần giới tới. Hắn tu luyện chính là sinh mạng quy tắc." Phổ Tư La trịnh trọng nói: "Mặc dù mọi người trúng chiêu hẵn còn chưa chết, chính là so với chết không khác biệt quá lớn."

Lâm Lôi vộ vã lúc lắc đầu, rồi lập tức chằm chằm nhìn Phổ Tư La hỏi: "Phổ Tư La, ngươi nói cho ta biết, Địch Lỵ Á nàng rốt cục là sao? Có thể cứu hay không?"

Phổ Tư La khẽ thở dài một hơi: "Lâm Lôi, trị liệu linh hồn lợi hại nhất chính là sinh mệnh quy tắc, còn làm thương tổn đến linh hồn quỷ dị nhất cũng chính là cường giả tu luyện sinh mệnh quy tắc. Trưởng lão tinh minh kia, chính là nhân vật tinh anh trong số các cường giả đó, một chiêu phát ra trước khi chết của hắn, hàng vạn hàng nghìn quang điểm lục sắc đó, kỳ thật chỉ là một cái mầm mống."

"Mầm mống?" Lâm Lôi có chút không hiểu.

"Lâm Lôi, căn bản của con người ta chính là linh hồn!" Phổ Tư La giải thích nói: "Quang điểm lục sắc kia thẩm thấu tiến nhập vào trong linh hồn, bắt đầu thôn phệ năng lượng của linh hồn, chuyển hóa thành năng lượng của mình."

"Thôn phệ, chuyển hóa?" Lâm Lôi có chút hiểu được.

"Một quang điểm lục sắc rất yếu ớt, mỏng manh, so với toàn bộ linh hồn kém hơn rất nhiều, nhưng mà một quang điểm lục sắc một lần thôn phệ, một điểm sẽ biến thành hai quang điểm lục sắc, rồi sau đó hai quang điểm lại tiếp tục thôn phệ biến thành bốn điểm, bốn điểm lại biến thành tám điểm … cứ như vậy khuếch đại lên…" Phổ Tư La trong mắt cũng có nét kinh hãi: "Thực đáng sợ! Mặc dù linh hồn thượng vị thần rất cường đại, chính là cứ bị thôn phệ như thế, linh hồn sẽ không ngừng yếu đi, cuối cùng có một ngày, linh hồn sẽ hoàn toàn chuyển hóa thành quang điểm lục sắc. Đến lúc đó, cũng là thời điểm Địch Lỵ Á chính thức chết!"

Lâm Lôi cảm thấy khó có thể tin nổi. Linh hồn nói mạnh thì thật mạnh, mà nói yếu cũng thật yếu ớt. Bình thường chỉ bị chấn nát một phần, linh hồn cũng đã đủ chết, nhưng việc thôn phệ này … lại không làm cho linh hồn chết ngay, bởi vì chuẩn xác mà nói, quang điểm lục sắc dung hợp vào trong linh hồn, cũng coi như trở thành một bộ phận của linh hồn. Kỳ thật điều này giống với một quá trình làm hỏng linh hồn, khi khi hoàn toàn bị hỏng, linh hồn sẽ chết.

"Vậy ... có thể cứu hay không?" Lâm Lôi vội dò hỏi. Phổ Tư La chính là cũng có thành tựu rất cao ở mặt linh hồn.

"Điều này liên quan đến bên trong linh hồn, muốn cứu cũng rất khó," Phổ Tư La lắc đầu nói: "Ta chỉ là tu luyện hỏa hệ pháp tắc, trên phương diện công kích thì lợi hại, nhưng trên mặt trị liệu … ôi!"

Lâm Lôi sắc mặt nhất thời biến đổi.

"Bất quá siêu cấp cường giả tu luyện sinh mệnh pháp tắc có thể cứu được Địch Lỵ Á. Chính là chúng ta tối đa cũng chỉ có thể đến thiên tế sơn mạch." Phổ Tư La nói, "mà tứ thần thú gia tộc trong thiên tế sơn mạch, không phải tu luyện sinh mệnh quy tắc, nếu như đi tìm cao thủ ở chỗ khác thì sợ không kịp. Không còn kịp rồi!"

Không còn kịp rồi! Một câu này làm cho thân thể Lâm Lôi không khỏi run lên.

"Không kịp sao?" Lâm Lôi luống cuống hỏi.

"Người ở địa ngục tu luyện sinh mệnh quy tắc rất ít. Bát đại gia tộc bên trong cũng có, chính lại là địch nhân của các người, như thế nào có thể ra tay cứu?" Phổ Tư La lắc đầu thở dài nói.

