Quyển 12 - Chương 6: Sát hướng Thánh đảo
Ngã Cật Tây Hồng Thị
22/02/2013
“Chuyện này không nên như vậy, ngươi…” Thần cách, việc này đối với Đế Lâm hết sức trọng yếu.
“Đế Lâm đại nhân, không cần quá để ý, ngươi cũng biết việc ta muốn tự mình tu luyện thành Thần, ta muốn đem Thần cách này tặng cho ngươi.“ Lâm Lôi uyển chuyển nói. “Cứ như vậy đi, Đế Lâm đại nhân ta đi trước đây.”
Đế Lâm thấy Lâm Lôi định đưa, không khỏi vung tay ra ngăn cản.
“Lâm Lôi, ta đích xác không có cái gì quý giá.” Đế Lâm nhìn Lâm Lôi vẻ mặt trịnh trọng chưa từng có. “Nhưng mà ân tình này của ngươi ta sẽ nhớ kỹ, sau này ngươi có chuyện gì ta tuyệt đối sẽ giúp, không hai lời.”
“Như vậy đi, ta cáo biệt đây.” Lâm Lôi cười cười.
…….
Lâm Lôi trở lại Long Huyết thành bảo, đem việc an bài lần này của Vũ Thần và Đại Tế Ti kể cho đám người Địch Lỵ Á, Ốc Đốn biết, đặc biệt là năm anh em Ba Khắc, Tái Tư Lặc kích động phi thường.
Bất luận năm huynh đệ Ba Khắc hay Tái Tư Lặc đối với Quang Minh giáo đình đều có cừu oán. Ốc Đốn cũng muốn cùng Lâm Lôi báo thù, lúc trước thực lực hắn không đủ mà giờ đây đã đạt tới Thánh vực, một khi biến thân sẽ là Long Huyết chiến sĩ thực lực mạnh so vơí bọn Cái Tì, Ba Khắc không kém bao nhiêu.
Đêm, trăng rằm trên cao. Lâm Lôi xuống giường, khoác thêm trường bào đi tới sân thương, nhìn vào bóng đêm khôn cùng.
“Ngày mai ta sẽ quyết chiến với Quang Minh giáo đình một lần cuối cùng.” Hắn tối nay không tài nào ngủ được.
Không hiểu thế nào, tràng cảnh từ nhỏ đến lớn không ngừng hiện lên trong đầu hắn, nghĩ tới việc ngày mai sẽ đối phó với Quang Minh giáo đình, mục tiêu cố gắng rốt cuộc cũng làm được khiến hắn không khỏi kích động.
“Lâm Lôi!” Địch Lỵ Á cũng đã đi tới bên cạnh hắn: “Chàng đang nghĩ đến việc ngày mai đi đối phó với Quang Minh giáo đình à?”
Địch Lỵ Á ngày mai cũng đi cùng hắn, mặc dù nàng chưa hoàn toàn luyện hoá Thần cách, nhưng cũng là Phong hệ Thánh ma đạo; hơn nữa một nửa ‘Thần Chi Lĩnh Vực’ cũng có tác dụng.
“Đúng vậy, ngày mai, ta đã chờ ngày này từ rất lâu rồi.” Lâm Lôi trong lòng cảm xúc tựa như thuỷ triều dâng trào. “Đáng tiếc, Đức Lâm gia gia không thể thấy được.”
“Nếu Đức Lâm gia gia còn sống, người nhất định vì chàng mà hết sức kiêu hãnh.” Địch Lỵ Á an ủi, nàng cũng biết chuyện của Đức Lâm gia gia.
“Mẫu thân chết, phụ thân chết, ngay cả người luôn quan tâm chiếu cố ta là Đức Lâm gia gia cũng đã chết.” Lâm Lôi hướng về phía tây. “Là do Quang Minh giáo đình, bọn chúng tự cho là quang minh, tự cho là quan ái thế nhân. Hết thảy đều là do bọn chúng huỷ diệt.”
Lâm Lôi lắc đầu: “Nhưng mà bọn ta chỉ là một trong số vô số gia đình mà bọn chúng huỷ diệt, Ba Khắc năm huynh đệ, tỷ muội Lệ Bối Tạp, thân nhân bọn họ đã chết hết rồi, đều là do bọn chúnh hãm hại.”
Lâm Lôi trong lòng nộ khí dâng trào.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, hết thảy ngày mai đều sẽ giải quyết xong.” Địch Lỵ Á an ủi, nàng biết rõ rằng Lâm Lôi năm đó mười tám tuổi đã khổ tu ba năm trong Ma Thú sơn mạch, rồi lại trong Mộ Sơn thôn khổ tu năm năm, không có cừu hận như vậy sao có thể có nghị lực như thế.
“Đúng, ngày mai hết thảy sẽ giải quyết xong.” Lâm Lôi ngẩng đầu nhìn lên trời, cảm thấy… chính mình đang nhìn thấy hình ảnh phụ thân, Đức Lâm gia gia, còn có hình ảnh mơ hồ về mẫu thân nữa.
……
Sáng sớm, ánh mặt trời bao trùm lên Long Huyết thành bảo.
“Hống!” Một thân ảnh cự long như ẩn như hiện, đám hộ vệ không có chút nào sợ hãi, số hộ vệ biết được có ba Thánh vực long tộc tại Long Huyết thành bảo là không ít. Thánh vực cự long này khi thì đi ra ngoài, khi thì trở về, nhưng nguồn gốc của sự việc này thì ít ai biết.
Long Huyết thành bảo, trên luyện võ trường trống trải. Đám người Lâm Lôi đã có mặt tại đây từ sớm, chuẩn bị xuất phát đi tới Thánh đảo; phía người Lâm Lôi có: Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Ốc Đốn, năm huynh đệ Ba Khắc, Tái Tư Lặc, Bối Bối và ba Thánh vực long tổng cộng là mười ba người.
Về phần Long Huyết thành bảo thì để cho Hắc Lỗ trấn thủ.
Lúc này đây xuất phát đều là Thánh vực đỉnh cường giả, thực lực không hề kém so với Hải Đình Tư.
“Bọn họ giờ này còn chưa có tới.” Ốc Đốn có chút nóng nảy.
Lúc này tiễn đưa bọn họ cũng có một đám người, trong đó có Hi Nhĩ Mạn. “Ốc Đốn, đừng có gấp, bây giờ hãy còn sớm mà, đặc biệt là Cực đông đại thảo nguyên khoảng cách với chúng ta cũng gần ngàn dặm phi hành, vì vậy phi hành cũng thật lâu mà.”
“Đức Tư Lê có thể đến sớm, có điều Đột Lệ Lôi bọn họ chắc phải mất một khoảng thời gian khá lâu, đừng nóng vội, mọi người chờ chút đi.” Lâm Lôi mở miệng nói, tuy nói vậy nhưng hắn cũng không nhịn được hướng nhìn lên bầu trời.
Ngày này hắn đợi đã quá lâu rồi.
“Ca, so với ta xem ra huynh còn gấp hơn đó.”
Lâm Lôi cũng chỉ còn biết cười cười.
“Oa có người tới rồi kìa.” Bối Bối đang đứng trên vai Lâm Lôi kinh ngạc nói.
Đám người Lâm Lôi cũng đã nhanh chóng phát hiện ra, một số đông người đang phi hành tới; trong đó có một đạo bạch sắc quang mang thật chói mắt, Lâm Lôi liếc mắt đã nhận ra người có tốc độ nhanh nhất là Đức Tư Lê.
“Ủa?” Lâm Lôi cảm thấy kinh ngạc. Chỉ thấy đằng xa có hơn mười người, ngoại trừ Đức Tư Lê, Băng Sắt Lâm, Hi Kim Sâm, Mễ Lặc, Phúc Đức, Lợi Văn Tư Đốn sáu người còn có sáu người nữa, cầm đầu là Đột Lệ Lôi.
“Đột Lệ Lôi, hắn cũng đem đệ tử tới.“ Lâm Lôi mặc dù cảm thấy kỳ quái là tại sao Đột Lệ Lôi ở mãi cách đây hơn ngàm dặm lại tới nhanh như vậy, nhưng hắn cảm thấy cao hứng vạn phần.
Đức Tư Lê, Đột Lệ Lôi hai nhóm hợp lại rồi cùng đáp xuống Long Huyết thành bảo. Đột Lệ Lôi đi tới chỗ Lâm Lôi cười nói: “Lâm Lôi, bọn ta tới không muộn chứ?”
“Không muộn, chỉ là sao ngươi cùng Đức Tư Lê lại tới cùng lúc như vậy, phải chăng là xảo hợp các ngươi gặp nhau trên đường? Hơn nữa chỗ ngươi hình như là Cực đông…”
Lâm Lôi chưa nói hết, Đức Tư Lê đứng bên cạnh liền trả lời thay: “Lâm Lôi, là thế này, buổi sáng hôm qua Đột Lệ Lôi đã mang nhân mã tới chỗ ta, buổi sáng hôm nay chúng ta cùng nhau xuất phát.”
“Là ta lo rằng tới chậm, hai phe các ngươi nóng nảy như vậy thật là bất hảo.“ Đột Lệ Lôi cười nói. “Dù sao ta cũng đã lâu không có ở cùng với Đức Tư Lê, nên tới thăm hắn một đêm.”
“Mọi người đã tới đông đủ rồi, đừng nói nhảm nữa, mau xuất phát đi thôi.” Bối Bối nói.
Lâm Lôi cùng Đức Tư Lê, Đột Lệ Lôi trao đổi ánh mắt một chút. Đoạn Lâm Lôi gật đầu lớn tiếng hô: “Tốt lắm, chúng ta trực tiếp xuất phát đi thôi.” Nhìn chân trời phương tây, hai mắt sáng rực: “Mục tiêu là Thánh đảo Quang Minh giáo đình.”
Ngọc Lan lịch năm 10034 ngày 8 tháng 4, Lâm Lôi, Đức Tư Lê, Đột Lệ Lôi lãnh đạo Thánh vực cường giả bay ra khỏi Long Huyết thành bảo, xuyên qua vân vụ trực tiếp hướng về hướng tây.
Hộ vệ Long Huyết thành bảo cũng đều sợ hãi than thở trước tràng cảnh này. Hai mươi lăm vị Thánh vực cường giả đồng thời phi hành rời đi, người thường sao có thể chứng kiến tràng cảnh này chứ?
Một đại hình lâu thuyền đang hướng về phía Thánh đảo Quang Minh giáo đình. Thuỷ triều xô bờ, đại hình du thuyền này rốt cuộc cũng cập bờ Thánh đảo. Trước ngạn khẩu, người mặc trường bào màu tím là Tông giáo tài phán sở đặc cấp chấp sự. Dọc theo cầu ván cao cấp chấp sự phụ trách áp tống lâu thuyền này xuống đầu tiên.
“Vận chuyển bao nhiêu?” Một gã đặc cấp chấp sự cầm đầu lạnh lùng hỏi.
Gã cao cấp chấp sự áp tải thuyền cung kính đáp: “Đại nhân, lần này vận chuyển chừng hơn tám trăm.”
“Ừm.” Đặc cấp chấp sự gật đầu: “Mau đưa bọn họ đi ra, trước tiên tắm rửa sạch sẽ thay quần áo cho họ.”
“Vâng!” Lập tức một đám nô lệ bụi bặm bị đám chấp sự áp tải xuống.
“Quang Minh giáo đình, Quang Minh giáo đình bọn rắm chó.” Một tiếng hét phẫn nộ trong đám nô lệ vang lên, nhưng sau đó là tiếng roi da.
“Có bản lãnh thì cứ giết lão tử, lão tử bị mù mà cũng đột nhiên bị đưa đi.” Nô lệ kia phẫn nộ hét lên: “Thê tử của ta đâu, nữ nhi của ta đâu, đã bị các ngươi làm gì rồi? Phải chăng lại bị các ngươi đưa đi?”
Một ánh đao loé lên, miệng nô lệ đó liền rơi ra một đầu lưỡi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đặc cấp chấp sự hướng về tên đê tử cấp chấp sự trách móc.
Tên này sợ hãi cũng kính đáp: “Đại nhân, ta cũng không biết, trên đường vận tống tưởng hắn đã bị tuần phục, ai ngờ lại ẩn nhẫn đến bây giờ.”
Nô lệ kia vừa bị cắt đầu lưỡi, cừu hận nhìn tên chấp sự kia, còn lại đại đa số nô lệ trên đường vận tống đều đã tuyệt vọng.
……
Bên trong đường hầm rộng rãi, Hải Đình Tư mặc nhũ trường bào màu trắng, đằng sau hắn là một Bạch y nữ tế tự mỹ mạo. Đại lượng nô lệ đã được tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo đang bị áp giải tới cuối thông đạo.
Tên nô đại bị cắt đầu lưỡi cũng được tắm rửa sạch sẽ, thay y phục mới, hắn nhìn thấy Hải Đình Tư lập tức sợ hãi trợn tròn mắt lên.
Tại Thần Thánh đồng minh, Hải Đình Tư đã từng cử hành đại lễ Di tát (lễ missa của Thiên Chúa giáo). Nô lệ này cũng đã nhìn thấy Hải Đình Tư và biết hắn chính là Giáo hoàng của Quanh Minh giáo đình.
Nhất thời phẫn nộ, hắn hướng tới Hải Đình Tư kêu lên: “Ô, ô.”
“Đi mau.” Lập tức hắn liền bị nhân viên áp giải đằng sau hung hăng vụt roi lên, trên người hắn cũng đã có vô số vết roi hằn lên.
“Chúng thật là ngu xuẩn, vì đại nhân vĩ đại Kỳ Cáp Tháp đại nhân phụng hiến sinh mạng, chúng đáng ra phải tự hào mới phải chứ.” Phía sau Hải Đình Tư, nữ Bạch y tế tự hừ lạnh.
Hải Đình Tư cười nhạt.
“Kỳ Cáp Tháp đại nhân cần bao nhiêu linh hồn nữa mới có thể hoàn toàn khôi phục?” Hải Đình Tư dò hỏi nữ Bạch y tế tự này.
Nữ Bạch y tế tự này cung kính đáp: “Giáo hoàng bệ hạ, một năm nay chúng ta vận tống tới đã mấy vạn ngươi, Kỳ Cáp Tháp đại nhân đại lượng bộ phận đã khôi phục. Tuy nhiên theo như Kỳ Cáp Tháp đại nhân nói thì muốn toàn khôi phục thì còn phải cần một vạn linh hồn thường nhân nữa.”
“Một vạn linh hồn? Vậy là còn cần một thời gian nữa.“ Hải Đình Tư nhíu mày.
“Đương nhiên, nếu là Thánh vực linh hồn chỉ cần mười đã là đủ rồi.” Bạch y nữ tế tự nói.
Hải Đình Tư nhíu mày liếc ả: “Thánh vực linh hồn? Nhớ rồi, chuyện Kỳ Cáp Tháp đại nhân ngươi đừng có lắm miệng.”
“Vâng!”
Hải Đình Tư liếc nhìn thông đạo, nô lệ được phục trang phục sạch sẽ không ngừng bị áp giải vào trong, thầm than một tiếng: “Hấp lực linh hồn mà nô lệ cũng cần phải được ăn mặc sạch sẽ, Kỳ Cáp Tháp đại nhân này thật là…”
Hải Đình Tư mặc dù đối với Kỳ Cáp Tháp đại nhân có chút phản cảm, nhưng thực lực đáng sợ của Kỳ Cáp Tháp đó y cũng hết sức rõ ràng. Bởi vì chuyện tại Hỗn loạn chi lĩnh, hoà ước cùng Lâm Lôi đã bị phá vỡ, y đã bắt đầu chuẩn bị tỉ mỉ: Nếu Lâm Lôi thống lĩnh một đám Thánh vực tới sát đến Thánh đảo, hắn sẽ nên đối phó thế nào.
“May mà Quang Minh chi chủ chiếu cố, nguy hiểm trước mắt đã có Kỳ Cáp Tháp đại nhân đột nhiên hàng lâm.” Hải Đình Tư thầm nói.
Nhưng lúc này y cũng không biết rằng, nhóm người Lâm Lôi hai mươi lăm vị Thánh vực cường giả đang xuyên qua hải dương tiến đến Thánh đảo.
“Đế Lâm đại nhân, không cần quá để ý, ngươi cũng biết việc ta muốn tự mình tu luyện thành Thần, ta muốn đem Thần cách này tặng cho ngươi.“ Lâm Lôi uyển chuyển nói. “Cứ như vậy đi, Đế Lâm đại nhân ta đi trước đây.”
Đế Lâm thấy Lâm Lôi định đưa, không khỏi vung tay ra ngăn cản.
“Lâm Lôi, ta đích xác không có cái gì quý giá.” Đế Lâm nhìn Lâm Lôi vẻ mặt trịnh trọng chưa từng có. “Nhưng mà ân tình này của ngươi ta sẽ nhớ kỹ, sau này ngươi có chuyện gì ta tuyệt đối sẽ giúp, không hai lời.”
“Như vậy đi, ta cáo biệt đây.” Lâm Lôi cười cười.
…….
Lâm Lôi trở lại Long Huyết thành bảo, đem việc an bài lần này của Vũ Thần và Đại Tế Ti kể cho đám người Địch Lỵ Á, Ốc Đốn biết, đặc biệt là năm anh em Ba Khắc, Tái Tư Lặc kích động phi thường.
Bất luận năm huynh đệ Ba Khắc hay Tái Tư Lặc đối với Quang Minh giáo đình đều có cừu oán. Ốc Đốn cũng muốn cùng Lâm Lôi báo thù, lúc trước thực lực hắn không đủ mà giờ đây đã đạt tới Thánh vực, một khi biến thân sẽ là Long Huyết chiến sĩ thực lực mạnh so vơí bọn Cái Tì, Ba Khắc không kém bao nhiêu.
Đêm, trăng rằm trên cao. Lâm Lôi xuống giường, khoác thêm trường bào đi tới sân thương, nhìn vào bóng đêm khôn cùng.
“Ngày mai ta sẽ quyết chiến với Quang Minh giáo đình một lần cuối cùng.” Hắn tối nay không tài nào ngủ được.
Không hiểu thế nào, tràng cảnh từ nhỏ đến lớn không ngừng hiện lên trong đầu hắn, nghĩ tới việc ngày mai sẽ đối phó với Quang Minh giáo đình, mục tiêu cố gắng rốt cuộc cũng làm được khiến hắn không khỏi kích động.
“Lâm Lôi!” Địch Lỵ Á cũng đã đi tới bên cạnh hắn: “Chàng đang nghĩ đến việc ngày mai đi đối phó với Quang Minh giáo đình à?”
Địch Lỵ Á ngày mai cũng đi cùng hắn, mặc dù nàng chưa hoàn toàn luyện hoá Thần cách, nhưng cũng là Phong hệ Thánh ma đạo; hơn nữa một nửa ‘Thần Chi Lĩnh Vực’ cũng có tác dụng.
“Đúng vậy, ngày mai, ta đã chờ ngày này từ rất lâu rồi.” Lâm Lôi trong lòng cảm xúc tựa như thuỷ triều dâng trào. “Đáng tiếc, Đức Lâm gia gia không thể thấy được.”
“Nếu Đức Lâm gia gia còn sống, người nhất định vì chàng mà hết sức kiêu hãnh.” Địch Lỵ Á an ủi, nàng cũng biết chuyện của Đức Lâm gia gia.
“Mẫu thân chết, phụ thân chết, ngay cả người luôn quan tâm chiếu cố ta là Đức Lâm gia gia cũng đã chết.” Lâm Lôi hướng về phía tây. “Là do Quang Minh giáo đình, bọn chúng tự cho là quang minh, tự cho là quan ái thế nhân. Hết thảy đều là do bọn chúng huỷ diệt.”
Lâm Lôi lắc đầu: “Nhưng mà bọn ta chỉ là một trong số vô số gia đình mà bọn chúng huỷ diệt, Ba Khắc năm huynh đệ, tỷ muội Lệ Bối Tạp, thân nhân bọn họ đã chết hết rồi, đều là do bọn chúnh hãm hại.”
Lâm Lôi trong lòng nộ khí dâng trào.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, hết thảy ngày mai đều sẽ giải quyết xong.” Địch Lỵ Á an ủi, nàng biết rõ rằng Lâm Lôi năm đó mười tám tuổi đã khổ tu ba năm trong Ma Thú sơn mạch, rồi lại trong Mộ Sơn thôn khổ tu năm năm, không có cừu hận như vậy sao có thể có nghị lực như thế.
“Đúng, ngày mai hết thảy sẽ giải quyết xong.” Lâm Lôi ngẩng đầu nhìn lên trời, cảm thấy… chính mình đang nhìn thấy hình ảnh phụ thân, Đức Lâm gia gia, còn có hình ảnh mơ hồ về mẫu thân nữa.
……
Sáng sớm, ánh mặt trời bao trùm lên Long Huyết thành bảo.
“Hống!” Một thân ảnh cự long như ẩn như hiện, đám hộ vệ không có chút nào sợ hãi, số hộ vệ biết được có ba Thánh vực long tộc tại Long Huyết thành bảo là không ít. Thánh vực cự long này khi thì đi ra ngoài, khi thì trở về, nhưng nguồn gốc của sự việc này thì ít ai biết.
Long Huyết thành bảo, trên luyện võ trường trống trải. Đám người Lâm Lôi đã có mặt tại đây từ sớm, chuẩn bị xuất phát đi tới Thánh đảo; phía người Lâm Lôi có: Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Ốc Đốn, năm huynh đệ Ba Khắc, Tái Tư Lặc, Bối Bối và ba Thánh vực long tổng cộng là mười ba người.
Về phần Long Huyết thành bảo thì để cho Hắc Lỗ trấn thủ.
Lúc này đây xuất phát đều là Thánh vực đỉnh cường giả, thực lực không hề kém so với Hải Đình Tư.
“Bọn họ giờ này còn chưa có tới.” Ốc Đốn có chút nóng nảy.
Lúc này tiễn đưa bọn họ cũng có một đám người, trong đó có Hi Nhĩ Mạn. “Ốc Đốn, đừng có gấp, bây giờ hãy còn sớm mà, đặc biệt là Cực đông đại thảo nguyên khoảng cách với chúng ta cũng gần ngàn dặm phi hành, vì vậy phi hành cũng thật lâu mà.”
“Đức Tư Lê có thể đến sớm, có điều Đột Lệ Lôi bọn họ chắc phải mất một khoảng thời gian khá lâu, đừng nóng vội, mọi người chờ chút đi.” Lâm Lôi mở miệng nói, tuy nói vậy nhưng hắn cũng không nhịn được hướng nhìn lên bầu trời.
Ngày này hắn đợi đã quá lâu rồi.
“Ca, so với ta xem ra huynh còn gấp hơn đó.”
Lâm Lôi cũng chỉ còn biết cười cười.
“Oa có người tới rồi kìa.” Bối Bối đang đứng trên vai Lâm Lôi kinh ngạc nói.
Đám người Lâm Lôi cũng đã nhanh chóng phát hiện ra, một số đông người đang phi hành tới; trong đó có một đạo bạch sắc quang mang thật chói mắt, Lâm Lôi liếc mắt đã nhận ra người có tốc độ nhanh nhất là Đức Tư Lê.
“Ủa?” Lâm Lôi cảm thấy kinh ngạc. Chỉ thấy đằng xa có hơn mười người, ngoại trừ Đức Tư Lê, Băng Sắt Lâm, Hi Kim Sâm, Mễ Lặc, Phúc Đức, Lợi Văn Tư Đốn sáu người còn có sáu người nữa, cầm đầu là Đột Lệ Lôi.
“Đột Lệ Lôi, hắn cũng đem đệ tử tới.“ Lâm Lôi mặc dù cảm thấy kỳ quái là tại sao Đột Lệ Lôi ở mãi cách đây hơn ngàm dặm lại tới nhanh như vậy, nhưng hắn cảm thấy cao hứng vạn phần.
Đức Tư Lê, Đột Lệ Lôi hai nhóm hợp lại rồi cùng đáp xuống Long Huyết thành bảo. Đột Lệ Lôi đi tới chỗ Lâm Lôi cười nói: “Lâm Lôi, bọn ta tới không muộn chứ?”
“Không muộn, chỉ là sao ngươi cùng Đức Tư Lê lại tới cùng lúc như vậy, phải chăng là xảo hợp các ngươi gặp nhau trên đường? Hơn nữa chỗ ngươi hình như là Cực đông…”
Lâm Lôi chưa nói hết, Đức Tư Lê đứng bên cạnh liền trả lời thay: “Lâm Lôi, là thế này, buổi sáng hôm qua Đột Lệ Lôi đã mang nhân mã tới chỗ ta, buổi sáng hôm nay chúng ta cùng nhau xuất phát.”
“Là ta lo rằng tới chậm, hai phe các ngươi nóng nảy như vậy thật là bất hảo.“ Đột Lệ Lôi cười nói. “Dù sao ta cũng đã lâu không có ở cùng với Đức Tư Lê, nên tới thăm hắn một đêm.”
“Mọi người đã tới đông đủ rồi, đừng nói nhảm nữa, mau xuất phát đi thôi.” Bối Bối nói.
Lâm Lôi cùng Đức Tư Lê, Đột Lệ Lôi trao đổi ánh mắt một chút. Đoạn Lâm Lôi gật đầu lớn tiếng hô: “Tốt lắm, chúng ta trực tiếp xuất phát đi thôi.” Nhìn chân trời phương tây, hai mắt sáng rực: “Mục tiêu là Thánh đảo Quang Minh giáo đình.”
Ngọc Lan lịch năm 10034 ngày 8 tháng 4, Lâm Lôi, Đức Tư Lê, Đột Lệ Lôi lãnh đạo Thánh vực cường giả bay ra khỏi Long Huyết thành bảo, xuyên qua vân vụ trực tiếp hướng về hướng tây.
Hộ vệ Long Huyết thành bảo cũng đều sợ hãi than thở trước tràng cảnh này. Hai mươi lăm vị Thánh vực cường giả đồng thời phi hành rời đi, người thường sao có thể chứng kiến tràng cảnh này chứ?
Một đại hình lâu thuyền đang hướng về phía Thánh đảo Quang Minh giáo đình. Thuỷ triều xô bờ, đại hình du thuyền này rốt cuộc cũng cập bờ Thánh đảo. Trước ngạn khẩu, người mặc trường bào màu tím là Tông giáo tài phán sở đặc cấp chấp sự. Dọc theo cầu ván cao cấp chấp sự phụ trách áp tống lâu thuyền này xuống đầu tiên.
“Vận chuyển bao nhiêu?” Một gã đặc cấp chấp sự cầm đầu lạnh lùng hỏi.
Gã cao cấp chấp sự áp tải thuyền cung kính đáp: “Đại nhân, lần này vận chuyển chừng hơn tám trăm.”
“Ừm.” Đặc cấp chấp sự gật đầu: “Mau đưa bọn họ đi ra, trước tiên tắm rửa sạch sẽ thay quần áo cho họ.”
“Vâng!” Lập tức một đám nô lệ bụi bặm bị đám chấp sự áp tải xuống.
“Quang Minh giáo đình, Quang Minh giáo đình bọn rắm chó.” Một tiếng hét phẫn nộ trong đám nô lệ vang lên, nhưng sau đó là tiếng roi da.
“Có bản lãnh thì cứ giết lão tử, lão tử bị mù mà cũng đột nhiên bị đưa đi.” Nô lệ kia phẫn nộ hét lên: “Thê tử của ta đâu, nữ nhi của ta đâu, đã bị các ngươi làm gì rồi? Phải chăng lại bị các ngươi đưa đi?”
Một ánh đao loé lên, miệng nô lệ đó liền rơi ra một đầu lưỡi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đặc cấp chấp sự hướng về tên đê tử cấp chấp sự trách móc.
Tên này sợ hãi cũng kính đáp: “Đại nhân, ta cũng không biết, trên đường vận tống tưởng hắn đã bị tuần phục, ai ngờ lại ẩn nhẫn đến bây giờ.”
Nô lệ kia vừa bị cắt đầu lưỡi, cừu hận nhìn tên chấp sự kia, còn lại đại đa số nô lệ trên đường vận tống đều đã tuyệt vọng.
……
Bên trong đường hầm rộng rãi, Hải Đình Tư mặc nhũ trường bào màu trắng, đằng sau hắn là một Bạch y nữ tế tự mỹ mạo. Đại lượng nô lệ đã được tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo đang bị áp giải tới cuối thông đạo.
Tên nô đại bị cắt đầu lưỡi cũng được tắm rửa sạch sẽ, thay y phục mới, hắn nhìn thấy Hải Đình Tư lập tức sợ hãi trợn tròn mắt lên.
Tại Thần Thánh đồng minh, Hải Đình Tư đã từng cử hành đại lễ Di tát (lễ missa của Thiên Chúa giáo). Nô lệ này cũng đã nhìn thấy Hải Đình Tư và biết hắn chính là Giáo hoàng của Quanh Minh giáo đình.
Nhất thời phẫn nộ, hắn hướng tới Hải Đình Tư kêu lên: “Ô, ô.”
“Đi mau.” Lập tức hắn liền bị nhân viên áp giải đằng sau hung hăng vụt roi lên, trên người hắn cũng đã có vô số vết roi hằn lên.
“Chúng thật là ngu xuẩn, vì đại nhân vĩ đại Kỳ Cáp Tháp đại nhân phụng hiến sinh mạng, chúng đáng ra phải tự hào mới phải chứ.” Phía sau Hải Đình Tư, nữ Bạch y tế tự hừ lạnh.
Hải Đình Tư cười nhạt.
“Kỳ Cáp Tháp đại nhân cần bao nhiêu linh hồn nữa mới có thể hoàn toàn khôi phục?” Hải Đình Tư dò hỏi nữ Bạch y tế tự này.
Nữ Bạch y tế tự này cung kính đáp: “Giáo hoàng bệ hạ, một năm nay chúng ta vận tống tới đã mấy vạn ngươi, Kỳ Cáp Tháp đại nhân đại lượng bộ phận đã khôi phục. Tuy nhiên theo như Kỳ Cáp Tháp đại nhân nói thì muốn toàn khôi phục thì còn phải cần một vạn linh hồn thường nhân nữa.”
“Một vạn linh hồn? Vậy là còn cần một thời gian nữa.“ Hải Đình Tư nhíu mày.
“Đương nhiên, nếu là Thánh vực linh hồn chỉ cần mười đã là đủ rồi.” Bạch y nữ tế tự nói.
Hải Đình Tư nhíu mày liếc ả: “Thánh vực linh hồn? Nhớ rồi, chuyện Kỳ Cáp Tháp đại nhân ngươi đừng có lắm miệng.”
“Vâng!”
Hải Đình Tư liếc nhìn thông đạo, nô lệ được phục trang phục sạch sẽ không ngừng bị áp giải vào trong, thầm than một tiếng: “Hấp lực linh hồn mà nô lệ cũng cần phải được ăn mặc sạch sẽ, Kỳ Cáp Tháp đại nhân này thật là…”
Hải Đình Tư mặc dù đối với Kỳ Cáp Tháp đại nhân có chút phản cảm, nhưng thực lực đáng sợ của Kỳ Cáp Tháp đó y cũng hết sức rõ ràng. Bởi vì chuyện tại Hỗn loạn chi lĩnh, hoà ước cùng Lâm Lôi đã bị phá vỡ, y đã bắt đầu chuẩn bị tỉ mỉ: Nếu Lâm Lôi thống lĩnh một đám Thánh vực tới sát đến Thánh đảo, hắn sẽ nên đối phó thế nào.
“May mà Quang Minh chi chủ chiếu cố, nguy hiểm trước mắt đã có Kỳ Cáp Tháp đại nhân đột nhiên hàng lâm.” Hải Đình Tư thầm nói.
Nhưng lúc này y cũng không biết rằng, nhóm người Lâm Lôi hai mươi lăm vị Thánh vực cường giả đang xuyên qua hải dương tiến đến Thánh đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.