Quyển 6 - Chương 19: Sát lục chi vương
Ngã Cật Tây Hồng Thị
26/02/2013
Hi Tắc vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lâm Lôi hỏi: “Thế là thế nào? Chẳng lẽ vị tiểu cô nương của Lai Ân gia tộc kia không phải là vị hôn thê của ngươi?”
“Hôn thê?” Lâm Lôi há mồm cứng lưỡi.
Hi Tắc thấy phản ứng có phần quá đáng của hắn thì không khỏi bật cười: “Ha ha, thú vị, thú vị, Lâm Lôi đại sư a, ta nói cho ngươi hay, tiểu cô nương Địch Lỵ Á của Lai Ân gia tộc kia đối với ngươi thật sự rất tốn tâm cơ. Vừa hao phí tâm cơ, lại hao phí cả tiền bạc để đấu giá được ‘Mộng Tỉnh’ thạch điêu của ngươi.”
Lâm Lôi nghi hoặc nhìn Hi Tắc: “Hi Tắc tiên sinh, người có thể cho ta biết cái vụ Địch Lỵ Á là hôn thê của ta này, người đã nghe được từ đâu không vậy?”
Hi Tắc vuốt ve chòm râu ngắn cũn, tự đắc đáp: “Không nói được, không nói được.”
Trong lòng ông ta không khỏi nhớ lại nội dung mà Địch Lỵ Á đã phái người truyền tin cho mình, thầm nghĩ: “Vị cô nương này thật là có đảm lược, tính toán đối với Lâm Lôi cũng có nhiều dụng tâm. Không thể nói việc này ra được, tránh cho nàng ta phải khó xử.”
Hi Tắc minh bạch, sự tình như thế này của con gái nhà người ta, nếu mình truyền ra ngoài thì có phần không được đạo đức cho lắm. Ông ta lại là một người rất có đạo đức a.
Lâm Lôi bỏ qua nghi hoặc trong lòng, việc Hi Tắc nói Địch Lỵ Á là hôn thê của hắn chỉ là chuyện nhỏ. Việc cái lão quái vật sáu nghìn năm tuổi này tự dưng tới đây mới chính là chuyện lớn.
“Hi Tắc tiên sinh, người cầm trong tay lệnh bài này của Quang Minh giáo đình, phải chăng người là thành viên của Quang Minh giáo đình?” Lâm Lôi cố thăm dò ý định của đối phương.
Hi Tắc tùy tiện ngồi xuống lắc đầu: “Quang Minh giáo đình? Ngươi không thể đem ta và Quang Minh giáo đình xếp vào cùng một loại được!”
“Vậy lệnh bài kia?” Lâm Lôi hồ nghi nhìn Hi Tắc.
Hi Tắc tùy ý đáp: “Ồ, lúc trước ta đã giết một vị Hồng y đại giáo chủ, biết lệnh bài này có chút tác dụng nên tiện tay lấy trên người hắn, khi cần thì lấy ra dùng. Nói gì thì nói, hiệu quả của nó là rất tốt.”
“Giết một Hồng y đại giáo chủ, thuận tay lấy lệnh bài?” Lâm Lôi không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Tiếng của Đức Lâm Kha Ốc Đặc lại vang lên trong đầu hắn: “Lâm Lôi, lúc trước khi ta còn sống, Hi Tắc đã đạp nhập Thánh vực đẳng cấp. Khi đó, Quang Minh giáo đình vẫn còn rất tầm thường. Đã hơn năm nghìn năm trôi qua, thực lực của Hi Tắc khẳng định đã vô cùng kinh khủng. Chỉ là giết một Hồng y đại giáo chủ, Quang Minh giáo đình nhất định sẽ không đắc tội với hắn.”
“Dù sao, Hi Tắc cũng là một kẻ chuyên ám sát các Thánh vực cường giả. Một cường giả như hắn, các Thánh vực cường giả khác đa số đều phải e sợ. Một vị cường giả sở trường là ám sát, lại đạt tới Thánh vực đỉnh phong, thật quá đáng sợ.”
Nghe lời Đức Lâm Kha Ốc Đặc, Lâm Lôi trong lòng cũng hiểu ra.
nl.Lúc trước tại Ma thú sơn mạch, hắn cũng đã từng gặp phải người tiềm phục tấn công. Lâm Lôi hiểu rõ, cùng là lục cấp cao thủ, người sở trường ám sát so với lục cấp cao thủ bình thường còn nguy hiểm hơn rất nhiều.kien
Đó là vì sát thủ rất giỏi ẩn núp và ‘Nhất Kích Tất Sát’, thậm chí mục tiêu còn chưa kịp nhìn thấy mặt sát thủ thì đã chết rồi.
Nhưng một Thánh vực cường giả lại vô cùng coi trọng thể diện của mình.
Một Thánh vực đỉnh phong cường giả vốn không coi trọng danh dự của chính mình, lại là một sát thủ, sự uy hiếp của hắn ta thực sự là vô cùng kinh khủng.
“Chính vì vậy, Hi Tắc cầm khối lệnh bài này trong tay mà Quang Minh giáo đình vẫn không hỏi nguyên nhân. Đó là lý do vì sao mà Hi Tắc dám quanh minh chính đại sống ở Phân Lai thành thành này.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc than vãn. “Hi Tắc này, cuộc sống thật là quá tiêu dao rồi.”
Nghe Đức Lâm Kha Ốc Đặc nói vậy, Lâm Lôi cũng có chút khâm phục Hi Tắc.
“Sao? Làm cho ngươi sợ à?” Hi Tắc thấy Lâm Lôi trầm mặc, không khỏi tiến tới nhìn hắn, “Yên tâm, đó là chuyện đã từ rất lâu rồi, ta lâu lắm rồi không có giết người.”
Đã rất lâu rồi? Là bao lâu? Nghĩ đến việc người đứng trước mặt này là lão quái vật đã sống hơn sáu nghìn năm, đáy lòng Lâm Lôi không thể yên được.
“Không có gì, ta chỉ là kinh dị trước sự cường đại của tiên sinh mà thôi, có thể giết Hồng y đại giáo chủ, lại có thể quang minh chính đại sống ở Thánh đô.” Lâm Lôi cười đáp.
Hi Tắc đôi mắt sáng lên, vỗ vỗ vai Lâm Lôi, gật đầu nói: “Tốt lắm, tốt lắm, không hổ là thạch điêu đại sư, tâm tính so với người bình thường hay hơn nhiều, đã biết thực lực của ta mà vẫn không hề sợ hãi a.”
“Lâm Lôi đại sư, ta tới đây lần này là có việc muốn hỏi ngươi.” Hi Tắc nhìn Lâm Lôi, chân thành nói.
Lâm Lôi lập tức trả lời: “Hi Tắc tiên sinh xin cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ hỗ trợ.”
Hi Tắc nghiêm túc đáp: “Lâm Lôi đại sư, Hi Tắc ta không bao giờ muốn thiếu nợ nhân tình của người khác, ta nhờ ngươi một việc, nhất định sẽ giúp ngươi một việc khác.”
Lâm Lôi rất vui vẻ.
Nhân tình của một vị sát thủ đã là Thánh vực cường giả từ hơn năm nghìn năm trước thật là vô giá. Lúc này, trong đầu hắn chợt lóe lên một tia linh quang – Khắc Lai Đức.
Mầy ngày gần đây, Lâm Lôi vẫn lo lắng vì chuyện Khắc Lai Đức, làm cách nào để bắt y phải đền tội. Lâm Lôi biết rằng nhất định phải tìm được tung tích của mẫu thân. Nhưng Khắc Lai Đức vô luận là thực lực bản thân hay là nhân mã dưới quyền đều mạnh hơn hắn nhiều lắm. Hắn thực sự không có cách nào.
nl.Nhưng có lẽ hiện tại hắn đã có cách.
“Nếu nhờ được vị Hi Tắc này tương trợ thì bắt Khắc Lai Đức về đây cũng không quá khó khăn.” Lâm Lôi cảm thấy kích động, vấn đề đã làm phiền não hắn lâu nay, hiện tại dường như đã có thể giải quyết.
“Hi Tắc tiên sinh, có việc gì xin cứ nói.” Lâm Lôi trịnh trọng đáp.kien
Hi Tắc hào sảng: “Tốt, vậy thì ta nói trước nhé.”
Hi Tắc vuốt chòm râu ngắn, nói chuyện cứ như là với hảo bằng hữu vậy: “Ta không có nhiều sở thích lắm. Nữ nhân là một, trước kia thì còn thích giết người. Sau này, khi đã mệt mỏi với chuyện sát nhân rồi thì ta mê đắm nghệ thuật, đương nhiên ta say mê nhất là loại nghệ thuật tối cao xa hoa ‘Thạch Điêu Nghệ Thuật’. Lâm Lôi đại sư, lần trước ngươi đấu giá ‘Mộng Tỉnh’ thạch điêu, ta rất tiếc khi không mua được. Cho đến bây giờ cũng vẫn còn ngủ không ngon. Cuối cùng quyết định tự mình đến bái phỏng ngươi.”
“Hi Tắc tiên sinh, ý của ông là gì?” Lâm Lôi nhướng mày.
Thạch điêu Mộng Tỉnh thì đã đấu giá xong rồi, là do Địch Lỵ Á mua được.
“Ta muốn mời Lâm Lôi đại sư giúp ta tạc một kiện thạch điêu.” Hi Tắc kỳ vọng nhìn Lâm Lôi.
“Điều này thì đơn giản.” Lâm Lôi nhanh chóng chấp thuận, chính mình đều mỗi ngày tập luyện điêu khắc, tạc một kiện thạch điêu cho Hi Tắc căn bản là rất dễ dàng.
“Nhưng mà ta đối với thạch điêu này còn có chút điều kiện kèm theo.” Hi Tắc đứng dậy, ngại ngùng nói.
Ngại ư?
Đúng vậy, lão yêu quái sáu nghìn năm tuổi này tựa hồ có chút ngại ngùng.
“Hi Tắc tiên sinh, ông cứ nói.” Lâm Lôi tò mò nhìn Hi Tắc.
Hi Tắc cười ha hả: “Lâm Lôi đại sư, không biết ngươi có thể tạc một thạch điêu lấy ta làm hình mẫu, mà phải tạc được cả thần vận đặc trưng của ta lên đó nữa hay không?”
“Lấy tiên sinh làm hình mẫu? Thần vận đặc trưng?” Lâm Lôi ngẩn ra.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Lôi, Hi Tắc vội hỏi: “Sao vậy, khó lắm ư?”
“Không. Không phải.” Lâm Lôi nhíu mày lắc đầu nói, “Lấy ông làm nguyên mẫu để điêu khắc, điều này rất đơn giản. Ta chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể nhớ kỹ hình dáng của ông rồi. Hoàn toàn có thể tạc ra được. Nhưng mà phải thể hiện được cả thần vận của ông thì lại có chút phiền toái. Bởi vì một người tại các thời điểm khác nhau thì có những thần vận khác nhau, như phẫn nộ, cao hứng, thương cảm, bi phẫn…”
Hi Tắc lập tức nở nụ cười: “Điều này thì đơn giản thôi. Đặc hữu thần vận của ta có thể là… lúc ta thể hiện mị lực của nam nhân.”
“Thể hiện mị lực của nam nhân?” Lâm Lôi ngờ vực nhìn Hi Tắc. “Hi Tắc tiên sinh, vậy lúc nào ông nghĩ là lúc ông có mị lực của nam nhân nhất?”
Lâm Lôi chợt tự hỏi, lão biến thái sống tới sáu ngàn năm tuổi này, không hiểu có vấn đề gì về mặt tinh thần hay không?
Hi Tắc tự tin nói: “Ta tin rằng lúc đó là khi ta giết người!”
“Ngoại hiệu của ta là ‘Sát Lục Chi Vương’, không phải là xưng bừa đâu.”
Sát lục chi vương Hi Tắc!
Đây là một danh tự vô cùng khủng bố tại Ngọc Lan đại lục, bất kể là tứ đại đế quốc hay lưỡng đại đồng minh đều không muốn khinh địch mà đắc tội với nhân vật này. Ngay cả trong tứ đại tổ chức sát thủ, như quả cần chọn một nhân vật tối cao thì không phải nghi ngờ gì nữa, chính là vị Sát lục chi vương Hi Tắc đã tung hoành trên Ngọc Lan đại lục suốt hơn năm nghìn năm này.
Thánh vực đỉnh phong cường giả, hơn nữa lại am hiểu thuật ám sát. Thủ đoạn ám sát vốn rất nhiều và phức tạp, đã trở thành một loại kỹ nghệ đỉnh phong.
Mặc dù tại Ngọc Lan đại lục đạt tới Thánh vực đỉnh phong cũng có một số người như là Quang Minh giáo hoàng, Hắc Ám giáo hoàng hay vị Lạc Diệp đại nhân của Quang Minh giáo đình cùng một số nhân vậy mạnh nhất của tứ đại đế quốc…
Nhưng những cường giả này đều rất kiêng kị đụng chạm tới Sát lục chi vương Hi Tắc.
Bởi vì nói đến thủ đoạn ám sát, không ai so được với Hi Tắc.
Uy lực của vị Thánh vực đỉnh phong cường giả Sát lục chi vương này quá ư là khủng bố. Ngay cả tứ đại đế quốc và lưỡng đại đồng minh đều giữ thái độ “Tránh đắc tội càng xa càng tốt”, thì trên Ngọc Lan đại lục này hỏi ai còn dám đắc tội với ông ta nữa cơ chứ?
Lúc trước, tại đấu giá hội, hai vị Hồng y đại giáo chủ Cát Nhĩ Mặc và Lan Phổ Sâm đang định báo giá cao để lấy lòng Lâm Lôi thì thấy Hi Tắc báo giá. Họ lập tức ngần ngại mà không dám ra giá nữa. Cả lão người hầu của Lai Ân gia tộc sau khi thấy Sát lục chi vương Hi Tắc thì cũng bị dọa cho khiếp sợ. Sau này, khi Địch Lỵ Á viết giấy đề nghị, được sự đồng ý của Hi Tắc thì mới dám tiếp tục đấu giá.
Như vậy hoàn toàn có thể thấy được sự uy hiếp của Sát lục chi vương Hi Tắc.
Thu giữ Hồng y đại giáo chủ lệnh bài lâu như vậy rồi mà Quang Minh giáo đình cũng không dám đòi về, mặc cho Hi Tắc ‘Hồ Giả Hổ Uy’ sử dụng lệnh bài này cũng không hề lên tiếng. Đây chính là thể hiện thái độ hữu hảo với Hi Tắc. Đối với vị Hồng y đại giáo chủ bị Hi Tắc giết, chỉ có thể coi như là bị chết uổng mà thôi.
“Trong khi giết người?” Lâm Lôi lắc đầu, “Hi Tắc tiên sinh, ta chưa từng thấy qua ông giết người, làm sao biết được bộ dạng khi giết người của ông là như thế nào?”
Hiện nay Lâm Lôi biết rất ít về các Thánh vực cường giả của Ngọc Lan đại lục. Ngay cả đại danh Sát lục chi vương Hi Tắc cũng không biết.
“Đơn giản thôi, ta sẽ thể hiện cho ngươi xem thế nào là giết người, ngươi xem được không?” Khí thế của Hi Tắc lập tức thay đổi.
“Khoan đã.” Lâm Lôi vội vàng hô lớn, “Hi Tắc tiên sing, ông không được giết người ở đây.”
“Ai nói ta muốn giết người? Ta chỉ là biểu hiện một chút cảm giác lúc giết người thôi.”
Hi Tắc không hề tức giận đáp.
Lâm Lôi xấu hổ cười trừ.
Đáy lòng hắn đối với vị Sát lục chi vương Hi Tắc này quá kiêng dè, nghe thấy hắn muốn biểu diễn giết người là lập tực sợ quá mà cực lực ngăn cản.
“Hãy nhìn cho kỹ, giả sử mục tiêu của ta là bình hoa phía trước kia.” Hi Tắc hờ hững nói.
Khí thế của Hi Tắc vốn rất khẩn trương đột nhiên trở nên bình thản. Trong nháy mắt, khí chất lười biếng của ông ta bỗng biến mất, toàn thân trở nên không có chút khí tức, khí thế nào. Vẻ mặt cũng trở nên vô cảm.
Lạnh lùng, bình thản.
Lâm Lôi căn bản không nhìn được bằng mắt, chỉ cảm giác thấy không khí có chút rung động, cái bình trước mắt đã từng thốn, từng thốn từ từ biến thành hư vô.
Đúng là như vậy, từng tấc, từng tấc một biến mất.
Loại cảm giác này làm cho hắn chấn động toàn thân.
“Đây chính là Sát lục chi vương?” Lâm Lôi đã nhớ kỹ thời khắc này, Hi Tắc tâm tình không có chút rung động, dường như không có chút tình cảm nào, lạnh lùng nhìn xuống. Tựa hồ trong mắt hắn, tánh mạng người khác chỉ là rơm cỏ mà thôi.
Giết người chỉ đơn giản cũng như là cắt cỏ.
Lâm Lôi cũng nhận thấy, trong lúc động thủ, Hi Tắc hoàn toàn tập trung vào chiếc bình hoa.
Tựa hồ trên thế giới chỉ có cái bình hoa này mà thôi.
Cảm giác kỳ dị này khiến hắn muốn thổ máu.
“Đã thấy chưa?” Hi Tắc đột nhiên thay đổi, tùy tiện ngồi xuống, bắt chéo chân nhìn Lâm Lôi, “Thế nào, có đúng là lúc ta có mị lực nam nhân nhất không? Ta đã chinh phục được không ít nữ nhân nhờ chiêu này đó.”
(Hết chương 19)
“Hôn thê?” Lâm Lôi há mồm cứng lưỡi.
Hi Tắc thấy phản ứng có phần quá đáng của hắn thì không khỏi bật cười: “Ha ha, thú vị, thú vị, Lâm Lôi đại sư a, ta nói cho ngươi hay, tiểu cô nương Địch Lỵ Á của Lai Ân gia tộc kia đối với ngươi thật sự rất tốn tâm cơ. Vừa hao phí tâm cơ, lại hao phí cả tiền bạc để đấu giá được ‘Mộng Tỉnh’ thạch điêu của ngươi.”
Lâm Lôi nghi hoặc nhìn Hi Tắc: “Hi Tắc tiên sinh, người có thể cho ta biết cái vụ Địch Lỵ Á là hôn thê của ta này, người đã nghe được từ đâu không vậy?”
Hi Tắc vuốt ve chòm râu ngắn cũn, tự đắc đáp: “Không nói được, không nói được.”
Trong lòng ông ta không khỏi nhớ lại nội dung mà Địch Lỵ Á đã phái người truyền tin cho mình, thầm nghĩ: “Vị cô nương này thật là có đảm lược, tính toán đối với Lâm Lôi cũng có nhiều dụng tâm. Không thể nói việc này ra được, tránh cho nàng ta phải khó xử.”
Hi Tắc minh bạch, sự tình như thế này của con gái nhà người ta, nếu mình truyền ra ngoài thì có phần không được đạo đức cho lắm. Ông ta lại là một người rất có đạo đức a.
Lâm Lôi bỏ qua nghi hoặc trong lòng, việc Hi Tắc nói Địch Lỵ Á là hôn thê của hắn chỉ là chuyện nhỏ. Việc cái lão quái vật sáu nghìn năm tuổi này tự dưng tới đây mới chính là chuyện lớn.
“Hi Tắc tiên sinh, người cầm trong tay lệnh bài này của Quang Minh giáo đình, phải chăng người là thành viên của Quang Minh giáo đình?” Lâm Lôi cố thăm dò ý định của đối phương.
Hi Tắc tùy tiện ngồi xuống lắc đầu: “Quang Minh giáo đình? Ngươi không thể đem ta và Quang Minh giáo đình xếp vào cùng một loại được!”
“Vậy lệnh bài kia?” Lâm Lôi hồ nghi nhìn Hi Tắc.
Hi Tắc tùy ý đáp: “Ồ, lúc trước ta đã giết một vị Hồng y đại giáo chủ, biết lệnh bài này có chút tác dụng nên tiện tay lấy trên người hắn, khi cần thì lấy ra dùng. Nói gì thì nói, hiệu quả của nó là rất tốt.”
“Giết một Hồng y đại giáo chủ, thuận tay lấy lệnh bài?” Lâm Lôi không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Tiếng của Đức Lâm Kha Ốc Đặc lại vang lên trong đầu hắn: “Lâm Lôi, lúc trước khi ta còn sống, Hi Tắc đã đạp nhập Thánh vực đẳng cấp. Khi đó, Quang Minh giáo đình vẫn còn rất tầm thường. Đã hơn năm nghìn năm trôi qua, thực lực của Hi Tắc khẳng định đã vô cùng kinh khủng. Chỉ là giết một Hồng y đại giáo chủ, Quang Minh giáo đình nhất định sẽ không đắc tội với hắn.”
“Dù sao, Hi Tắc cũng là một kẻ chuyên ám sát các Thánh vực cường giả. Một cường giả như hắn, các Thánh vực cường giả khác đa số đều phải e sợ. Một vị cường giả sở trường là ám sát, lại đạt tới Thánh vực đỉnh phong, thật quá đáng sợ.”
Nghe lời Đức Lâm Kha Ốc Đặc, Lâm Lôi trong lòng cũng hiểu ra.
nl.Lúc trước tại Ma thú sơn mạch, hắn cũng đã từng gặp phải người tiềm phục tấn công. Lâm Lôi hiểu rõ, cùng là lục cấp cao thủ, người sở trường ám sát so với lục cấp cao thủ bình thường còn nguy hiểm hơn rất nhiều.kien
Đó là vì sát thủ rất giỏi ẩn núp và ‘Nhất Kích Tất Sát’, thậm chí mục tiêu còn chưa kịp nhìn thấy mặt sát thủ thì đã chết rồi.
Nhưng một Thánh vực cường giả lại vô cùng coi trọng thể diện của mình.
Một Thánh vực đỉnh phong cường giả vốn không coi trọng danh dự của chính mình, lại là một sát thủ, sự uy hiếp của hắn ta thực sự là vô cùng kinh khủng.
“Chính vì vậy, Hi Tắc cầm khối lệnh bài này trong tay mà Quang Minh giáo đình vẫn không hỏi nguyên nhân. Đó là lý do vì sao mà Hi Tắc dám quanh minh chính đại sống ở Phân Lai thành thành này.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc than vãn. “Hi Tắc này, cuộc sống thật là quá tiêu dao rồi.”
Nghe Đức Lâm Kha Ốc Đặc nói vậy, Lâm Lôi cũng có chút khâm phục Hi Tắc.
“Sao? Làm cho ngươi sợ à?” Hi Tắc thấy Lâm Lôi trầm mặc, không khỏi tiến tới nhìn hắn, “Yên tâm, đó là chuyện đã từ rất lâu rồi, ta lâu lắm rồi không có giết người.”
Đã rất lâu rồi? Là bao lâu? Nghĩ đến việc người đứng trước mặt này là lão quái vật đã sống hơn sáu nghìn năm, đáy lòng Lâm Lôi không thể yên được.
“Không có gì, ta chỉ là kinh dị trước sự cường đại của tiên sinh mà thôi, có thể giết Hồng y đại giáo chủ, lại có thể quang minh chính đại sống ở Thánh đô.” Lâm Lôi cười đáp.
Hi Tắc đôi mắt sáng lên, vỗ vỗ vai Lâm Lôi, gật đầu nói: “Tốt lắm, tốt lắm, không hổ là thạch điêu đại sư, tâm tính so với người bình thường hay hơn nhiều, đã biết thực lực của ta mà vẫn không hề sợ hãi a.”
“Lâm Lôi đại sư, ta tới đây lần này là có việc muốn hỏi ngươi.” Hi Tắc nhìn Lâm Lôi, chân thành nói.
Lâm Lôi lập tức trả lời: “Hi Tắc tiên sinh xin cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ hỗ trợ.”
Hi Tắc nghiêm túc đáp: “Lâm Lôi đại sư, Hi Tắc ta không bao giờ muốn thiếu nợ nhân tình của người khác, ta nhờ ngươi một việc, nhất định sẽ giúp ngươi một việc khác.”
Lâm Lôi rất vui vẻ.
Nhân tình của một vị sát thủ đã là Thánh vực cường giả từ hơn năm nghìn năm trước thật là vô giá. Lúc này, trong đầu hắn chợt lóe lên một tia linh quang – Khắc Lai Đức.
Mầy ngày gần đây, Lâm Lôi vẫn lo lắng vì chuyện Khắc Lai Đức, làm cách nào để bắt y phải đền tội. Lâm Lôi biết rằng nhất định phải tìm được tung tích của mẫu thân. Nhưng Khắc Lai Đức vô luận là thực lực bản thân hay là nhân mã dưới quyền đều mạnh hơn hắn nhiều lắm. Hắn thực sự không có cách nào.
nl.Nhưng có lẽ hiện tại hắn đã có cách.
“Nếu nhờ được vị Hi Tắc này tương trợ thì bắt Khắc Lai Đức về đây cũng không quá khó khăn.” Lâm Lôi cảm thấy kích động, vấn đề đã làm phiền não hắn lâu nay, hiện tại dường như đã có thể giải quyết.
“Hi Tắc tiên sinh, có việc gì xin cứ nói.” Lâm Lôi trịnh trọng đáp.kien
Hi Tắc hào sảng: “Tốt, vậy thì ta nói trước nhé.”
Hi Tắc vuốt chòm râu ngắn, nói chuyện cứ như là với hảo bằng hữu vậy: “Ta không có nhiều sở thích lắm. Nữ nhân là một, trước kia thì còn thích giết người. Sau này, khi đã mệt mỏi với chuyện sát nhân rồi thì ta mê đắm nghệ thuật, đương nhiên ta say mê nhất là loại nghệ thuật tối cao xa hoa ‘Thạch Điêu Nghệ Thuật’. Lâm Lôi đại sư, lần trước ngươi đấu giá ‘Mộng Tỉnh’ thạch điêu, ta rất tiếc khi không mua được. Cho đến bây giờ cũng vẫn còn ngủ không ngon. Cuối cùng quyết định tự mình đến bái phỏng ngươi.”
“Hi Tắc tiên sinh, ý của ông là gì?” Lâm Lôi nhướng mày.
Thạch điêu Mộng Tỉnh thì đã đấu giá xong rồi, là do Địch Lỵ Á mua được.
“Ta muốn mời Lâm Lôi đại sư giúp ta tạc một kiện thạch điêu.” Hi Tắc kỳ vọng nhìn Lâm Lôi.
“Điều này thì đơn giản.” Lâm Lôi nhanh chóng chấp thuận, chính mình đều mỗi ngày tập luyện điêu khắc, tạc một kiện thạch điêu cho Hi Tắc căn bản là rất dễ dàng.
“Nhưng mà ta đối với thạch điêu này còn có chút điều kiện kèm theo.” Hi Tắc đứng dậy, ngại ngùng nói.
Ngại ư?
Đúng vậy, lão yêu quái sáu nghìn năm tuổi này tựa hồ có chút ngại ngùng.
“Hi Tắc tiên sinh, ông cứ nói.” Lâm Lôi tò mò nhìn Hi Tắc.
Hi Tắc cười ha hả: “Lâm Lôi đại sư, không biết ngươi có thể tạc một thạch điêu lấy ta làm hình mẫu, mà phải tạc được cả thần vận đặc trưng của ta lên đó nữa hay không?”
“Lấy tiên sinh làm hình mẫu? Thần vận đặc trưng?” Lâm Lôi ngẩn ra.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Lôi, Hi Tắc vội hỏi: “Sao vậy, khó lắm ư?”
“Không. Không phải.” Lâm Lôi nhíu mày lắc đầu nói, “Lấy ông làm nguyên mẫu để điêu khắc, điều này rất đơn giản. Ta chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể nhớ kỹ hình dáng của ông rồi. Hoàn toàn có thể tạc ra được. Nhưng mà phải thể hiện được cả thần vận của ông thì lại có chút phiền toái. Bởi vì một người tại các thời điểm khác nhau thì có những thần vận khác nhau, như phẫn nộ, cao hứng, thương cảm, bi phẫn…”
Hi Tắc lập tức nở nụ cười: “Điều này thì đơn giản thôi. Đặc hữu thần vận của ta có thể là… lúc ta thể hiện mị lực của nam nhân.”
“Thể hiện mị lực của nam nhân?” Lâm Lôi ngờ vực nhìn Hi Tắc. “Hi Tắc tiên sinh, vậy lúc nào ông nghĩ là lúc ông có mị lực của nam nhân nhất?”
Lâm Lôi chợt tự hỏi, lão biến thái sống tới sáu ngàn năm tuổi này, không hiểu có vấn đề gì về mặt tinh thần hay không?
Hi Tắc tự tin nói: “Ta tin rằng lúc đó là khi ta giết người!”
“Ngoại hiệu của ta là ‘Sát Lục Chi Vương’, không phải là xưng bừa đâu.”
Sát lục chi vương Hi Tắc!
Đây là một danh tự vô cùng khủng bố tại Ngọc Lan đại lục, bất kể là tứ đại đế quốc hay lưỡng đại đồng minh đều không muốn khinh địch mà đắc tội với nhân vật này. Ngay cả trong tứ đại tổ chức sát thủ, như quả cần chọn một nhân vật tối cao thì không phải nghi ngờ gì nữa, chính là vị Sát lục chi vương Hi Tắc đã tung hoành trên Ngọc Lan đại lục suốt hơn năm nghìn năm này.
Thánh vực đỉnh phong cường giả, hơn nữa lại am hiểu thuật ám sát. Thủ đoạn ám sát vốn rất nhiều và phức tạp, đã trở thành một loại kỹ nghệ đỉnh phong.
Mặc dù tại Ngọc Lan đại lục đạt tới Thánh vực đỉnh phong cũng có một số người như là Quang Minh giáo hoàng, Hắc Ám giáo hoàng hay vị Lạc Diệp đại nhân của Quang Minh giáo đình cùng một số nhân vậy mạnh nhất của tứ đại đế quốc…
Nhưng những cường giả này đều rất kiêng kị đụng chạm tới Sát lục chi vương Hi Tắc.
Bởi vì nói đến thủ đoạn ám sát, không ai so được với Hi Tắc.
Uy lực của vị Thánh vực đỉnh phong cường giả Sát lục chi vương này quá ư là khủng bố. Ngay cả tứ đại đế quốc và lưỡng đại đồng minh đều giữ thái độ “Tránh đắc tội càng xa càng tốt”, thì trên Ngọc Lan đại lục này hỏi ai còn dám đắc tội với ông ta nữa cơ chứ?
Lúc trước, tại đấu giá hội, hai vị Hồng y đại giáo chủ Cát Nhĩ Mặc và Lan Phổ Sâm đang định báo giá cao để lấy lòng Lâm Lôi thì thấy Hi Tắc báo giá. Họ lập tức ngần ngại mà không dám ra giá nữa. Cả lão người hầu của Lai Ân gia tộc sau khi thấy Sát lục chi vương Hi Tắc thì cũng bị dọa cho khiếp sợ. Sau này, khi Địch Lỵ Á viết giấy đề nghị, được sự đồng ý của Hi Tắc thì mới dám tiếp tục đấu giá.
Như vậy hoàn toàn có thể thấy được sự uy hiếp của Sát lục chi vương Hi Tắc.
Thu giữ Hồng y đại giáo chủ lệnh bài lâu như vậy rồi mà Quang Minh giáo đình cũng không dám đòi về, mặc cho Hi Tắc ‘Hồ Giả Hổ Uy’ sử dụng lệnh bài này cũng không hề lên tiếng. Đây chính là thể hiện thái độ hữu hảo với Hi Tắc. Đối với vị Hồng y đại giáo chủ bị Hi Tắc giết, chỉ có thể coi như là bị chết uổng mà thôi.
“Trong khi giết người?” Lâm Lôi lắc đầu, “Hi Tắc tiên sinh, ta chưa từng thấy qua ông giết người, làm sao biết được bộ dạng khi giết người của ông là như thế nào?”
Hiện nay Lâm Lôi biết rất ít về các Thánh vực cường giả của Ngọc Lan đại lục. Ngay cả đại danh Sát lục chi vương Hi Tắc cũng không biết.
“Đơn giản thôi, ta sẽ thể hiện cho ngươi xem thế nào là giết người, ngươi xem được không?” Khí thế của Hi Tắc lập tức thay đổi.
“Khoan đã.” Lâm Lôi vội vàng hô lớn, “Hi Tắc tiên sing, ông không được giết người ở đây.”
“Ai nói ta muốn giết người? Ta chỉ là biểu hiện một chút cảm giác lúc giết người thôi.”
Hi Tắc không hề tức giận đáp.
Lâm Lôi xấu hổ cười trừ.
Đáy lòng hắn đối với vị Sát lục chi vương Hi Tắc này quá kiêng dè, nghe thấy hắn muốn biểu diễn giết người là lập tực sợ quá mà cực lực ngăn cản.
“Hãy nhìn cho kỹ, giả sử mục tiêu của ta là bình hoa phía trước kia.” Hi Tắc hờ hững nói.
Khí thế của Hi Tắc vốn rất khẩn trương đột nhiên trở nên bình thản. Trong nháy mắt, khí chất lười biếng của ông ta bỗng biến mất, toàn thân trở nên không có chút khí tức, khí thế nào. Vẻ mặt cũng trở nên vô cảm.
Lạnh lùng, bình thản.
Lâm Lôi căn bản không nhìn được bằng mắt, chỉ cảm giác thấy không khí có chút rung động, cái bình trước mắt đã từng thốn, từng thốn từ từ biến thành hư vô.
Đúng là như vậy, từng tấc, từng tấc một biến mất.
Loại cảm giác này làm cho hắn chấn động toàn thân.
“Đây chính là Sát lục chi vương?” Lâm Lôi đã nhớ kỹ thời khắc này, Hi Tắc tâm tình không có chút rung động, dường như không có chút tình cảm nào, lạnh lùng nhìn xuống. Tựa hồ trong mắt hắn, tánh mạng người khác chỉ là rơm cỏ mà thôi.
Giết người chỉ đơn giản cũng như là cắt cỏ.
Lâm Lôi cũng nhận thấy, trong lúc động thủ, Hi Tắc hoàn toàn tập trung vào chiếc bình hoa.
Tựa hồ trên thế giới chỉ có cái bình hoa này mà thôi.
Cảm giác kỳ dị này khiến hắn muốn thổ máu.
“Đã thấy chưa?” Hi Tắc đột nhiên thay đổi, tùy tiện ngồi xuống, bắt chéo chân nhìn Lâm Lôi, “Thế nào, có đúng là lúc ta có mị lực nam nhân nhất không? Ta đã chinh phục được không ít nữ nhân nhờ chiêu này đó.”
(Hết chương 19)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.