"Không, đến chỗ khác a." Lâm Lôi vội nói.

"Không được, đến không kịp. Dựa theo tốc độ thôn phệ này… chỉ tầm một năm là linh hồn của Địch Lỵ Á sẽ bị hoàn toàn thôn phệ." Phổ Tư La bất đắc dĩ nói: "Ở U Lam Phủ này, ta căn bản không biết ngoại trừ bát đại gia tộc, còn có thế lực nào vẫn có siêu cấp cường giả am hiểu sinh mệnh quy tắc."

Lâm Lôi cúi đầu nhìn Địch Lỵ Á. Địch Lỵ Á lẳng lặng nằm ở đó.

"Không, không …" Lâm Lôi không chấp nhận.

Mặc dù chưa chết, nhưng mà sau này vẫn phải chết? Mà ngắn ngủn có một năm, chính mình cho dù bay thật nhanh vẫn còn ở bên trong U Lam Phủ, mà bên trong U Lam Phủ, mạnh nhất chính là tứ thần thú gia tộc và bát đại gia tộc. Chỉ có Ai Đức Lý Khắc gia tộc từ sinh mệnh vị diện tới mới có siêu cấp cường giả tu luyện sinh mệnh quy tắc. Còn các thế lực khác? Ít nhất tứ thần thú gia tộc là không có. Tính sao bây giờ?

"Địch Lỵ Á …" Lâm Lôi hoàn toàn sắp bị điên rồi.

Phổ Tư La nhìn rất nhiều tộc nhân Thanh Long nhất tộc nằm xa xa trên mặt đất, "nhiều người như vậy!", thở dài một tiếng, "quang điểm lục sắc này mặc dù yếu ớt, mỏng manh, nhưng lại rất khó đối phó, thượng vị thần bình thường đều đỡ không được, trừ phi có linh hồn phòng ngự chủ thần khí, hay là chủ thần lực mới có thể. Trưởng lão này quả thật là thật tàn nhẫn a."

Đang đắm chìm trong bi thương, Lâm Lôi bỗng nhiên nghe được kia mấy tiếng chủ thần lực.

"Chủ thần lực?" Lâm Lôi thân thể run lên.

"Chủ thần lực có thể ngăn cản!" Trái tim Lâm Lôi bỗng run rẩy!

"Lâm Lôi, ngươi làm sao vậy?" Phổ Tư La nhìn hắn hỏi. Lâm Lôi quay mạnh đầu chòng chọc nhìn hắn: "Phổ Tư La, ngươi nói chủ thần lực có thể ngăn cản sao? Ý của ngươi là, ta nếu đem chủ thần lực cấp cho Địch Lỵ Á, nàng trúng chiêu, cũng sẽ không chết?"

"Đúng vậy! Công kích của trưởng lão đó lợi hại, chính là gặp phải chủ thần lực, đều bị hội tán, sao có thể đột phá được ngăn cản của chủ thần lực." Phổ Tư La gật đầu đáp, "bất quá ngươi đừng thương tâm, dù sao ngươi cũng phải sử dụng chủ thần lực trong lúc chiến đấu."

Lâm Lôi sửng sốt. Chiến đấu? Chiến đấu sao? Nhưng chính mình có những ba giọt a!

"Vì sao không cấp cho Địch Lỵ Á, vì cái gì?" Lâm Lôi sắc mặt trắng bạch, "ta vì sao không cấp cho Địch Lỵ Á, vì cái gì? Vì cái gì a?" Lâm Lôi vừa lật tay, trong lòng bàn tay hiện lên một giọt chất lỏng màu xanh, lóng lánh sáng lạn dưới ánh mặt trời chiếu rọi.

"Cái này…" Phổ Tư La nhìn một giọt chủ thần lực này, không khỏi ngây người.

"Oa!” Tiếng khóc của Uy Địch vẫn không ngừng vang lên.

Lâm Lôi cúi đầu nhìn Uy Địch đang kêu khóc, nhìn Địch Lỵ Á như đang ngủ say, lại quay đầu nhìn một giọt chất lỏng màu xanh này, ánh mắt càng ngày càng trở nên điên cuồng, cơ trên mặt dần dần run rẩy, sắc mặt càng ngày càng tím dần, theo đó một vệt máu từ khóe miệng thoát ra.

"A a a!” một âm thanh trầm khốc vô cùng hối hận từ miệng Lâm Lôi vang lên, vang vọng tới tận chân trời.

(Hết chương 46)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bàn Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook